I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 Anh Trai
áng hôm sau
Cốc. Cốc. Cốc. Tiếng gõ cửa vang đều. Cả hai cùng nhíu mày khó chịu vì sự quấy rối vào buổi sáng. Nhi dụi sâu vào trong chăn như muốn tuyên bố với Thiên rằng cô không muốn dậy. Thiên buộc phải ra tay. Cánh của vừa hé thì cái bản mặt của Minh Vũ như được Zoom lên cộng với chất giọng oanh vàng
- Dậy nhanh lên! Thu gom đồ đạc nữa, tụi này chờ dưới đại sảnh
Thiên bước vào, ngồi xuống bên giường cậu khẽ vỗ vào người nó
- Vợ! Dậy đi
- Không! Để cho em yên - nó giữ chặt lấy chăn hơn
- Dậy để còn thu dọn đồ
- Không buồn ngủ lắm! Anh tự thu dọn đi
- Vợ. Cuối cùng em có chịu dậy hay không?
- Không
- Không được hối hận đâu đấy?
- Được rồi. Thì dậy - nó bật dậy, mắt vẫn nhắm.
Cái điệu bộ ngái ngủ thật dễ thương. Nhìn là muốn hôn chụt một cái. Thiên ôm nó vào lòng chiều nịnh
- Dậy dọn đồ rồi lát nữa trên xe em ngủ cũng được
- Không! Không muốn một chút nào! Ngủ trên xe khó chịu lắm
- Ai cho em ngủ trên xe chứ! Vợ anh thì phải ngủ trong lòng anh
- Không. Cho em ngủ thêm 10 p'! Không 30 p'! Không 1 tiếng! Không 2 tiếng nữa thôi
- Bảo bối! Cuối cùng em có chịu dậy hay không? - Thiên lạnh giọng
Nhi chợt rùng mình sợ hãi trước hắn, ngoan ngoãn như một con cún con đi thu độ đồ đạc. Về Thiên! Dửng dưng ngoài vòng phạm tội khi dùng '' bạo lực " với vợ con
- Xong chưa vợ
- Anh còn ngồi đó mà hỏi àh. Anh bóc lột quá lao động của trẻ em! - nó lao lên giường và lại " bóp cổ " hắn
- Em dám ám sát chồng
- Pháp luật đã cấm bạo lực gia mà anh dùng với vợ anh
- Anh thề là anh chưa bao giờ dùng bạo lực với em - hắn thành thật khai báo
- Anh còn nói àh. Anh bắt em làm việc cật lực trong khi anh ung dung ngồi chơi! Như vậy không gọi là bạo lực gia đình thì người ta sẽ gọi là bóc lột sức lao động - nó ghé sát vào gần mặt Thiên
Thiên nhìn nó, sự gần gũi này làm cậu bất ngờ. Còn Nhi thì vẫn hồn nhiên như vậy trước những suy nghĩ khó đoán của con sói? Bàn tay cậu vòng ra sau gáy nó khiến nó thoáng giật mình, cậu tha hồ ngấu nghiến đôi môi nhỏ. Cơ thể nó gần như là ngã vào lòng hắn.
Cạch.
Tiếng cánh cửa mở đồng thời một cái đầu chui vào nhìn về phía giường. Nhận ra sự có mặt của kẻ phá đám, nó vội vàng đẩy hắn ra. Trong bóng tối, khuôn mặt nó nóng lên
- Xin lỗi đã làm phiền. Bạn tốt xin tha thứ. Anh chỉ lên xem tại sao hai người lau như vậy thôi. Vậy thì hai người có thể tiếp tục - Vũ cười gian rồi đóng cửa Thiên đưa tay vuốt tóc nó ôn nhu
- Có tiếp tục hay không?
- Tất cả là tại anh - nó đánh vào người hắn rồi chạy nhanh về cuối phòng với những đồ đã được thu dọn
* **
- Anh! Anh định về à - nó nhìn Minh Vũ
- Em nghĩ ông anh ham chơi của em rất thích học hành sao? - Vũ đến bên nó, dang tay chuẩn bị ngã vào người nó để ôm em gái yêu quý như bao thời gian qua. Thiên với tốc độ cùng ý nghĩ khó đoán liền ôm eo nó kéo sát trước mặt mình.
RẦM.
Minh Vũ ôm sàn nhà ấm áp.
Tách. Tách. Tách.
Những tiếng liên tiếp vang lên. Băng sẵn máy chụp ảnh lia lịa. Trên khuôn mặt tắt nụ cười, Vũ bực mình " bò dậy " nhìn Thiên với ánh mắt đe dọa từ một người anh vợ. Thiên hững hờ ôm nó
- Hoàng Minh Vũ. Hôm nay cậu thấy công chúa sàn nhà lộng lẫy quá hay sao mà còn định cướp mất nụ hôn đầu đời của cô ấy vậy. Cậu đúng là kẻ tồi tệ mà
Nhi trong lòng Thiên cười ngắc nghẻo, Vũ giận mặt đỏ lên
- Lâm Hàn Thiên! Giỏi lắm! - Vũ hét lên nhưng hết vốn ngôn ngữ
- Băng Nhi nhìn này, mình mới đăng ảnh lên mà mấy nghìn like! Đúng là hot - Băng vui vẻ khoe với nó
- Gì vậy? - Vũ chen vào
Ào. Như một xô nước dội vào đầu Vũ
- Băng Băng - Cậu hằn giọng
- Không có! Em thực lòng xin lỗi! - Băng cười rồi chạy ra xe
Hàng loạt ảnh với những cú ngã đẹp mắt được chia sẻ rầm rầm trên Facebook, Weibo, ZinG,.... Hoàng Minh Vũ thật mất mặt
Lên xe mà cái mặt điển trai vẫn như khỉ ăn ớt làm khổ thân bác lái xe
- Cậu đến kì àh!
Rồi chợt nhận ra đối tượng hỏi, bác ta lo lắng
- Xin lỗi cậu tôi nhầm với thằng phụ lái
Ba người còn lại tiếp tục nhận được một trận cười vỡ bụng. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ ở một vùng quê nào đó mà chẳng biết tên. Ba người đứng trước cánh cổng tre đơn sơ mà nghệch mặt ra nhìn Minh Vũ. Cậu gắt lên
- Không vào sao?
- Vào làm gì? - nó khó hiểu nhìn anh
- Ruốt cuộc là mấy người định đứng đây sao? Được rồi! Cứ đứng đi! Tôi vào - Vũ hằn học đá cửa đi vào. Từ phía sau là 3 vệ sĩ. F4 vừa vào đến sân đã có người chạy ra đón tiếp nồng nhiệt. Quả đúng là người nổi tiếng đi đâu làm gì cũng nổi tiếng
- Chào mấy anh chị! Mấy anh chị đến rồi àh! Em đợi từ sáng đến giờ
- Em biết bọn chị àh? - Băng nhìn cậu nhóc
- Tất nhiên. Mấy anh chị đã thuê nhà để trọ trong thời gian ở đây mà. Em tên là Duy! Chào mừng anh chi đến với nhà em!
- Thời gian ở đây? Nhà trọ sao?
- Vào nhà! Anh sẽ nói sau - Vũ kéo vali vào sân
- Thế nào bây -giờ giải thích được rồi chứ!
- Chọn nhà đi! - Vũ nhìn nó
- Em bảo là anh giải thích cơ mà - nó cáu
- Được rồi! Anh sẽ chọn nhà bên phải! Còn hai người nhà đối diện! Ok. Soạn đồ đi - Vũ không rảnh nói thêm Băng lắc đầu đi theo sau, nó khó hiểu nhìn Thiên rồi cũng vào nhà mới. Trong lúc dọn đồ nó phàn nàn
- Thiên. Em nghĩ là anh Vũ còn giận chuyện hồi sáng
- Thì sao?
- Sao anh dửng dưng vậy! Tại anh chọc tức anh ấy còn gì!
- Anh không có? - Thiên phủ nhận
- Nếu lúc đó anh không lôi em ra thì làm sao anh ấy ngã chứ! Rõ rành rành là tại anh - cô lên tiếng phán quyết - Chỉ là anh không muốn bất kì một người đàn ông nào khác động vào em hay gần gũi với em ngoài anh - Thiên nhìn nó. Cái nhìn đầy yêu thương
- Anh đúng là.... - cô đỏ mặt vội quay đi. Khuôn mặt ửng lên và cảm giác con tim đập nhanh hơn làm cho cô ngượng ngùng trước hắn - Lát nữa em sẽ phải xin lỗi anh ấy trước khi quá muộn
- Anh chị à! Em có chuyện cần nói! Mau ra tập trung - tiếng hét chấn động của Duy cắt đứt mạch cảm xúc của mỗi người
Ra sân, Vũ vẫn mang cái vẻ giận hờn trẻ con đó. Cậu không hiểu tại sao Lâm Hàn Thiên lại như vậy. Anh trai chỉ muốn ôm em gái thôi. Đâu có gì to tát. Nó nhìn ông anh, trong kí ức của nó, chưa bao giờ Vũ giận đến như vậy. Mà cái giận không phải là phong ba báo táp. Điều này mới làm cô lo sợ. Thà cứ một lần còn hơn là âm ỉ
- Nhà cửa của mấy anh chị đấy nhá. Còn giếng ở kia, cách giếng là nhà tắm. Em phải về ngoại du lịch nhưng trước tiên em phải giao cho anh chị một việc vô cùng hệ trọng đó là làm xong giúp em thửa ruộng - cái giọng đúng chất trẻ con của Duy, tay nhóc chỉ thửa ruộng trước nhà
- Ừk - nó đáp
- Anh chị sẽ phải trồng lúa trên đó. Ngôn ngữ địa phương là đi cấy. Hai anh này sẽ đi lấy giống. Xong rồi hai chị ra làm nha. Như trồng cây ấy mà. Dễ ẹch.. À! Hai anh đi theo em - Duy nói rồi đi. Thiên nhìn Vũ rồi cũng đi theo. Chỉ còn Nhi và Băng trơ trọi. Nhi suy tư nhìn Băng. Ánh mắt đượm chút buồn
- Băng à! Hình như anh Vũ giận rồi! Tui thấy lo sợ làm sao ý?
- Tất nhiên rồi ' hồi nãy đến giờ mình xin lỗi nhiều rồi nhưng vẫn không ăn thua gì! - Băng lắc đầu ngán ngẩn Hai người cùng chìm vào dòng suy tư. Cái cảnh yên ắng này không thể kéo dài được lâu hơn khi
- Hai chị mau ra đây
Nó và Băng đi ra. Những tên đàn ông đang đợi. Nó nhìn Vũ, ánh mắt đượm chút buồn. Cô lại gần, Vũ cố né tránh đi ánh mắt của đứa em gái đang nhìn mình
- Anh Vũ - nó gọi
Vũ không biết mình bây giờ phải trả lời như thế nào hay ứng xử ra sao cho đúng. Trong tâm trí cậu rối bời
- Em xin lỗi nhưng anh đừng có giữ thái độ đó với em như vậy được không! Xin anh hãy nhìn em đây này! Em thật sự rất sợ! Sợ cảm giác đó - nó nói, nước mắt ứa ra.
Nó chưa nghĩ đến cái việc như vậy nhưng thật sự trong lòng nó rất lo lắng. Thật sự. Thiên ngoảnh mặt đi hướng khác, cậu đang cố mạnh mẽ. Khi thấy nó như vậy, cậu thật sự muốn chạy đến ôm lấy nó. Băng bịt miệng, nước mắt giàn dụa. Nhỏ cũng đang cố kìm đi những tiếng nấc trong tim. Vũ nhìn nó, nhanh chóng cậu ôm lấy cô em bé bỏng vào lòng. Giọng cũng lạc hẳn đi
- Anh xin lỗi! Nhưng anh không giận em! Thật đấy!
- Thật sao? - nó ngước mắt lên nhìn
- Thật! Em không tin anh trai của em à! Anh chỉ đang lo lắng về dự án mới của công ty mà ba giao cho anh thôi! Bé ngốc này! Em gái của anh không được khóc! Chỉ được cười thôi - Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên đôi má trắng hồng mịn màng
- Chỉ có anh thương em thôi? Anh hai lúc nào cũng trêu chọc em!
- Hai người là kì phùng địch thủ bồng gì! Tất cả mọi người không định làm àh. Băng sao em khóc như chồng em sắp chết đến nơi rồi đấy - Vũ nheo mày nhìn Băng
- Không phải! Tại bụi bay vào mắt em ấy mà! - Băng phủ nhận
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh