People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24 Party
au một hồi lượn lờ siêu thị, nó lại lên xe ra về với một đống đồ. Vừa xách đồ vào đến cửa thì.
Xoảng. Cheng. Xoảng. Cheng. Vang lên.
Nó kinh hãi chạy vào. Một bãi chiến trường loạn hết cả lên. Băng cầm một chiếc muỗng lớn và một cái nắp xoong. Vũ cầm hai cái nắp xoong liền. Còn hắn là một cái rổ. Ba người đang đại chiến với gần cả chục con cua biển đang and lổm nhổm giữa nhà
- S.... Top.... Mấy người đang làm cái gì vậy - nó hét lên
Nghe tiếng hét siêu kinh hoàng. Tất cả đứng dậy. Nhìn nó nở nụ cười gượng gạo. - Bé con. Cẩn thận -Ông anh nó hét lên khi thấy một con cua đang tiến lại gần chân nó. Nó cúi xuống nhìn chân mình. Thở dài rồi đặt nhẹ đống đồ lên bàn và cúi xuống bắt con vật. Vũ và Băng chỉ nhìn tay nó từ từ tiến lại và con cua đưa hai cái càng vũ khí ra thì hàng phòng thủ đã gục ngã
- Á........
- Hai người có vấn đề à - hắn nói
- Bé yêu. Kìa kìa - Vũ nhắm tịt mắt, tay vẫn chỉ lại phía nó
- Mở mắt ra - nó ra lệnhMinh Vũ và Băng mở mắt, cái cảnh mà nó đang cầm trên tay con cua ấy mà miệng không khỏi há hốc
- Này. Mày đừng giỡn nha. Chỉ cần cái càng của nó phập vào ngón tay mày là đi đời đó
- Còn không mau bắt hết chúng lại - nó nói nhưng chỉ có mình nó bắt hết lũ cua. Băng thì chạy lung tung để tránh. Hai tên đàn ông thì bắc chân lên bàn ngồi đổ gia vị vào lọ thủy tinh. Rồi nó lại một thân một mình nấu ăn, chẳng khác ôsin. Vũ và hắn ngồi chơi. Băng chạy lung tung. Đây là hoàn cảnh của một xã hội áp bức. Bữa trưa hoàn thành. Chiếc bàn lớn được bày vô số những món ăn phải nói là sơn hào hải vị đặc sắc - WOW. Băng Nhi. Bà thật là giỏi
- Không dám
- Anh sẽ phải ăn thịt mấy con cua đáng ghét này vì dám cắn anh - nói rồi Vũ lôi ngay một con cua vào bát mình
- Anh có về ở với em không?
- Không được - hắn phản đối
- Tại sao?? - nó trừng mắt nhìn hắn
- Nói chung là không được - hắn đuối lí. Khẽ liếc sang Minh Vũ. Nhận được cái nhìn trìu mến từ em rể và những lời đe dọa tịch thu tài sản từ " ngân hàng ". Vũ nhìn nó cười trừ
- Xin lỗi bé yêu nha. Anh và Băng không thể di cư bất hợp pháp được đâu. Mà nhà anh cũng gần nhà em đấy thôi. Ở ngay trong một khu luôn mà. Khi nào em muốn, anh sẽ lập tức đi sang nhà em dù mưa gió bão bùng hay giông lốc đi chăng nữa
- Hứ
Băng đạp chân nó. Nó gắt lên
- Điên hả? Sao đạp chân tao? - nó trừng mắt lên
- Nè! Người này là ai.....? - Băng chỉ tay vô hắn
- Hắn hả... - nó nhìn hắn, vẻ mặt hậm hực
- Là ck cô ấy - hắn trả lời
- Hả??? - tiếng hét động trời của Vũ và Băng làm không gian vô cùng dữ dội - Im đi! - nó hét cũng không kém phần hai người hồi nãy
Tất cả im lặng đến tột độ. Đến nỗi chỉ lo ăn nếu không muốn nó nổi cơn điên. Thấy lửa đã bớt nóng. Vũ nhìn hắn
- Tao không ngờ mày lại là ck của em gái đấy. Mới nghe mà đã thấy ngồ ngộ. Không nói sớm gì cả. Làm tao định gặp sẽ cho tên đó tơi bời. Từ nay thì không được bắt mặt anh vợ...
- Hoàng - Minh - Vũ - giọng nói mang âm độ của nó
- Được rồi. Anh sẽ im lặng
***
- Dọn đi nha
- Hả! Sao anh / tao phải dọn - 3 người đồng thanh
- Ba người đâu làm gì đâu - nó hững hờ
Vk ck nhà Vũ bắt đầu dọn dẹp nhưng hắn vẫn ung dung lướt điện thoại. Vũ vô cùng bực mình
- Lâm Hàn Thiên. Còn không mau dọn dẹp
- Tại sao? - hắn nhìn Vũ
- Tại sao? Mày đâu có làm gì đâu - Vũ bực dọc
- Anh vợ àh. Anh nên làm gương đi. Vk em đã nấu cho vk ck anh ăn rồi
- Lâm Hàn Thiên.... Chú mày.... Được lắm!!
Vũ và Băng đi ra ngoài với bộ mặt vô cùng ấm ức
- Hai người bị gì vậy - nó hỏi
- Bị gì! Bé nói nghe ngây thơ dữ. Nhìn thành chồng yêu của bé đi - Vũ chi tay vào hắn - đang ngồi lạc quan nhắm mắt nghe nhạc
- Hắn làm sao?
- Làm.... Làm....
- Anh bị gì vậy
- Anh ấy quá xúc động ấy mà - Băng đứng sau lưng Vũ. " Bốp " - Như vậy thì sẽ không sao nữa - nhỏ cười
- Àh. Vậy sao? Anh hai với nay đi chơi không - nó kéo cậu ngồi xuống
- Tối nay sao! Ý kiến không tồi đâu - cậu vỗ má nó
- Vậy đi đâu! - Băng hỏi
- Bar Devil - cậu hứng khởi
- Ok. 8 h tại nhà anh nha! Bye bye - nó đi ra cửa
Hắn đứng dậy, bước theo sau nó. Trên đường về. Không ai nói với ai câu nào. Một sự vĩnh mịch. Chiếc xe dừng lại trong sân. Hắn mở dây an toàn, nhìn sang thấy nó ngủ từ lúc nào. Bước nhanh sang cửa bên, mở cửa rồi bế nó vào nhà. Nhẹ nhàng đặt nó xuống giường. Thiên lật mình nằm ngay bên cạnh nó. Nhìn vào khoảng không trung bao la, bàn tay đan vào những ngón tay nó
- Bàn tay này lớn như thế này rồi đấy - rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay nó
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh