The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 696 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:27:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
gười xưa có dạy: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
Cho nên khi vừa chạy ra khỏi toilet Mc Donalds, Oa nhi liền dẫn cậu nhóc chạy về hướng bãi đỗ xe. Tên tóc vàng còn nằm dài trên mặt đất, vây quanh anh còn ba bốn người. Oa nhi nắm tay cậu nhóc, thừa dịp xe kia che khuất, vụng trộm đi về bãi đỗ xe nhưng vừa mới đến gần xe thì bỗng nhiên lại nghe có tiếng người.
_ Ở đây! Ở đây! Nhanh lên!
Từ cửa xe, cậu nhóc thò đầu ra, Oa Oa trừng mắt nhìn, đang suy nghĩ từ khi nào cậu nhóc đã chạy bay lên phía trước thì bỗng nhiên cảm nhận trong tay mình vẫn đang cầm một bàn tay mềm mại, Oa nhi cúi đầu nhìn.
_ Á!
Cô sợ tới mức la lên một tiếng, vội buông tay cậu nhóc ra che miệng lại. Cậu nhóc liền kéo tay cô chạy thẳng đi đến chiếc xe. Một cậu nhóc khác đi theo sau, nhanh chóng đóng cửa xe lại.
_ Các con…
_ Suỵt!
Hai đứa nhóc đồng thời vươn ngón trỏ đặt ở bên miệng muốn cô im lặng. Người trong bãi giữ xe nghe được âm thanh liền đi tới xem xét. Trừng mắt nhìn hai cậu nhóc y đúc ngồi trước mặt, Oa Oa ngậm chặt miệng, chò cho những người đó đi xa mới nhỏ giọng mở.
_ Hai đứa là song sinh sao?
Hai cậu bé đồng thời mỉm cười thật tươi, cùng gật gật đầu. Cô nhịn không được cũng mỉm cười. Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện, hai cậu nhóc trợn mắt, nhìn kính xe phía trước.
_ Làm sao vậy?
Cô muốn quay đầu, lại bị mỗi đứa một tay kéo đầu cô xuống.
_ Bọn họ đã ra khỏi Mc Donalds.
Hai đứa nhóc lập tức đồng thanh nói, sau đó đồng thời hất mặt về phía sau xe.
_ Mau, đi ra phía sau đi!
Oa nhi đi vài bước, sau đó lại quay đầu ngồi xuống, nhanh chóng cởi đôi giày đầy cát rồi chỉ muốn nằm lên trên nó là lăn lộn. Không tiếng động nhếch miệng cười, cô đi theo hai cậu nhóc đi về phía sau xe. Đi qua ghế sô pha cùng phòng bếp nhỏ, cùng toilet vô cùng sạch sẽ, cô liền nhìn thấy một giường lớn siêu thoải mái. Hai cậu nhóc liền bay lên giường, chui vào cạnh giường, nhấn một cái nút nhỏ, TV trên đầu giường liền bật sáng, xuất hiện hình ảnh vài người đang giúp đỡ một tên tóc vàng đứng dậy. Ơ, mấy người này quen mặt quá! Oa nhi đi lại, chen chúc ở bên người hai cậu nhóc hí mắt nhìn. Xe này có hệ thông quan sát luôn sao? Thật là lợi hại.
_ Cha.
Một cậu nhóc chỉ vào màn hình phía bên phải, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông điển trai lúc nãy trên tay cầm túi đồ hướng về phía xe.
_ Không xong rồi.
Nhìn thấy người đàn ông kia, Oa Oa sửng sốt, chạy nhanh cầm lấy túi xách to tướng định chạy đi.
_ Cô đi trước,bye!
Cô vội vàng chạy ra thì bị hai cậu nhóc giữ lại.
_ Không được, cô ơi, những người đó còn ở bên ngoài mà!
Cậu nhóc thứ hai mở miệng nói.
Cô? Cô già như vậy sao? Không có à nha? Tên vừa nãy còn gọi cô là cô gái cơ mà. Không đúng, không phải vấn đề này, cô đang muốn đi ra mà.
_ Không sao, cô sẽ tránh.
Cô cười gượng hai tiếng, tiếp tục đi phía trước đi.
_ Không kịp rồi, cha đã tới cửa!
Cậu nhóc thứ nhất hào hứng nói. Oa nhi nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy ba ba điển trai của hai cậu nhóc đã đi vào cửa. Sau đó, kính phía trước bị đẩy ra, cô cứng đờ, phản xạ tính lui về sau. Nhưng nghĩ lại bị ba ba hai cậu nhóc phát hiện nhiều lắm là xấu hổ một chút thôi mà. Không được, vẫn nên tự biết thân thì tốt hơn, cô vừa muốn đứng lên, hai cậu nhóc đã bay lên phía trước, kéo cửa đi ra ngoài. Sau một hồi thăm dò quay đầu lại nói.
_ Suỵt! Cô đừng lên tiếng nha!
_ Cái gì?
Cô há miệng thở dốc, đầu cậu nhóc thứ nhất đã thụt ra, sau đó một cái đầu khác chui vào– cô đoán hẳn là cái đầu khác — lại thăm dò tiến vào, nhỏ giọng nói.
_ Chờ chúng con trở lại, cô hãy xuống xe!
_ Uy –
Miệng cô lại cứng đờ, cái đầu kia cuối cùng cũng rụt trở về. Phía trước truyền đến âm thanh cha con họ nói chuyện.
Tình huống hiện tại là sao đây? Oa nhi ngây người ngẩn ngơ, sau đó đặt mông ngồi vào giường lớn. Quên đi, dù sao cô là muốn đi New York, xuống xe ở một thị trấn nhỏ cùng với ngồi trên cái xe đậu ở thị trấn nhỏ cũng không có gì khác biệt, chỉ cần có phương hướng là tốt rồi.
{thiendi18.wordpress }
_ Con là Tyre · Bart, anh là Knight · Bart.
Cậu nhóc thứ nhất đáng yêu tươi cười nhỏ giọng nói.
_ Hai con năm nay bảy tuổi.
_ Kha Xảo Oa.
Cô chỉ vào chính mình cũng nhỏ giọng mở miệng.
_ Cô năm nay hai mươi tám.
Xe chạy đến quốc lộ, cậu nhóc thứ hai mở nhạc, che dấu tiếng ba người nói chuyện.
_ Cám ơn cô đã giúp con!
Cậu nhóc thứ nhất cười tươi nói cảm ơn.
_ Không có gì!
Cô cũng mỉm cười, thử nhớ kỹ cậu nhóc nói nhiều này tên Tyre còn cậu nhóc có vẻ ngại ngùng kia là Knight.
_ Đây! Cho cô nè! Cha mới vừa mua về!
Tyre nhảy xuống giường, cầm lấy túi gà chiên Mc Donalds đi lên.
_ Cám ơn, cô vừa ăn. Các con ăn đi!
Hai cậu nhóc cũng không khách khí, cầm gà chiên lên ăn ngon lành.
_ Cô từ đâu tới đây?
Cắn một miếng gà chiên, điến phiên Knight mở miệng, đôi mắt to giống nai con Bambi màu rám nắng trông thật đáng yêu.
_ Cô cũng từ Los Angeles đến sao?
_ Không phải, cô đến từ San Francisco.
Cô dừng một chút lại nói.
_ Chính xác mà nói, thì cô từ Đài Loan đến.
_ Đài Loan? Là ở nơi nào?
Tyre trừng mắt nhìn.
_ Con biết, ở bên kia Thái Bình Dương.
Knight nhìn Tyre, nhỏ giọng nói.
_ Cha có nói qua, cô Bạch Vân cùng cô Ninh Ninh đều cũng đến từ đó.
_ Đúng nha.
Tyre bừng tỉnh, sau đó thực hưng phấn dựa vào lại đây nói.
_ Cô Bạch Vân có dạy con nói “Nịch hảo”. Là “Nịch hảo”
Nghe phát âm tiếng Hoa không chuẩn của Tyre, Oa Oa nở nụ cười.
_ Là “Nhĩ hảo” mới đúng. (Nhĩ hảo = xin chào)
_ Con cũng biết.
Knight cũng hưng phấn bay lại.
_ Sau đó sẽ nói “Tả tả”
_ Là “Tạ tạ” chứ? (tạ tạ = cảm ơn)
_ Còn có “Con đói bụng nữa”
Hai cậu nhóc tranh nhau nói khiến Oa Oa thiếu chút nữa cười ngất trờ.
_ Câu này chuẩn nhất, ha ha ha ha……
_ Tyre? Knight?
Người đàn ông phía trước nghe được tiếng cười, liền to giọng gọi con. Ba người cả kinh, che miệng lại, lại vẫn nhịn không được buồn cười. Oa nhi kéo kéo hai đứa nhóc, chỉ chỉ về phía trước. Tyre việc mở miệng trả lời.
_ Không có gì, chúng con đang giỡn.
_ Dạ, đúng! Chúng con đang giỡn.
Knight cười phụ họa. Nghe được con trả lời, người cha điển trai an tâm, không hỏi nhiều nữa. Ba người ở trên giường cười thành một đoàn, vừa ăn gà chiên vừa tám chuyện.
Bên ngoài trời xanh, vạn dặm không một bóng mây, mặt trời kiêu ngạo ra sức tỏa nắng. Bên trong xe lại tiếng cười không ngừng, ngoại trừ gà chiên cùng Côca, còn có hơi mát phả ra từ điều hòa, cộng thêm hai cậu nhóc xinh đẹp, đáng yêu dư sức đi đóng quảng cáo.
Loại du lịch này, thật là hạnh phúc. Oa nhi cùng hai cậu nhóc lôi xe đồ chơi mới nhất ra chơi. Nhiều ngày như vậy, cô mới cảm thấy hôm nay mình không cần suy nghĩ nhiều.
_ Kì lạ, sao lại yên lặng thế này?
Đến giữa trưa, Alex chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng cười nhưng nửa giờ sau, hai đứa liền trở nên yên lặng.
_ Chơi mệt nên lăn ra ngủ rồi sao?
Bình thường hai đứa nhóc con này luôn bám lấy phía sau anh. Hôm nay sao lại cứ núp ở phía sau xe. Mắt thấy mặt trời chiều ngã về tây, Alex nhìn thời gian. Đã đến thị trấn tiếp theo, anh đưa xe vào bãi đỗ. Sau đó, về phía sau xem xét. Đúng như anh nghĩ, hai nhóc con đã mệt nằm lăn ra giường mà ngủ. Nhưng đồ ăn vặt, rác, đồ chơi lúc trước đều để bừa bãi nay lại được dọn ngăn nắp. Hai đứa nhóc này có gì đó mờ ám nhưng sợ đánh thức hai đứa nhóc, anh không bật đèn, ngồi vào bên giường, ẳm Knight sắp lăn xuống giường vào bên trong, đắp chăn lại cho Tyre. Sau đó xoay người cầm lấy túi rác nhưng vừa mới đứng dậy, lại thấy Knight giật chăn sang phía mình. Anh nhíu mày, kéo chăn lại giúp cho Tyre rồi mỉm cười hài lòng.
Chuyện thần kì gì đang xảy ra? Phía kia có một cái gì đó trùm mền to tướng. Anh chăm chú nhìn thì nó lại nhúc nhích, anh sửng sốt, tưởng là Tyre nhưng Knight đang ôm chặt lấy Tyre bất động. Anh đá đá cái thứ đó, cái kia lại nhúc nhích một cái. Anh giật mình, đá bay cái kia bay xuống giường.
_ Phanh!
Vật kia rơi xuống đất, rất nhanh một tiếng la vọng ra.
_ Ui da!
Anh lấy ra súng phòng thân, tia chớp bay qua giường lớn, một cước ngăn chận thắt lưng đối phương, hai tay nắm chặt súng lục, họng chỉ thẳng cái ót người nọ.
_ Đừng nhúc nhích.
Anh mở miệng cảnh cáo. Kha Xảo Oa nửa mơ nửa tỉnh, cho dù cú đá kia không làm cô tỉnh thì hiện tại cũng bị anh dọa đến tỉnh, cô ngoan ngoãn ghé vào thảm, hai tay mở ra, nho nhỏ nói.
_ Ok, tôi không nhúc nhích.
Nói thật, bị anh kiềm chặt như thế. Cô có muốn nhúc nhích cũng không được.
_ Phụ nữ? Alex nhíu mày, đưa tay mở chốt đèn, bên trong xe lập tức sang hẳn lên.
_ Từ từ di chuyển lại đây!
Anh lạnh giọng bảo.
_ Ách…… Tôi rất muốn……
Oa Oa cười gượng hai tiếng.
_ Nhưng chân anh đang giẫm lên tôi thì sao tôi đi được.
Anh nghe vậy dời chân đi. Oa nhi nhẹ nhàng thở ra, vì sợ kích động đến anh, cô theo lời chậm rãi, chậm rãi xoay người, sau đó cố gắng nở ra nụ cười vô tội nhất đáng yêu nhất xấu hổ nói.
_ Hi, xin chào, đã lâu không gặp, ha ha……
_ Là cô.
Nhìn thấy mặt của cô, anh sửng sốt.
_ Cô vào đây làm gì?
_ Ơ…… Này……
Oa Oa vươn một cây ngón trỏ chậm rãi đẩy họng súng nhắm trên đỉnh đầu cô qua một chút, cười gượng nói.
_ Nói ra dài lắm!
Anh lạnh lùng, tiếp tục chĩa súng vào đầu cô.
_ Này, anh làm thế sao tôi nói được…
Oa Oa lại lần nữa vươn một cây ngón trỏ chậm rãi đẩy nó ra, tiếp tục cười gượng.
_ Tôi sợ nói ra anh sẽ không tin.
Alex hí mắt nhíu mày nhưng không có đem họng súng về hướng đầu cô.
_ Chuyện này… Chuyện này…. Lúc trưa sau khi tôi xuống xe…
Cô biết mình cứ cười cười, thoạt nhìn nhất định rất ngu ngốc nhưng nếu nói ra hết mọi chuyện thì càng giống kẻ ngu hơn. Mà hai đứa nhóc có thể giúp cô kia lại ở phía sau ngủ say sưa. Vì thế trước tình thế này, cô chỉ có thể cười cười tìm một lí do.
_ Tôi phát hiện mình bị rớt đồ ở đây.
_ Cái gì?
Mặt người đàn ông không chút thay đổi mở miệng.
_ A? Là ….. ví tiền.
Oa Oa cười ngượng.
_ Ví tiền?
Anh nhìn cũng biết được cô đang nói dối, mắt nhíu lại, ngón tay nhếch nhếch, ý bảo cô đứng lên. Oa nhi chạy nhanh đứng lên, Alex xoay người túm túi đồ của cô, hướng mặt về phía trước. Cô thấy thế, nhanh chóng cầm giày vải, ngoan ngoãn đến phía phòng khách. Anh đem cửa mở ra, sau đó mở cửa xe, quăng túi xách cô xuống dưới.
_ Này!
Cô kháng nghị ra tiếng, ôm giày vải vội vàng chạy xuống nhặt túi xách lên.
_ Trở về nói với ông già ấy, tôi sẽ không cưới cô hoặc người phụ nữ nào khác. Tôi đối với việc tái hôn không có hứng thú, mong ông đừng làm những trò hề này nữa!
Anh nghiêm mặt nói xong, không cho cô cơ hội phản ứng, phanh một tiếng liền cửa xe đóng lại. Oa nhi một tay cầm lấy giày vải, một tay cầm lấy túi xách, giương cái miệng nhỏ cùng vẻ mặt dại ra, ba giây sau mới phản ứng lại được.
_ Tái hôn? Trò hề?
Chẳng lẽ anh nghĩ cô muốn cưới anh nên mới lết thân về lại xe? Có lầm hay không a? Càng nghĩ càng khó chịu, cô vừa mang giày vừa kéo túi xách đi đến bên cửa xe, gõ mạnh. Cửa xe mạnh mở ra, người đàn ông cao cao tại thượng nghiêm mặt nhìn xuống cô. Dưới ánh mắt dọa người của anh, Oa Oa cả kinh, bàn tay nhỏ bé rụt trở về, cô thở sâu, trừng trở về nói.
_ Anh hình như đang hiểu lầm? Lão già gì? Tái hôn gì? Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì hết nha! Tôi nghe không hiểu. Còn có, cái gì gọi là ‘Tôi sẽ không cưới cô hay người phụ nữa nào khác”? Tôi mà lấy anh sao? Anh đang đóng phim à? Đừng có tự ình là đúng chứ?
_ Không có thì tốt!
Anh bất động, mặt không chút thay đổi nói, lại muốn đóng cửa.
_ Này! Đợi chút…
Oa Oa thấy thế, trừng mắt nhìn cửa xe đóng chặt, cô không khỏi lâm vào chán nản, tức giận đá săm lốp một cước đá
_ Tôi còn chưa nó xong, cái con heo này!
Lúc này anh ngay cả mở cửa đều lười biếng. Oa nhi tức giận trừng mắt nhìn chiếc xe kia.
_ Vương bát đản, đồ đáng ghét, đẹp trai thì sao ah? Có tiền rất giỏi sao? Ai lấy anh mới là đồ thần kinh, có cho tôi cũng không thèm! Anh là đồ bại não, rảnh hơi suy nghĩ ra những chuyện tầm phào,…
Cô vừa mang chiếc giày còn lại vào chân, tức giận ôm lấy túi xách, xoay người nhìn quanh hạ bốn phía, sau đó bước tới cửa hàng tiện lợi gần nhất.
{thiendi18.wordpress }
_ Ba đồng năm hào
_ Ok!
Đứng ở quầy tính tiền, cô đưa tay bỏ vào túi, muốn lấy ví tiền nhưng trong túi trống không, cô cứng đờ, mỉm cười nhìn ông chủ cửa hàng.
_ Ông chờ tôi một lát.
Ông chủ hai mắt nhìn chằm chằm tivi, có lệ lên tiếng. Oa nhi ngồi xuống đất, mở túi xách, lục tìm.
_ Không thể nào? Không lẽ linh tới vậy sao?
Càng tìm mặt cô càng trắng bệch, hộ chiếu của cô, điện thoại đang ở trong cái ví hình con thỏ của cô. Đáng giận! Biết vậy không quay lại cái xe chết tiệt kia! Tức giận trừng mắt nhìn túi xách một đống hỗn loạn, cô không cam lòng tìm cẩn thận tìm kiếm một lần nữa. Nhưng tất cả đều có, trừ ví tiền. Nản lòng ngồi xổm ôm túi xách, cô vẻ mặt đau khổ thở dài, sau đó đứng lên, vẻ mặt xấu hổ cùng nhân viên.
_ Xin lỗi, ví tiền tôi bị mất rồi! Tôi không mua nữa!
Ông chủ cũng không để ý đến cô, vẫn nhìn tivi. Oa nhi đeo túi xách trên lưng, vừa thẹn lại quẫn chạy nhanh đến bãi đỗ xe. Chiếc xe du lịch xa hoa kia vẫn còn ở đó. Mặt mũi đáng quý nhưng ví tiền còn quý hơn. Thở sâu, cô cố lấy dũng khí đi về bên cạnh xe, e dè gõ hai cái. Bên trong xe không hề động tĩnh. Cô khẽ cắn môi, lại gõ hai hạ. Lúc này có tiếng bước chân, cửa xe vừa mở ra, Alex vừa thấy cô, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, muốn đóng cửa xe. Cô sớm đã có chuẩn bị, cửa vừa mở cô lập tức đem túi xách chăn ở cửa, không cho anh đóng cửa, tức giận nói.
_ Ví tiền của tôi bị rớt.
Alex hí mắt trừng cô, đá bay túi xách chặn cửa của cô xuống đất.
_ Tôi nghĩ nó rơi trên xe anh.
Cô trừng mắt nhìn anh nói.
_ Anh yên tâm, trừ phi tôi điên rồi. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không lấy anh! Anh làm ơn cho tôi lên xe tìm một chút, tôi không lừa anh. Trên mặt nó có gắn một con thỏ nhỏ. Tôi hứa tìm xong sẽ rời khỏi ngay.
Anh quả thực không thể tin được cô gái này lại dày mặt ôm hàng vạn lí do để đến tìm anh nữa.
_ Tôi nghĩ phụ nữ lão già đó chọn nếu không phải xinh đẹp ngất trời, dáng vẻ gợi cảm thì cũng phải có đầu chứ?
_ Cái gì là xinh đẹp, gợi cảm,… anh…
Oa Oa tức giận kháng nghị, sau đó lại nghĩ đến bây giờ không phải lúc tranh cãi vạn phần căm tức nói.
_ Trên người tôi một đồng cũng không có. Xin anh cho tôi tìm.
_ Yên tâm, tôi tìm được sẽ trả lại cô.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
_ Nếu nó thật sự rơi ở đây.
_ Anh…
Người đàn ông này căn bản không tin cô, Oa Oa tức giận đến dậm chân.
_ Tôi nói thật.
_ Tôi cũng vậy.
Sớm mất đi tính nhẫn nại, Alex vừa nói xong, nhấc chân đá bay túi xách cô ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Oa nhi quả thực không thể tin được người đàn ông thế nhưng lại hệt như đầu heo. Trừng mắt nhìn cửa xe đã đóng, cô tức giận đến giận sôi lên nhưng lúc này mặc kệ cô kêu gào thế nào, anh cũng không để ý tới cô.
Không bao lâu, cô liền phát hiện người ở xe khác nhịn không được tò mò nhìn về phía cô. Hiểu được mình đang làm ầm ỹ đến người khác, cô im lặng. Hơn nữa đã đói bụng lên, cô đành phải hết hy vọng kéo túi xách ngồi xuống bên đường. Một lát sau, không ít người bắt đầu lục tục nấu bữa tối, có người thì nấu trong xe, có người lại nấu ngoài xe. Trong lúc nhất thời, mùi đồ ăn tràn ngập ở trong không khí.
Đáng giận, rất đói. Trừng mắt nhìn khói bếp toát ra từ xe kia, cô chỉ cảm thấy vừa tức lại đói. A, đúng rồi, cô có thể nhờ người khác gọi điện thoại đến cho chú giúp cô. Vừa nghĩ ra, cô lập tức nhảy dựng lên, chạy đến điện thoại công cộng gần nhất, bấm số nhưng rất lâu vẫn không ai bắt máy.
_ Có lầm hay không a?
Tựa vào trên tường điện thoại công cộng, cô uể oải đến tột đỉnh, nhịn không được dùng đầu đập vào vách tường hai cái.
_ Xong rồi, hiện tại làm sao bây giờ?
Nản lòng lết lại bãi đỗ xe, cô ngồi yên ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, thở dài một hơi.
Ai…… Chẳng lẽ lại bắt cô gọi về Đài Loan nghe mẹ cằn nhằn nữa sao? Có chút chột dạ cúi đầu, cô tính toán một chút, vẫn là chờ ngày mai lại gọi chú một lần nữa xem sao. Một làn mùi thức ăn truyền đến, làm cho cô bụng phát ra tiếng vang đói khát, nhớ tới trong túi xách còn có vài thanh socola. Lấy nó ra, biết chúng là chút lương thực cuối cùng. Trước khi cô bị đói phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được. Cắn một miếng sôcôla, khóe mắt nhìn đồ đạc trong túi tự dưng một luồng sáng tỏa ra.
Á! Cô trước kia từng làm chuyện này để kiếm tiền tiêu vặt. Mọi người đều nói cô làm rất tốt. Cô sau đó liền thấy hứng thú, khi buồn chán mới làm chơi. Cho nên bình thường đều đem chúng theo. Có lẽ cô có thể thử lại một lần, lấy chúng ra bán. Lại cắn một miếng sôcôla, cô đem nó cẩn thận gói lại. Sau đó kiếm gỗ khô xung quanh, lấy trong túi ra vài thứ rồi mượn ánh sáng nơi kính xe rọi ra, ngồi xổm bắt đầu làm điều mình cần.
Bảo Bối Háo Sắc Làm Bảo Mẫu Bảo Bối Háo Sắc Làm Bảo Mẫu - Hắc Khiết Minh