We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40 CuộC Vui
áng
Nó bụi một khay đồ ăn bước vào. Ánh nắng sau cơn mưa chiếu vào căn phòng. Đặt trên gương mặt Thiên đang ôm laptop làm việc. Nó đứng hình. Thiên quay lại, hướng ánh mắt đến cô đang đơ vài giây
- Em làm gì vậy?
- À... Ờ! Không có gì. Bữa sáng của anh - cô nhanh chóng đến bên giường. Đặt khay thức ăn lên chiếc tủ mây đầu giường. Ngồi xuống bên mép. Nhìn cậu một lần nữa gần hơn
- Mặc dù buổi sáng ăn bánh không tốt nhưng chịu khó nhé!
- Tại sao? - Thiên hỏi
- Ờ...... Thì là... Là ngủ quên! - nó đỏ mặt
Cậu cười, đưa tay nghịch mái tóc nó
- Anh quyễn rũ đến như vậy sao?
- Anh.... Anh ăn đi - nó gượng nhất thời không tìm ra lí lẽ
- Anh cần bơ hay sữa! - nó giơ miếng bánh mì trước mặt hắn. Thiên lại cười. Cậu nhìn nó ăn. Thật dễ thương và đáng yêu
- Sữa! - Nhi giơ cốc sữa trước mặt Thiên trong khi cậu đang mải ngắm cô - Hàn Thiên. Sữa
Thiên giật mình. Cậu nhanh chóng nhận lấy li sữa và uống. Nó uống hơn nửa rồi đặt bên chiếc cốc của cậu. Trên đôi môi mềm mại còn vương lại một ít. Cậu luồn tay vào mái tóc dài mềm, kéo nó lại gần. Đặt nhanh lên đó một nụ hôn nhẹ nhưng không kém phần dây dưa bất tận. Hai người chìm đắm mãnh liệt, nó như ngã vào lòng hắn trên giường. Thật đen tối.
- Ay da! Thế này là không được đâu nha. Trong nhà còn có trẻ nhỏ. Không thể được. Không thể được! Vũ và Băng đang đứng trước cửa, chúng kiến nụ hôn của cặp đôi tình nhân. Nhi đỏ mặt. Cô xô Thiên ra rồi rúc đầu xấu hổ vào bờ ngực rộng của cậu. Cậu chưa đủ thỏa mãn. Là như vậy! Nếu như không có hai kẻ phá đám này. Có lẽ bây giờ cậu vẫn đang còn được thưởng thức đôi môi đó. Nhìn nó đỏ mặt trong lòng mình, cậu càng yêu hơn. Đem ánh mắt đe dọa hai kẻ đang nhìn: Có ra không thì bảo. Vũ biết nhưng Băng thì không.
- Nụ hôn ngọt ngào còn ở một tư thế rất... - chưa để Băng khen hết câu, Vũ đã lôi đi. Cậu không biết nếu mình còn ở lại sẽ bị xử trảm như thế nào
Ra đến ngoài sân
- Này! Hoàng Minh Vũ! Tại sao anh lại lôi em xềnh xệch như vậy hả. Anh có biết là em đang rất hứng thú không. Đáng ghét. Đáng ghét - Nhỏ đánh liên hồi vào người cậu
- Vợ! Phải để họ tự nhiên chứ. Em không thấy ánh mắt đe dọa của Hàn Thiên sao! Em mà ở lại một chút nữa thì anh đảm bảo với em là chúng ta sẽ bay như chim trên trời - Vũ đe dọa
- Không! Em muốn xem. Trong phim cũng vậy. Đến đoạn này là cắt. Em phải xem tiếp, ít nhất cũng phải biết chứ? Anh quá đáng. Ai biểu anh nói lên, cứ thế mà xem! - Băng định chạy vào
- Băng! - Vũ níu tay nhỏ lại - Em lại phá cuộc vui của em chồng vậy. Nếu không chừng mai mốt bỗng dưng mình có cháu. Cháu của bác Minh Vũ và Băng Băng! Chà! Nói nghe mà hấp dẫn - Vũ cố thuyết phục
- Ừk! Cũng hấp dẫn nha. Nhưng mà em muốn biết mà? - Băng bất lực nhìn Vũ
- Vậy thì vào phòng anh cho em biết - Mặt Vũ gian tà
- Anh.... Đen tối - Băng cứng họng
Trong phòng nó và hắn
Nó vẫn đang ngồi trên người hắn. Mặt úp vào ngực cậu. Hai tay víu lấy áo cậu. Sau đó là một khuôn mặt ửng đỏ. Hôm trước là Vũ thấy làm này thì cả Băng luôn. Quả thật xấu hổ. Quá xấu hổ. Thiên cười! Lúc nào cũng vậy. Cậu cứ cười, cười và cười! Cậu không thấy xấu hổ sao? Mặt dày
- Băng Nhi - Thiên ôn nhu
- Không. Không - nó càng chui sâu vào lòng cậu như trốn tránh một cái gì đó.
- Băng Nhi! Đừng... - cậu đang nghĩ từ thích hợp cho hành động của nó trên người mình - nhảy nhót trên người anh!
- Không. Tại anh. Tất cả là tại anh - nó càng dụi sâu hơn và vô tình những hành động lại càng nhanh hơn. Thiên chịu hết nổi. Thật sự cậu không biết tại sao con mèo nhỏ này lại làm dục vọng của cậu đang ngày càng nhiều. Bằng lúc cậu bằng không chịu đựng thêm được nữa. Còn nó. Cứ ngây thơ mà tiếp tục
- Băng Nhi! Anh.... Thật.... Sự.... Là... Không chịu được nữa! - giọng cậu ngắt quãng bởi hơi thở đồn dập Nhi vội đẩy Thiên ra. Cô cảm thấy cái gì đó không ổn. Và điều cô nghĩ tốt nhất là nên tránh xa. Song không kịp. Cô chỉ nhận thấy qua một lớp vải, một quá nóng kinh khủng. Thiên nhanh chóng xoay người đẩy cô xuống giường. Ngạc nhiên. Là cảm xúc của nó lúc này. Thiên chống hai tay lên. Đôi ngươi nhìn xuống người con gái nhỏ bé dưới thân. Cậu từ từ cúi xuống. Lại một làm nữa tiếp tục chiếm đoạt đôi môi đó. Cuồng nhiệt. Mang chút bản năng. Tay Thiên lần trên đôi tai gầy. Cảm nhận được sự mát mẻ từ xác thịt. Cậu càng bị kích thích. Bàn tay trượt theo đường cong của cơ thể. Từ từ rút nhẹ dải lụa buộc ở eo trên chiếc váy ngủ mỏng. Môi cậu nhẹ nhàng rồi khỏi môi cô một cách luyến tiếc, chạm nhẹ lên làn da bên má, rồi trượt dài. Cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ và xuống xương quai xanh. Con rối trong người cậu không ngừng đòi hỏi, cậu không thể từ chối vì con mời trước mắt rất khó bỏ qua. Cậu nhìn nó. Cái nhìn tà mị. Nhanh chóng cúi xuống phủ lên đôi môi thêm một làm nữa. Bàn tay không để yên, nhanh chóng chạm vào bờ tai và kéo một bên dây váy
- Lâm Hàn Thiên khốn nạn. Mau nghe điện thoại! Tên khốn nạn. Mau nghe điện thoại. Nhanh lên tên rùa bò - con Iphone bên giường kêu liên hồi. Thiên nhăn mặt. Chưa bao giờ đặt nhạc chương đặc sắc như vậy. Mất hứng. Hắn bỏ mặc chiếc điện thoại. Cúi xuống tiếp tục. Nhưng. Nó đẩy hắn ra. Khuôn mặt đôi ửng
- Thiên! Anh có điện thoại
Ruốt cuộc. Thiên cũng phải cắt đứt. Cậu khó chịu lấy điện thoại. Còn nó. Nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại trang phục. Cậu đứng nhìn nó, tai vẫn áp điện thoại. Nó cười gượng, đến bên Thiên và đẩy nhanh cậu ra cửa rồi đóng lại. Dựa người vào thành cửa, Nhi lắc đầu. Khuôn mặt bối rối tột cùng. Thiên đấm vào tường
- Khốn nạn!
Cuối cùng, Nhi cũng chịu chui ra khỏi phòng. Bỏ qua xấu hổ. Ngoài vườn. Thiên và Vũ đang ngồi trên võng lắc lư nói chuyện. Trong nhà. Nhi và Băng đang ăn bim bim tán gẫu. Trong cùng một nơi. Ta không thể không đối mặt nhau dù chỉ một lần. Và điều đó đã xảy ra. Sau khi chén hết, hai tiểu thư cũng phải ra khỏi bụi điện. Đang đi ra vườn, một nơi khá lí tưởng. Nhi và Băng đều khá vui. Không khí thật trong lành sau cơn mưa tối qua. Rồi. Đập vào mắt hai cô nàng là hai chàng trai đang nói gì đó trên võng. Một giây liếc nhìn, hai người đã trao đổi xong kế hoạch tác chiến. Tiến nhanh lại phía sau lưng. Hai người ra sức đẩy mạnh. Võng đưa vèo vèo. Thiên và Vũ nhăn mặt. Vũ hét - Hai nhóc dừng lại ngay!
Nhưng
- Không. Bay lên. Bay lên. Bay cao. Bay xa! - Băng cuồng độ
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Rọt roạt! Rọt roạt! Rọt roạt! Phực! Rầm! Chiếc võng bay theo chiều gió kéo hai anh chàng cùng bay rồi tiếp đất vào giữa bầy gà đang kiếm ăn phía đối diện! Chíc. Chíc. Oác. Oác. Cục tác. Cục tác. Bầy gà chạy toán loạn rồi còn bay lên cả người hai mĩ nam. Lông gà nhẹ nhàng đáp lên đầu và thân thể. Nó và Băng cười không còn biết trăng sao trời đất. Thiên và Vũ nhìn. Ánh mắt toé lửa
- Hoàng Ngọc Băng Nhi Nguyễn Hàn Băng Băng - đồng thanh - Em chết với anh
- Hả! - nó và Băng nhìn nhau. Chạy. Rượt đuổi. Hai từ có thể diễn tả lúc này. Nó và Băng chạy trước, đằng sau là hắn và Vũ. Cái một đoạn khá xa. Nó chợt dừng lại. Băng đâm sầm vào người nó
- Oái! Sao mày dừng vậy! Nếu mà bị tóm thì toi đấy? - Băng nói. Song rồi nhỏ cũng nhận ra được vấn đề nan giải trước mắt. Một chiếc hồ nhỏ. Nếu không chạy qua sẽ bị bắt. Mà bị bắt thì không biết thân xác liệt có còn nguyên vẹn. Bắc ngang qua bờ bên kia là ba thân cây dừa làm thành một cây bầu nhỏ sang bờ bên. Từ xa truyền lại tiếng chạy. Nhi nhìn Băng. Băng nhìn Nhi.
- Thế nào đây?
- Chạy nếu không muốn chết - Nhi nói
Băng phóng trước, tiếp sau là nó. Hai đôi dép tông chạy trên cầu dừa khi trời vừa mới mưa xong. Trơn. Vèo. Ùm. Hai thân thể ngã xuống giờ uống nước. Thiên và Vũ đang chạy. Dừng lại! Cẩn trong trước sai lầm của hai người vợ. Thiên đứng bên Vũ, cùng nhau ngồi xuống. Không khỏi nhịn cười trước hoàn cảnh oái oăn
- Vợ. Em như thế này đến lần thứ mấy rồi - Thiên nhìn, bàn tay buông thõng
- Nhìn giống vịt đang bơi đứng không Thiên. Quặc. Quặc. Quặc.... - Vũ thõng tay khuơ khuơ
Nó tức giận nhìn Thiên, Băng cũng chẳng kém cạnh. Nó với tay, cầm lấy tay Thiên. Cậu ngạc nhiên. Căn cảm là không hiểu nó đang muốn gì. Chắc là muốn cậu kéo nó lên. Thiên cười dịu hiền quyễn rũ. Nhi cùng cười. Bàn tay tăng lực lôi tay Thiên xuống. Và thế là. Trong tư thế ngồi không mấy an toàn, Thiên ngã xuống. Băng nhanh chóng hiểu những hành động của bạn thân, nhỏ nhanh chóng lôi Vũ xuống trong khi anh chàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn chiến hữu bị tấn công. Quan điểm sống của nó và nhỏ luôn giống nhau. Sắp chết đến nơi sẽ kéo theo người cùng chết. Biết cùng chết. Sống cùng sống. Có lẽ hôm nay Minh Vũ không may mắn cho lắm khi quên mất triết lí này. Cuối cùng. Dưới ao. Cũng có những đôi vịt đang tung tăng với nhau. Không cô đơn như lúc nãy
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh