Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Rùa JH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 172 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:55:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Giải Cứu
...
“Tôi nghĩ nhà anh không nhiều người đến như vậy.”
Hắn ta liếc theo ánh mắt tôi để nhìn những dấu chân còn in hằn trên nền nhà. Phải, căn nhà đủ bụi bẩn để tôi có thể nhìn thấy cả dấu chân. Nhưng hắn đã tỏ ra không quan tâm đến lời nói của tôi, chỉ giơ tay dẫn đường. “Lối này.”
Tôi xốc balo trên vai, cũng không lấy làm để ý, bởi vì hắn ta không phải kẻ đầu tiên phớt lờ những lời nói của tôi. Hắn dẫn tôi đến trước một cửa phòng rồi chầm chậm đẩy vào. Tiếng cửa kẽo kẹt kêu, một mùi bụi bẩn bốc từ trong phòng ra khiến tôi cảm thấy ngạt thở.
Họ định cho tôi ở trong căn phòng này sao?
Thôi được, tôi bây giờ không phải là Hoàng tử Yosuke Kuro, chỉ là cậu nhóc Yosuke Kuro mà thôi.
“Chắc là căn phòng này đã lâu không có người ở.” Tôi mỉm cười gượng gạo, phát biểu một lời chê khéo. Hắn ta không nói gì. Thấy tôi yên vị trên một chiếc giường không nệm êm với cái balo, hắn mới đóng cửa bỏ đi.
Tôi tắt đi nụ cười nhợt nhạt, khẽ thở phù một hơi. Chui vào trong hang cọp và ở một chỗ cùng lũ cọp quả thực không thoải mái chút nào.
Tôi tiến về phía cửa phòng, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Chắc chắn có 11 địch thủ đang để mắt đến căn phòng của tôi, cụ thể là đến tôi. Tôi không thể làm chuyện lén lút đại loại như cố tìm ra nơi nhốt Shirin được. Bắt buộc tôi phải nghĩ kế.
Theo những gì tôi quan sát được từ khi bước vào đây, ngôi nhà này có ba phòng ngủ với một căn bếp, và còn tầng trên mà tôi chưa thể nhìn ra nữa. Số lượng phòng vô cùng nhiều. Làm sao để có thể qua mắt bọn chúng để kiểm tra từng phòng đây?
Trong đầu tôi nhanh chóng nảy lên một ý tưởng. Ấy là...để bọn chúng tự dẫn Shirin đến trước mặt tôi...
.
Sau khi đã bỏ một vài thứ vào trong đường ống nước của căn phòng tôi đang ở, tôi cầm theo bộ quần áo và gõ cửa phòng đối diện. “Anh gì này.”
Hắn ta đột ngột xuất hiện sau lưng tôi, tôi hơi giật mình, ném ánh mắt vô cùng phòng bị đến hắn. “Chuyện gì thế?”
“Đường ống nước bị tắc rồi, tôi có thể mượn phòng anh để tắm?”
Hắn suy nghĩ một lúc, sau cũng mở cửa cho tôi bước vào. Tôi cố ý đảo mắt đi xung quanh như kiểu đang-tìm-kiếm-một-thứ-gì-đó, hắn nhìn theo, để lại một cái nhíu mày. “Phòng tắm ở bên trong.”
Tôi gật đầu, rồi nhanh chóng tiến vào trong và vệ sinh thân thể. Căn phòng này không có gì lạ, không có dấu hiệu người bị nhốt. Điều quan trọng là, dường như kiểm trắc một phòng như vậy đủ để gây nghi ngờ cho hắn ta rồi.
Hay là thêm một phòng nữa nhỉ?
Sau khi tắm xong, tôi nán lại một chút trong căn phòng, săm soi từng kẻ hở - mặc dù tôi biết căn phòng này không hề có dấu hiệu đáng nghi từ trước. Cho đến khi hắn đẩy cửa bước vào, tôi cố tỏ ra giật mình với những hành vi lén lút nhất có thể.
Tôi biết là hắn đang nghi ngờ.
“Cậu làm gì vậy?”
“Không có gì.” Tôi nhún vai, nhìn hắn với ánh mắt áp lực. “Tôi muốn xuống bếp. À...tôi sẽ phụ anh nấu một vài món cho bữa tối. Thú thật thì...tôi không ăn được những thứ không do chính mình nấu.”
Căn bệnh quái lạ mà ít người biết đến của tôi thật có tác dụng trong tình cảnh này - tức khiến cho lời nói thật của tôi biến thành một lời nói dối có chủ đích. Hắn trầm tư giây lát, sau cũng đồng ý dẫn tôi đến căn bếp.
Tôi nấu một vài món, hắn vẫn đứng bên cạnh quan sát tôi. Tôi tự tin thể hiện màn nấu nướng, cùng màn...diễn xuất của mình - tôi lại một lần nữa len lén liếc quanh căn phòng, kiểu như muốn-tìm-kiếm-một-thứ-gì-đó.
Và bây giờ thì có lẽ nghi ngờ của hắn đã được đẩy lên cao.
Trong suốt quá trình, tôi hoàn toàn không thấy những kẻ còn lại, có vẻ như bọn chúng đang ở cùng với chị Shirin. Một kẻ cũng được, một kẻ giám sát tôi, khiêm luôn việc làm bằng chứng cho những hành vi của tôi cũng đủ rồi.
Tối đó, tôi vừa nhai cơm, vừa nhìn hắn hoàn thành phần ăn của mình. Sau khi kết thúc bữa ăn, điện thoại tôi vang lên một hồi chuông, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt thận trọng, sau đó cười nhẹ và xin phép ra ngoài sân “nghe điện thoại”.
Thực chất, hồi chuông ấy chỉ là chuông báo thức được tôi cài đồng nhạc với chuông điện thoại từ một vài giờ trước. Tôi tiến ra ngoài, tắt nhạc chuông báo thức và giả vờ như đang nhận cuộc gọi thoại, tôi áp nó vào tai, bắt đầu cử động miệng để hình thành một cuộc nói chuyện ảo với... cái điện thoại.
Bọn người kia đang ở phía trong theo dõi tôi - tôi chắc chắn thế. Nhưng bọn họ không thể nghe tôi nói gì, vì tôi đứng khá xa những nơi có thể lẫn khuất. Cử động miệng là cách đơn giản nhất để bọn chúng hiểu lầm tôi đang có một cuộc điện thoại mật.
Rồi tên da đen có vết xăm tiến lại gần tôi. Với điệu bộ giật bắn mình, cùng lời nói: “chúng ta sẽ nói về vấn đề này sau” vào trong điện thoại, tôi đã hoàn toàn thành công trong việc đưa nghi ngờ của hắn ta đến kết luận.
Có lẽ hắn ta đang khẳng định trong đầu rằng, tôi đã biết tất cả mọi chuyện, và tôi đang cố gắng tìm Shirin.
Dù trong lòng đang cười toe toét vì mọi thứ đúng như dự định, nhưng ngoài mặt tôi vẫn không thể không lắp bắp. “Anh...à, có chuyện gì sao?”
“Tôi chuẩn bị đóng cửa đi ngủ, cậu nên vào nhà.”
Tôi ừm một tiếng rồi trở về phòng mình, trong lòng vừa nôn nao lo lắng vừa háo hức, không biết liệu kế hoạch lần này có thành công. Nếu mọi thứ không đi theo logic của tôi, có lẽ tôi sẽ không thể tìm được nơi chị giam giữ, huống chi là cứu chị.
Nhưng tôi vẫn nắm chắc phần thành công hơn là phần thất bại.
Tôi vào trong phòng của mình, đứng im một chỗ chờ đợi. Sau khi cảm thấy quãng thời gian đủ lâu để có ai đó có thể đứng nghe lén bên ngoài, hoặc dùng thiết bị nghe lén từ xa, tôi nhanh chóng nói vào trong điện thoại, vờ như đang gọi ai đó. “Ừ, tôi đây. Xin lỗi, ôi, một chút nữa là tôi đã bị bắt quả tang rồi.” Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp. “Ừ, bọn chúng tiến về phía tôi trong khi tôi đang nói chuyện với cậu.” Tôi lại ngừng thêm lát nữa, như rằng đang chờ lời thoại ở... “đầu bên kia”. “Kế hoạch của tôi sao? À, tôi sẽ biện lý do gì đó để đi đến từng căn phòng trong nhà và kiểm tra nơi Shirin ở, tôi đã kiểm tra hai phòng rồi.” Là phòng tôi đã tắm và phòng bếp. “Tôi sẽ đi những căn-phòng-còn-lại trong đêm.” Với thứ suy nghĩ bọn chúng bên ngoài cửa đã hoàn toàn sập bẫy, tôi cười thầm trong lòng. Tôi nghĩ bọn chúng thông minh, nhưng không đủ thông minh để thoát ra khỏi thân phận con chốt trong kế hoạch này của tôi.
“Được, tôi nhất định sẽ cứu Shirin, cậu yên tâm.” Rồi tôi cúp máy, liếc về phía cửa một chút trước khi tiến tới nó.
Bọn chúng đã đứng ở đây, đúng như dự liệu của tôi, bằng chứng là những dấu chân mờ loang lổ dưới nền đầy bụi bặm. “Anh gì này, tôi đánh răng ké phòng anh nhé.” Và tôi đi đến một căn phòng khác - không phải là phòng tôi đang ở, hay phòng tôi đã tắm lúc nãy.
Hắn ta nhanh chóng tiến lại, giữ nắm đấm cửa trước khi tôi mở nó ra. “Phòng tôi bên kia.” Hắn hất mặt đến chiếc phòng mà tôi đã tắm nhờ. Tôi mỉm cười gượng, rồi nụ cười trở nên thâm hơn khi tôi quay mặt đi. Phải, cứ theo đuổi ý nghĩ tôi đang muốn “khám phá” tất cả các phòng của các người đi.
Và giờ thì, tôi đã biết Shirin được cất giấu ở nơi nào, chỉ chờ đến đêm nay nữa thôi.
...
[Da Đen’s focus]
“Cậu ta thật sự đã phát hiện ra rồi.” Tên da đen có một vết xăm trên cổ cất giọng thâm trầm đến với những kẻ còn lại. “Đêm nay, cậu ta sẽ đến kiểm tra từng phòng một.”
Bỗng một kẻ trong đám người còn lại lên tiếng. “Đánh cậu ta bất tỉnh, vậy là xong chuyện.”
“Tên ngu ngốc. Không cần.” Tên da đen, hay thủ lĩnh của nhóm người hoạt động chuyện này phẩy phẩy tay. “Tiểu thư nói không được làm cậu ấy bị thương.” Rồi hắn cười một tiếng, gương mặt ra chiều đã suy ngẫm được toan tính mới. “Cứ để cho cậu ta kiểm tra từng phòng một.”
“Ý của anh là?” Bọn người còn lại nhìn hắn thắc mắc.
“Nghĩ thử xem... cất giấu cô ả ở nơi nào trong căn nhà là an toàn nhất?”
.
“...” Đám còn lại ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi bỗng một kẻ cất tiếng, giọng điệu mang chút vẻ phát hiện thú vị. “Dĩ nhiên là một trong hai căn phòng cậu ta đã kiểm tra.”
“Phải.”
Phần đông số người còn lại thầm tán thành ý kiến hay ho này.
“Nhưng đã mò đến đây bằng tư duy, cậu ta nhất định rất thông minh.” Một tên e dè lên tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả những tên còn lại.
Ngay lập tức đã có ý kiến phản bác. “Tuy vậy, cậu ta chẳng hề biết chúng ta có bao nhiêu người, cũng chẳng hề biết chúng ta đã biết rõ kế hoạch của cậu ta, làm thế nào có thể ngờ tới việc chúng ta đang giấu cô ả ở căn phòng mà cậu ta đã khám xét chứ? Nhất quyết như thế đi.”
...
[End Da Đen’s focus]
...
Tôi đã không ngủ, một phần vì nơi này quá nhớp nháp khó chịu, một phần vì kế hoạch giải cứu Shirin.
Vị trí phòng, tôi đã xác định được, nhưng việc xác định vị trí và việc đưa chị khỏi đây hoàn toàn khác nhau. Tìm Shirin chỉ là bước thứ nhất, bước thứ hai - mấu chốt của vấn đề là tôi phải chiến thắng tất thảy 11 tên đang ở trong căn nhà này đã.
Vì sao tôi biết vị trí ư?
Bởi lẽ, bọn chúng nghe được kế hoạch của tôi, bọn chúng có bằng chứng cho kế hoạch của tôi là thật với việc kiểm tra hai căn phòng bằng ánh mắt lén lút, và bọn chúng nghĩ tôi sẽ kiểm tra toàn bộ ngôi nhà. Nếu thông minh một chút thì, khả năng họ nghĩ nơi nào sẽ là nơi lý tưởng nhất để giam giữ Shirin?
Dĩ nhiên là một trong hai căn phòng tôi đã kiểm tra. Bọn chúng nghĩ nó có thể khiến tôi không thể tìm được Shirin với việc khám xét những căn phòng còn lại, và nhờ đó mà tôi chán nản rồi bỏ đi. Đợi đến thời gian cuộc chiến Sakura bùng nổ, họ mới cho tôi biết sự thật.
Nhưng tất cả đều là những suy nghĩ của họ, còn tôi thì biết tỏng những suy nghĩ ấy, vì nó nằm toàn bộ trong kế hoạch của tôi.
Tôi, là muốn bọn chúng dẫn Shirin đến căn phòng tôi đã tắm ban chiều.
Bọn chúng có thể dẫn Shirin đến một trong hai, nhưng nhà bếp không có cửa, nằm ngay tầm quan sát nếu tôi đứng từ cửa phòng của mình hiện tại. Chỉ duy có căn phòng ấy là nơi lý tưởng nhất.
Một vấn đề đã được giải quyết, vấn đề nan giải hiện tại là, làm thế nào để đưa Shirin ra khỏi đây?
Nằm trên giường chẳng hề có tấm nệm êm ái, trong căn phòng bốc mùi gì đó khá khó ngửi, tôi vò đầu bứt tóc, thầm giá như số người phía bên họ bớt đi, một nửa cũng được. Đáng lẽ tôi phải luyện tập nhiều hơn từ trước khi đến đây, hay từ trước khi đi tìm Sakura, hiện tại, tôi đương đầu với bọn họ chẳng khác nào lấy trứng trọi đá.
Đồng hồ quay đến điểm giờ lý tưởng - 2h sáng, tôi ngồi dậy, tóm lấy balo rồi khoác nó vào một bên vai. Tôi quyết định rồi, giải cứu, và... “tẩu vi thượng sách”.
Vì cánh cửa để lại tiếng kêu khá to, nên tôi đẩy nhẹ hết mức có thể, hoặc bọn chúng có nghe cũng chỉ nghĩ rằng công cuộc “khám phá” của tôi đã bắt đầu.
Bước hai bước băng qua dãy hành lang hẹp cùng đen đằng đặc, tôi đứng trước căn phòng đối diện của tên da đen, hay căn phòng mà tôi đã tắm ban chiều, tôi ghé sát tai vào nghe động tĩnh dù chẳng được kết quả gì cả. Có lẽ hắn ta đang ngủ, không phải, chắc chắn là hắn ta đang ngủ.
Lý do tôi biết, cũng bởi vì...trong phần thức ăn cho bữa tối của hắn ta đã bị tôi bỏ vào khá nhiều thuốc gây mê tác dụng chậm - thứ mà tôi đã nhờ anh Thâm trầm lấy hộ từ trước đó.
Đúng như dự liệu, hắn ta đang ngủ say như chết trên giường. Cố tập hợp một vài tia sáng trong bóng tối, tôi đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm Shirin. Cuối cùng, tôi cũng thấy được chị đang ngồi nơi góc phòng, trong trạng thái tay chân đều bị trói chặt, miệng bị dán một lớp keo dính bản to. Tôi rón rén đến bên Shirin, lay lay chị dậy rồi nói khe khẽ. “Shirin, là em...Kuro~”
Shirin chớp chớp hờ đôi mắt, sau mở bừng nhìn tôi, chị muốn hét lên, nhưng vì bị một lớp băng dán cách trở nên kết quả chỉ dừng lại ở tiếng ưm ưm nhỏ xíu. Tôi vội trấn an chị một lần nữa. “Đừng sợ, em Kuro đây.”
Shirin dường như đã nhận ra tôi, chỉ lặng thinh. Cho đến khi tôi gỡ miếng băng dán ra, chị mới nức nở khe khẽ. “Kuro...chị biết là em sẽ đến.”
“Chị có bị thương ở đâu không?”
Shirin lắc đầu thay cho câu trả lời. Sau khi vỗ về nhẹ nhàng vào lưng chị, tôi nhanh chóng tháo trói tay chân, rồi đỡ chị đứng lên. “Theo sát em.”
Nhận được cái gật đầu ngay tắp lự của chị, tôi chậm rãi tiến về phía cửa, không dám thở mạnh mà ghé tai nghe ngóng tình hình bên ngoài. Dám chắc trong căn nhà vẫn còn người thức để canh me tôi. Thật sợ khi tôi cứ nghĩ đến việc có ai đó đứng bên ngoài và thao láo nhìn mình ngay khi tôi vừa mở cửa ra.
Tôi mở cửa, tiếng kéo cửa kẽo kẹt không quá to, nhưng có thể đủ để bọn chúng phát giác. Nếu bọn chúng đang nghĩ tôi vừa khám phá xong một căn phòng nhưng không tìm được gì cả thì có lẽ tôi vẫn còn an toàn.
Một dãy hành lang vắng.
Vì sàn nhà ốp bằng gỗ, tôi sẽ không thể không để lại âm thanh huyên náo nếu chạy từ đây ra đến cửa chính, bắt buộc tôi phải đi chậm, đi nhẹ nhất có thể. Shirin vẫn đang bám sát theo sau tôi.
Cảm giác áp lực dần đè nặng lên vai, tôi vo tròn hai bàn tay của mình, thận trọng đến độ không thể nào thận trọng hơn. Mọi thứ xung quanh đều chìm ngập trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, Shirin cũng vậy. Và giờ đây, tôi chỉ hy vọng rằng bản thân sẽ không vô ý đá vào một món đồ nào đó có thể gây tiếng động.
Khi đứng trước cửa chính, tôi còn tưởng đâu rằng, chúng tôi đã vượt qua một chuyến hành trình dài đằng đẳng và đầy nguy nan. Tôi cẩn thận mở chốt rồi đẩy cửa.
*Choang!*
Tôi thề rằng mình không hề nhìn thấy cái bình bông nào đặt sát cạnh cửa, cũng không hề biết đây chính là bẫy báo hiệu thủ công của bọn chúng.
“Chạy thôi!”
Tôi nắm tay Shirin, chạy thật nhanh ra bên ngoài. Cho đến khi chúng tôi chạy đến con đường đất đỏ lớn, bọn chúng đã hoàn toàn phát giác. Hiện tại, họ đang đuổi theo chúng tôi ở phía sau, một đoạn không xa.
Sức chạy của tôi không đáng lo ngại, bởi tôi thường chạy bộ đến trường xem như việc tập luyện, nhưng với Shirin thì đó là một vấn đề hết sức to lớn. “Kuro~ chậm một chút!” Nếu chậm nữa, e rằng chúng tôi sẽ bị tóm và không có cơ hội thoát ra lần hai mất.
Bọc tắt vào rừng cây nhỏ, tôi và Shirin nhanh chóng băng vào một thị trấn. Bọn chúng vẫn sát nút theo sau, dường như chỉ cần tôi dừng lại độ mươi giây, bọn chúng sẽ bắt kịp. Cảm thấy tình hình hiện tại thực sự không ổn, tôi hét. “Shirin, chị chạy trước đi! Chạy đến nơi còn người hoạt động và nhờ giúp đỡ. Em sẽ không sao.”
Chân Shirin đã mềm nhũn, tôi biết. Nhưng chị vẫn có thể chạy thoát được nếu như...tôi ở lại chắn đường bọn chúng.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa nghĩ đến hậu quả nếu bọn chúng tóm được tôi là gì.
“Kuro~...cẩn thận nhé!” Giọng Shirin cũng mềm oặt như dáng điệu của chị.
Đứng im tại chỗ, nhìn Shirin chạy đi một lúc, tôi mới quay lưng về phía sau đối diện cùng đám người đang tiến lại gần. Họ sẽ không giết tôi, đồng nghĩa với việc tôi có thể nghĩ trận đánh nhau với bọn người này tương đương với những vụ ẩu đả học đường thông thường. Với tinh thần như vậy, tôi cảm thấy vững lòng hơn một chút.
Tôi không cho ai có cơ hội vượt qua mình. Khi thấy một kẻ có ý định đó, tôi đá cho hắn lùi về phía sau vài bước, nếu không được tên phía sau đỡ đứng vững, chắc hẳn giờ đây hắn đã ngã ngửa ra đất.
Tôi thật sự không phải là xem thường sức lực của bọn chúng, mà chỉ là, tôi đang đề cao tài năng của bản thân thôi.
“Chúng tôi không hiểu, tại sao cậu có thể tìm thấy cô ả?”
Tôi cười nhẹ một tiếng, quyết định không trả lời.
Bọn chúng sau cùng cũng rút súng ra. Nhìn theo ống súng của họ, tôi khá ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên ấy không kéo dài quá một giây. Dùng súng doạ tôi ư? Tôi tiến lên phía trước vài bước chân, vểnh mặt cao hơn một chút. “Bắn tôi xem, vào đây này.” Tôi chỉ vào tim mình.
Bọn chúng nhíu mày, không thể tin nỗi vào sự liều mạng của tôi. Ắt hẳn bọn chúng đang thắc mắc vì sao tôi lại không sợ chết đến như vậy.
Chắc chắn, họ không ngờ được việc tôi đã biết họ là người của ai.
Trong khi họ còn tỏ ra khá tần ngần, tôi thừa dịp đá bay cây súng trong tay kẻ đứng đầu tiên lên cao, bắt lấy rồi chĩa nòng vào họ.
“Cậu không thể bắn chúng tôi.” Có thể Sakura đã nói yếu điểm của tôi cho họ biết, rằng tôi không muốn giết chết ai cả. Cách đe doạ này của tôi đương nhiên mang tác dụng như lúc họ doạ tôi ban nãy - là chẳng có tác dụng gì cả.
“Tôi sẽ bắn, thật đấy.”
“Dù là thế nào, chúng tôi cũng phải bắt được cậu.” Thị trấn về đêm có chút ánh đèn, đủ để tôi nhìn thấy rõ những ánh nhìn chẳng hề tin tưởng vào lời doạ nạt của tôi trong đáy mắt họ, họ đã xông lên phía trước ngay sau đó.
Tôi nhanh chóng lia đầu súng, nhắm bắn vào chân ba kẻ gần nhất. Đương nhiên ba kẻ ấy gần như đã khuỵu đi vì cơn đau từ trên trời giáng xuống.
Tất cả bọn họ dường như đã ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nhún vai một cái, thành thật. “Tôi đâu có giết các anh.”
Kĩ năng bắn súng của tôi không tệ, ngay từ nhỏ, tôi đã hay dùng súng bắn màu ở các khu vui chơi lớn, và khi ở trường, tôi cũng đã được đào tạo sơ qua một khoá về kĩ năng này, chỉ là chẳng hề được đụng vào đạn thật.
“Cùng tiến lên!” Bọn họ nhất tề xông đến, là tất cả. Họ không phải đi theo đường thẳng, mà chạy theo mô hình zic zac với tốc độ khá nhanh, trong một giây lúng túng, tôi chỉ bắn được một tên, rồi cây súng trong tay tôi thêm lần nữa bị đá bay đi.
Tôi lùi lại phía sau vài bước, lên thế thủ. Phút chốc, tôi né được cú đá vừa tới một cách an toàn. Nhưng đấy chỉ là khởi đầu, còn về sau thì không thuận lợi được như vậy. Sao thế? Ban sáng tôi đã hạ được 6 người cùng một lúc, hiện tại, cũng 6 người, nhưng tôi cảm thấy lực lượng chẳng hề tương quan, hoặc như sức lực của tôi đã giảm đi một nửa.
Có lẽ ban sáng, là cơn tức giận của tôi đánh với họ, chứ không phải tôi.
Cơn tức giận ấy thật sự rất có uy lực, bằng chứng rõ ràng nhất là, tôi đã không thể đánh thắng họ ở hiện tại. Sau khi cho tôi ăn đấm, ăn đá những cú không mang tính chất đau đớn quá độ, nhưng lại có thể khống chế tôi, một trong số họ bẻ ngoặt tay tôi về phía sau, xem như là đã tóm được tôi. “Cậu nên ngoan ngoãn trong tay chúng tôi cho đến hết ngày hôm nay.”
Tôi cắn chặt môi, gồng mình vùng thoát để tập trung sự chú ý, sự khống chế của hắn ta ở phía trên. Còn ở phía dưới, tôi đá vào hạ bộ của hắn, âm thanh kèm theo không quá phô trương, nhưng tôi biết hắn đang rất đau đớn.
Nhân cơ hội tay hắn ta đã thả lỏng, tôi cầm chặt tay hắn, dùng nó để đập mạnh vào mặt hắn, khiến hắn loạng choạng ngã xuống đất. Tôi đã khiến cho hai ba kẻ ngã như vậy, nhưng rồi bọn chúng lại đứng lên, chiến đấu tiếp tục. Nếu tôi không thay đổi chiến thuật đấu tay không của mình, có lẽ tôi sẽ bị tóm lại sau khi đã hoàn toàn kiệt sức.
“Dừng lại.”
Quay lại để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi, tôi thất thần khôn cùng, khi trông thấy trong tay hắn ta là Shirin. “Shirin?”
“Xin lỗi Kuro...” Chị khóc nấc. “Chị không thể bỏ Kuro một mình được, nên chị quay lại.”
Tôi đưa tay phủ lấy khuôn mặt mình, không biết dùng từ gì để diễn tả mức độ ngu ngốc của Shirin nữa. Đúng là bọn chúng không tổn hại đến tôi, nhưng có làm gì với Shirin hay không, tôi chẳng dám khẳng định.
Trong lúc tôi đang suy tính đến kế sách nào đó thật có ích trong tình cảnh này, bỗng, những giọt chất lỏng li ti, tanh nồng vung toé trên gương mặt tôi. Tôi ngẩn người, hướng ánh mắt đến kẻ giữ cánh tay Shirin đang ngã gục xuống.
Chị Shirin thất hãi hét lên một tiếng, đứng chôn chân tại chỗ, gần như muốn xỉu đi ngay lập tức. Tôi không kịp suy nghĩ vấn đề, vội chạy đến bên chị, nhìn trân trân vào cơ thể đang dần trở thành xác chết.
Ngẩng đầu truy tìm phát súng bí ẩn, tôi trông thấy một con người đang tiến lại gần. Anh ta cao lớn, gương mặt lạnh băng cùng khí thế áp đảo người khác.
Henry.
Tôi không thể nào ngờ tới sự xuất hiện của anh ta tại nơi này, và lý do tại sao.
Bọn chúng định bắn Henry, nhưng trong số đó vẫn có kẻ nhận ra anh. “White thiếu gia?” Họ nhìn nhau một lát, sau đó quay lại nhìn anh, vẻ kiên quyết.
“White thiếu gia, đây là chuyện của White tiểu thư, xin người đừng can thiệp. Nếu White tiểu thư mà biết chuyện này, nhất định sẽ...”
Chưa kịp hoàn thành câu nói, anh ta đã nhận một phát đạn vào chính giữa mi tâm, ngã xuống và chết ngay tức khắc. Thuận tay, Henry bắn những kẻ còn lại mà không để họ thức thời trở mình.
Phút chốc, chẳng còn ai ngoài tôi và Shirin là còn sống cả.
Tôi đơ mặt nhìn những cái xác ngổn ngang, miệng vẫn chưa thể khép lại được. Tôi không giết họ, hiện tại lại không vướng bận đến việc có kẻ bắt giam mình. Nhưng suy cho cùng, họ đã chết, cách để cản bước chân họ áp dụng lên tôi vẫn là phải giết họ.
Nhưng mà... đáng lý ra vẫn còn cách khác để họ không phải chết. Tại sao Henry lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Tôi hướng mắt đến anh, tia nhìn hiện rõ mồn một sự khó hiểu.
“Đừng thắc mắc,” Henry chép miệng, liếc tôi một cái trước khi đảo mắt, nhíu mày nhìn Shirin đã ngất xỉu, đang nằm trong vòng tay tôi. “Tôi chỉ đang muốn giúp cậu.”
“Tôi chẳng thể tin tưởng vào sự giúp đỡ xuông của anh.”
Sau khi lặng thinh một hồi, anh ta mở miệng, gương mặt chẳng bao giờ là không trưởng thành, nghiêm túc. “Phải, tôi đang không giúp cậu, mà là giết cậu.”
Ừ, đúng vậy. Anh muốn giết tôi, theo phương thức ném đá dấu tay, bằng cách liên tục đẩy tôi vào nơi nguy hiểm chết người, khi tôi chết rồi, tuy anh gián tiếp giết tôi, vẫn chẳng ai có thể kết tội anh được. Nhưng tôi vẫn chưa thật sự hiểu. “Một phát bắn tôi, không phải nhanh hơn sao?”
“Tôi cũng muốn. Nhưng...gián tiếp như thế này, em ấy sẽ không thể nào đủ bằng chứng để ép tội tôi.”
Tôi biết, “em ấy” mà anh ta nói là Sakura, không bất cứ ai có thể được anh dùng từ trìu mến, ôn nhu để xưng hô như vậy. “Giết tôi, có tác dụng gì cho cô ấy?”
“Em ấy sẽ quên đi cậu, rồi trở về bên tôi.”
Tôi lắc đầu phản kháng. “Nhưng dù là cách nào, cô ấy cũng không thể yêu anh.”
Ánh mắt không xanh đậm như Sakura của anh bỗng chốc nhuốm màu tức giận, lại có chút nét gì đó gọi là bi thương lẫn khuất trong sâu thẳm. Thì ra, trong tâm trí anh đã biết rõ, nhưng anh vẫn cố tình gạt bỏ đi sự thật này...
Đáng thương chăng?
“Chỉ cần cậu chết, tôi nhất định sẽ có cách giữ em ấy lại bên mình.”
Không ngờ, trên thế giới cũng có nhiều người si tình đến ngu ngốc như vậy. Si tình sẽ khiến con người ta thiếu chín chắn, và si tình sẽ làm con người ta nảy ra những ý tưởng điên rồ trong tình yêu. Henry yêu cô là thật lòng, nhưng cách anh yêu cô lại bao hàm quá nhiều toan tính, mâu thuẫn, hay gượng ép.
Dù tôi cũng phải cảm ơn Henry vì anh đã giúp tôi có thể kịp tham gia trận chiến Sakura vào ngày hôm nay - hay cách mà anh cho là đẩy tôi vào chỗ chết, nhưng tôi cũng vẫn thành thật bộc bạch suy nghĩ của mình. “Sao anh không thử yêu Sakura...là chấp nhận buông tay, để cô ấy hạnh phúc bên người mà cô ấy yêu?”
Anh không có ý đốp chát câu nói của tôi, nhưng lời của anh dường như không thể khống chế được cơn tức giận. Anh gằn, “Yêu, là phải chiếm đoạt. Cái suy nghĩ ngu ngốc ấy chỉ dành cho những kẻ như cậu mà thôi.”
Tôi không muốn cãi lại, bởi mỗi người đều có những suy nghĩ, quan niệm khác nhau. Im lặng khá lâu, tôi cũng bế Shirin lên tay, quay lưng bỏ đi. Nhưng trước khi đó, tôi không quên gửi lời chào tạm biệt đến anh. “Cảm ơn. Ngày hôm nay, tôi sẽ không chết.”
Đường chân trời phía xa dần lấp ló những tia sáng non nớt cho một ngày mới, một ngày đầy năng lượng và... chết chóc.
...
----END CHAP 56----
Băng Tan Băng Tan - Rùa JH