Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Bích Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:54:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
êm đen che lấp toàn bộ ánh sáng của Huyền Lâm Viện. Dưới ánh nến dịu dàng trong căn phòng xinh đẹp, thiếu nữ mềm mại nằm trên cái bụng tròn trĩnh của con vật bằng bông ngộ nghĩnh ngủ thật say. Hơi thở của nàng nhẹ nhàng đều đặn, thân thể kiều nhuyễn mê người hơi chuyển người trên chiếc giường mềm màu tím nhạt.
Đệm giường hơi lún xuống, con thú bông dưới người nàng cũng bị một cỗ lực đạo kéo đi. Hàn Băng Băng mơ hồ nhíu mày muốn mở mắt thì đột nhiên trên người phải gánh chịu sức nặng cùng một cỗ khí tức xâm chiếm. Hơi thở của nàng cũng đột nhiên bị ai đó mạnh mẽ ngăn lại.
Hàn Băng Băng giật mình choàng tỉnh, bóng đêm đen kịt khiến nàng không thể nhìn rõ được người vừa mới tới là ai, tất cả chỉ có thể thấy chỉ là một bóng người màu đen che lấp. Nàng hốt hoảng đẩy mạnh kẻ đang suồng sã trên người mình, cố gắng kêu lên thành tiếng. Nhưng miệng lại bị kẻ đó bịt chặt bừa bãi cướp đoạt, bàn tay to lớn mang theo khí lạnh áp lên y phục của nàng, cách một tầng lớp vải tơ ve vuốt làn da trơn mịn trên người nàng khiến từng cọng long tơ của Hàn Băng Băng cũng run lên vì sợ hãi.
– Ưm… – Thân thể bị khống chế khiến nàng không thể giãy thoát. Hàn Băng Băng gần như tuyệt vọng mà vùng vẫy, nước mắt vì cảm thấy nhục nhã mà đong đầy nơi hốc mắt.
Kẻ này rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Cường bạo nàng sao?
Nếm được vị mặn nơi đầu môi, dường như nụ hôn thô bạo của hắn dần trở nên dịu dàng hơn. Một mùi hương quen thuộc bao quanh giác quan của Hàn Băng Băng khiến nàng dần bình tĩnh lại. Nàng từ sợ hãi dần dần hiểu ra, đình chỉ giãy dụa. Nắm tay nhỏ bé tức giận đánh vào kẻ tùy tiện kia.
Tiếng cười khẽ êm tai mà nàng quen thuộc vang lên trong đêm, bạc môi ấm áp mà nàng nhung nhớ mấy ngày nay mơn trớn bên vành tai mẫn cảm của nàng thổi khí.
– Nhận ra rồi sao?
– Háo sắc, biến thái… – Hàn Băng Băng uất ức mắng. Tên nam nhân này, cư nhiên nửa đêm thế này đột nhiên xông vào phòng nàng giở trò xằng bậy.
– Có nhớ ta không? – Trong bóng đêm hắn chuẩn xác tìm tới môi nàng nhẹ cắn. Bàn tay to lớn vuốt ve trên người nàng cũng nhẹ nhàng hơn vừa rồi, từ từ châm lên làn da nàng những ngọn lửa nhỏ nhen nhóm.
– Vô sỉ. – Nàng hung hăng gạt bàn tay đang làm loạn của hắn ra, tức giận cắn lên người hắn.
– Ta mới đi có vài ngày, sao bảo bối của ta đã vội biến thành con mèo nhỏ rồi. – Tần Viễn Kỳ bật cười ôm nàng vào lòng, dung túng cho nàng làm loạn trong ngực mình tùy ý vừa đành vừa cắn – Được rồi! Là ta không đúng. Ta xin lỗi có được chưa?Ai bảo trông nàng ngon miệng như vậy, làm ta cũng muốn nảy sinh ý xấu.
Đẩy đi đẩy lại, lỗi lầm hóa ra là của nàng sao?
Hàn Băng Băng hờn dỗi xoay người mặc kệ lại bị hắn kiên nhẫn kéo trở về. Tần Viễn Kỳ theo thói quen đặt nàng gối lên ngực mình, ngón tay hắn như bao lần vuốt ve lọng tóc dài tới đường cong nuột nà trên lưng nàng. Thanh âm trầm khàn mang theo yêu chiều sủng nịnh – Bảo bối! Có nhớ ta không?
Hàn Băng Băng không nói chỉ cúi đầu trong ngực hắn. Mùi trầm hương quen thuộc của hắn bao quanh lấy nàng, đem những sợ hãi mà nàng phải trải qua mấy ngày qua trong phút chốc tan đi một nửa.
– Thật cứng đầu. – Hắn cười khẽ véo nhẹ má nàng, đáy mắt ôn nhu ngắm nhìn nàng dù bao nhiêu lần dường như cũng cảm thấy không thể đủ – Nam nhân của nàng cả đêm không nghỉ giục ngựa về với nàng, tới một câu ngọt ngào dễ nghe cho ta nàng cũng tiếc sao?
Lúc này Hàn Băng Băng mới chú ý đến sự mệt mỏi trên gương mặt hắn. Mặc dù đôi môi mỏng kia vẫn cong cong cợt nhả như trước nhưng vẫn không thể giấu được sự mỏi mệt sau một chuyến đi dài hành tốc. Trái tim nàng phút chốc mềm đi, sự giận dỗi cũng vì vậy mà xẹp xuống. Nàng mím môi dướn người hôn lên môi hắn một cái – Như vậy được không?
Tần Viễn Kỳ nhăn mày lắc đầu – Quá nhỏ mọn.
Đồ tham lam.
Hàn Băng Băng tức tối cắn lên môi hắn, để lên viền môi mỏng của hắn một vết răng nhàn nhạt. Tần Viễn Kỳ bị nàng cắn chỉ hơi nhíu mày một chút, mắt nhìn thấy ánh mắt hung hăng cùng kiêu ngạo của nàng thì thấy trong lòng ngứa ngáy. Dứt khoát lật người đem tiểu dã miêu này khống chế trên giường, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng. Hắn vừa hôn vừa cắn, lực đạo tuy mạnh nhưng cũng không khiến nàng cảm thấy đau, chỉ thấy tâm trí càng lúc càng mơ hồ nơi lỏng trong nụ hôn của hắn. Cho tới khi nàng bị hắn dẫn dụ tự mình chủ động nâng cằm lên, Tần Viễn Kỳ mới hài lòng ôm lấy gáy nàng say đắm hôn xuống.
Hôn đến khi nhịp thở của cả hai đều trở nên hỗn loạn. Hai người lâu ngày không gặp nay lại giống như củi khô lửa bén cháy bùng lên. Hàn Băng Băng nắm lấy vạt áo Tần Viễn Kỳ níu thật chặt, nàng hơi thu mình lại, để mặc cho hắn cắn lên gò má mềm mại của nàng rồi di chuyển xuống dưới, theo sự chảy xuôi của vạt áo mỏng như tơ hôn lên từng tấc da thịt nàng.
– Viễn Kỳ…
– Ừm… – Hắn đáp nhỏ, bờ môi sớm đã tìm tới làn da trắng ngần hé lộ trước ngực nàng mút nhẹ, để lại dấu hồng bắt mắt.
– Em nghe Diễm Tuyết tỷ tỷ nói… ưm…
– Ngoan… – Tần Viễn Kỳ cắn lên môi dưới của nàng một cái, ánh mắt dịu dàng mang theo khao khát chảy bỏng ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ của nữ nhân trong ngực – Vào lúc này thì đừng nghĩ đến người khác.
– Nhưng mà…
Hắn cầm lấy tay nàng đưa lên môi hôn lên từng ngón tay xinh đẹp rồi quàng tay nàng quanh cổ mình. Đem những lời muốn nói của nàng nuốt trọn vào miệng, Tần Viễn Kỳ khống chế nàng trong không gian của chính mình tùy ý ve vuốt. Hương thơm mê hoặc của nàng vờn quanh chóp mũi, hắn cảm nhận nhiệt độ trên thân nhiệt của nàng mỗi lúc càng thêm nóng lên, làn da trơn mịn như nhung khiến hắn càng thêm mê muội.
Tần Viễn Kỳ cắn lên vành tai nhỏ xinh kia, thanh âm nam tính đầy dụ hoặc khiến lòng người say mê thì thầm bên tai nàng.
– Bảo bối! Lần trước ta có làm đau nàng không?
Hàn Băng Băng bị hắn hỏi đến xấu hổ. Lần đó là đêm đầu tiên của nàng, đương nhiên là sẽ đau. Nhưng so với cơn đau đớn ấy còn có việc khiến nàng nhớ kỹ hơn.
– Lần đó… – Nàng cúi đầu lí nhí – Chàng rất hung dữ.
Đừng nói là hung dữ, hắn thậm chí còn điên cuồng đòi hỏi không có điểm dừng.
– Ta xin lỗi. – Dịu dàng hôn lên mặt nàng, Tần Viễn Kỳ thương tiếc ve vuốt làn da trắng nõn trên vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Nơi này lần trước trong lúc chìm đắm hắn vô tình đã khiến da thịt ở nơi này bị bầm tím. Khi đó hắn quả thực là không khống chế được, dục vọng kìm nén lâu ngày khiến hắn cũng không cảm nhận được cảm xúc của Băng Nhi ở những lần sau đó. Vô tình đã để lại trên người nàng vô số vết thương. Sáng hôm sau khi ngắm nhìn nàng trước khi rời đi, chính hắn cũng bị những vết tích đó dọa cho tỉnh người.
Vốn là một mỹ nhân mềm mại như ngọc, sau một đêm đã bị hắn giày vò đến mình đầy vết thương.
Đêm đó hắn đối với nàng… quả thực là rất thô bạo.
Tần Viễn Kỳ hôn lên gò má tới cánh môi đỏ mọng của nàng, câu cuốn chiếc lưỡi thơm tho dây dưa khiến tâm trí của Hàn Băng Băng cũng dần bị chìm vào mê võng. Nàng bị hắn dẫn dắt từng bước một, ở dưới thân hắn yêu kiều thở gấp. Đến khi tấm thân mềm mại bị hắn trọn vẹn xâm chiếm lấy, nàng vô thức cong mình lên rên khẽ một tiếng, cặp mắt sương mù nhìn hắn vừa lưu luyến vừa bất an.
– Ngoan một chút. – Hắn nghiến răng nặng nề thở ra, vòng tay mạnh mẽ siết lấy eo nàng kéo sát về phía mình. Tận lực một lần lại một lần đè nén lấy khao khát của chính bản thân, tránh cho bản thân lại một lần nữa khiến nàng sợ hãi– Băng Nhi! Nàng ngoan một chút, ta sẽ dịu dàng hơn có được không?
Trong lúc khoảng cách gần gũi sít sao như thế này, sự thân mật giao quyện vào nhau cùng một chỗ khiến người ta không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt. Hàn Băng Băng không thể không nghe theo lời nói của hắn mà gật đầu.
.
.
Hơi thở của nàng mềm mại như lan, sự mềm mại ấm áp của thân thể mê người trong ngực đem ý chí hắn khảo nghiệm đến điểm cuối cùng.
.
Tiểu nha đầu này, quả thực là ngọt ngào đến đòi mạng.
.
Tiếng rên khẽ thỉnh thoảng bật ra khỏi môi nàng vì khó kìm nén rơi vào tai hắn, quyến rũ đến mức nào. Tần Viễn Kỳ hôn lên ngực nàng hưởng thụ sự ngọt ngào mê hoặc này từng chút từng chút một, chìm đắm ngây ngất đến mức khiến hắn cũng không muốn tỉnh lại. Trong lúc quấn quýt dây dưa, sự khống chế của hắn cũng dần dần nơi lỏng, sức lực nơi thắt lưng cũng vô thức tăng lên nhanh chóng.
Hàn Băng Băng bị sự thay đổi bất chợt ấy của hắn làm cho chống đỡ không kịp. Ngón tay nàng hoảng sợ níu chặt lấy bả vai rộng lớn của hắn, bất an uốn éo thân mình. Thanh âm nức nở động lòng người kia một lần nữa lôi kéo con thú hoang bên trong Tần Viễn Kỳ muốn phá bọc chui ra.
Hai mắt hắn đỏ lên ham muốn, Tần Viễn Kỳ dứt khoát giữ lấy hai tay nàng nhấn trên đệm giường, một tay kia đi đến bên thắt lưng nàng giữ chặt, động tác chiếm đoạt lấy nàng càng trở nên mạnh bạo hơn trước. Sức lực của nàng rất yếu, trong lúc này căn bản cũng không có khả năng phản kháng lại. Còn hắn dù lần này cũng như lần trước điên cuồng đòi hỏi, nhưng động tác cùng sức lực luôn chú ý để không khiến nàng bị thương. Thay vào đó, những nụ hôn của hắn so với lần trước càng trở nên đắm đuối kéo dài hơn, kỹ xảo ve vãn khích thích nàng so với lần trước càng trở nên hạ lưu vô sỉ.
Nhưng lại khiến nàng không cảm thấy sự đau đớn khó khăn như đêm đầu. Lần này giống như tên nam nhân kia nhất quyết tìm cho bằng được một điều gì đó ẩn sâu trong con người nàng, đem lý trí cùng sự tỉnh táo của nàng nhấn xuống đầm lầy của dục vọng.
Hàn Băng Băng sắp bị Tần Viễn Kỳ bức đến phát điên rồi.
– Đừng…
Dường như đã đến ranh giới của bản thân. Nàng thốt lên trong hơi thở ngắt quãng hỗn loạn. Trong lúc này, những hình ảnh chắp nối mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Hàn Băng Băng không phân rõ rốt cuộc là hạnh phúc hay thống khổ. Nàng ở trong ngực hắn, đối với thứ cảm xúc đối lập này cảm thấy sợ hãi muốn vùng vẫy, nhiệt độ nóng cháy cùng khao khát đang dâng lên trong ngực càng khiến tâm trí nàng càng thêm hoảng loạn.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt ngập nước của nàng, nhìn thấy được sự giãy dụa trong đôi mắt xinh đẹp kia.
– Nàng sợ cái gì?
– Sợ… sợ sẽ bị kéo xuống địa ngục. – Nàng run run nói, nước mắt cũng không biết là do hạnh phúc hay bất an lăn xuống gò má ửng hồng.
Tần Viễn Kỳ mỉm cười dịu dàng. Hắn không dừng động tác, bàn tay to lớn đi xuống nâng chân nàng lên để nàng có thể cảm nhận chính mình càng rõ ràng hơn. Nhìn nàng cắn môi kìm nén cảm xúc của chính mình, hắn dùng chính môi mình tách môi nàng ra – Địa ngục thì thế nào?
Hắn hôn lên mặt nàng, lời nói ngông cuồng bá đạo trong lúc này lại giống như trường đao chém đứt những ràng buộc đang vây hấn trong lòng nàng.
– Cho dù là địa ngục, ta cũng nhất định cùng nàng như bây giờ dây dưa không buông.
Ai có thể ngăn cản chúng ta?
Hàn Băng Băng bị lời nói của hắn làm cho rung động. Nàng vuốt nhẹ mái tóc hơi ẩm mồ hôi trên trán hắn, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn… sâu trong ngực dâng lên khao khát khiến nàng vòng tay qua cổ hắn kéo xuống, học theo hắn mà hôn. Tần Viễn Kỳ sa vào vòng tay hấp dẫn của nàng cuối cùng cũng không kiêng dè gì để lộ ra toàn bộ khát vọng của chính mình, đem tiểu mỹ nhân mê người trong ngực từng ngụm ăn vào bụng.
Mây mưa qua đi, Hàn Băng Băng căn bản không còn chút sức lực nào thiếp đi trong lồng ngực ấm áp. Đến khi tỉnh lại, nàng mệt mỏi nằm trên ngực hắn không buồn nhúc nhích, trong lòng không ngừng khiển trách bản thân mình quá phóng túng.
Tên nam nhân này đã hứa với nàng là sẽ dịu dàng, tất cả là lừa bịp. Trên người nàng trừ việc không có những dấu vết dọa người như ban đầu, cảm giác đau nhức cùng kiệt sức so với lần đầu có gì khác nhau chứ?
– Ừm… – Kẻ nào đó sau bao nhiêu ngày cuối cùng cũng được đánh chén no say, từ tâm tư cho đến thần thái đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ngón tay hắn mơn trớn từ bờ vai tròn trịa tới làn da trơn láng trên lưng nàng, lời nói trầm khàn trêu ghẹo khiến gò má nàng không giấu được mà đỏ bừng lên. – Không ngờ bảo bối của ta cũng là một ngọn lửa nhiệt tình nha.
Sự cũng đã rồi. Hàn Băng Băng quyết định làm đà điểu nhất quyết không ngửng đầu lên. Trong lòng không ngừng kiểm điểm: phóng túng là không tốt, phóng túng là không tốt.
Tần Viễn Kỳ vuốt ve vành tai đỏ bừng đáng yêu của nàng, nụ cười yêu nghiệt trên môi càng thêm gian trá.
– Bất quá… ta thích.
Lúc nào nàng cũng nhiệt tình như vậy thì thật tốt.
Quả nhiên lần này, cặp mắt xinh đẹp kia không chịu được nữa mà lườm hắn một cái. Tần Viễn Kỳ cũng có lương tâm không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. Hắn đem chăn bông kéo lên phủ kín bờ vai gợi cảm của nàng, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu nàng thấp giọng.
– Có tinh thần để lườm ta là tốt. – Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để nàng đối mặt với mình – Nói ta nghe xem, mấy ngày ta đi vắng nàng mơ thấy cái gì?
Huyền Ảnh báo cáo mỗi đêm Băng Nhi đều mơ thấy ác mộng mà tỉnh dậy. Khiến hắn người tuy ở Kinh Thành nhưng tâm tư lúc nào cũng đặt ở nơi nàng bồn chồn không yên.
Dường như Tần Viễn Kỳ không nhắc đến chuyện này, Hàn Băng Băng cũng trong phút chốc đem chuyện này quên mất. Bây giờ đột nhiên bị hắn nhắc lại, những hình ảnh ghê rợn kia lại một lần nữa hiện lên trong đầu khiến khuôn mặt của nàng chợt tái nhợt đi.
– Ngoan! Có ta ở chỗ này, ai cũng không thể đụng đến nàng. – Hắn xoa xoa gương mặt nàng trong lòng bàn tay, trong thâm tâm không thể không vì biểu hiện của nàng mà đau lòng – Nói ta nghe xem.
.
.
Hàn Băng Băng im lặng thật lâu, nàng bất an nhìn vào mắt hắn thốt lên.
– Em mơ thấy họa sát tộc.
.
– Cái gì?
– Toàn bộ Hàn gia, từ chủ nhân cho đến người hầu trong một đêm chìm trong biển máu. – Nói đến đây, giọng nói của nàng cũng trở nên run rẩy. Đôi mắt nhìn hắn cũng ẩm ướt nước mắt – Tất cả không ai còn sống, xác chết chất đầy bị thiêu rụi trong trang viên.
Tần Viễn Kỳ nhấn nào vào ngực mình ôm thật chặt, xoa dịu bờ vai đang run rẩy của nàng – Không sợ, chỉ là mơ thôi.
Hàn Băng Băng gật đầu khẽ nức nở, dung túng cho sự yếu đuối của bản thân bị kìm nén biết bao ngày qua nép vào lòng hắn dựa dẫm. Nàng tuy không mấy tin vào những điềm báo trong mộng, nhưng cùng một giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi lần đều tàn bạo vô tình như thế cũng không khỏi khiến nàng dâng lên bất an.
Hơn nữa, cha mẹ của nàng chết khi còn rất trẻ. Nếu thật sự là bị bệnh dịch mà chết, không lý nào nàng vẫn còn sống trên đời này. Nhưng nếu là bị ám sát, bị kẻ xấu hãm hại thì những chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Nhưng nếu đó là sự thật, rốt cuộc là kẻ nào lại tàn nhẫn như vậy?
– Đừng khóc. – Tần Viễn Kỳ đem nàng nằm xuống giường đối diện với mình. Hắn ôm nàng vào lòng giúp nàng lau đi nước mắt – Ta đã về rồi không phải sao? Tất cả giao cho ta, ta sẽ giúp nàng tìm hiểu có được không?
Hàn Băng Băng gật đầu. Tần Viễn Kỳ vừa thương vừa xót hôn lên môi nàng dỗ dành – Giờ nghe lời một chút ngủ đi. Mai ta sẽ phân phó người đi điều tra cho nàng. Hửm?
.
.
Nhìn nàng nghe lời từ từ thiếp đi trong ngực mình, Tần Viễn Kỳ trong phút chốc rơi vào trầm mặc. Trước đây đối với thân thế của Băng Nhi hắn đã thử điều tra qua, nhưng ngoài cái tên ra thì bất cứ thông tin nào về nàng đều rất mơ hồ. Hắn không tìm được bất cứ một mối liên hệ nào về nàng trong số những thông tin mà Minh Vũ đưa về. Nàng lại mất trí nhớ nên những chuyện này càng khiến hắn như sợi dây mất đầu hoàn toàn không có bất cứ manh mối nào tiếp theo.
Nhưng bây giờ hồi ức của Băng Nhi lại có tín hiệu phục hồi trở lại. Mảng ký ức đầu tiên lại là sát tộc toàn gia.
Lau đi giọt nước còn đọng trên mi mắt nàng, hắn âm thầm thay nàng lo lắng. Nếu giấc mơ của nàng là sự thật, thật sự gia tộc của nàng bị một đám người huyết tẩy trong một đêm, vậy ẩn tình phía sau rốt cuộc là cái gì?
Nếu thật sự là như vậy, quá khứ của Băng Nhi… có phải là rất thảm khốc không?
Băng Tuyết Hoa Băng Tuyết Hoa - Bích Tuyết