Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62.1 Em Là CủA Anh
èn điện thắp sáng mờ ảo. Cô bước đi, cảm nhận cái đẹp và lãng mạn còn hơn trong tưởng tượng của những bộ phim Hàn Quốc. Hồ bơi mặt nước sóng sánh, quanh bờ vô vàn những ngọn nến, nước trong xanh dập dờn xô đẩy vô vàn cánh hồng mịn màng. Cô lướt qua, khẽ cười. Từ bao giờ Lâm Hàn Thiên bắt đầu có những tế bào lãng mạn như vậy. Cánh cửa gỗ cao lớn, những hoa văn tinh tế chạm khắc trên nền gỗ quý. Lụa trắng hồng đan xen như mây. Âm thanh cửa mở hoà vào không khí tĩnh lặng. Đêm đen nay sáng lên, từng khóm hồng như nở rộ bên bóng tối, ánh sáng dạ quang phản chiếu tuyệt trần như ở cõi mộng. Cô đang bước trên nhung lụa và cũng trên con đường tình yêu đẹp nhất nhưng cũng mong manh nhất.
- - -
Hoàng Ngọc Băng Nhi mỉm cười ngồi bên giường. Bỗng. Điện thoại cô rung lên hiển thị tin nhắn đến từ Thiên
' ngạc nhiên chứ '
'cũng được '- cô tội nhắn lại
' chỉ vậy thôi sao '
' còn gì hơn? '
' em đúng là không có mắt thẩm mĩ '
Cô cười. Lâm Hàn Thiên hôm nay thật trẻ con, còn làm những việc nực cười mà trước đây hắn luôn căm ghét. Không lẽ là hắn đang lấy lòng cô. Cô cởi áo khoác ngoài, đi về phía phòng tắm. Nhưng cũng chẳng lâu sau đó, chiếc điện thoại trên giường cô lại reo lên
- Lâm Hàn Thiên. Anh rõ quá đáng mà. Lúc người ta tắm cũng không để yên
- em không hài lòng sao
- em nói là cũng được. Không phải là không được
- nhưng đối với em là không hoàn hảo sao?
- đối với anh thì tốt
- anh biết. Giữa giường..
- anh đang định làm em cảm động đến hết nước mắt sao - bàn tay cô sờ lên chiếc nơ làm bằng lụa đỏ, đôi chân khẽ đung đưa
- vậy sao. Anh đợi em
- - -
cô đẩy cánh cửa sân thượng, đôi chân dẫm lên hàng ngàn cánh hoa, tà váy trắng quét lên tạo một vẻ lung linh. Phía ban công, Thiên đang đứng quay lưng với cô, tấm lưng vững chắc, chắc đến nỗi cô chỉ muốn dựa vào đó mãi không rời. Trong bộ comple đen đắt tiền, từng đường cong hoàn hảo trên cơ thể được tôn lên đẹp hơn bao giờ hết, vẻ đẹp của một người đàn ông thành công, một soái ca ngôn tình. Cũng chưa bao giờ cô thấy trái tin nhỏ bé của mình lại điên loạn như vậy. Cô đứng yên nhìn hắn từ một nơi gần mà xa. Khi mở chiếc hộp trên giường, cô đã nghĩ đến những thứ đắt đỏ, quý giá nhưng tất cả khiến cô chết lặng đi, bàn tay nhẹ nâng nó lên- bộ váy cưới mà cô đã mặc trong lần chụp ảnh hờ với ' kẻ thù địch '. Song bây giờ hai người là một, mãi mãi không chia xa cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Cô tiến lại, vòng tay ôm hắn từ phía sau, khuôn mặt áp vào lưng cậu. Phía trước, Thiên mỉm cười, bàn tay nắm lấy vòng tay cô, nhẹ nhàng xoay người
- em ngắm anh từ lúc nãy đến giờ đủ rồi chứ.
- anh là đồ đáng ghét
Hắn ôm lấy eo cô, bế người cô đặt lên thành lan can, gương mặt tuấn mĩ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo, gió đêm nhẹ thổi bay làm tóc cùng dải lụa trắng mang theo hương đêm mê hoặc
- đẹp không
- rất đẹp
- anh nói khung cảnh phía dưới. Không phải anh và đương nhiên từ khi sinh ra anh đã biết mình đẹp
Cô đỏ mặt, hàng mi cong khẽ rủ xuống
- đều đẹp
Hắn không trả lời. Cô chỉ nhận thấy trên bờ vai trần mịn của mình, những hơi thở đều phả nhè nhẹ, những sợi tóc vừa đen vừa cứng chọc ghẹo vùng da cổ nhạy cảm. Cảm giác mê người đó làm cô say mê vào cõi mộng
- Hoàng Ngọc Băng Nhi. Ruốt cuộc em vẫn không đủ trình độ để giải câu đố 12 năm trước
cô vẫn im lặng như đang ngất ngây trong tình yêu đẹp như tiên cảnh. Vòng tay Thiên chợt siết lại, đồng thời cậu cũng cắn mạnh vào vai cô thay cho lời cảnh cáo.
- a..
- em không nghe anh nói chuyện sao?
- không. Lâm Hàn Thiên. Em chẳng hiểu tại sao hôm nay anh lại khác người như thế
- anh nói anh không là người khi nào
Nói rồi hắn giơ tay lên trước mặt cô, buông thõng một sợi dây chuyền quen thuộc khiến cô giật mình
- anh..
- em thật sự quên anh rồi sao
- chẳng lẽ nào..
- em là thiên tài kiểu gì mà một câu nói đơn giản như thế cũng không giải nổi
- anh đáng chết - cô đánh vào người hắn
- sao. Em không thích sao?
- không. Anh có biết là em đợi anh lâu lắm rồi không hả
- là em không nhận ra - hắn cười
- vì em không muốn tìm anh bởi em tin anh sẽ tìm em trước- cô vòng tay ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào bờ vai người đàn ông yêu nhất
- anh biết. Nhưng anh muốn em yêu anh chứ không phải đứa trẻ mười tuổi
- không. Cả hai - cô xô người hắn ra
Thiên âu yếm mang tay cô lên, đeo chiếc nhẫn mà cậu xem như định mệnh vào ngón áp út của cô
- lời hứa đã được thực hiện. Em là của anh
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh