An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Thanh Tân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 285
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 741 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:29:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 145: Sự Thực Đúng Là Tàn Nhẫn Như Vậy
ịnh xù luôn mà có người đòi nợ, nên "người đẹp" trả ngay lập tức @.@
Có ai thật thà ko vậy trời
Editor: Táo đỏ phố núi
Hai bên giằng co tranh cao thấp, không ai chịu thua.
Nhưng mà mặc dù Nhiếp Tử Vũ tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng trong lòng của cô sớm đã rỉ máu. Bọn họ đi tới bước đường này là chuyện cô không bao giờ nghĩ tới, nếu như có thể cô cũng không muốn cục diện trở nên bế tắc như thế này, nhưng mà bây giờ không phải là thời gian để mềm lòng, tình yêu của cô không thể chịu thua được! Nghĩ vậy, ánh mắt của cô lại càng trở nên kiên định hơn.
“Con không hiểu, vì sao mẹ lại không thể tiếp nhận con.” Rốt cuộc thì cô có điều gì không tốt? Làm con gái bà có thể tiếp nhận được, tại sao đổi thân phận thì bà lại không tiếp nhận được? Cô không hiểu, cô thực sự không hiểu!
Khuôn mặt của mẹ Nhiếp sa sầm xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi: “Con thực sự muốn biết nguyên nhân?” Nếu như cô muốn bà nói ra nguyên nhân mà bà đã chôn chặt trong lòng mười tám năm, thì cô mới buông tha thằng bé, như vậy thì đây cũng là lúc bà nên nói cho cô biết.
“Đúng vậy!” Nhiếp Tử Vũ vội vàng gật đầu, đáy mắt hiện lên sự kiên định.
“Được, vậy mẹ nói cho con biết.” Mẹ Nhiếp gật gật đầu, hít sâu một hơi, dùng ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn cô, dưới sự mong đợi của cô, bà cắn cắn môi nói: “Bởi vì con và Tử Phong là anh em!”
“Chúng con không phải!” Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười lạnh lẽo, chớp chớp đôi mắt. Vì sao lại là những lời này! Ngoài những lời này ra không còn điều gì để nói nữa sao? “Con và anh ấy không phải là anh em, con chỉ là đứa bé mồ côi được ba mẹ nhận nuôi mà thôi, giữa chúng ta không có chút xíu quan hệ huyết thống nào. Xem như con cầu xin mẹ, xin mẹ đừng lấy lý do này ra để ngăn cản chúng con nữa được không! Con thật sự không chịu nổi…”
Nhưng mà không đợi cho Nhiếp Tử Vũ nói hết câu, mẹ Nhiếp lên tiếng lần thứ hai cắt ngang lời của cô.
“Các con là anh em ruột!” Nín thở tập trung tinh thần, bà nhắm mắt lại, bà cố gắng lấy dũng khí để nói ra sự thật này.
Cũng vì câu nói này của bà mà nhiệt độ trong thư phòng giảm hẳn xuống, trong không khí là một sự yên lặng đến đáng sợ, yên lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Sau một hồi im lặng, mẹ Nhiếp khẽ mở hai mắt ra. Cũng chính lúc này, đáy mắt mà nhìn thấy sự chấn động trong ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ.
Nếu như có thể, bà cũng muốn giữ chặt bí mật này ở trong lòng của mình, cho đến khi bà chết đi. Nhưng mà hoàn cảnh bắt buộc, đây là lý do duy nhất khiến cho bọn họ không thể tiếp tục phạm sai lầm, vì thể ngay cả khi sự thật tàn nhẫn như vậy, bà cũng phải nói ra.
“Con và Tử Phong, là anh em ruột.” Giống như sợ cô không nghe thấy rõ, mẹ Nhiếp lặp lại một lần nữa. Sau đó bà chớp chớp mắt, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ con đã biết nguyên nhân mà mẹ phản đối hai đứa rồi chứ!”
“Mẹ…” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bà không giống như là đang nói đùa, sau khi Nhiếp Tử Vũ trố mắt lên nhìn, dần dần đã hiện lên sự tuyệt vọng. “Không, đây không phải là sự thật… Mẹ đang nói dối con có đúng không?” Bởi vì không muốn cho bọn họ ở cùng một chỗ, cho nên đã bịa ra chuyện này khiến cho bọn họ tổn thương, để tách bọn họ ra!
Nhiếp Tử Vũ tự nói với mình ở trong lòng hết lần này tới lần khác rằng đây không phải là sự thật, nhưng mà nước mắt lại không tự chủ được mà cứ rơi xuống, tới khi cô phát hiện ra, thì trên mặt của cô đã loang lổ vệt nước mắt.
Nhìn bộ dạng kích động và không dám tin của cô, sao mẹ Nhiếp lại không hy vọng đây không phải là sự thật! Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, bà cũng không có cách nào không tin được.
Bà bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha đi lại trước tủ sách, lấy ra một cuốn sách trên kệ sách, sau đó đi lại ngồi xuống ghế sô pha.
“Con không tin đúng không?” Bà dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi, đôi mắt trong trẻo của bà cũng có một tầng nước.
“Đúng vậy!” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu. “Trừ khi mẹ đưa bằng chứng ra, nếu không con nhất định không tin lời của mẹ!” Không có chứng cứ, cho dù là một chữ cô cũng sẽ không tin!
Dường như đã sớm đoán được như vậy, mẹ Nhiếp lặng lẽ nhìn cô một cái, sau đó lấy một tờ giấy từ trong cuốn sách, đưa cho cô: “Xem một chút đi.”
“Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống bỗng ngừng lại, Nhiếp Tử Vũ không hiểu nhìn bà, chậm chạp không có phản ứng gì.
“Không phải con muốn có bằng chứng sao? Đây chính là bằng chứng.”
Nghe vậy, tim của Nhiếp Tử Vũ khẽ đập mạnh hơn. Một lát sau, hai tay của cô run run nhận lấy tờ giấy mà bà đưa, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên tờ giấy cũ kĩ đã ngả vàng kia.
Trên tờ giấy thật to viết một câu nói, “Xin anh hãy chăm sóc cho con gái của tôi, kính nhờ.”
“Đây là… Có ý gì?” Một giây sau, cô không hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ Nhiếp, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Mẹ Nhiếp không quan tâm tới vấn đề của cô, mà chỉ nói: “Lật mặt sau lên.”
Nhiếp Tử Vũ nghe vậy lật mặt sau của tờ giấy lên, lần thứ hai cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt đột nhiên khựng lại. Thì ra phía sau của câu nói kia, lại viết những dòng chữ dài cả một trang giấy, nét cứ rất đẹp, giống y như dòng chữ ở mặt bên kia, chắc chắn là được viết từ cùng một người.
Cô nhẫn nại nhìn kỹ, đọc từng dòng, tim của cô bắt đầu đập “thình thịch thình thịch”, đầy vẻ lo lắng và hoảng hốt. Một lúc lâu sau, khi cô đã đọc hết không sót một chữ nào, ánh mắt của cô hiện lên sự tuyệt vọng.
Nôi dung cơ bản của bức thư có thể khái quát thành một câu như sau: “Đây là đứa con của anh, hãy chăm sóc cho nó thật tốt…
Nhìn vẻ mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, mẹ Nhiếp bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã quá nhẫn tâm với cô hay không, nhưng mà bất đắc dĩ, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi, cô đã biết thân phận của mình.
“Con bị vứt bỏ ở trong vườn hoa, bức thư này là Tử Phong nhặt được, nhưng mà lúc đó nó chỉ đọc được một câu ở phía trước, đã ôm con đưa cho chúng ta, nội dung của bức thư này là sau này mẹ mới nhìn thấy, sự thật cũng chỉ có một mình mẹ biết.” Bởi vì bà đã đem bức thư này giấu đi, trước giờ bí mật này cũng chỉ có mình bà biết.
Nhiếp Tử Vũ cũng không tiếp lời, bây giờ cô đang ngẩn người vì hoảng hốt.
“’Anh’ trong bức thư, mẹ đoán chắc đó chính là ba con, cũng là ba ruột của con. Còn mẹ đẻ của con, chính là mối tình đầu của ba con.” Mẹ Nhiếp nói, đáy mắt hiện lên sự áy náy. Nhưng mà không phải là đối với Nhiếp Tử Vũ, mà là đối với ba Nhiếp đã chết.
Mười tám năm trước, bởi vì bà đã biết được sự thật này, nhưng mà bà sợ bà nói ra sẽ mất đi người mà bà yêu, cho nên bà đã ích kỷ giấu bí mật này đi. Vì sao lại áy náy với Nhiếp Tử Vũ, đó là vì không có cách nào để cho hai ba con bọn họ nhận nhau được, không thể để cho cô biết thân phận thật sự của cô được, đây cũng chính là lý do bà coi Nhiếp Tử Vũ như con gái ruột mà thương yêu, không phải là yêu, mà là áy náy.
Nghe vậy, nước mắt của Nhiếp Tử Vũ bắt đầu rơi xuống, giống như chiếc vòng trân châu bị đứt ra không ngừng rơi từ trên mặt của cô xuống dưới. Cô sợ hãi, sợ hãi tới mức toàn thân cũng trở nên run rẩy, khẽ buông tay ra, tờ giấy kia liền bay xuống dưới đất. Cô cắn môi dưới, dùng sức để cắn khiến cho môi dưới của cô đỏ lên giống như sắp chảy máu ra.
Tại sao lại có thể như vậy...
Chuyện này sao lại biến thành như vậy…
Trước mặt hiện lên khuôn mặt của Nhiếp Tử Phong, trong lòng cô quặn thắt lại từng cơn, trong bụng cũng không ngừng cuộn lên.
Cô và anh… Sao có thể là anh em được chứ! Sao có thể!
Nước mắt tràn ra, không ngừng lại được. Cô che miệng, sợ là mình sẽ khóc lớn lên thành tiếng.
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - Tiểu Thanh Tân