Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
áng hôm sau, nó nheo mày mở mắt nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy hắn. Nó ngồi dậy, lơ mơ đi lại phía tủ, lôi bộ đồ đồng phục của trường. Tiếp tục trong tình trạng mơ màng vào nhà tắm, nó mở của, ánh mắt ngái ngủ chỉ thấy một người con trai đang ở trần, trên tay cầm chiếc áo sơ mi trắng. Nó lắc đầu cho tỉnh ngủ: - Á..... Anh làm gì vậy! ¿ đỏ mặt + kinh hoàng ) - nó hét lên
Hắn nhìn nó rồi tiếp tục công việc của mình. Hắn bước qua nó và buông một câu:
- Gì mà phải ngại! - rồi vác balo đi ra khỏi phòng.
Nó sau khi thay đồ thì cũng vác balo xuống nhà. Bước vô phòng ăn nhưng chỉ thấy hắn ngồi đó, trên bàn trống không. Chẳng có tí đồ ăn nào cả, hắn ngồi đó im lặng. Nó chạy lon ton như con gà con lại ngồi trước mặt hắn:
- Anh ăn hết bữa sáng rồi hả?!
- Heo chắc! - hắn đáp
- Vậy thì bữa sáng ở đâu. Quản gia Kim nữa! - nó quay ngang quay dọc
- Không có đâu. Họ nghỉ hết rồi - hắn bình thản
- Hả? Tại sao nghỉ?? - nó hỏi
- Không biết
- Ít ra cũng phải chuẩn bị bữa sáng chứ! - nó phàn nàn rồi đi về phía tủ lạnh.
Nó lấy ly ra rót sữa vào, lấy một ít bánh sắp ra đĩa và đặt xuống bàn rồi ngồi xuống. Nó từ từ thưởng thức và như cảm nhận mình bị chiếu tướng. Nó ngước mặt lên nhìn hắn thì bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn. Nó nuốt nước bọt:
- Anh nhìn gì chứ? Muốn ăn thì tự lấy đi! - nó nói.
Hắn không nói gì thò tay ra lôi đĩa bánh quy về phía mình và lấy tay vơ cốc sữa và uống. Còn nó thì trợn tròn mắt nhìn những hàng động của hắn.
- Anh.... - nó gằn từng chữ rồi lôi đĩa bánh nhưng tay hắn đã giữ lấy cái đĩa.
Nó và hắn nhìn nhau rồi thi nhau cướp bữa sáng. Ra khỏi khu biệt thự, hắn nhìn nó, nó thì vẫn tung tăng đi ra phía cổng. - Đi đâu vậy? - hắn hỏi
Nó quay lại nhìn hắn:
- Đi học
Rồi nó quay lại bước đi tiếp, hắn đi sau nó. Ra đến đầu ngõ, nó đứng trước trạm xe buýt đợi xe. Hắn đứng yên bên nó y như vệ sĩ ( đẹp trai ). Mấy cô nữ sinh đứng gần đó cứ đứng nhìn hắn cười cười rồi lại chỉ trỏ. Nó biết ngay lũ hám trai này mà. Chẳng khác gì lũ con gái lớp nó và trường nó. Lên xe buýt. Nó ngồi vào một cái ghế bên cửa sổ, lấy điện thoại ra cắm phone vào và như thường lệ là ngồi đọc tin tức buổi sáng. Hắn lên sau, hơi nhíu mày. Chật chội. Ồn ào. Nhiều người. Là những điều mà hắn rất không thích. Nhưng. Hắn vẫn cắn răng chịu đựng ngồi xuống bên nó. Giơ tay giật một bên tai phone của nó rồi gắn vào tai mình. Nó đang đọc báo chợt nhíu này vì bị ai đó giật tai phone của mình. Quay qua thì thấy hắn đã an tọa bên cạnh mình tự lúc nào. Lấy tay sửa lại tai phone, nó lại tiếp tục công việc mà không để ý rằng vô số những ánh mắt nhìn nó như muốn giết biết ngay tại chỗ.
- Sao không đi xe riêng? - hắn hỏi
- Không thích! - nó đáp, ánh mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, ngón tay thon thả chậm rãi lướt đều
- Tại sao lại phải làm xấu mình đi!?
- Thích. À. Anh ấy người giúp việc trong nhà nghỉ đúng không?- nó rời mắt khỏi điện thoại hướng ánh mắt nghi hoặc dành cho hắn.
- Ờ! - hắn nhìn nó vô thức đáp.
- Anh. Sao anh lại ngu ngốc thế! - nó quát lên làm tất cả mọi người đều nhìn về phía hai người
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh