Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: AuDuongThuTrang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 779 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Xuyên Không (2)
ha mẹ và anh họ của Tô Ngọc Băng đi vào liền không thấy ai ở trên giường nên hốt hoảng đi tìm, khi thấy cô đang ở trong nhà vệ sinh thì thở phào nhẹ nhõm.
"Băng Nhi con có sao không con? Làm cha mẹ lo quá trời" Mẹ cô
Cô nhìn 3 người trước mặt thoáng ngẩn người, chợt nhận ra đây là cha mẹ và anh họ của thân thể này. Ở thế giới kia cô mồ côi cha mẹ từ năm cô 14 tuổi từ đó cô phải tự đi làm nuôi sống bản thân, đã lâu rồi cô không được gọi một tiếng cha mẹ. Giờ đây khi nhìn 2 người họ mặc dù không phải cha mẹ của cô nhưng cô đã xuyên vào thân thể này rồi thì cô sẽ coi họ như cha mẹ của mình vậy.
"Mẹ, Băng nhi không sao. Con khỏe mà mẹ nhìn này" Cô nói rồi xoay người 1 vòng cho mẹ xem.
"Không sao là tốt rồi. Con cũng thật là tại sao lại có thể bất cẩn ngã xuống hồ như vậy chứ" Cha cô nhìn cô đầy yêu thương rồi trách móc
"Cha à, là con không cẩn thận nên mới ngã mà. Nhưng giờ con không sao rồi nè cha mẹ yên tâm nha" Cô nói
Cô đứng nói chuyện với cha mẹ mình mà lơ người còn lại. Tô Dương thấy cô ngó lơ mình thì lên tiếng trách móc:
"Băng Băng, tại sao em nỡ lòng nào bơ người đẹp trai, phong độ, tài hoa như anh chứ" Anh hờn dỗi nói với người nào đó
Cô nhìn người anh họ của mình, đúng chuẩn nam thần má ôi. Anh cao 1m80 hơn cô hẳn 1 cái đầu nha, thân hình chuẩn hơn người mẫu, mái tóc cắt kiểu Hàn Quốc màu xanh rêu, vầng trán cao, cặp mắt màu tím làm cô nhìn mãi không dứt ra được, mũi cao nghiêm nghị, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. (Tác giả: Soái quá huhu T.T)
"Anh họ, em không có bơ anh mà, tại em đang mải nói chuyện với cha mẹ chứ bộ. Anh họ đừng giận Băng Băng nha. Băng Băng biết lỗi rồi ạ" Cô nũng nịu nói rồi cuối mặt xuống làm vẻ tội lỗi
Trời ơi, có ai nói với cô bộ dạng này của cô đáng yêu chết người chưa. Người nào đó thấy vậy liền không chịu nổi tiến đến kéo cô vào lòng mà ôm chặt rồi nói nhỏ vào tai cô:
"Bảo bối, em có biết là em đáng yêu lắm không?" Anh nói làm cô đỏ mặt vội đẩy anh ra rồi quay mặt sang chỗ khác không cho anh thấy mặt đỏ của mình
"Thôi được rồi Băng nhi, chắc con cũng đói rồi nhỉ. Mau tắm rồi xuống ăn cơm cùng cha mẹ và anh nha con" Mẹ cô nói với cô
"Vâng, cha mẹ và anh xuống trước đi con đi tắm rồi xuống liền ạ" Cô nói xong mọi người liền đi ra ngoài.
Mọi người thông cảm tại ta viết bằng điện thoại nên viết được ít vậy thôi T.T Ta sẽ cố gắng đăng chương mới ạ =)))
Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu - AuDuongThuTrang