Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 639 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
hật ra Lăng Dịch vốn muốn ngăn cản Lăng Húc làm như vậy, nhưng cuối cùng anh chỉ cắm ngón tay vào bên trong tóc của Lăng Húc, hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn hơi nước mơ hồ trên đỉnh đầu.
Kế hoạch Lăng Húc ảo tưởng sẽ làm như vậy như vậy với Lăng Dịch dù sao cũng không thể thực hiện, sau này cậu bị Lăng Dịch kéo lên, một bàn tay ôm mặt cậu hôn lên thật mạnh, một tay khác không an phận mà sờ soạng hạ thân của cậu.
Nhận thấy được ý đồ của Lăng Dịch, trong một nháy mắt Lăng Húc muốn phản kháng, nhưng cậu lại nghĩ, thôi, dù sao mình cũng không biết, để Lăng Dịch làm đi, ai bảo cậu thích anh chứ?
Tư vị không dễ dùng từ để hình dung, có đau nhưng cũng cảm giác được vui thích, cậu ngẩng đầu lên, rơi vào đáy mắt chính là ánh đèn màu ám vàng không ngừng chớp lên…
Buổi sáng, Lăng Húc vẫn bị chuông đồng hồ báo thức đánh thức.
Sau khi tỉnh lại cậu mới chú ý mình nằm trên giường Lăng Dịch, bị anh ôm vào trong ngực.
Đột nhiên sinh ra cảm giác thống khổ khi hôm sau ngày tân hôn lại phải đi làm, nhưng cậu nghĩ không ra lý do gì thích hợp để xin phép.
Lăng Dịch cũng bị đánh thức, từ phía sau ôm chặt cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Không xin nghỉ được sao?”
Lăng Húc xoay người, cố gắng xem nhẹ thân thể chua xót, vươn tay nắm cằm Lăng Dịch.
Lúc Lăng Dịch nói chuyện với cậu vẫn còn nhắm mắt lại, lúc này hơi hơi mở mắt ra nhìn cậu.
Lăng Húc nói: “Anh không thể ngủ em xong rồi không chịu trách nhiệm nha.”
Lăng Dịch hé mắt, có vẻ đang cố gắng làm mình thanh tỉnh một chút, sau đó nhìn Lăng Húc nói: “Đóng phim thần tượng chắc?”
Lăng Húc hiển nhiên không nhận, “Phim thần tượng đều đi theo con đường yêu đương thuần túy, không có vừa tỏ tình liền lên giường.”
Trong lòng Lăng Dịch nói anh với em không biết đi con đường yêu đương đơn thuần bao nhiêu năm rồi, kết quả đến miệng em liền biến thành vừa tỏ tình liền lên giường, anh nhẫn nại nói: “Vậy em có chịu trách nhiệm không?”
Lăng Húc đột nhiên cười cười, vươn tay chụp mặt của anh, “Đương nhiên rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh nha.”
Lăng Dịch không tức giận, chỉ vươn tay cầm di động nhìn thoáng qua: “Nếu em không rời giường thì hôm nay khẳng định sẽ đến trễ.”
Lăng Húc chửi nhỏ một tiếng, xốc chăn lên xoay người xuống giường.
Thân thể nhiều ít có chút khó chịu, chủ yếu là thời gian dài duy trì một tư thế, các đốt ngón tay cùng thắt lưng đều chịu không nổi. Lăng Húc khắc sâu cảm nhận được hai mươi bảy tuổi vẫn khác mười bảy tuổi. Nhưng chút khó chịu này vẫn không ảnh hưởng gì đến tâm tình phấn chấn của cậu, lúc ra cửa cậu phóng xe đạp điện quả thực như bay ra, nện bước sung sướng khoan khoái.
Hôm nay vẫn là Lăng Dịch đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ.
Bởi vì Lăng Dịch nói không nhiều lắm, Thiên Thiên cũng là một cậu bé an tĩnh cho nên hai người bọn họ bình thường dường như không có rất nhiều đối thoại. Thiên Thiên đã quen loại an tĩnh này, ở trên xe luôn lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, có đôi khi lấy ra tập tranh của mình bỏ lên đùi, sau đó Lăng Dịch sẽ nói cho nó biết không nên xem, cẩn thận say xe.
Hôm nay Lăng Dịch lại đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Thiên Thiên, nói với nó: “Nếu về sau cũng sẽ không có mẹ, cháu có khổ sở không?”
Ngày hôm qua Thiên Thiên nói chuyện với Lăng Húc, Lăng Dịch không nghe được, anh không biết mình ở trong lòng Thiên Thiên đã quan trọng hơn hình tương mơ hồ về người mẹ cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
Nhưng dù vậy, lúc nghe được vấn đề của Lăng Dịch Thiên Thiên vẫn an tĩnh suy nghĩ một chút, hỏi: “Vì sao cháu không có mẹ chứ?”
Lăng Dịch vuốt ve tóc của nó nhiều lần, đây là một động tác trấn an cảm xúc của nó, dịu dàng đáp: “Có lẽ là vì một ít nguyên nhân bất đắc dĩ mà rời khỏi cháu, có lẽ chờ một ngày cháu trưởng thành sẽ biết.”
Thiên Thiên nói: “Mẹ không tới tìm cháu, khả năng mẹ không yêu cháu.”
Nó đang ở tuổi ngây thơ, sẽ tiếp thu tin tức từ người bên cạnh sau đó tự mình đi lý giải. Có một vài điều không nhất định chính xác, nhưng có chút có thể mẫn cảm bắt giữ được.
Lăng Dịch đưa tay qua ôm nó lên chân của mình ngồi: “Chúng ta cũng không biết vì sao, nhưng cháu phải tin tưởng, cháu là bé ngoan, mẹ cháu nhất định sẽ không không yêu cháu.”
Thiên Thiên dùng cánh tay ôm lấy Lăng Dịch, mặt dán ngực anh: “Cháu vẫn không cần mẹ, có bác thì tốt rồi.”
Lăng Dịch không nghĩ nó sẽ nói như vậy, có chút xúc động, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của nó.
Thiên Thiên nói tiếp: “Có bác, có ba, có Thiên Thiên.”
Lăng Dịch không khỏi mỉm cười một chút, anh cúi đầu hôn đỉnh đầu Thiên Thiên một cái: “Được, có bác, có ba, có Thiên Thiên.”
Tới nhà trẻ, đưa Thiên Thiên vào giao cho cô giáo.
Cô giáo đều còn trẻ tuổi, nói chuyện với Lăng Dịch luôn có chút ngại ngùng, “Lại là anh giúp ba Thiên Thiên đưa cháu đi học?”
Lăng Dịch nói: “Em ấy vội, buổi sáng không kịp đưa nó đi học.”
Nói xong, Lăng Dịch ngồi xổm xuống, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên một cái, “Bác đi đây, cháu ngoan ngoãn nghe lời.”
Thiên Thiên gật đầu, “Chào bác.”
Buổi sáng, các bạn nhỏ ngồi thành một vòng học hát.
Chỗ ngồi bên người Thiên Thiên vĩnh viễn bị Quan An Dung chiếm trước, tuy nó cùng tuổi với Thiên Thiên nhưng lại cao hơn cả cái đầu.
Lúc hát hai tay Thiên Thiên đặt ở phía sau lưng, đầu lắc lư phải trái theo tiết tấu của cô giáo, Quan An Dung bên người lại có ý lắc đầu ngược hướng với nó, nhiều lần đánh vào trên đầu Thiên Thiên.
Nó nhỏ giọng nói với Thiên Thiên: “Hôm nay tớ lại nhìn thấy bác cậu đưa cậu đi học.”
Thiên Thiên không để ý đến nó.
Quan An Dung nói: “Mẹ tớ đưa tớ tới.”
Thiên Thiên lại bị nó đụng phải đầu một chút, có chút không vui: “Tớ không cần mẹ.”
Quan An Dung sửng sốt, tuy rằng Thiên Thiên không nói nhưng nó biết Thiên Thiên vẫn luôn thực hâm mộ nó có mẹ, nghe Thiên Thiên nói như vậy, nó có chút không phục: “Bác về sau là ba của người khác, mẹ mới là mẹ của mình.”
Cuối cùng Thiên Thiên cũng quay đầu nhìn nó, “Bác là bác của tớ, không phải ba của người khác.”
Quan An Dung không nghĩ ra, một lát sau nó cầu hòa với Thiên Thiên, “Tuần sau là sinh nhật tớ, cậu tới nhà tớ ăn bánh ngọt không?”
“Không ăn, ” Thiên Thiên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Quan An Dung cảm giác bị thương tổn, lúc này xoay đầu đi dùng chút lực đánh về phía Thiên Thiên, kết quả đầu hai cậu bé đập “cốp” một tiếng.
Thiên Thiên an tĩnh một chút, đau đến khóc lên. Quan An Dung phát ngốc, một lát sau không nhịn được cũng khóc theo.
Cả ngày Lăng Húc đi làm đều có chút không yên lòng, có thời gian rảnh, cậu ngồi xổm nơi cửa phòng làm bánh, dùng di động nhắn tin cho Lăng Dịch, trong lòng ngọt ngọt đánh vài chữ: đi làm sao?
Kết quả Lăng Dịch vẫn luôn không nhắn lại cậu.
Trong chốc lát Lăng Húc lại lấy di động ra xem, qua nửa giờ không bình tĩnh được, lại lấy di động ra.
Điện thoại của cậu vẫn là kiểu nút bấm cũ, Lăng Dịch không chú ý cho nên vẫn luôn không nhớ tới mua di động mới cho Lăng Húc.
Bản thân Lăng Húc lại không hay dùng điện thoại di động lên mạng, không tính lãng phí số tiền này.
Di động để bên cạnh, một lát sau tiếng chuông vang lên, cậu vốn cho rằng nhất định là Lăng Dịch gọi điện thoại cho cậu, kết quả nhìn tên người gọi lại là Hình Dĩnh Nhàn, nhất thời không có tâm tình tốt.
Hình Dĩnh Nhàn muốn Lăng Húc đi ăn cơm với cô đêm nay, sau đó đến trường học cũ đi ngao du.
“Trường học?” Lăng Húc có chút không hiểu.
Hình Dĩnh Nhàn nói: “Đúng vậy, trường tiểu học của em, cấp hai cũng học ở bên cạnh, thiệt nhiều năm không trở lại, muốn đi thăm.”
Lăng Húc hỏi cô: “Cùng trường với tôi?”
“Vâng, ” Hình Dĩnh Nhàn nói, “Anh của em cũng học trường đó, sau này bọn em đồng thời chuyển trường, nhưng trước kia ở trường bọn em đều không biết anh.”
Lăng Húc chú ý tới Hình Dĩnh Nhàn không chỉ một lần nhắc tới anh của cô, có chút ngạc nhiên, “Vậy anh của cô tên gì?”
“Hình Dĩnh Phong, ” Hình Dĩnh Nhàn nói.
Lăng Húc nghĩ nghĩ, tên này hình như có chút ấn tượng.
Hình Dĩnh Nhàn nói tiếp: “Gặp nhau đi, buổi tối.”
Lăng Húc phục hồi lại tinh thần: “Không rảnh, buổi tối tôi còn phải đi học.”
Hình Dĩnh Nhàn nhịn không được oán giận hai câu, Lăng Húc lại bảo: “Dù sao cô cũng trở về, có rảnh chúng ta mang Thiên Thiên đi làm xét nghiệm ADN đi.”
Bên kia điện thoại Hình Dĩnh Nhàn lập tức trầm mặc, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Tại sao phải làm xét nghiệm ADN? Anh cảm thấy em lừa anh?”
Lăng Húc không nói thẳng: “Cô cũng biết tôi không nhớ rõ, tôi muốn làm rõ ràng lai lịch của Thiên Thiên, tôi đi làm với cô, cô thuận tiện theo chúng tôi cùng đi làm, không tốt sao?”
Hình Dĩnh Nhàn lại ngẩn người: “Anh không cần hoài nghi, Thiên Thiên thật là con trai em.”
Lăng Húc bẫy cô, “Nó sinh ngày nào?”
Hình Dĩnh Nhàn lập tức không kịp phải ứng, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng: “Anh vẫn hoài nghi em!”
Lăng Húc tận lực đè thấp giọng, học âm điệu lãnh đạm của Lăng Dịch, “Cô không cần gạt tôi, thành thật nói ra đi, cô thật sự là mẹ Thiên Thiên?”
Hình Dĩnh Nhàn có chút lo lắng, “Đúng vậy.”
Lăng Húc nói: “Được, tôi sẽ tìm người lấy máu của cô đi làm xét nghiệm, cô ở nhà chờ xem.”
Nói xong, cậu nghe được Hình Dĩnh Nhàn bên kia có chút kích động hô to: “Em không cần, anh dựa vào cái gì…”
Không nghe xong, Lăng Húc cúp điện thoại: “Ngu ngốc.”
Vừa mới đầu cảm thấy bị Hình Dĩnh Nhàn lừa gạt có chút phẫn nộ, nhưng sau này tất cả cảm xúc đều vì cùng Lăng Dịch tâm ý tương thông mà vui sướng hòa tan, cậu tính không so đo với Hình Dĩnh Nhàn, hù dọa cô một chút lại nói.
Nhưng vừa mới cúp điện thoại lại lập tức vang lên, Lăng Húc nhận ra là giọng Hình Dĩnh Nhàn: “Lăng Húc anh —— ”
Cậu lại cúp điện thoại một lần nữa, cười vứt vứt di động, lại không dự đoán được thực nhanh nó lại vang lên.
Lăng Húc cho rằng vẫn là Hình Dĩnh Nhàn, cậu nhận cuộc gọi nói: “Côi đừng gọi nữa, không thì tôi —— ”
“Lăng Húc?” Điện thoại bên kia truyền đến giọng một người đàn ông xa lạ, “Tiểu Nhàn tìm được cậu phải không?”
Lăng Húc ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông kia nói: “Tôi là Hình Dĩnh Phong.”
Lăng Húc bất giác ngừng lại hô hấp, Hình Dĩnh Phong này đối với cậu mà nói là một cái tên xa lạ vừa mới nghe nói, cậu có chút để ý cũng là vì nghe Hình Dĩnh Nhàn nói hắn cùng mình từng cùng đi lính, hẳn biết một ít chuyện đã qua của cậu. Nhưng cách đối phương nói chuyện với cậu hiển nhiên rất quen thuộc, không như đang nói chuyện với người xa lạ.
Hình Dĩnh Phong nghe Lăng Húc không nói chuyện, vì thế nói: “Nghe nói cậu xảy ra một số chuyện, mấy ngày nữa tôi tới thăm cậu, Tiểu Nhàn nói hưu nói vượn, cô ấy nói gì cậu đừng để ý.”
Lăng Húc có chút mờ mịt, ngốc ngốc nói: “Cô ấy nói cô ấy là mẹ của con trai tôi.”
Hình Dĩnh Phong: “Cô ấy không phải, lừa cậu đấy. Nhưng cậu đừng giận cô ấy, cô ấy vẫn luôn thực thích cậu, cậu đi rồi cô ấy còn khóc với tôi thật lâu.”
Lăng Húc vốn muốn hỏi “Vậy là ai?” nhưng nói còn chưa nói ra lại ý thức được mình bây giờ hỏi vấn đề này có ý nghĩa gì đâu? Cậu không muốn tìm mẹ Thiên Thiên, dù là ai với cậu đều không có ý nghĩa.
Hình Dĩnh Phong nói tiếp với cậu: “Tôi xử lý xong chuyện bên này liền đến, Tiểu Nhàn ở bên kia một mình, cậu giúp tôi nhìn cô ấy một chút. Về phần mấy lời điên khùng cô ấy nói cậu không cần để ý, nha đầu kia từ nhỏ liền làm mấy chuyện không có đầu óc.”
“A, ” Lăng Húc không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể đáp, “Được.”
“Tôi còn có việc, cúp, ” nói xong, Hình Dĩnh Phong cúp điện thoại.
Lăng Húc nhìn màn hình di động, nhật ký cuộc gọi chỉ để hiện ra một dãy số riêng, trong đầu cậu trống rỗng một chút, sau đó nói với mình: không có việc gì, chỉ là một người quen cũ, biết chuyện đã qua là chuyện tốt, sợ cái gì?
Đúng vậy, sợ cái gì? Cậu cũng không rõ, vì sao lại cảm thấy khẩn trương vì những chuyện đã qua có lẽ sắp sáng tỏ.
Bảo Bối, Con Là Ai? Bảo Bối, Con Là Ai? - Kim Cương Quyển