Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 153
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 826 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 21:30:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Hồng Đỏ Hay Hồng Trắng? (3)
hìn đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ tối rồi.
Tình Tình nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, vừa mới tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ đơn thuần, lười biếng xõa ra mái tóc đang ẩm ướt, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.
Anh thế nào vẫn chưa trở về nhà? Không về cũng không điện thoại cho cô, trong khoảng thời gian này khi anh về muộn đều gọi điện thoại báo cho cô việc này dần dần đã trở thành thói quen. Hiện tại lại không thấy khiến cho tâm tình của cô thoáng chút mất mát.
Không phải là anh quên mất đấy chứ?
Thói quen thật sự rất đáng sợ! Nó từng chút từng chút một thấm vào trong người vào lúc lơ đãng thì càng ngấm sâu vào trong thân thể khiến cho người ta bất tri bất giác bắt đầu chuyển động quanh nó.
Cô đây là đang bị làm sao? Tự dưng lại luống cuống như thế?
Khi Mộ Dung Trần trở về phòng, đập vào mắt chính là một màn mỹ nhân đang nằm nghiêng trên ghế kia, không kìm chế được mà lại gần ngồi ở bên sofa sau đó cầm bàn tay ngọc mềm mại của ai kia lên nói: "Đã trễ thế này, thế nào còn chưa ngủ?"
Giấc ngủ của cô cũng có quy luật rất rõ ràng, mặc dù không giống như trước khi còn đi học phải đi ngủ sớm như vậy, nhưng thói quen này vẫn luôn được duy trì.
Cô rũ mắt xuống rút tay lại cũng không trả lời câu hỏi của anh. Thật ra thì khi anh vừa mới mở cửa phòng cô đã phát hiện ra rồi, nhưng lại cố ý không để ý đến anh.
Cô cũng không phải thức để chờ anh trở về, thật sự là không có!
Mộ Dung Trần ở trong lòng âm thầm thở dài, vốn cứ cho là sau đêm hôm đó, quan hệ của bọn họ sẽ có cải thiện nhưng xem ra vẫn là anh đã ôm ảo tưởng quá nhiều.
Đúng là bây giờ thái độ của cô đối với anh không còn xù đầy gai nhọn giống như trước đây nhưng vẫn vô cùng hờ hững. Sự quan tâm thương tiếc của anh đặt ở trên người cô hình như không có mấy tác dụng, cô bây giờ giống như tự đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, đối với tất cả những anh làm đều không có hứng thú.
Ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy nụ cười như nắng mai của cô thì anh liền cảm thấy nụ cười đó so với vàng bạc châu báu ở trên đời này trân quý hơn rất nhiều. Cũng chính vì nụ cười thoáng qua này đã khiến cho anh vừa gặp đã yêu chỉ muốn độc chiếm lấy cô cho riêng mình. Cho tới tận bây giờ thì lại càng hiếm khi thấy cô cười, tính ra thì cũng đã lâu thật lâu rồi. Anh không biết rốt cuộc phải làm thế nào, yêu thương ra sao mới có thể cho cô ngoái đầu nhìn lại?
Nhìn xuống mái tóc vẫn còn đang ẩm ướt liền nói: "Sao lại không sấy cho khô, ướt như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy."
Sau khi nói xong liền đứng dậy, lấy máy sấy đến vén những sợi tóc đen như tơ sang một bên, nhẹ nhàng êm ái sấy khô. Khi vuốt ve từng chút từng chút mái tóc mềm mại của cô anh cảm thấy hành động thân mật này vô cùng ngọt ngào, tuyệt đối không thua kém cảm giác lẳng lặng ôm nhau sau những trận kích tình, mà chỉ những người đang yêu nhau mới có thể thể nghiệm được cảm giác kỳ diệu này.
Cô vẫn lẳng lặng không nói gì, mặc cho anh xoay vần. Giờ khắc này căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui hay không?" Mộ Dung Trần sau khi đi cất sấy tóc liền ngồi lên ghế sô pha ôm cô vào trong ngực hỏi.
Tình Tình mặc cho anh ôm, ở trong lòng anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, vẫn không lên tiếng.
Cô không có thói quen hàn huyên mọi chuyện với anh như vậy. Mỗi lần anh nhiệt tình hỏi han sẽ luôn khiến cho tâm tình của cô rối loạn không biết phải làm sao.
Cho nên cô không dám đáp lại anh.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Những ngón tay thon dài của anh xuyên qua những lọn tóc mềm mại rất giống với con người của cô, nhưng người đang nằm ở trong ngực của anh vẫn không nói một lời nào khiến cho anh nhịn không được phải mở miệng hỏi.
"Có phải mỗi ngày ở nhà rất nhàm chán hay không?" Sau lần xảy ra chuyện kia, nghe Quản gia nói lại hàng ngày cô hầu như không ra khỏi cửa phòng. Một mình ở nhà như vậy rất hay suy nghĩ lung tung.
"......" Vẫn không có tiếng đáp lại.
"Sang năm, chúng ta sẽ đến Luân Đôn, được không?" Anh muốn tiếp nhận công việc ở bên kia cũng thuận tiện để cho cô tiếp tục đi học. Có chuyện làm thì sẽ không phải suy nghĩ lung tung.
Mà anh cũng mong mau tới mùa xuân để cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô có thêm chút xuân sắc, cũng muốn thấy khuôn mặt tươi cười từ lâu không thấy của cô.
Mà cô đáp lại anh vẫn là sự trầm mặc.
Đúng vậy, vẫn luôn là trầm mặc, kể từ đêm hôm đó thì không khí giữa bọn họ trở nên rất cổ quái, cô đối với hành động của anh làm như không thấy, mỗi câu nói mỗi hành động của anh đều coi như không tồn tại. Có lúc làm anh mất kiên nhẫn bị ép đến phát điên vì sự trầm mặc này của cô, muốn đặc biệt khiêu khích tính tình này của cô nhưng cô đều không có phản ứng.
Nếu như nói đêm đó còn có lưu lại chút gì thì đó chính là phản ứng của thân thể cô đối với anh. Cô không hề giống như trước đây hiện tại mỗi đêm khi anh ôm cô đều có thể cảm nhận rất rõ ràng, cô không hề bài xích anh nữa, thậm chí khi anh hôn hoặc vuốt ve thì cơ thể của cô đều phản ứng lại, anh rốt cuộc cũng có thể ăn cô theo như mong muốn rồi.
Nhưng mà anh lại thấy điều này không đủ, vĩnh viễn không đủ. Ban đầu chỉ nghĩ nếu không chiếm được lòng của cô thì chỉ cần lấy được người về cũng là tốt rồi; Hiện tại anh lại phát hiện nếu chỉ lấy được người thì không thể nào thỏa mãn được ham muốn chiếm hữu ngày càng lớn trong lòng mình. Hình như anh không chờ được nữa rồi, anh thực sự muốn được cô đáp lại, không cần cô đối với anh sâu sắc nhưng ít ra thì lòng của cô từ từ tiếp nhận anh là được rồi.
Thì ra cái đáng sợ của tình yêu chính là chỗ này, lấy được một chút, lại khiến con người ta trở nên tham lam lại muốn nhiều hơn nữa giống như người bị nghiện vậy có bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Anh rất muốn có được trái tim của cô, mong muốn này vô cùng mãnh liệt, thực sự rất muốn, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể để cho thôi không quật cường nữa, chỉ một lòng một dạ yêu anh mà thôi? Rốt cuộc còn phải làm những gì nữa đây?
Nâng cằm của cô nhìn thẳng vào ánh mắt trong vắt như nước của cô hỏi: "Tình Tình, nói cho anh biết, rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới có thể hài lòng?" Mới có thể để anh chạm được vào trái tim của em?
Đôi mắt của cô vẫn trong vắt như cũ, làm cho anh không kìm được say mê nhưng vẫn không tài nào lý giải được trong ánh mắt đó có bóng hình của mình hay không?!
Anh không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy, không chịu nổi khi anh cố gắng như thế mà lời nói anh muốn nghe nhất cô vẫn không chịu ban cho. Vì vậy không cần phải hỏi nữa anh liền trực tiếp hôn lên đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của cô.
Hôn thật sâu, đầu lưỡi vội vàng thăm dò vào trong môi của cô, lướt qua hàm răng trắng bóng, quấn quít cùng đầu lưỡi của cô, những gì thuộc về cô anh một chút cũng không muốn bỏ qua.
Bàn tay vội vàng ở trên người cô xoa nắn dao động, muốn cới hết quần áo của cô ra, muốn cảm thụ nhiệt độ trên thân thể của cô từ đó cho anh biết, cô vẫn còn ở bên cạnh mình.
Tiếng hôn, tiếng quần áo bị xé nát vang lên, anh như một con dã thú đang nặng nề thở dốc, mỗi một chỗ trên thân thể cô cũng chạy không thoát khỏi bàn tay đang gấp gáp xoa nắn của anh.
Anh bị điên rồi! Hoàn toàn điên rồi, vì phần tình cảm không thể cưỡng cầu và thái độ lạnh lùng của cô ép anh phát điên rồi. Vào giờ phút này, chỉ muốn hóa thân làm sói hoang đem lấy cô cắn nuốt vào trong bụng.
Bị động tác gấp gáp hơn nữa còn vô cùng thô lỗ của anh dọa sợ, cô không hiểu tại sao đang êm đẹp như vậy đột nhiên anh lại nổi điên lên. không hiểu người đàn ông lòng dạ thâm sâu khó lường này đang nghĩ gì, bị hành động của anh làm cho ngẩn ngơ một hồi, mãi cho đến khi......
"A! Không cần......"
Cô vôi đưa tay ngăn lại, anh không nên như vậy, mỗi lần anh nổi điên bộ dạng thật là đáng sợ, cô căn bản còn chưa kịp chuẩn bị anh xông vaog như vậy muốn xé rách cô ra sao?
"Bảo bối, ngoan, cho anh vào đi." Sau khi hiểu rõ cảm giác khi hoan ái phải là hai người cùng phải có tình cảm với nhau thì chuyện một người tiết dục đã trở nên quá mức nông cạn, cái anh cần chính là sự cam tình nguyện của cô.
Hơi thở ngày càng hổn hển, nặng nề, vẩn đục......
Ham muốn càng ngày càng không thể kìm chế, anh thật rất muốn cô, muốn rất mãnh liệt, nếu cô không cho anh thì anh sẽ hộc máu mà chết mất!
"Không nên ở chỗ này......" Ghế sô pha nhỏ như vậy, sẽ bị đụng rất đau.
Nhưng mà nói những lời này như thế nào cũng không giống như là đang cự tuyệt? Thế nào lại giống như đang mời anh lên giường với mình vậy!
Mới vừa không khí rõ ràng còn đang rất tốt mà? Hiện tại thế nào lại biến thành tình hình không thể khống chế được? Cũng không giải thích được tại sao anh lại động tình như vậy?
"Anh rất muốn, hiện tại liền muốn."
Anh, anh tại sao có thể như vậy? Tình Tình bị hành động giống như đang làm nũng của anh làm ặt đỏ tới tận mang tai, hơn nữa cô còn chưa chuẩn bị xong, như vậy liền...... thì sẽ đau chết cô, nhưng nhìn thần sắc anh khổ sở giống như đang rất khó chịu vậy thì rốt cuộc......
"Tình Tình, cho anh, có được hay không?" Nhìn ra cô đang phân vân, cũng biết sự khác biệt giữa thể lực của bọn họ, biết rất rõ ràng là mình có thể cậy mạnh, cứ thế mà xông vào thì có thể lấy được cái mình muốn. Nhưng anh không muốn vậy, anh muốn làm cho cô thỏa hiệp. Dù là đang cố nhịn đến máu trong người phải chảy ngược thì cũng muốn có sự bằng lòng của cô. Anh muốn biết trong lòng của cô rốt cuộc có dành cho anh một chút phân lượng nào không.
Cho dù chỉ là một chút xíu thôi anh cũng thỏa mãn rồi. Nhưng anh có thể hy vọng vào điều đó sao?
Thỉnh cầu như vậy thật rất khó cự tuyệt? Một khi đàn ông đã làm đến mức này thì không người phụ nữ nào có thể cự tuyệt được?
Tình Tình lần đầu tiên không phải vì các loại thủ đoạn uy hiếp mà chủ động ôm lấy anh.
Nếu như anh muốn thân thể cô như vậy thì cô sẽ cho anh! Cùng để cho nhau vây hãm trong trầm luân.vậy!
Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục cũng chẳng qua là như thế mà thôi?
Cô giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tiếp nhận anh, một khắc kia vô cùng mỹ lệ sáng lạng, đến chết cũng không rời.
Rốt cuộc cũng làm anh thoả mãn rồi!
Sau khi … ^_^ qua đi liền ôm người con gái nhỏ bé đang vô cùng mệt mỏi nói không ra lời trở về trên giường.
"Ngủ rồi?"
"Em không muốn làm hoa hồng!" Rõ ràng là đang rất mệt mỏi tay cũng không buồn động nhưng trong đầu ý thức lại không kìm được nghĩ đến chuyện có liên quan giữa hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.
Anh muốn khơi lên sự nhiệt tình của mình là vì cái gì? Đều nói đàn ông là bởi vì tình dục mà yêu, vậy thì anh như thế là vì yêu mà muốn làm với cô hay là bởi vì tình dục mới yêu đây?
Hoặc cũng có thể là cả hai? Nếu như một ngày kia, anh gặp được một người khác cũng có thể khơi lên ham muốn của anh thì sẽ ra sao?
Nói cho cùng, cô từ nhỏ đã là người không có cảm giác an toàn, đã sớm biết mình không thể dựa dẫm vào bất cứ ai, đến cuối cùng người có thể dựa vào cũng chỉ là chính bản thân mình mà thôi.
Cho nên Tiết Tình cô nếu như có yêu, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý, sẽ cất giữ lại ình một phần. Nói cho cùng thì cái mà cô thích nhất chính là cô độc một mình mà thôi.
Có lẽ, cô không đủ can đảm để yêu một lần nữa?
"Cái gì?" Mộ Dung Trần vốn đã nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, không rõ chân tướng nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi. Không làm hoa hồng là có ý gì?
Cô còn có hơi sức cùng đàm luận với anh về vấn đề như vậy sao? Vậy tại sao mới vừa rồi lúc anh trở lại không nói câu nào? Mặc cho anh hỏi thế nào vẫn không lên tiếng.
Cô gái này, thật biết cách...làm thế nào để hành hạ anh mà. Tuy nhiên anh vẫn như cũ cam tâm tình nguyện để cho cô hành hạ.
Một người muốn đánh, một người lại nguyện chịu đựng, thì cũng hợp lý đấy chứ?
"Không có......" Tình Tình nhắm mắt lại. Trời ạ, đầu óc của nàng đúng là không bình thường rồi! Ở trong lòng nghĩ thôi còn chưa tính, tại sao phải hỏi ra mồm như vậy?
"Hoa hồng......" Mộ Dung Trần chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Mặc dù anh thông minh cơ trí nhưng lúc này cũng nghĩ không thông rốt cuộc cô gái này đang suy nghĩ cái gì.
Chẳng lẽ là nhắc nhở anh phải tặng hoa cho cô sao? Dường như từ khi bọn họ ở chung một chỗ tới nay, anh cũng chưa từng tặng hoa cho cô! Nhưng, tặng hoa cho cô với việc không làm hoa hồng thì có liên quan gì chứ?
Người đàn ông này thật sự rất thông minh? Tình Tình ảo não thầm nghĩ rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Cô làm sao lại mang ý nghĩ trong lòng ở trước mặt của anh nói ra như vậy?
"Nếu em không nói, vậy thì chúng ta tiếp tục làm thêm lần nữa vậy?" Rốt cuộc anh cũng không muốn suy tư thêm về vấn đề này, nếu cô không nói thì anh sẽ dùng biện pháp khác để ép cô nói ra.
Dù thế nào đi nữa thì ở trong cảm nhận của cô anh chính là loại đàn ông chỉ biết dùng thủ đoạn để bức bách người khác mà thôi. Nếu bức bách mà có thể lấy được câu trả lời nhanh nhất thì tại sao lại không làm đây?
Dù thế nào đi nữa thì anh đối với phương pháp này cũng rất quen thuộc.
"Mộ Dung Trần, em không muốn làm hoa hồng, mặc kệ là hoa hồng trắng hay là hoa hồng đỏ, em đều không muốn làm, có được không?"
Đây là do anh ép cô! Mà vấn đề kia nói ra thì thế nào? Cô chẳng lẽ lại đi trông cậy vào cái người cả ngày lẫn đêm trong đầu chứa đầy tư tưởng không bình thường sẽ hiểu được chuyện của hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ hay sao?
Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ? Trí óc thông minh đảo một vòng, hình như mơ hồ lấy được đáp án!
"Không, em không phải là hoa hồng!" Cúi đầu thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng rực phun lên vành trắng nõn: "Em chính là hoa anh túc. Khiến cho anh mỗi một lần muốn ngừng mà không ngừng được!"
Theo con đường tình cảm vốn nghiêng ngả chao đảo của cô thì lời nói này đúng là đủ tính thấu đáo! Nhưng đáng tiếc chính là, thủy chung vẫn không thể hiểu được người đàn ông của cô.
Nhưng bảo bối của anh không phải là những loại hoa hồng tươi đẹp kia!
Cô là hoa anh túc tràn đầy hấp dẫn! Chứa đầy chất độc trong đó! Nhưng anh lại tình nguyện bị cô hấp dẫn, bị cô đầu độc! Tình nguyện trúng độc của cô cả đời.
Người đàn ông này, thật sự là rất biết cách tán tỉnh! Cô vùi mặt vào gối, cảm thấy trên mặt dâng lên hơi nóng quen thuộc! Lời nói ám muội lại mịt mờ khó hiểu sẽ luôn làm cho lòng người rối loạn, không biết phải làm sao.
Cô còn chưa muốn cùng anh nói quá nhiều chuyện như vậy! Tránh ình trầm luân không có cách nào gượng lại được!
"Cũng vào một thời khắc nào đó, em chính là của cây hoa tầm gởi. Ở dưới thân thể của anh mà dây dưa quấn quít vòng quanh, làm cho người ta phải yên mến...... Uyển chuyển trên đầu gối như vậy có chỗ nào lại không đáng yêu đây. Em nói, có phải thật đúng vậy hay không?"
"Mộ Dung Trần......" Trong giọng nói mềm mại vừa e thẹn vừa cáu vang lên trong căn phòng đặc biệt yên tĩnh này khiến cho người nghe bồn chồn. Cô cũng biết, người đàn ông này, nhìn bình thường một thông minh đạo mạo, nhưng ở trước mặt cô lại không chỉ hào hoa phong nhã, hơn nữa còn là cao thủ thủ đoạn tán tỉnh đứng hạng nhất.
Cô mới đang ở cấp bậc mẫu giáo làm sao có thể so với anh được, căn bản không có phương pháp để mà so sánh!
"Bảo bối có muốn cùng anh tiếp tục dây dưa quấn quít còng quanh không?". Chuyện cô không muốn làm hoa hồng đặc biệt là hoa hồng đỏ đối với anh mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt! Chỉ là, việc này cũng không có quan hệ, anh sẽ từ từ dạy dỗ cô sau.
"Ai muốn dây dưa cùng với anh? Anh tự mình dây dưa cùng với cái chăn ấy!" Gương mặt cô đang căng thẳng đến đỏ bừng liền xoay người lại, Tình Tình quyết định không để ý tới nữa người đàn ông này nữa.
"Anh muốn làm gì?" Bị anh chợt ôm lấy từ phía sau, mà tay của anh thế nhưng...... Tình Tình không nhịn được nũng nịu nói.
"Ngủ." Giọng nói không nhanh không chậm thố ra.
"Ngủ thì ngủ nhưng tay của anh đang làm gì?" Thốt lên một tiếng trách móc nhưng lắng nghe có thể thấy được một tia thẹn thùng cùng với bất đắc dĩ ở trong đó.
"Anh không cần phải quá đáng......"
"A, thế nào đột nhiên...... Ừhm......"
Ga giường lại tung bay, thật là một buổi tối vô cùng náo nhiệt!
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát - Thịnh Hạ Thái Vi Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát