Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 Bị ỐM
ế chiều, nó vào nhà sau khi cùng Băng đi chơi khắp nơi gần cả buổi chiều. Vũ thì bận rộn xử lí công việc gì gì đó. Còn Thiên. Nó không biết. Trong buồng tối chỉ có một thứ ánh sáng từ chiếc cửa sổ. Từng đó cũng đủ cho đôi mắt thôi tường nhận ra hắn đang nằm trên chiếc giường - đơn sơ. Hắn đang ngủ?? Nhi ngờ vực rón rén lại gần. Càng gần nó càng cảm thấy không ổn một chút nào. Kinh ngạc khi thấy trán hắn đầy mồ hôi, bàn tay luống cuống đặt lên. Shock hơn khi thấy người cậu quá nóng, nóng hơn so với thân nhiệt bình thường. Giọng nó đầy lo lắng
- Hàn Thiên! Anh không sao chứ? - nó lay người cậu
- Không sao? - Thiên khẽ đáp đầy khó nhọc sau một lúc im lặng. Nhưng cậu đâu biết. Khi đáp lại nó bằng sự im lặng đáng sợ ấy làm nó kinh hãi như thế nào. Nó lao nhanh đi, mặc cho bầu trời đen kịt đang có dấu hiệu đổ mưa. Chạy về với bao thuốc trên tay cũng là lúc mà bầu trời đổ mưa tầm tã. Xối xả. Từng cử chỉ đầy lúng túng. Phải chăng nó đang sợ hãi. Có khi mồ hôi đang đổ trên gương mặt nó còn nhiều hơn cả người cậu. Chiếc cửa sổ gỗ đập liên hồi. Gió thổi vào từng đợi lạnh ngắt đến thấu xương thịt, trong màn đêm u tối, nó mò mẫn bước đi, ánh đèn neon xua tan đi tất cả rồi thật mau, nó đóng chiếc cửa sổ lại, bỏ rơi tiếng mưa vọng về. Thiên nhìn thật khắc nghiệt. Và hắn cũng thật quá đáng. Hắn cứ giống như trẻ con vậy, lúc thì kêu oai oái lúc lại im lặng không nói. Hắn lúc nào cũng làm nó lo lắng. Thật đáng ghét. Thiên thử tỉnh lại xem. Nó đau một tí đã kêu lên om sòm. Còn Thiên thì sao? Dù có chết đến nơi vẫn cứ im và im. Cứ cho nó cười thoải mãi. Vậy thôi! Sao lúc nào Thiên cũng chịu đựng còn Nhi thì vô tâm đến vậy. Tên trời đánh. Thiên dù cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng cậu vẫn cố gượng dậy. Ánh đèn làm cho cậu phải nheo mày. Đặt tay lên trán, cậu nhận ra chiếc khăn ướt, khó khăn ngồi dậy với một cái đầu nặng trĩu, hắn lắc đầu. Đồng thời nó bước vào, nhìn cậu, chỉ thêm sự trách móc. Tại sao cậu lại không nói? Tại sao cứ giữ lấy một mình? Hay là cậu không tim tưởng vào nó? Không coi nó như vợ mình? Càng nghĩ càng giận! Nó ngồi xuống bên Thiên. Ánh mắt quan tâm ẩn sau sự hờn dỗi trách móc
- Em sao lại nhìn anh với ánh mắt như vậy chứ? Em lại giận nữa sao? - Thiên hỏi. Giọng lạc hẳn. Hơi khản đặc
- Ai giận chứ! - nó nói. Cái giọng cố tỏ ra vẻ bình thường làm cho cậu nhíu này. Cậu muốn nó đau, vui, buồn,... Cua việc bộc lộ ra bên ngoài
- Sao mồ hôi em lại ra nhiều như vậy chứ! - Cậu đưa tay định lau đi nhưng
- Đâu có chứ - Nhi vội lau sạch. Cô giống như đang có giấu diếm cái gì đó
- Em bị ốm sao? Lại đây nào! - Cậu luôn giang rộng vòng tay với nó. Làm nào hay thận chí là khi nào cũng vậy. Vòng tay cậu luôn ấm áp và vững chắc. Tại sao khi nào cũng là nghĩ đến nó trước. Đã bao giờ cậu thử nằm trong vòng tay nhỏ bé của nó chưa? Dù nó có lẽ chưa đủ ấm áp và an toàn như vòng tay cậu???
- Ốm?! Tại sao anh lại như vậy chứ! Lúc nào cũng chỉ biết quan tâm. Tại sao? Tại sao lại không tự lo cho bản thân mình chứ - Nhi gắt lên
- Anh.... - Thiên không thể nói hết câu. Giọng cậu nghẹn lại. Người con gái trước mắt đang lo lắng cho cậu. Lòng cậu rất vui.
- Anh! Anh! Gì chứ? Lúc nào cũng vậy? Tại sao lại không nói chứ! Ghét. Anh đáng ghét! - cô đánh vào người cậu. Những cú đánh như mèo cào rõ như không muốn làm Thiên đau
- Anh xin lỗi! - Thiên giữ lấy tay nó
- Anh không có lỗi là em sai mà - nước mắt không biết tự bao giờ đã trực trào
- Tại sao lại là em sai chứ! Em đâu có lỗi - Thiên kéo nó vào lòng mình
Cô lắc đầu ngầy ngậy, nước mắt cứ tuôn ra ngày một nhiều hơn.
- Tại em làm anh phải chịu lạnh! Làm anh bị ướt! Không cho anh đắp chăn lúc ở trong lều nữa! Hồi sáng anh lại còn phải tắm sau nữa. Tất cả là tại em? Tại em mà! Anh không được tha thứ cho em!
- Không sao mà! Anh thật sự là không sao? Không phải là lỗi của em - hắn vuốt nhẹ tóc nó
- Anh lúc nào cũng như vậy! - nó dụi sau vào ngực Thiên
- Con người cũng có lúc phải ốm chứ! - Thiên ôn nhu
* * *
- Chồng à. Vợ thật sự là ăn rất no. Chồng đúng là thông minh số một! - Băng nằm dài trên giường
- Băng ngốc! Ăn xong nằm không tốt đâu - Vũ lại giường lôi Băng dậy
- Không! Em không muốn dậy đâu! - nhỏ nhăn mày
- Nếu em cứ như vậy thì em sẽ biến thành một con heo đấy
- Á! Anh đã bao giờ thấy một con heo nào xinh đẹp như em chưa - cô ngồi dậy, chu đôi môi xinh xắn
- Rồi! Con heo Băng Băng vừa béo vừa lùn vừa ngốc nghếch
Vũ không biết sau câu nói này nhỏ sẽ như thế nào. Thật bất nhưng không ngờ. Nhỏ đứng thẳng trên giường! Đánh bôm bốp vào người Vũ. Còn anh lại luôn thích thú với trò mèo vờn nên cố chạy. Kót két. Kót két. Tiếng hát của " em giường xinh đẹp ". Con mèo đang rượt con hơi trên thân thể " em " thì vẫn tiếp tục những pha rượt đuổi kinh hoàng. Rầm. Sức chịu dụng của thân thể em đã hết. Hai người nằm đè lên mấy " khúc xương " đáng thương của em giường đã tan tành từ bao giờ. Cả hai nhìn nhau
- Gãy giường rồi - đồng thanh
***
Trên giường
Nhi ngồi nhìn Thiên như tội phạm trước vành móng ngựa. Dù đã hối cải kịp thời, chăm sóc chu đáo từng li từng tí một nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi. Sự dằn vặt trong lòng không thể dứt. Cậu nhìn nó. Ánh mắt vô cùng khó hiểu. Dù sao. Trong lòng cậu chưa một lần nào trách hay để tâm những việc nó làm dù có lợi hay có hại cho cậu từ trước đến nay
- Băng Nhi! Em làm sao vậy!
- Không - Nhi nhanh chóng phủ nhận. Cô biết Thiên sẽ chẳng bao giờ giận hay gây thù oán với cô. Và không khéo bây giờ cô lại đánh cậu tơi bời rồi đuổi cậu ra khỏi nhà thì cũng như vậy. Để xem, cậu rộng lượng biết bao. Không như nó, lần bị ngã hành hạ cậu đến như vậy. Nó có phải quân tử không. Mà nó cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa. Nghĩ lại, nó thật sự thấy ghét bản thân
- Anh có cần thêm gối không? - sau những suy nghĩ về sự quá đáng của bản thân, cô lên tiếng. Ít ra cô cũng nên quan tâm đến Thiên nhiều như cậu quan tâm đến cô dù rằng khó có thể sáng nổi. Bởi cô biết hay đang từng ngày hiểu được trái tim mình. Trái tim cô thuộc về một người mất rồi. Nó không còn là của cô nữa. Nó không nghe theo lời cô
- Chắc anh cần. Cái giường này không giống giường ở nhà hay khách sạn đâu. Nó khó nằm nên anh cố chịu nhé - cô nâng đầu Thiên lên, kê vào đó thêm chiếc gối còn lại và duy nhất cho cậu. Cô nhìn Thiên và đã nghĩ hắn không thoải mãi với tư thế như vậy. Hình như cô đã đúng
- Còn em? - Thiên hỏi khi cậu nhận thấy chẳng còn cái gối nào nữa cho nó
- Không sao đâu - nó xua tay rồi kéo tắm chăn đắp lên người cậu - Anh đắp chăn vào đi. Anh đang ốm mà! Em không cần đâu. Em lấy chiếc áo khoác của anh cũng không sao mà? - cô chỉ tay rồi đứng dậy với ý định lấy chiếc áo khoác. Nhưng. Một bàn tay đã níu lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình. Thiên đã đỡ hơn rất nhiều mà đúng hơn đối với cậu nó chẳng là gì cả. Quá bất ngờ. Không hề chóng cự. Cô mặc đà cho hắn lôi vào lòng ôm ấp. Cô rất thích như vậy. Cái cảm giác đó làm cô quên hết mọi thứ. Cô chỉ còn biết đến mùi hương nam tính trên cơ thể. Thật ấm áp và an toàn
- Ai cho em tự ý như vậy chứ? Anh không sao nên em cũng không cần tự dằn vặt bản thân mình như vậy - Thiên hôn nhẹ vào mái tóc mềm mại
- Anh.... - Sao? Em không tin anh - Thiên ngờ vực
Chợt. Nó xoay người và ôm lấy Thiên. Lại một lần nữa. Trong vòng tay cậu. Cô lại khóa ướt chiếc cao sơ mi tiên một lần
- Tại sao anh lại tốt với em như vậy. Giá mà anh ích kỷ như em. Anh sẽ đắp chăn một mình, sẽ hàng hạ em như em đã làm với anh có phải hơn không. Ít ra em còn thấy thoải mãi hơn là như vậy. Anh trách móc em hay gì cũng được. Đừng lúc nào cũng cưng chiều em, em sợ. Sợ mình sẽ ngày càng quá đáng hơn và.... Và.... Anh sẽ ghét em? Anh ghét em thì sao - nó nói trong tiếng nấc. Trong sự thật của trái tim. Sự thật của tình yêu
- Anh sẽ không ghét em. Không bao giờ. Bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, mãi mãi sẽ vậy!
- Làm sao anh có thể khẳng định như thế?
- Anh thề. Em không tin anh
- Không - Đừng khóc nữa. Anh không thích một chứ nào em khóc - Thiên chẳng biết phải dỗ giành nó như thế nào. Căn bản là chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng. Ít nhất là trong hoàn cảnh này. Không như lúc trước, cậu toàn đe dọa nó. Cậu chợt nghĩ ra - Cứ khóc đi! Khóc sẽ quên hết nỗi buồn! - một câu nói mà cậu nghe được thoáng qua trong phim
- Hả??? - nó ngạc nhiên nhìn Thiên. Ánh mắt to tròn còn long lanh nước.
- Sao? Có vấn đề gì với em sao? - Thiên nhìn
- Anh nói cái gì thế. Phi logic
- Em... - hắn chỉ tay vào nó - Bẩn rồi!
Nó cười, bàn tay từ từ tháo bụi những chiếc khuy áo, phần ngực còn ướt một số chỗ
- Em cười gì - Thiên nhíu mày - Vừa mới khóc bây giờ đã cười. Thật khó hiểu?
- Anh.... - nó cầm chiếc áo. Tính đưa ra ngoài và lấy luôn chiếc áo mới vào cho cậu. Tất nhiên là cậu không giữ. Cô đứng dậy, bước chân đi. Song. Chưa thể đi được, bàn tay Thiên đã nắm lấy và lôi cô xuống nào cạnh mình. Không còn ngạc nhiên mấy vì đã quen. Cậu nhìn, tay còn lại cầm chiếc áo rồi vứt xuống giường trước đôi mắt trong veo đang nhìn. Cậu cười
- Anh không định mặc áo sao?
- Nóng - hắn ôm chặt lấy cơ thể nó - Ngủ đi! Mai sẽ lại bình thường thôi - hôn nhẹ lên trán nó
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh