Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 639 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
dit: Đầm♥Cơ Lăng Húc tỉnh lại từ trong bóng đêm, phát hiện mình ở một nơi xa lạ, đứng trước mặt mình là vài người xa lạ.
Những người đó xúm quanh cậu, nhìn thấy cậu mở to mắt, đều hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lăng Húc nhắm chặt mắt, xác định mình không bị ảo giác, cậu đúng là đang ở một nơi xa lạ, liếc mắt nhìn nơi này tương đối giống phòng bếp, vài người này còn có người đội mũ đầu bếp.
Nhưng cậu nhớ rõ ràng mình nên ở sân thể dục chơi bóng mới đúng, hình như bị người ta dùng khuỷu tay va vào đầu một chút, trước mắt tối sầm mất đi ý thức. Nhưng không biết sao lại… nếu tỉnh lại, cũng nên ở bệnh viện mới đúng, hơn nữa cha mẹ mình đâu?
“Lăng Húc, cậu không sao chứ?” Một phụ nữ trung niên quơ quơ tay ở trước mặt cậu.
Lăng Húc nhìn cô ta, cô gái kia cậu không quen, vì thế mở miệng hỏi: “Cô là ai?”
Vài người trước mặt lập tức đều ngây ngẩn cả người.
Lăng Húc kịp phản ứng mình vẫn nằm trên mặt đất, cậu đứng lên, trong quá trình này không cẩn thận va rớt một cái chén trên bàn bên cạnh.
Nhưng lúc này không có người lo lắng điều đó.
Người đàn bà trung niên nhìn cậu, thật cẩn thận hỏi: “Lăng Húc, cậu không có vấn đề gì chứ?”
Lăng Húc không trả lời cô ta, bởi vì cậu không biết người này là ai, cũng không biết đây là nơi nào. Làm một học sinh trung học, tuy rằng cậu hút thuốc uống rượu đánh nhau chung chạ ở bên ngoài, nhưng đột nhiên bị vứt bỏ giữa một đám người xa lạ như vậy, cậu vẫn có chút không biết làm sao.
Cậu đẩy người trước mặt ra, dùng sức chạy ra ngoài.
“Lăng Húc?!”
“Cậu ta làm sao vậy?”
Vài người đều phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Từ phòng bếp chạy ra ngoài, cậu phát hiện bên ngoài là một cái hành lang, bên trái hành lang là góc chết, bên phải có ánh đèn chứng tỏ có thể đi ra ngoài. Nhưng lúc cậu chạy qua bên phải đi ra ngoài mới phát hiện nơi này dĩ nhiên là một tiệm bánh ngọt. Bây giờ không biết vì cái gì một người khách cũng không có, nhưng mà toàn bộ tiệm bánh ngọt nhìn có vẻ ấm áp sáng ngời.
Không có thời gian nghĩ tại sao mình lại ở chỗ này, lúc Lăng Húc đi tới mở cánh cửa thủy tinh muốn đi ra ngoài, trong giây lát liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì sau đó, cậu đột nhiên thấy được ảnh ngược của chính mình từ trong cửa thủy tinh. Không rõ ràng, nhưng có thể nhìn thấy đó là một thanh niên. Một thanh niên thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, không phải là một học sinh trung học. Nhưng dù vậy, đó vẫn là Lăng Húc, cậu vẫn nhận ra dung mạo của chính mình, cậu cho rằng đó là chính mình ít nhất năm, sáu năm sau.
Lăng Húc ngây ngẩn cả người.
Lúc này người phía sau đều đuổi theo, người đàn bà trung niên chạy đến sau lưng cậu, có chút suyễn, nói rằng: “Cậu làm sao vậy? Bị đập ngốc rồi sao? Hay là đi bác sỹ khám một chút đi?”
Lăng Húc quay đầu sang hỏi: “Có gương không?”
Trong phòng rửa tay, Lăng Húc vươn tay khóa trái cửa.
Trước mặt có một cái gương, tuy rằng đèn toilet có chút tối, nhưng đã đầy đủ để cậu nhìn rõ mặt mình. Gầy hơn trong trí nhớ cậu một chút, tóc dài một chút, thật ra cũng không có già, nhìn không thấy nếp nhăn, nhưng đó quả thật không phải là khuôn mặt của một học sinh trung học.
Lăng Húc ngây ngốc vươn tay, nhưng lúc nhìn thấy mu bàn tay của chính mình, cậu hơi sửng sốt một chút, bởi vì cái tay kia rõ ràng thô ráp hơn lúc trước rất nhiều.
Cứ việc cậu không muốn tin tưởng, nhưng tất cả trước mặt đều nhắc nhở cậu, trên người cậu hình như xảy ra chuyện gì thật kỳ lạ.
Không được, cậu phải về nhà.
Mặc kệ thế nào cũng cũng phải về nhà trước, thời gian này không biết ba mẹ có ở đây không, nhưng ca ca chắc hẳn ở đây, gần đây anh ấy mới được nghỉ hè trở lại từ trường học.
Nhưng ca ca vẫn còn là một sinh viên sao?
Lăng Húc lắc lắc đầu, quyết định cái gì cũng không nghĩ, về nhà trước rồi nói những thứ khác.
Cậu mở cửa phòng rửa tay đi ra ngoài, không quản những người đó nói với cậu cái gì, cậu đều cố gắng không nghe, thẳng đến khi cậu mở cửa tiệm bánh đi ra ngoài.
Hình như có người nói với cậu một câu: “Lăng Húc, con của cậu cậu bỏ sao?”
Nhưng cậu nghe không hiểu, điều duy nhất cậu tưởng chính là cậu phải về nhà.
Từ tiệm bánh ngọt đi ra không có người nào kéo cậu về. Cậu có chút mờ mịt mà đi về phía trước một khoảng cách, muốn biết rốt cuộc mình ở nơi nào.
Vừa rồi trong toilet, cậu phát hiện trên người mình mang tạp dề và mũ đầu bếp, liền lấy hết xuống để qua một bên, giờ chỉ mặc một cái quần dài cùng áo ngắn tay.
Thời gian này là mùa hè, trong tiệm bánh có điều hòa không cảm giác được, vừa đi ra đã cảm thấy một cơn gió nóng đập vào mặt.
Người đi trên đường không nhiều lắm, đại khái đều chịu không nổi mặt trời nóng cháy giữa trưa.
Lăng Húc nhìn thoáng trái phải, muốn tìm địa chỉ cụ thể nơi mình đang ở. Nhưng lúc cậu nhìn về phía phố đối diện, trong giây lát bước chân ngừng lại.
Phố đối diện có một siêu thị lớn ba tầng, tên siêu thị là “Duyệt Cấu”.
Đối với người khác mà nói đây không có gì đặc biệt, nhưng đối với Lăng Húc thì không giống, cậu rất mẫn cảm với hai chữ này, bởi vì Duyệt Cấu là tên siêu thị của gia đình cậu. Cha mẹ cậu là thương nhân, từ khi cậu học tiểu học đã lập nghiệp kinh doanh siêu thị, kết quả càng làm càng lớn, lúc cậu học trung học đã mở ba siêu thị trong thành phố.
Nhưng dù ba cái siêu thị kia cộng lại cũng không lớn bằng Duyệt Cấu đối diện.
Cậu kinh ngạc đi về hướng kia, muốn tới gần nhìn xem siêu thị một chút, lúc này một chiếc ô tô từ trên đường đi qua ấn loa làm cậu đột nhiên bừng tỉnh.
Lăng Húc đứng ở tại chỗ mới phát hiện rốt cuộc mình là đang làm cái gì.
Cậu quay đầu lại, từ cửa kính một cửa hàng ven đường thấy được ảnh ngược của chính mình, cậu đột nhiên phát hiện một việc, có khả năng cậu không phải tới một thế giới kỳ lạ, mà khả năng là xuyên không đến vài năm sau.
Nhưng đến tột cùng là xuyên không, hay là như những người đó đã nói, cậu đột nhiên bị đụng vào đầu một chút, mất đi ký ức vài năm?
Thời gian này cái gì cậu cũng không có cách nào nhận.
Đứng tại chỗ trong chốc lát, cậu quyết định dù thế nào cũng vẫn phải về nhà đi tìm ba mẹ cùng ca ca trước mới được.
Lăng Húc đào túi áo một chút, lấy ra mấy chục đồng tiền cùng một cái di động. Toàn bộ danh bạ trong di động đều là vài cái tên xa lạ, mà ngay cả điện thoại trong nhà cậu cũng không có. Nhưng may mà cậu còn nhớ rõ số máy riêng trong nhà.
Dùng di động vội vàng gọi qua, nhưng lại nghe được tiếng nói số điện thoại này không tồn tại.
Cúp điện thoại, Lăng Húc chạy về phía ngã tư đường, cậu cảm thấy ít nhất phải làm rõ rốt cuộc mình ở nơi nào mới quyết định rốt cuộc nên ngồi xe bus hay gọi taxi.
Lúc cậu chạy đến cuối ngã tư đường, nhìn thấy cột mốc ghi tên đường đột nhiên thở ra một hơi, hoàn cảnh chung quanh tuy biến hóa không nhỏ, nhưng ít nhất ngã tư đường này cậu vẫn nghe nói qua, cậu không rời đi thành phố từ nhỏ lớn lên, cậu cũng biết nơi này cách nhà cũng không xa.
Cuối cùng Lăng Húc lựa chọn gọi xe.
Cậu ngồi taxi tới khu phố vốn có nhà mình ở đó. Căn nhà này ba cậu mua sau khi làm nên ăn ra, diện tích hơn một trăm bốn mươi mét vuông, vị trí ở trung tâm thành phố, coi như là một khu nhà cấp cao. Nhưng lúc cậu đến cửa nhà, ấn vang chuông cửa thì người đi ra mở cửa lại là một phụ nữ trung niên xa lạ, người đàn bà kia nói nhà bọn họ mua căn nhà này sáu năm trước, về phần chủ nhân trước của căn nhà dọn đi nơi nào, cô ta cũng không rõ ràng.
Nghe được mấy câu này, Lăng Húc ngạc nhiên trừng lớn mắt, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có nháy mắt ập tới.
Người đàn bà kia khép cửa lại.
Lăng Húc không biết mình đi nơi nào mới phải, cậu mờ mịt lui về phía sau vài bước, thân thể dựa vào vách tường ngồi xuống, trong lòng nhiều lần nghĩ chính mình phải đi nơi nào mới tìm được người nhà.
Cậu giơ tay lên ôm đầu, trong lòng tràn ngập luống cuống cùng sợ hãi tương lai.
Đi vòng vòng chuyển chuyển hồi lâu, Lăng Húc không thu hoạch được gì, cuối cùng vẫn lựa chọn trở về tiệm bánh ngọt kia, ít nhất cậu có thể biết hiện tại rốt cuộc mình đang ở nơi nào, cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì.
Trở lại khu phố có tiệm bánh ngọt đã là sáu giờ chiều, mặt trời sắp xuống núi, người đi đường cũng đã nhiều hơn.
Toàn thân Lăng Húc rõ ràng đều là mồ hôi, nhưng cậu lại cảm thấy thân thể lạnh lẽo, tư duy cũng chết lặng.
Cậu đi đến trước tiệm bánh ngọt, nhìn thấy trên bậc cửa trước cửa thủy tinh có một đứa bé đang ngồi.
Đứa bé kia đại khái năm, sáu tuổi, da thực trắng, ánh mắt thực lớn, tóc có chút dài, hơi che khuất ánh mắt.
Một đứa bé vô cùng xinh đẹp, nếu không mặc quần áo của con trai, Lăng Húc đại khái sẽ cho rằng đó là cô bé.
Chờ cậu đến gần, đứa bé kia ngẩng đầu nhìn cậu, nói rằng: “Đi đâu vậy?”
Lăng Húc sửng sốt một chút mới kịp phản ứng cậu bé đang nói chuyện với mình.
“Nhóc là ai?” Cậu có chút bất mãn ngữ khí của đứa bé này, một học sinh tiểu học dám nói chuyện với một học sinh trung học như vậy?
Đứa bé kia ngửa đầu, đôi môi mở ra rồi ngậm lại, “Ngốc rồi sao?”
Lăng Húc lập tức nâng nắm tay lên, nhưng không đánh xuống, bởi vì cậu là một học sinh trung học, không thể so đo với học sinh tiểu học, chỉ tức giận quát: “Đứa bé này từ chỗ nào tới?”
Đứa bé vẫn luôn nhìn cậu.
Một lát sau, cửa lớn tiệm bánh bị đẩy ra, người đàn bà trung niên vừa rồi lộ mặt, nói rằng: “Lăng Húc, cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi còn tưởng rằng ngay cả con trai cậu cũng không cần.”
Lăng Húc nhíu mày, “Con trai gì?”
Người đàn bà nhìn về phía cậu bé ngồi dưới đất, “Con của cậu đó, điều này cậu cũng không nhớ rõ?”
Lăng Húc ngạc nhiên trừng lớn mắt. “Con của tôi?”
Người đàn bà kia gật gật đầu.
Lăng Húc giật mình, cậu há miệng hồi lâu không khép lại, đột nhiên động tác cứng ngắc mà quay đầu nhìn về phía người đàn bà trung niên, cổ như bị chặn lại, phun ra từng chữ nói rằng: “Cô là vợ của tôi?”
Người đàn bà trung niên hồi cậu một chữ: “Phi!”
Lăng Húc thở ra một hơi dài, cả người có chút thoát lực, một bàn tay đỡ lấy tủ kính thủy tinh bên cạnh, thầm nghĩ: “May quá, may quá.”
Người đàn bà trung niên nói: “Tôi là bà chủ của cậu! Cậu còn không đi làm?”
Lúc này Lăng Húc vô cùng không thèm để ý thân phận của người đàn bà trung niên, cậu cúi đầu, một lần nữa nhìn về phía cậu bé xinh đẹp.
Cậu bé vẫn ngửa đầu nhìn cậu, đôi môi phấn nộn không vui chậm rãi nhếch lên.
Bảo Bối, Con Là Ai? Bảo Bối, Con Là Ai? - Kim Cương Quyển