Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53 TiếP
hực tại
Trên người Thiên, chiếc áo sơ mi dính đầy máu. Cậu vẫn vậy, im lặng nhưng đau khổ tột cùng
- Lâm Hàn Thiên. Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế? - Vũ chạy đến. Cậu bỏ dở cuộc họp khi nhận được tin
-Lâm Hàn Thiên, vẫn chưa ra sao? Sẽ ổn chứ! - Băng hơi run. Giọng nhỏ chất đầy vẻ lo lắng
- không biết nữa - hắn nói. Bất lực
-cậu điên sao. Tớ đã bỏ cả cuộc họp đến đây. Tại sao? Tại sao hả! Cuối cùng là cậu đã làm gì với con bé
- tớ... - hắn nhìn sâu vào đôi mắt đầy căm phẫn của Vũ rồi kể toàn bộ. Càng kể lòng cậu càng đau. Mắt Vũ đỏ lên. Chẳng hiểu cậu đang tức giận hay đau buồn thay cho cô. Có lẽ là cả hai. Băng đã khóc tự bao giờ. Nhỏ ngồi gục xuống trước phòng phẫu thuật. Vũ xách cổ áo sơ mi Thiên lên, tính cho cậu một cú đấm
- tao đã tin mày vô điều kiện và nghĩ rằng mày sẽ đem lại hạnh phúc cho nó. Nhưng tao đã sai
Bỗng. Cửa phòng phẫu thuật kịp mở. Chiếc giường trắng được bác sĩ đẩy ra. Thoáng qua trên giường, gương mặt đang ngủ yên lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thiên nhìn. Người con gái chỉ mấy phút trước đang nói những lời như dao đâm vào tim cậu giờ đây tại sao lại không nói gì
- bác sĩ. Cô ấy có bị làm sao không
- ca phẫu thuật khá thành công
***
- cậu nên về - Vũ nói
- không!
- cậu nghĩ con bé tỉnh lại muốn thấy cậu trong hình ảnh như thế này sao?
- thế nào cũng được. Chỉ cần được ở bên cô ấy
- được rồi. Tớ sẽ lấy đồ cho cậu. Dù gì đây cũng là phòng vip nhưng tao sẽ không tha thứ cho cậu dễ như vậy - cảm ơn
Vũ và Băng rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại trả cho hắn sự tĩnh lặng đáng sợ. Cậu ngồi bên nó. Bàn tay cầm lấy những ngón tay bất động
- đừng tha thứ cho anh Rồi cậu hôn nhẹ lên bàn tay trắng, một giọt nước mắt khẽ đáp xuống. Nóng và đau khổ. Là cậu đã nghĩ rằng nếu như mình không nói cho cô biết mình là đứa bé trai lúc trước thì thứ tình cảm giữa hai người sẽ tốt hơn so với cái khuôn đã làm sẵn. Khi ở bên cô, hắn nghĩ cô đã không còn nhớ về đứa bé trai khi ấy, không một lần hi vọng đứa bé đó sẽ tìm mình. Nhưng thật không ngờ cô lại cất giữ kín như vậy. Thật không nghĩ cô coi trọng đến thế. Bây giờ hắn mới biết cô đã yêu hắn cũng nhiều như hắn yêu cô song hắn rất sợ. Sợ bây giờ cô đã không còn yêu hắn nữa, bởi hắn đã làm tổn thương cô, làm cô đau. Nếu có thể cho hắn quay lại thời gian thì hắn sẽ nói với cô ngay từ ngày đầu tiên để cô không nghĩ đứa bé trai đó đã chết vì tai nạn mà đó chỉ là một sự trùng hợp. Hắn sẽ không phải để cô khóc khi nghĩ mình đã chết trong buổi tối hôm đó. Thật sự hắn muốn cô nhận ra hắn bởi hắn cho rằng một thiên tài như cô sẽ giải ra câu đố của hắn kết quả là cô không những không nghĩ đến mà còn im lặng. Từ mãi mãi liệu có còn hiệu lực với cô. Hắn sợ, hơn 10 năm qua hắn đã dùng câu nói để chiếm hữu cô vậy cô mai này tỉnh lại có vùng ra khỏi sự chiếm hữu đó?
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh