"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 639 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
dit: Đầm♥Cơ Lên mạng tìm nửa ngày, Lăng Húc quyết định nấu cháo táo đỏ cho anh cậu.
Trả điện thoại cho bà chủ, trước khi xuất phát Lăng Húc gọi điện thoại cho Lăng Dịch, hỏi bây giờ anh có còn ở bệnh viện không.
Lăng Dịch hồi đáp: “Không có, buổi sáng đi bệnh viện lấy thuốc, giờ đã về công ty rồi.”
“Không truyền dịch sao?” Lăng Húc hỏi.
Lăng Dịch ở bên kia truyền đến tiếng lật giấy, anh nói với Lăng Húc: “Bác sỹ nói không cần, chỉ là viêm dạ dày cấp tính, uống thuốc đồng thời chú ý ẩm thực là được.”
Lăng Húc “Ừ” một tiếng, đuổi theo hỏi: “Đêm nay có về ăn cơm không?”
Lăng Dịch đừng một lát mới trả lời cậu: “Khả năng không được, em mang Thiên Thiên ăn ở bên ngoài đi.”
Lăng Húc có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy lo lắng, “Còn phải uống rượu à?”
Lăng Dịch nói: “Không uống, nhưng phải tăng ca.”
Lăng Húc nghĩ nghĩ, nói rằng: “Em tới thăm anh, mang cơm chiều cho anh luôn.”
Lăng Dịch trầm mặc một giây, dường như đang do dự, cuối cùng nói rằng: “Vậy em lại đây ăn cơm chiều đi.”
Cúp điện thoại, tâm tình Lăng Húc thật không tồi.
Thiên Thiên ôm tập tranh của nó đứng ở cửa tiệm bánh ngọt chờ cậu, bởi vì giữa trưa ánh mặt trời rất chói chang cho nên lúc ngẩng đầu nhìn Lăng Húc nó phải híp mắt lại.
“Trở về sao?” Nó hỏi Lăng Húc, sau đó trước khi Lăng Húc trả lời còn hỏi, “Thăm bác sao?”
Lăng Húc vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một chút, nói: “Chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu cháo, sau đó mang qua cho bác.”
Thiên Thiên xoa nhẹ mặt một chút, “Cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc sao?”
Lăng Húc bế nó lên xe đạp điện: “Con muốn ăn không? Nhưng ba không biết làm.”
Thiên Thiên hỏi cậu: “Ba biết làm cái gì?”
Lăng Húc vừa ngồi lên xe đạp điện vừa nói: “Ba biết nấu cháo táo đỏ, bổ dưỡng cho dạ dày, thích hợp với bác nhất.”
Thiên Thiên ôm lấy thắt lưng cậu: “Con có thể ăn không?”
Lăng Húc sờ sờ tay nhỏ bé của nó: “Ôm cho chắc, ” sau đó phát động xe đi về phía trước, “Đương nhiên có thể ăn, con thích ăn ngày ngày ba nấu cho con ăn.”
“Ngày ngày (Thiên thiên) nấu cho con, ” Thiên Thiên như phát hiện ra cái gì đó mà lặp lại.
Lăng Húc trả lời: “Ngày ngày (Thiên Thiên) nấu cho con, ba nấu cho Thiên Thiên.”
“Ha ha ha…” Thiên Thiên ngẩng đầu nở nụ cười.
Lăng Húc đạp xe đạp điện mang Thiên Thiên đến siêu thị lớn cách đây không xa.
Lúc dừng xe, Thiên Thiên ngửa đầu nhìn chiêu bài, nói: “Nơi này cũng là của bác.”
Vẫn là một Duyệt Cấu, Lăng Húc từng theo Thiên Thiên chỉ Duyệt Cấu ở đối diện, nói đó là siêu thị của bác, Thiên Thiên liền nhớ kỹ.
Lăng Húc dừng xe, dắt tay Thiên Thiên vào trong siêu thị, vừa đi vừa nói: “Trước kia là siêu thị của ông nội, bây giờ là siêu thị của bác.”
Thiên Thiên gật đầu, một đường nhìn quầy bán kem ở lối vào siêu thị, cho đến khi đi xa bị Lăng Húc xoay đầu đây, nói với nó: “Một ngày chỉ có thể ăn một cái, giữa trưa con đã ăn rồi, giờ không có.”
Thiên Thiên nghiêm túc đáp: “Con chỉ nhìn, không có ăn.”
Lăng Húc đã ghi chép lại nguyên liệu cần mua để nấu cháo, giờ cậu cần phải mua táo đỏ cùng gạo. Nhưng nghĩ đã đến siêu thị rồi thì mua luôn một ít gia vị, về sau ở trong nhà muốn làm đồ ăn sẽ tiện hơn.
Một bàn tay cậu đẩy xe, một bàn tay dắt Thiên Thiên.
Thiên Thiên bình thường có rất ít cơ hội đi dạo siêu thị lớn, bởi vì Lăng Húc không dẫn nó đến, đồ dùng sinh hoạt cũng quen mua trong siêu thị nhỏ cho nên lúc này nó hết nhìn đông tới nhìn tây, cái gì cũng cảm thấy hứng thú.
Lăng Húc còn chuyên môn mang theo nó đi chọn chút đồ ăn vặt, sau đó mới đi mua nguyên liệu nấu cháo.
Từ siêu thị đi ra về đến nhà đã hơn ba giờ chiều, Lăng Húc bắt đầu luống cuống tay chân chuẩn bị nấu cháo trong phòng bếp.
Thiên Thiên trở về gian phòng của mình để vẽ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Húc thử xuống bếp. Lúc nấu cháo, thật ra cậu có chút hoài nghi, nếu cậu nuôi Thiên Thiên lớn như vậy hẳn là đã từng nấu cơm cho Thiên Thiên ăn đi? Có lẽ đã từng có, nhưng hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ mà thôi.
Việc này chân chính làm thì cũng không quá khó, như cậu làm điểm tâm trong tiệm bánh, chờ lúc nấu xong cháo, vạch nắp nồi có thể ngửi được mùi táo đỏ ngọt ngào như lúc bé, cảm giác thành tựu nhất thời liền dâng lên.
Đáng tiếc là nấu có chút cháy, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, Lăng Húc vẫn tỏ vẻ khẳng định bản thân.
Cậu gọi Thiên Thiên tới phòng bếp, để Thiên Thiên nếm một ngụm, hỏi: “Ăn ngon không?”
Thiên Thiên mở to hai mắt bẹp miệng một hồi lâu, biểu cảm có chút mờ mịt, chưa nói ăn ngon cũng chưa nói không thể ăn.
Lăng Húc nói: “Dù sao ba thử cảm thấy ăn rất tốt.”
Cậu dùng hộp giữ ấm mới mua về múc cháo bỏ vào, sau đó nói: “Đi thôi, đến công ty của bác cùng ăn cơm chiều.”
Buổi sáng Lăng Dịch để lái xe đưa đi bệnh viện trước, uống thuốc xong buổi chiều tốt lên không ít, nhưng dạ dày vẫn còn đau ê ẩm từng hồi.
Buổi chiều mở cuộc họp, anh thường thường vì dạ dày đau mà gián đoạn suy nghĩ, chỉ có thể chờ đến khi trận đau đớn đi qua mới có thể tiếp tục tập trung lực chú ý.
Bản thân anh cũng biết là vì cái bánh ngọt tối hôm qua vừa mới lấy ra từ trong tủ lạnh, anh vốn uống rượu làm dạ dày không thoải mái, còn ở trước mặt Lăng Húc ăn hết cái bánh ngọt kia.
Chính là vì Lăng Húc nói đó là cậu tự mình làm.
Lăng Dịch có chút thất thần.
Chủ nhiệm đang báo cáo công tác thị trường cho anh thật cẩn thận hô hai tiếng: “Tổng giám đốc Lăng?”
Anh mới hồi phục lại tinh thần, gục đầu với đối phương: “Tiếp tục.”
Chờ đến khi chủ nhiệm báo cáo xong, từ văn phòng của Lăng Dịch đi ra liền nhìn thấy trên ghế sa lông bên ngoài văn phòng bí thư có một người đàn ông còn trẻ người cùng một cậu bé đang ngồi.
Hắn có chút kỳ quái, nhìn bí thư của Lăng Dịch một cái.
Bí thư Dư Mi của Lăng Dịch không nói gì, vội vội vàng vàng đi đến văn phòng của Lăng Dịch, mở cửa phòng nói với anh: “Em trai của anh lại đây.”
Lăng Dịch gật gật đầu, nói với Dư Mi: “Mời bọn họ vào. Đợi lát nữa cô đến nhà hàng đối diện đóng gói đồ ăn lại đây, buổi tối bọn họ ở trong này ăn cơm.”
Dư Mi đáp: “Vâng.”
Lăng Húc nghe nói Lăng Dịch công tác xong, vội vàng cầm hộp giữ ấm đi vào văn phòng của Lăng Dịch, Thiên Thiên cũng đứng dậy đi theo phía sau cậu.
Gặp lại Lăng Dịch, Lăng Húc phát hiện sắc mặt anh vẫn như cũ, không tốt lên.
Lăng Dịch nhìn Lăng Húc cầm hộp giữ ấm có chút kinh ngạc, hỏi: “Cái gì vậy?”
Lăng Húc đi đến trước bàn làm việc của Lăng Dịch, đặt hộp giữ ấm lên, nói: “Dạ dày anh tốt hơn chút nào chưa? Em nấu cháo cho anh, cơm chiều hôm nay anh uống chút cháo đi.”
Lăng Dịch nhìn hộp giữ ấm trước mặt, có chút sợ run, hỏi: “Em làm?”
Lăng Húc gật gật đầu, lại nhịn không được hiến vật quý, “Em làm theo thực đơn, lần đầu tiên nấu cháo, anh nhanh thử xem hương vị thế nào.”
Lăng Dịch vươn tay vuốt tóc một chút, gật gật đầu: “Được.”
Thiên Thiên đứng ở trước bàn làm việc, để sát vào xem bọn họ.
Lăng Húc rót một chén cháo ra bát đưa cho Lăng Dịch.
Lăng Dịch nhận lấy, dùng thìa quấy quấy, trong ánh mắt đầy chờ mong của Lăng Húc nếm một ngụm, sau đó buông thìa, vừa nếm hương vị có chút khó nói nên lời, vừa nói: “Cũng không tệ lắm.”
Lăng Húc liền vui vẻ.
Ngay sau đó Lăng Dịch mặt không đổi sắc mà ăn hết bát cháo.
Lăng Húc nói: “Không vội, em nấu rất nhiều, anh ăn chậm rãi.”
Lăng Dịch buông bát, hỏi cậu: “Nghĩ như thế nào mà nấu cháo cho anh?”
Lăng Húc có chút ngại ngùng, “Nếu không phải tối hôm qua em buộc anh ăn bánh ngọt thì anh sẽ không đau dạ dày.”
Lăng Dịch nói rằng: “Em không có buộc anh, là anh tự muốn ăn.”
“Anh…” Lăng Húc hô, gãi gãi tóc lại không biết mình muốn nói gì.
Nếu không thể nghĩ được còn có gì muốn nói thì Lăng Húc dứt khoát không nói, cậu vươn tay lấy bát, lúc ngón tay vừa mới đụng đến bên cạnh bát thì Lăng Dịch cũng vươn tay đi lấy bát, vừa lúc cầm tay cậu.
Lăng Dịch hơi ngẩn ra.
Lăng Húc nhìn về phía Lăng Dịch, thấy anh không có động tĩnh, kỳ quái hỏi: “Anh?”
Lăng Dịch vội vàng lùi tay về, nói: “Nghỉ ngơi trong chốc lát đi, anh còn mấy văn kiện phải xử lý, đợi lát nữa đồ ăn sẽ đưa lại đây.”
Lăng Húc gật gật đầu, quay đầu nhìn Thiên Thiên vẫn đứng trước bàn làm việc của Lăng Dịch nhìn bọn họ, bởi vì rất lùn, còn phải kiễng chân nhìn về phía Lăng Dịch.
Phát hiện Lăng Húc nhìn chính mình, Thiên Thiên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Húc.
Lăng Húc nói với nó: “Tới sô pha ngồi.”
Thiên Thiên nghe vậy vừa muốn xoay người, Lăng Dịch gọi nó lại: “Cho cháu chơi này, ” anh cầm một cái laptop trên bàn tính đưa cho Thiên Thiên.
Lăng Húc nhân lúc Thiên Thiên vươn tay còn chưa nhận lấy thì đoạt lại, “Cho em chơi một chút.”
Thiên Thiên sửng sốt, không vui nhìn Lăng Húc, “Bác cho con mà.”
Lăng Húc đùa nó, “Ba lấy trước thì chính là của ba.”
Lăng Dịch bấm phím gọi bí thư đi vào, lấy thêm một cái laptop lại đây, cho bọn họ một người một cái tự mình chơi.
Thật ra Thiên Thiên không biết dùng cái này, cầm chỉ biết chọc chọc lung tung.
Lăng Húc giúp nó tìm bộ phim hoạt hình cho nó từ từ xem.
Lúc Thiên Thiên chuyên tâm xem hoạt hình thì Lăng Húc dùng laptop lên mạng, trước kia khi học trung học còn thường thường cùng bạn học chuồn học lên mạng chơi game, nhưng từ khi cậu mất đi ký ức tỉnh lại, ngày ngày có rất nhiều chuyện, căn bản không có thời gian lên mạng.
Cậu có chút muốn nhìn xem thế giới này đến cùng có gì khác.
Cái gì minh tinh lại kết hôn, cái gì minh tinh lại ly hôn, có người mai danh ẩn tích, càng nhiều là tân nhân cậu vốn không biết, với Lăng Húc đó đều là người khác thế giới, không có quan hệ quá lớn với cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Dịch, Lăng Dịch đang cúi đầu nhìn một văn kiện trước mặt, hôm nay vì bị bệnh nên tinh thần của anh không tốt, hơn nữa Lăng Húc thường thường phát hiện anh hơi hơi nhíu mày, đại khái là dạ dày đau lại phát tác. Lăng Dịch thật sự thành thục, đã là người đàn ông hơn ba mươi.
Không biết vì cái gì, Lăng Húc đột nhiên có chút khó chịu.
Bảo Bối, Con Là Ai? Bảo Bối, Con Là Ai? - Kim Cương Quyển