Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60.1 TiếP
hiếc taxi vừa dừng lại, cô mau chóng lên xe, bỏ mặc tất cả sau lưng, đích thị là chạy trốn. Nhưng hình như sự chạy trốn này là vô nghĩa. Tại sao cô phải chạy trốn? Người chạy trốn đâu phải là cô. Thiên đứng yên, cậu nheo mày chờ người đưa xe với và nhìn về chiếc taxi đang dần hoà vào lòng đường. Cậu lướt nhanh điện thoại trong tay. Trong xe, không một lần cô quay lại, cô muốn khóc nhưng không khóc nổi. Chiếc điện thoại chợt reo lên. Màn hình hiện ra dãy số quen thuộc nhưng thật buồn chán, cô không hề muốn nhận nó một chút nào nên cô lập tức tắt máy để lại đầu dây bên kia những tiếng tút dài
- đến khách sạn A
Chiếc xe nhanh chống đáp lại ở khách sạn A. Bước vào trong, những con người nhìn cô một cách khó hiểu. Đến bên quầy tiếp tân, cô gái nhẹ nhàng cúi đầu lễ phép, đúng là khách sạn 5 sao có khác
- quý khách muốn chọn phòng như thế nào.
- cho tôi một phòng vip- cô nói rồi rút chiếc thẻ ATM đưa cho cô tiếp tân
- chìa khóa và thẻ của quý khách
Cô bước nhanh vào thang máy, bàn tay siết chặt lại, khoé miệng rít lên
- Lâm Hàn Thiên. Anh giỏi lắm
Chiếc giường đôi màu trắng mềm mại hòa vào ánh vàng của đèn chùm tinh xảo. Bên của kính, mái rèm màu kem im lặng, từ trên cao thành phố như bầu trời đêm thu nhỏ. Lung linh và lấp lánh. Lòng ai thoáng sầu. Chiếc điện thoại trên giường vẫn chưa một lần sáng. Điều cô chờ đợi vẫn không đến. Đã hơn 21h đêm. Chưa một cú điện thoại hay một mẩu tin nhắn. Trái tim cô dấy lên vô vàn những câu hỏi không có lời đáp. Cô vội vã cầm lấy chiếc áo khoác và về nhà trong đêm tối. Mặc dù cô muốn hắn phải nhận lấy một bài học nhưng không có nghĩ là muốn Thiên phải lo lắng về mình.
Cạch. Căn phòng ngủ vẫn im lìm. Ngoài sự dự đoán của cô, hắn không có ở nhà. Trên đường về cô đã nghĩ rất nhiều và cũng lo rất nhiều, lo hắn sẽ đi tìm, sẽ lo lắng cho cô song đến về hắn còn chưa đặt chân đến huống hồ còn nói gì đến những thứ xa xôi khác. Tuyệt vọng. Giờ cô mới biết cuộc sống hôn nhân thực sự khó đến mức nào. Cuối cùng. Nước mắt đã lâu lại chan hoà khoé mắt
khuya
Những bước chân vang vọng trong đêm lạnh lẽo. Thiên vừa về nhà. Hắn vô cùng mệt mỏi với đống công việc. Sau khi cô bỏ về, hắn buộc phải quay lại xử lý tiếp công việc tới tận khuya. Thiên mở cửa, một màu với đen như mực, đèn ngủ không bật, rèm không kéo và điều hòa cũng không để chế độ tăng nhiệt độ. Lạnh chẳng kém ngoài trời. Cặp mày hắn nhíu lại, cậu bật đèn. Trên giường loại trống không là cậu càng cảm thấy lo. Nhưng cậu chợt nhận ra, bên góc cửa, một thân hình co ro như bào thai bụng mẹ, đầu tựa vào cạnh tủ mà ngủ ở một tư thế khó coi vô cùng. Cậu ngồi xuống, bàn tay chạm vào làn da mịn nhưng lạnh như kem. Một bên dây váy ngủ rơi xuống cánh tay, tóc xoã ra che đi khuôn mặt mặt rất mệt mỏi. Thiên động vào bờ vai gầy, trong giấc ngủ, cô chợt rùng mình. Dường như cậu vừa chạm vào một thứ gì đó làm cô đau. Trên làn da trắng, một vệt đỏ hằn lên và bắt đầu thâm lại. Cậu cúi xuống, bế cô đặt lên giường. Chẳng hiểu tại sao, cô khẽ trở mình. Hình như quá mệt mỏi với công việc của ngày hôm nay, cậu còn nghe cả tiếng thở dài. Bây giờ cậu nói nhìn kỹ, chân cô cũng sưng lên. Tim cậu như bị xát muối. Hắn nhẹ nhàng lấy thuốc xoa từng chút một rồi cẩn thận lấy chiếc gối mềm, nâng chân cô lên đặt làm vật kê. Kéo tấm chăn đáp quá cổ, cậu tiến lại bàn làm việc. Trong phòng chỉ còn hai thứ ánh sáng từ đèn ngủ và bàn làm việc. Cùng trộn vào nhau làm một, cùng xua đi bóng với đáng sợ. Thiên day day thái dương, sau rất lâu ngồi trước bàn làm việc, mắt cậu thật khó chịu. Dời mắt lại phía giường, cậu nhận thấy chiếc gối đã rơi xuống cùng tấm chăn xệch về một góc. Cô nằm nửa cô nửa duỗi vô cùng khôi hài. Nhưng giờ phút này khó mà có tâm trạng cười, cậu lắc đầu, gấp laptop và lên giường. 2h sáng. Cậu làm việc đến bây giờ, cậu nên nghỉ để chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai mặc biết công việc còn tồn đọng rất nhiều. Ôm thân thể mềm mại vào lòng, cậu khẽ hôn lên vầng trán xinh đẹp kia. Thân nhiệt vẫn chưa tăng lên chút nào, và cậu cũng đủ tinh tế để hiểu được
- em bị cảm lạnh rồi. Đúng là cứng đầu. Không có hơi anh em không ngủ được sao
Cậu ôm chặt lấy cô và cô như một thói quen đã ăn vào bản năng, cô rúc sâu vào lòng cậu - Người đàn ông của cô
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh