Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Oanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 515 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:17:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Bị Đánh Lén Rồi!
iểu Thanh thấy một màn như vậy, giận tím mặt, muốn xuất thủ dạy dỗ nam tử kia, ánh mắt Bạch Tố Trinh cũng trầm xuống. Song chưa đợi hai người ra tay, Hứa Tiên đã có động tác, cầm lấy cây gậy trúc trong tay nhắm thằng tới bộ vị tư mật của nam tử đang khom lưng trên thuyền kia, không chút lưu tình đâm tới. (TNN: Độc, quá độc *giơ ngón cái*)
Hét thảm một tiếng, nam tử ăn mặc ngăn nắp bùm bùm rơi xuống giữa sông, khơi lên bọt sóng khổng lồ.
Chung quanh một mảnh yên lặng, chúng nam tử đứng cùng Hứa Tiên ở bờ sông đều theo bản năng bưng kín cái mông của mình, còn đám nam tử bên cạnh nàng thì bất động thanh sắc di động chân, xê dịch ra xa nàng một chút. Tất cả mọi người đều ý thức được, cái thiếu niên thoạt nhìn thon gầy này, tuyệt đối không phải loại lương thiện gì.
Mà ở bờ bên kia Tiểu Thanh cùng Bạch Tố Trinh thấy động tác của Hứa Tiên, hóa đá rồi. Khóe miệng Tiểu Thanh run run, thầm nghĩ Hứa Tiên này quả nhiên không phải là người thường có thể hiểu được. Mà ánh mắt Bạch Tố Trinh hơi sầm xuống, mặc dù người ngoài xem chừng Hứa Tiên bây giờ là nam tử. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử, lại làm ra hành động khác người như vậy!
“Để cho ngươi mở mang một chút thế nào gọi là bạo hoa cúc.” Hứa Tiên tàn bạo quơ cây gậy trúc từ trong kẽ răng nặn ra một câu.
“Quá, quá độc ác đi......” Bên cạnh một nam tử yếu ớt nói. Mặc dù không biết bạo hoa cúc là có ý gì, nhưng động tác vừa mới của Hứa Tiên đã rất tượng hình nói rõ ràng hàm nghĩa của mấy chữ này rồi.
Hứa Tiên quay đầu tàn bạo nhìn người nọ, hắn nuốt nuốt nước miếng, lui về sau hai bước. “Độc cái gì mà độc, lại dám đoạt hoa đăng của nương tử ta. Ta đâm hắn coi như là nhẹ tay rồi.”
Sau khi nghe xong lời Hứa Tiên…, mọi người lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó mọi ánh mắt hâm mộ bao vây Hứa Tiên, cô gái tuyệt sắc như vậy lại là thê tử của thiếu niên này.
“Đã thành thân, còn tới chơi hoa đăng cái gì?” Đột nhiên, một giọng nói chua lòm vang lên.
“Đúng thế. Hại mọi người hiểu lầm.” Một giọng nói không cam lòng khác vang lên, cũng là chua muốn chết.
“Đáng thương nhất chính là cái người còn đang dưới sông kia.” Có người bắt đầu đồng tình với nam tử dưới sông. Chẳng qua có đồng tình thật hay không còn chưa biết.
“Đúng vậy đúng vậy, quá ghê tởm, còn đánh người ta nữa.” Có giọng nói bắt đầu trào dâng căm phẫn.
“Đúng vậy a, quá ác độc!” Lời này vừa ra liền có không ít ánh mắt không có hảo ý đặt ở trên người Hứa Tiên.
......
Ngữ điệu buôn chuyện làm trò, từ từ biến thành sắc bén thảo phạt. Hứa Tiên nắm cây gậy trúc trong tay, khóe miệng co giật, cảm thấy không khí chung quanh có chút không ổn. Nàng cuối cùng cũng hiểu, mình là tự khơi nguồn oán hận rồi. Hiện tại, vẫn nên nhanh chút chạy đi mới an toàn. Ném lại cây gậy trúc, tiến vào đám người, sau đó chạy tới cầu hình vòm bên kia, tụ lại cùng Bạch Tố Trinh.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, chạy mau ~” Hứa Tiên chen chúc chạy tới, la hét, mang theo Bạch Tố Trinh cùng Tiểu Thanh vội vàng rời đi, lưu lại một bầy người ánh mắt bất thiện.
“Ngươi thân là nữ tử không nên làm ra hành động như vậy.” Bạch Tố Trinh một gương mặt tuấn tú đều là sương lạnh.
Hứa Tiên bĩu môi đang định nói, thì Bạch Tố Trinh lại thêm một câu: “Phải ra tay thì cũng là chúng ta.”
Hứa Tiên sau khi nghe xong nhếch miệng cười: “Sau này ta không làm vậy nữa là được chứ gì.”
“Vậy thì tốt.” mặt Bạch Tố Trinh vẫn không chút thay đổi, nhìn không ra hỉ nộ.
Chen ra xa rồi, Hứa Tiên lúc này mới dừng lại. Nhìn hai người dung nhan tuyệt thế bên cạnh, trong lòng cảm thán thật đúng là hồng nhan họa thủy mà.
“Trên người ngươi, có mùi máu tươi, đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tố Trinh bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, giọng nói có chút lạnh lùng.
“A? Ngươi vậy mà vẫn ngửi ra được à.” Hứa Tiên ngửi ngửi ống tay áo của mình, nàng làm sao ngửi hoài không thấy tý mùi máu tươi nào vậy a.
“Phải rồi, trên người của ngươi sao lại có mùi máu tươi?” Tiểu Thanh cũng ngửi ra.
“Nói ra thì dài lắm.” Hứa Tiên trước hít vào một hơi thật sâu, rồi thở ra, chuẩn bị cân nhắc trên dưới, trầm giọng nói, “Thật ra thì......”
Tiểu Thanh mở to mắt nhìn chằm chằm đợi Hứa Tiên trả lời, Bạch Tố Trinh cũng nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên cười hắc hắc: “Thật ra thì, cũng không có gì để nói cả.”
Nói xong câu này, Hứa Tiên liền có ý xấu không thèm ngó vẻ mặt hai người, trực tiếp đi về phía trước.
“Hứa Tiên, ngươi muốn bị đánh có phải hay không?” Tiểu Thanh bị cái khẩu khí này làm nổi lên tò mò rồi lại không được giải đáp, khỏi nói xem trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
“Tiểu Bạch, ngươi xem Tiểu Thanh kìa, hắn muốn bắt nạt ta.” Hứa Tiên lập tức tố cáo.
Bạch Tố Trinh liếc mắt nhìn khuôn mặt ủy khuất của Hứa Tiên, ném ra hai chữ: “Đáng đời.” Nói xong cũng không để ý tới nàng nữa, lướt qua đi trước.
Hứa Tiên bĩu môi, cũng đi theo. Nhưng trong lòng vô cùng sảng khoái, nói một nửa sẽ làm cho người ta xoắn xuýt nhất. Hôm nay thế mà lại có thể khiến Tiểu Bạch cùng Tiểu Thanh đều rối rắm, ha ha.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Tiên vẫn ngoan hiền ở trong nhà. Tiểu Thanh vẫn mỗi ngày nấu cơm, còn Bạch Tố Trinh đại đa số thời gian đều ở thư phòng đọc sách. Khiến Hứa Tiên cảm thấy vô cùng nhàm chán.
“Còn tiếp tục như vậy, ta cũng sắp mốc meo rồi, phải tìm một vài chuyện gì đó làm mới được.” Hứa Tiên than thở, cái này giống với kì nghỉ định kì lúc nàng đi làm trước kia, mong ngóng đợi chờ kì nghỉ dài hạn để nghỉ ngơi, thế nhưng vừa chơi được vài ngày người đã trở nên rỗng tuếch rồi, lại muốn đi làm. Con người quả nhiên là loài động vật mâu thuẫn mà.
Kể từ sau khi tới Cô Tô, Hứa Tiên cũng không ngủ cùng một phòng với Bạch Tố Trinh nữa.
Nâng cằm lên nhìn đám thỏ đứng bên chuồng ăn rau có chút xuất thần. Trong khoảng thời gian này cùng Bạch Tố Trinh chung đụng, làm cho tâm nàng bắt đầu nổi lên một chút biến hóa kỳ lạ. Nàng hình như càng ngày càng quen có sự tồn tại của Bạch Tố Trinh. Hơn nữa......
Hứa Tiên hồi tưởng đến hành động ở hội hoa đăng của mình. Tại sao mình lại để ý đến việc hoa đăng của Bạch Tố Trinh bị người khác vớt lên như vậy?
Hứa Tiên dùng sức gãi gãi đầu, làm tóc rối hết cả lên, trong lòng phiền não không thôi. Không rõ tâm tư mình rốt cuộc là thế nào.
Đang lúc Hứa Tiên rối rắm, thì một trận gió mạnh thổi qua, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm sáng choang, lao thẳng về phía mặt nàng.
Hứa Tiên thét chói tai một tiếng, trực tiếp lăn qua một cái, tránh thoát được một kích trí mạng này.
Là ai đây? Hứa Tiên kinh hoảng chưa hoàn hồn, nhìn về phía người đánh lén nàng. Vừa nhìn, nàng chợt sửng sốt, trước mắt là một nữ nhân xa lạ. Nữ nhân này lớn lên rất đẹp, nhưng vẻ mặt đằng đằng sát khí, ăn mặc vô cùng gợi cảm, váy bó sát người, bộ ngực lộ ra một mảnh tuyết trắng chói mắt, cánh tay cũng lộ một mảng lớn. Ở thời đại này, mặc thành như vậy, thật có chút kinh thế hãi tục rồi. Mà nữ tử đánh lén hiển nhiên không nghĩ tới Hứa Tiên lại có thể tránh thoát một kiếm này của nàng, cũng ngẩn ra.
“Ngươi là ai?” Hứa Tiên rất là khiếp sợ, dưới ban ngày ban mặt lại có người có xông vào nhà đánh lén mình. Mình hình như cũng không biết nữ nhân này đúng không? Không thù không oán, làm sao lại muốn lấy mạng mình? Hơn nữa lại có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở trong hậu viện. Nữ nhân này, không đơn giản. Hứa Tiên lập tức nảy ra kết luận.
“Tiện nhân, chịu chết đi.” Ai ngờ, nữ nhân khêu gợi này căn bản không để ý tới nghi vấn của Hứa Tiên, vung bảo kiếm lại xông lên.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, cứu mạng a!” Hứa Tiên hoảng loạn chạy về phía thư phòng, vừa chạy vừa xé thanh kêu to. Mới chạy được mấy bước, liền phát hiện chân của mình không nhúc nhích được. Hứa Tiên mất thăng bằng, mắt thấy sắp hung hăng bổ nhào xuống đất rồi. Hỏng bét, đối phương không phải là người, Hứa Tiên nhanh chóng nhận ra điểm này.
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, lần này, Hứa Tiên vừa vặn rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy khuôn mặt tuấn mĩ phóng đại của Bạch Tố Trinh. Chẳng qua lúc này trên mặt Bạch Tố Trinh là một tầng sương lạnh, đang nhìn nữ tử khiêu gợi vung kiếm kia.
“Bạch Tố Trinh, ngươi, ngươi lại thật sự thành thân với một con người?” Nữ tử khiêu gợi vừa nhìn thấy Bạch Tố Trinh xuất hiện, lại nhìn Bạch Tố Trinh ôm Hứa Tiên, càng giận không kiềm chế được, một khuôn mặt xinh đẹp méo mó.
“Cút.” Bạch Tố Trinh chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.
“Ngươi! Ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Nữ tử kia cắn chặt môi, không cam lòng nhìn Bạch Tố Trinh, trong mắt có đau lòng cùng tức giận.
“Đừng để cho ta phải nói đến lần thứ hai.” Giọng Bạch Tố Trinh giống như hàn băng vạn năm, không có một chút nhiệt độ nào.
“Bạch Tố Trinh, ta......” Nữ tử khiêu gợi không cam lòng lại kêu lên, nhưng còn chưa nói xong, thì Bạch Tố Trinh đã động thủ.
Hứa Tiên tựa vào trong ngực Bạch Tố Trinh, nhìn hắn một tay kết ấn, không chút lưu tình làm phép đánh tới nữ tử khiêu gợi kia. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nữ tử kia bị đánh trực tiếp gục trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi.
“Ngươi nếu còn dám động thủ với Hứa Tiên, ta sẽ làm cho ngươi hồn phi phách tán.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng nhìn nữ tử té trên mặt đất nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Ngươi, ngươi lại đối với một con người......” Nữ tử khiêu gợi phun ra một ngụm máu tơi thật lớn, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin, thêm nữa là không cam lòng. Lại nhìn về phía Hứa Tiên trong ngực Bạch Tố Trinh, ánh mắt càng tràn đầy oán độc. Bạch Tố Trinh vẫn luôn kiêu ngạo như vậy bây giờ lại ôm một con người, hơn nữa còn bảo vệ người đó đến thế! Điều này bảo nàng làm sao tiếp nhận nổi đây?
Mà giờ khắc này Hứa Tiên cũng kinh ngạc nhìn khuôn mặt Bạch Tố Trinh, cứ nhìn như vậy......
Trong lòng có cái gì đó bắt đầu nổi lên?
Ánh mắt oán hận của nữ tử rơi vào mắt Bạch Tố Trinh, ánh mắt hắn lạnh lùng bắn thẳng đến ả, bỗng nhiên trong nháy mắt vung lên, vô số bạch quang (tia sáng trắng) từ trong tay Bạch Tố Trinh bổ xuống hóa thành phi đao nhỏ, bắn thẳng đến nữ tử khiêu gợi kia.
Nữ tử khiêu gợi kinh hãi, hiểu được Bạch Tố Trinh đã nổi lên sát tâm, nhặt bảo kiếm lên, chật vật liên tục đón đỡ. Mặc dù chặn lại được phần lớn phi đao, song trên người vẫn trúng không ít. Nữ tử khẽ cắn răng, từ trên người lấy ra một vật, ném mạnh lên mặt đất. Nhất thời, vang lên một tiếng nổ thật lớn, chung quanh lập tức tràn ngập sương mù.
“Khụ khụ......” Sương mù dày đặc này hại Hứa Tiên kịch liệt ho khan, cổ họng giống như muốn bốc cháy. Nhưng cảm giác như vậy rất nhanh liền biến mất. Một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng che miệng cùng mũi nàng lại, Hứa Tiên biết, đây là tay của Bạch Tố Trinh.
Trong viện yên tĩnh lại. Nữ tử khiêu gợi kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Hứa Tiên lại cảm giác tim mình đập rất nhanh.
Sương khói tản đi, thật ra cũng không mất bao lâu, nhưng Hứa Tiên nhưng cảm thấy lâu như thiên sơn vạn thủy vậy.
“Ngươi không sao chứ?” Bạch Tố Trinh buông tay ra, cúi đầu, nhìn Hứa Tiên nhẹ giọng hỏi.
“Không sao, không có việc gì. Tiểu Bạch, nữ nhân kia là ai vậy?” Hứa Tiên lắp bắp trả lời, bỗng cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
“Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?” Đột nhiên, giọng Tiểu Thanh chen vào. Hắn nghe được tiếng nổ ở hậu viện, cũng lật đật chạy tới.
“Không có gì, chỉ là một con cóc nhỏ mà thôi.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt nói.
Hứa Tiên sau khi nghe xong lời của Bạch Tố Trinh thì kinh ngạc không thôi, con cóc nhỏ? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là cóc tinh Vương Đạo Linh?! Nữ tử khiêu gợi đó lại là Vương Đạo Linh sao? Hơn nữa, nhìn ánh mắt nàng kia u oán, rõ ràng là thâm tình thắm thiết đối với Tiểu Bạch. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a. Bạch Tố Trinh đối với nàng ta hiển nhiên không có một chút ý tứ, hơn nữa còn cực kì không kiên nhẫn.
“Con cóc nhỏ?” Tiểu Thanh cau mày, rất là nghi ngờ, ánh mắt dời đến trên người Hứa Tiên ở trong ngực Bạch Tố Trinh, “Hứa Tiên đây là làm sao?”
“A? Ta, ta không sao.” Hứa Tiên tránh khỏi vòng ôm của Bạch Tố Trinh muốn chạy ra, nhưng không ngờ trói buộc trên chân còn không chưa giải, vừa rời khỏi tay Bạch Tố Trinh, cả người liền thẳng tắp té xuống đất.
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng đưa tay, một tay kéo nàng vào trong lòng.
Nhất thời, mặt Hứa Tiên đỏ lên giống như tôm luộc. Đầu óc lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng.
“Là con cóc tinh Vương Đạo Linh?” Tiểu Thanh nhìn một đạo lục quang trói buộc hai chân Hứa Tiên, sắc mặt sầm xuống, “Ả thật đúng là âm hồn không tan, lại còn quấn tới tận đây?”
Thật là Vương Đạo Linh! Hứa Tiên sợ run cả người. Nam tử trung niên tục tĩu râu ria dài ngoằng trong phim kia thật sự không cách nào sánh bằng nữ tử ăn mặc khiêu gợi mới vừa rồi a. Chỉ có một điểm giống nhau, đó chính là tình ý của Vương Đạo Linh đối với Bạch Tố Trinh.
“Ừm.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt trả lời, trong nháy mắt vung tay lên đã giải đi trói buộc trên chân Hứa Tiên, lúc này mới buông Hứa Tiên ra, “Ả mới vừa rồi thiếu chút nữa giết Hứa Tiên.”
“Đệ cảm thấy ả sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Tiểu Thanh sau khi nghe xong lời Bạch Tố Trinh nói…, đầu tiên là lo lắng nhìn Hứa Tiên một chút, xác định Hứa Tiên không có chuyện gì, lúc này mới cau mày, trong mắt hiện lên một cỗ sát khí tàn bạo, “Không bằng đệ đi giết ả, là xong hết mọi chuyện. Tránh cho ả lại tới dây dưa.”
Bạch Tố Trinh không có lên tiếng, rõ ràng là tán thành lời của Tiểu Thanh.
Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý - Mạc Oanh