Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: AuDuongThuTrang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 779 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Chiến Tranh
ừ ngày Tô Ngọc Băng với Yên Nghi bắt đầu làm bạn, cả 2 nói chuyện với nhau rất nhiều dần dần cũng trở nên thân thiết hơn. Kể cũng lạ, từ khi cô nhập viện đến giờ là 7 ngày rồi cứ mỗi lần đòi xuất viện thì Lăng Hàn lại tìm đủ mọi lí do không cho cô về, Tô Dương thấy Lăng Hàn không cho cô xuất viện liền tức giận, vậy là chiến tranh bùng nổ. Hôm nay chiến tranh vẫn chưa ngừng lại mà còn ác liệt hơn, hai người 1 bên trái 1 bên phải đứng đấu mắt một hồi lâu rồi Tô Dương lên tiếng trước:
"Viện trưởng Lăng, tôi muốn cho bảo bối xuất viện"
"Không được, khi nào cô ấy lành hẳn tất cả các vết thương mới được về, không sẽ để lại sẹo" Lăng Hàn đẩy mắt kính chậm rãi nói
"Về nhà tôi sẽ bôi thuốc cho em ấy thường xuyên nên Viện trưởng Lăng yên tâm là sẽ không có sẹo đâu" Tô Dương
"Không được, tốt nhất là ở bệnh viện để chúng tôi tự tay chăm sóc thì tốt hơn" Lăng Hàn
"Viện trưởng Lăng, rốt cuộc anh có ý gì. Tại sao cứ giữ bảo bối ở lại bệnh viện hả" Tô Dương hét
"Tô thiếu gia, hét vào mặt người khác như thế là bất lịch sự a~ Tôi chả có ý gì hết, chỉ mong chữa lành mọi vết thương cho Băng Băng nha" Lăng Hàn
"Hừ, anh đừng có nguỵ biện. Có phải anh có ý với bảo bối không hả" Tô Dương thật sự hết nói nổi anh ta mà
"Tô thiếu gia nói đúng a~ tôi chính là có ý với Băng Băng đó, tôi còn muốn giữ cô ấy cả đời bên cạnh tôi nữa cơ" Lăng Hàn
"Anh đừng có mơ tưởng nữa đi, bảo bối là của một mình tôi" Tô Dương nghe vậy điên tiết hơn, hừ bảo bối là của anh ai cũng đừng mơ tưởng
"Băng Băng là của anh lúc nào chứ, Tô thiếu gia anh nói tôi mơ tưởng vậy thì anh nên xem lại anh có phải thuộc dạng như tôi không" Lăng Hàn
Hai người không ai chịu nhường ai, mắt đấu mắt, cãi qua rồi cãi lại. Tô Ngọc Băng thật sự chịu hết nổi rồi.
"Thôi ngay, 2 người còn cãi nhau nữa thì cút hết ra ngoài cho tôi" Tô Ngọc Băng mặt đen như đít nồi
"Băng Băng/ Bảo bối, anh xin lỗi anh sẽ không cãi nhau với anh ta nữa" 2 người đồng thanh
"Tại sao anh lại nói giống tôi" Đồng thanh lần nữa
"Đừng nói giống tôi nữa" Đồng thanh thêm lần nữa
Cứ thế hai người lại cãi nhau tiếp, vừa nói với Tô Ngọc Băng rằng sẽ không cãi nhau nữa vậy mà bây giờ...
"2 anh câm ngay cho tôi, Lăng Hàn có phải anh rất là rảnh không. Một viện trưởng bệnh viện to như anh không có việc gì làm ngoài việc đứng đây cãi nhau hả? Còn anh họ, có phải hay không bây giờ anh không nghe lời em nữa hả. Em đã bảo thôi rồi sao vẫn cố gân cổ lên mà cãi với anh ta là sao? Hai người to đầu như vậy rồi còn đứng đây cãi nhau như con nít lên 3, mời cả 2 người ra ngoài để cho tôi nghỉ ngơi. Ra đó muốn cãi muốn làm gì tuỳ 2 người, đi ra nhanh lên" Tô Ngọc Băng thật sự đau đầu với 2 người này mà.
Hai người nghe Tô Ngọc Băng nói vậy lủi thủi kéo nhau ra ngoài.....cãi nhau tiếp.
=))))) Botay luôn
Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu - AuDuongThuTrang