Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Thanh Tân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 285
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 741 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:29:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Âm Mưu​
uan Duyệt thận trọng dò xét vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Nhiếp Tử Phong, giống như là rất lo sợ hắn sẽ không tin vậy, cố tình vén một góc của tấm chăn ra để lộ một góc của chiếc ra giường.
Nhiếp Tử Phong theo bản năng nhìn sang theo động tác của cô, sau khi thấy ở trên chiếc ra giường trắng như tuyết in lại một chút màu đỏ tươi, nhất thời toàn thân bất động.
Hắn nhíu mày thật chặt, đáy mắt xanh đen tràn đầy sự phức tạp, một lòng chuyên tâm với suy nghĩ của chính hắn, hoàn toàn không có chú ý tới đáy mắt thoáng lóe lên gian kế của Quan Duyệt.
Từ sau khi trưởng thành, bản thân hắn đã từng vui chơi qua với rất nhiều phụ nữ, tuy là lạm tình nhưng hắn cũng có nguyên tắc, đó chính là chưa bao giờ đụng vào con gái xử nữ. Nhưng mà hôm nay lại bởi vì say rượu mà mắc phải, hắn đã phạm vào sai lầm lớn nhất của đời người rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Nhiếp Tử Phong ngổn ngang, nghĩ đến việc nếu chuyện này lọt vào tai của Vũ Vũ, lòng hắn lo lắng bực bội đến phát điên lên, sinh ra cảm giác áy náy vô cùng.
Quan Duyệt ở bên cạnh nhìn chăm chú vào sắc mặt càng lúc càng khó coi của hắn, đáy lòng vui sướng nở hoa. Khóe miệng gương lên, lau ra nụ cười thỏa mãn.
Quả nhiên dự định của cô không sai, vệt máu đã chứng minh cho sự trinh trắng của cô, mà lần đầu tiên của con gái lại hết sức quan trọng, cho nên không sợ Nhiếp Tử Phong sẽ không chịu trách nhiệm với cô. Nhưng mà sự hưng phấn của cô còn chưa được kéo dài trong bao lâu thì liền bị câu nói tiếp theo của Nhiếp Tử Phong đả kích hoàn toàn.
- Cô muốn cái gì?
Thầm nghĩ một hồi lâu, hắn thản nhiên nói. Hắn không muốn mất đi Vũ Vũ, cho nên lần này hắn sẵn lòng dùng bất cứ giá nào để xử lý điều bất trắc này.
- Anh...
Quan Duyệt vừa nghe qua câu hỏi của hắn, một chút sức lực suýt nữa đã không còn. Nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt hắn, sau khi xác định là hắn không phải thuận miệng nói, trong lòng tự nhiên dâng lên sự ghen tỵ.
Nhiếp Tử Vũ đáng ghét, chẳng lẽ cô ta quan trọng như vậy sao?
Nhưng cô không có đem sự không vui của mình thể hiện ra, mà là oan ức cắn chặt môi dưới, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Nhiếp Tử Phong và cả giọng nói mang theo sự run rẩy, nói:
- Mọi người cũng đã trưởng thành rồi, tối hôm qua là em cam tâm tình nguyện, anh không cần phải chịu bất cứ trách nhiệm nào với em đâu.
Quan Duyệt là một cô gái thông minh, biết rõ người đàn ông lãnh khốc như hắn sẽ không chịu phục tùng sự cứng rắn, cho nên lấy lui mà tiến, khiến cho hắn sinh ra cảm giác áy náy với mình, đến lúc đó rồi tính tiếp.
- Cô...
Đúng như Quan Duyệt suy đoán vậy, Nhiếp Tử phong vì vậy mà áy náy. Tự biết có lỗi với cô, một lát sau hắn nặn ra một câu nói:
- Xin lỗi, sau này có chuyện gì cần tôi giúp, cứ đến tìm tôi.
Sau khí nói xong, hai người liền mặc quần áo xong xuôi, ở cửa quán bar mỗi người đi một đường.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Nhiếp Tử Phong, Quan Duyệt nắm chặt hai tay thành quyền. Gương mặt u ám nhìn về phía một quán cà phê đối diện với quán bar, sau đó cô lấy điện thoại di động ra rồi bấm một dãy số.
Như vậy mà muốn thoát khỏi cô sao? Hừ! Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào. Nhiếp Tử Phong, đời này tôi đều phải nắm chặt anh, quản lý anh trong lòng bàn tay.
***
Chưa có quay về Nhiếp gia mà là trực tiếp đi đến công ty, Nhiếp Tử Phong với tâm tư rối loạn, cả người xụi lơ ngã xuống nằm trên salon, còn chưa kịp thu xếp lại suy nghĩ của mình một chút thì một hồi chuông điện thoại vui tai liền truyền tới.
Lấy điện thoại di động ra, sau khi thấy trên màn hình là hai chữ "Vũ Vũ", tay run một cái, trong lòng đặc biệt hoảng hốt nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nghe điện thoại.
Vừa nhận điện thoại, Nhiếp Tử Phong đang do dự xem nên giải thích thế nào về việc tối hôm qua không về nhà, bên kia liền truyền tới câu nói mang theo sự áy náy của Nhiếp Tử Vũ:
- Xin lỗi, hôm qua em không có về nhà, thực sự là do Nhã Nhã giữ lại không cho em đi, bây giờ em đang trên đường về nhà. Tiệc ăn mừng tối qua thế nào? Anh có nghe em khuyên hay không, có uống ít rượu không vậy?
Nghe vậy, Nhiêp Tử Phong sửng sốt, bởi vì lúc nãy khẩn trương mà chân mày nhíu lại thì lúc này đã buông lỏng ra một chút, sau khi hít sâu một hơi rồi mới đáp lại.
- Ừ!
Sự căng thẳng trong lòng đang từ từ giảm xuống, hắn dịu dàng trấn an, nói:
- Nếu như quá mệt mỏi thì cũng đừng tới công ty, một lát anh cũng phải đi ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đợi anh đi.
Không phải là có chuyện gì, chỉ là hắn chưa có mặt mũi để đi gặp cô mà thôi.
- Ừm, vậy cũng được.
Bên kia truyền tới tiếng trả lời của Nhiếp Tử Vũ:
- Vậy chào anh nha, em sẽ nhớ anh lắm, anh cũng phải nhớ đến em đấy. Tối nay chúng ta gặp nhau.
- Được!
Nói xong, Nhiếp Tử Phong liền cúp điện thoại, bỏ điện thoại di động xuống, cả người hắn vô lực đứng dậy, đầu đau muốn nổ tung.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu của Nhiếp Tử Vũ, cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng lớn. Hắn hít sâu một hơi, từng lần một tự nhủ với chính mình: Coi như tối hôm qua không có xảy ra chuyện gì!
Nhưng mà, sự thực thì điều này có thể như hắn mong muốn sao?
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - Tiểu Thanh Tân