We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44 Prince
rước khi ra đi, nhỏ vẫn không quên làm những thứ tình cảm bình thường với Thiên như bạn thân. Thiên lên xe, cô không hề nói gì với cậu và đối với Thiên điều đó như cực hình. Sự im lặng lạ thường này làm cậu không thích mặc dù người ta hay nói cậu là lạnh lùng nhưng khi ở cùng cô cái lạnh lẽo đáng sợ và khó thở ấy làm cậu muốn nổ tung ngay tức khắc
- Em tại sao lại im lặng như vậy! - Thiên cất lời
- Không muốn nói!
- Em rất thích vuốt ve nó thì phải!
- Tùy - Thật khó chịu! - Thiên bực dọc thắng xe lại
- Anh... - Cô nhìn Thiên Thiên lập tức quay sang, ánh mắt nhìn nó
- Hôm nay em có chuyện gì vậy! Hả! - Thiên cáu
- Không
- Em không hài lòng chỗ nào hay sao?
- Không
- Em không thể trả lời khác được ngoài chữ không sao? - Thiên gắt lên
- Không
- Anh muốn nói với em nữa! - Thiên xoay người, cậu đánh mạnh vào vô lăng rồi ngã người về phía sau. Nhắm mắt lại
Nhi xoay người đẩy cánh cửa đã hé mở từ lúc Thiên đột ngột dừng xe. Không khí trong xe quá ngột ngạt.
- Em..... - Thiên mở mắt và chưa kịp nói
- Prince! Prince! Mày ở đâu - cô đảo tung mọi cửa xe
Thiên nhăn mặt, cô đang đảo tung xe rồi chạy ra ngoài, vô cùng lo lắng chạy xung quanh. Thiên miễn cưỡng, cậu không thích con vật đó một chút nào! Nó như một kẻ đã chiếm đi tình cảm của Nhi dành cho cậu. Và cả những cử chỉ quan tâm nữa. Rồi đến cả cái tên mà một bộ phận không nhỏ gọi cậu Prince, Prince! Mặc dù nó không phải là chủ ý tưởng đặt tên cho con vật như vậy. Song nếu như thế thì cậu và con Prince kia chẳng khác nhau là mấy. Nó còn nhận được sự ưu ái hơn từ vợ cậu. Trong lúc Thiên đang " iểu điệu " bước từ từ ra thì nó đang lùng sục từng ngóc ngách nhỏ. Chợt. Võng mạc Nhi in hình một chú chó trắng đang đi ung dung như một ông hoàng giữa đường. Cô nhăn mặt vội vã đi ra với ý định lôi nó lại. Lòng đường chứ không phải nơi trình diễn thời trang, sẽ ảnh hưởng tới nhiều người. Chưa kể con Prince sẽ có thể bay lên lúc nào. Cô lao xuống đường. Một chiếc xe đen BMW đang lao tới. Két. Chiếc xe phanh gấp làm trên đường in hai vạch đen rõ ràng. Đồng thời, cô ngã sang một bên. Thiên vội vã chạy lại. Ôm lấy cô
- Em không sao chứ?
- Không
Con Prince ngoe ngẩy cái đuôi bông xù chạy đến bên chủ. Thiên nhăn mặt
- Em lúc nào cũng chỉ nói được chữ không. Anh sẽ mua cho em con lớn hơn, đẹp hơn nó! Tìm chỉ mất công! - cậu quay sang thấy Prince đang dụi vào người - Mày cút đi! Chỉ giỏi hại người khác!
- Không phải tại nó! Em không bị thương! Thật đấy! - nó nói
- Không bị thương mà người trầy xước như thế này sao? Cả cái tên lái xe kia nữa! - Thiên đứng dậy. Cậu tính lại chiếc xe
- Không - nhưng Nhi đã kịp níu lấy tay cậu - Là em sai luật giao thông! Không phải người ta. Vả lại họ cũng chưa hề đụng vào em!
- Khốn nạn! - Thiên chửi thề rồi xoay người bế nó đặt vào xe và mình cũng nhanh chóng vào chỗ. Bỏ mặc chủ nhăn của chiếc xe kia đang đứng nhìn hai người
- Mày ngồi yên đó. Nếu không thì bộ lông kiêu hãnh đó sẽ bị nhuộm đủ màu! - Thiên giương ánh mắt quyền lực nhìn chú cún hàng ghế sau!
Prince ngồi giương mắt nhìn lại Thiên. Tỏ vẻ mặt khuất phục. Ánh mắt long lanh như muốn nói " Em không vi phạm luật giao thông! Tại họ chứ. Em chưa được học!!! Anh đúng là bắt nạt người quá đáng! "
Thiên lái xe đi. Trong suốt quãng đường cậu luôn nhìn sang bên nó! Đôi lúc lại phàn nàn về những vết thương bắt đầu rỉ máu trên tay và chân
- Em thấy chưa! Chân tay đầy vết thương như vậy lỡ để lại sẹo thì sao? Nếu mà để lại sẹo anh tuyệt đối sẽ không tha cho con chó kia đâu. Dù em ngăn cản!
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước sân của biệt thự, Thiên xuống xe, cậu bế nó lên phòng. Còn Prince đang yêu đời ngắm nhìn nhà mới. Nó cứ nhảy lên nhảy xuống, chạy lòng vòng quanh chân Thiên làm cậu gắt lên - Tránh ra nhanh đồ chướng vướng chân tay!
* * *
Được đặt nhẹ lên giường. Nỗi đau thể xác tiêu tan. Thiên bê khay thuốc trên tay, quỳ xuống bên giường. Cậu nhẹ nhàng nâng chân nó lên. Vết thương không quá nặ̣ng đến nỗi Thiên không thể xử lí nhưng mà nò sẽ rất rát ̀. Cậu ngước lên - Sẽ đau đấy. nhưng anh k biết mình có nhẹ tay được hay k. anh sẽ cố gắng
Thiên xức thuốc. chốc chốc lại nhìn xem cô có đau hay k. mỗi lần như vậy. cô chỉ mỉm cười. chẳng có gì là đau đớn hay tê tái cả. dù đau đến mấy cũng vui, dù chết cũng hạnh phúc đó chính là tình yêu. Thiên đã cố gắng rất nhẹ tay, cậu biết nóa đau. ruốt cuộc nó cũng chỉ gắng gượng cho cậu vui
cuối cùng, kẻ phá đám cũng xuất hiện. sau một hồi tham quan tổng thể khu biệt thự. prince chạy lon ton vào phòng. nó chạy ra sau lưng thiên, lấy hàm răng nghịch với lưng cậu. cào cấu cắn xé.
thiên bực mình. đang trong khung cảnh lãng mạn hơn phim hàn quốc lại xuất hiện kẻ phá đám. số phận hai người thật hẩm hiu. cậu quay lại hất thẳng con chó ra. sự bực tức trong lòng làm cậu mù mắt. cậu quên hẳn luôn bàn chân ngọc ngà mà mình đang nâng niu trên tay, k thương tiếc vứt thẳng, quay sang gắt gỏng với con chó
- Cút ra! Tao sẽ thịt mày - chưa nói hết câu
Cốp. chân nó va vào tủ kêu lên một tiếng. thiên giật mình
- a.- cô hét lên
- anh xin lỗi! anh quên. nhưng k phải tại anh mà là tại nó - thiên luống cuống
- kh...không sao - nó nhăn mặt
đưa cho thiên chữa trị quả là một sai lầm trầm trọng. cậu đã chữa cô thành tàn phế. prince k yên ổn. nó đang có ý định leo lên giường để được rúc mình trong vòng tay Nhi Song ý định đó đã sớm bị Thiên phát hiện.
-Lông xù kia! Mày mà leo 4 cái chân bẩn thỉu kia lên sau khi chạy khắp nơi tao sẽ cho mày vào máy giặt cho sạch đấy!
***********
-Em thật sự không sao chứ? - Thiên đến bên giường
-Không
Cậu kéo chăn ra rồi nằm xuống bên cạnh. Nhi quay sang nhìn cậu:
-Tại sao anh lại không mặc áo?
-Không thích!
-Sẽ bị cảm lạnh đấy! Nó quan tâm.
-Anh bị cảm lạnh 2 lần trong đời là do em! Cậu ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng thiên thần dưới ánh đèn ngủ mờ ảo.
-Thể lực tốt!
-cảm ơn, em không cần phải khen anh! theo tình hình như vậy thì ngày mai anh sẽ phải chở em đi! Đi xe buýt không ổn đâu! - Thiên nói, bàn tay vuốt tóc nó.
-Ừ!
-Em ngủ đi,lại đây!
Thiên ôm cô vào lòng thật chặt,chợt 1 vật phóng nhanh lên giường rồi leo vào giữa 2 người.
-Prince! Nó nói.
-Lông xù! xuống mau! Lúc nào cũng là kẻ phá đám, nhanh! - Thiên quát.
Cậu ít có cảm tình với prince,chú chó cô đơn đi xuống và chui vào 1 góc nào đó.
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh