Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 9
Cập nhật: 2022-06-04 17:51:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 101 - 102
Chap 101
Cũng trong ngày hôm ấy, các vị trưởng lão đã đi đến quyết định cuối cùng, một tháng sau, sẽ tiến hành lựa chọn vị chủ nhân mới thích hợp của Du gia.
Ngay sau đó, Du Giang Nam công khai hợp tác cùng Hạ Phùng Tuyền, song phương mở rộng phát triển quan hệ trên nhiều lĩnh vực, mang lại không ít lợi ích kinh tế cho Du gia, cứ như vậy, những người ban đầu vốn căm ghét Hạ gia cũng bắt đầu dao động.1
Thêm vào đó lại có một số người bằng mặt không bằng lòng vốn không ưa gì Du Tử Vĩ, tình thế bây giờ đã ngã ngũ, bọn họ đều rối rít phản chiến, qua cầu rút ván, trở mặt với Du Tử Vĩ.?
Thế lực của Du Giang Nam và Du Tư Nhân không ngừng lớn mạnh, cả hai đều hướng mũi tấn công vào Du Tử Vĩ khiến cho lão bị dồn đến đường cùng, phía trước sau lưng đều bị địch bao vây.
Thế nhưng quan sát động tĩnh của Du Tử Vĩ thì thấy hình như ông ta không hề hoảng loạn một chút nào
Du Tử Vĩ rất tin vào một chân lý, chỉ khi quân cờ cuối cùng hạ xuống mới khẳng định được ván cờ này là thắng hay là thua.
Ông ta bước vào phòng thí nghiệm, bên trong căn phòng nhiệt độ hạ thấp đến dị thường, lạnh như một hầm băng.
Trên bàn mổ, có một người nằm trên đó, mà đứng bên cạnh ông ta lúc này, Khắc Lỗ Tư vẻ mặt vui mừng hưng phấn vô cùng.
“Du tiên sinh.” Giọng nói của tên Khắc Lỗ Tư này run run xúc động, run run vì quá mức phấn khích: “Tôi thành công rồi.”
Du Tử Vĩ nhếch mép cười, giọng nói của  ông ta trầm đục, giống như lẩm bẩm tự nói với chính bản thân mình: “Chỉ cần ta có thể bất tử, đừng nói là vị trí chủ nhân Du gia này, mà mạng của tất cả các ngươi, ta cũng có thể dễ dàng cướp lấy.
****
“Này, đây là cái gì thế?” Diệp Tây Hi chỉ lên màn hình huỳnh quang hình ảnh các bộ phận trắng đỏ máu me lẫn lộn trộn vào nhau, cả người nổi gai ốc, run lẩy bẩy.
“Chết dở, đây hình như là băng ghi hình thí nghiệm phẫu thuật não bộ người của Hư Nguyên, chung ta đút nhầm băng vào rồi.” Hạ Từ Viện ôm chặt cái gối trong lòng đáp
“Nhưng mà, tại sao tôi nhìn thấy mấy thứ quái dị đó lại có cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kích thích nhỉ?” Diệp Tây Hi đưa tay lên che mắt, he hé nửa muốn nhìn nửa không.
“Tôi hình như cũng có cảm giác này.” Hạ Từ Viện che kín bụng, để khỏi gây ảnh hưởng xấu tới mầm non tương lai của đất nước.
Giữa lúc hai người thần kinh căng thẳng đến tột độ thì phía sau bất thình lình một trận gió lạnh rùng mình từ đâu thổi tới, ngay sau đó là một bóng người mờ ảo trăng trắng xuất hiện, giọng nói của hắn như từ dưới địa ngục vọng lên: “Hai người cuối cùng cũng ngộ ra được cái diệu thú của việc mổ xẻ xác chết rồi đó.”
Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện bị dọa đến mức tóc đang quăn cũng phải duỗi thẳng ngay lập tức, còn tóc đang thẳng thì quăn tít thò lò, xoắn hết vào nhau.a
Hạ Hư Nguyên vừa cười vừa nói: “Tôi còn nhiều cuộn băng ghi hình phẫu thuật những bộ phận khác nữa đấy, chẳng hạn như là tim này, buồng trứng này, bắp đùi này, bắp đùi này, còn có cả bộ phận sinh dục nam nữa, có muốn xem thử không?”Ơ
Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện vội vàng khoát tay từ chối: “Quên đi quên đi!
Hạ Hư Nguyên cũng ngồi xem, cùng hai người quan sát hình ảnh trên màn hình.
Hạ Từ Viện nói: “Chỉ mới nhìn qua thôi cũng đủ thấy, việc mổ xẻ nghiên cứu não bộ quả thực vô cùng phức tạp rồi.”
“Dĩ nhiên.” Hạ Hư Nguyên cười yếu ớt: “Não là bộ phận trung tâm và cũng là bộ phận phức tạp nhất của con người, ngay cả Tây Hi người như thế kia mà não bộ tổ chức cũng tương đối tinh vi phức tạp đấy.”
Diệp Tây Hi nghe hắn nói vậy thì bùng nổ, bật dậy như tôm: “Anh nói vậy là có ý gì hả? Tôi nào có ngu ngốc thế chứ!”
“Tôi có nói cô ngu ngốc đâu.” Hạ Hư Nguyên không nhanh không chậm nói tiếp: “Tôi chỉ nói là cô hơi ngu xuẩn chút thôi mà.
Diệp Tây Hi: >___________<
Hạ Từ Viện nãy giờ vẫn lẳng lặng ngắm nhìn màn hình, đột nhiên hồn nhiên thốt lên một câu: “Tôi muốn ăn óc heo.”
Diệp Tây Hi: T___________T.
Thật không hổ là chị em song sinh, độ quái dị của người này so với người kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Diệp Tây Hi tiếp tục ti hí mắt lươn vừa nhìn vào màn hình, vừa hỏi: “Đúng rồi, trong quá trình phẫu thuật tay cầm dao mổ của anh không cẩn thận xảy ra sự cố, đụng vào thứ không nên đụng thì chẳng phải chức năng điều khiển cơ thể của bệnh nhân kia sẽ bị tổn thương rất nghiêm trọng à?
“Không chỉ có thế đâu, còn có chức năng tiếng nói, thậm chí cả tính cách nữa, tất cả đều có khả năng bị thay đổi.” Hạ Hư Nguyên chậm rãi nói: “Hơn nữa, nếu như cô cố tình thực hiện một vài ‘tiểu sảo nho nhỏ’ nữa thì có thể trực tiếp khiến cho bệnh nhân đó từ nay về sau hoàn toàn đặt dưới sự khống chế của cô.”
“Khống chế như thế nào?” Hạ Từ Viện tò mò.
“Bằng cách cài một loại chip siêu vi vào đại não của con mồi, cô có thể ung dung ngồi trước màn hình vi tính điều khiển hành động của hắn mà bệnh nhân hoàn toàn không cảm giác được điều đó.” Hạ Hư Nguyên hết sức ngắn gọn súc tích từ ngữ chọn lọc: “Có phải rất lợi hại không?”
“Thật hay giả vậy?” Diệp Tây Hi tò mò: “Nói cứ như thể anh tiến hành loại phẫu thuật này rồi ấy?”
“Hừm, tôi thích dùng mị lực của bản thân để khống người khác hơn.”Hạ Hư Nguyên nhếch mép cười mờ ám.
“Là mưu ma chước quỷ thủ đoạn nham hiểm thâm độc của bản thân ngươi chứ.” Hạ Từ Viện nhớ lại chút chuyện xưa, hừ nhẹ một tiếng, chỉnh lại cho đúng.
“Nếu như không nói cho bệnh nhân hắn đã làm loại phẫu thuật này thì có phải hắn cả đời này cũng không bao giờ biết mình bị khống chế phải không?” Diệp Tây Hi hỏi.)
“Dĩ nhiên rồi, Haiz… sao đột nhiên cô lại cảm thấy hứng thú với vấn đề này vậy?” Hạ Hư Nguyên cười cười xấu xa: “Chẳng lẽ… cô muốn tiến hành loại phẫu thuật này với Phùng Tuyền à?”
“Tưởng tượng mà xem, nếu quả thật gắn thành công con chip này vào đầu hắn, thì chẳng phải tôi nói đông hắn sẽ không dám đi về tây, nói ngồi hắn sẽ không dám đứng, tôi bắt hắn phải kêu tiếng con chó nhỏ, hắn sao dám kêu tiếng mèo rên rỉ đây.” Diệp Tây Hi nghĩ đến viễn cảnh tươi sáng của tương lai, hai mắt tỏa sáng mơ ước khát khao mãnh liệt.
“Đúng a đúng a, nếu rảnh ngươi cũng gắn cho Mộ Dung Phẩm một cái giùm ta, tránh cho hắn càng ngày càng giống gà mẹ ngày nào cũng dính lấy ta thoát ẩn thoạt hiện phiền chết đi được!” Hạ Từ Viện vừa gặm táo vừa phụ họa.
“Lý tưởng đó của hai người thật vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên hiện thực lại rất tàn khốc, xem ra hai người còn chưa khống chế được bọn họ thì đã bị bọn họ xử đẹp trước rồi, ha ha ha” Hạ Hư Nguyên lộ ra nụ cười quỷ dị đầy âm hiểm.
Vừa dứt lời, phía sau truyền tới âm thanh lành lạnh: “Xem ra, hai người đối với chúng ta có rất nhiều bất mãn.”
Diệp Tây Hi cùng Hạ Từ Viện đồng thời quay đầu lại, đập vào mắt là vẻ mặt cực kì khó chịu của Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm.
Hạ Từ Viện phản ứng rất nhanh, lập tức cảnh cáo Mộ Dung Phẩm: “Bây giờ em đang là phụ nữ mang thai, anh tốt nhất không nên làm loạn nha!
Phụ nữ có thai là lớn nhất, Mộ Dung Phẩm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế, ánh mắt u tối thâm trầm, nhẫn nhịn nuốt cục tức này xuống cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm.
Diệp Tây Hi luống ca luống cuống, sống chết liều mình sử dụng chiêu này: “Em hình như cũng sắp mang thai rồi, anh tốt nhất cũng không nên làm loạn a!
“Kỳ sinh lí của em mới quá hai ngày làm sao có thể mang thai nhanh thế được?” Hạ Phùng Tuyền đặt một tay lên vai cô, trầm giọng nói: “Diệp Tây Hi, anh nghĩ đã đến lúc chúng ta về phòng của mình để thảo luận cái được gọi là học mèo kêu rên rỉ nhé.
Diệp Tây Hi vừa tức vừa quẫn: “Làm sao anh biết kỳ sinh lí của em rõ như thế?”
“Em toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có cái gì mà anh không biết nữa?” Hạ Phùng Tuyền khiêng cô trên vai hướng lầu trên chậm rãi mà đi.
Diệp Tây Hi giãy dụa, phóng ánh mắt cầu cứu hướng về phía những người còn lại trong căn phòng, nhưng tất cả mọi người đều mỉm cười sung sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn, hớn hở khoát khoát tay: “Tây Hi, cố gắng bảo trọng nha!
Một đám người không có nhân tính!
Diệp Tây Hi nhắm mắt lại, buông xuông để mặc cho dòng đời xô đẩy.
Nhưng đúng lúc này, cứu tinh ngang trời xuất thế, A Khoan như tỏa ánh hào quang đi đến, nói: “Phùng Tuyền, có khách tìm Tây Hi.
“Ai cũng không gặp.” Hạ Phùng Tuyền cương quyết từ chối thay Tây Hi.
Giọng nói của A Khoan rất nghiêm túc: “Là Liễu Huy Quân.
Hạ Phùng Tuyền và Diệp Tây Hi đồng thời sửng sốt..
A Khoan rất lịch sử mời Liễu Huy Quân vào thư phòng, sau đó khe khẽ đóng cửa lại.
Bên trong, Diệp Tây Hi cùng Hạ Phùng Tuyền đã chờ sẵn.
Nhìn qua, Liễu Huy Quân có vẻ rất trấn tĩnh, bà ta nhìn Hạ Phùng Tuyền và nói: “Nếu không phiền Hạ tiên sinh có thể ra ngoài đợi một chút được không? Tôi chỉ muốn một mình nói với Diệp tiểu thư vài câu thôi.”
“Tây Hi không quen gặp người lạ, cho nên tôi nghĩ mình nên ở đây cùng với cô ấy thì tốt hơn, tránh thất lễ với khách quý.” Hạ Phùng Tuyền trả lời rất lễ phép, nhưng trong câu nói còn bao hàm cả sự cảnh cáo.
Liễu Huy Quân đương nhiên là hiểu, cười và nói: “Chẳng lẽ Hạ tiên sinh cho rằng tôi có năng lực làm tổn thương Diệp tiểu thư sao? Nên nhớ rằng, đây là địa bàn của các ngươi mà.”.
Hạ Phùng Tuyền còn định nói điều gì đó, nhưng lại bị Diệp Tây Hi ngăn lại: “Anh cứ ra ngoài chờ em.”
Hạ Phùng Tuyền nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Tây Hi, cuối cùng đành phải đồng ý, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Anh chờ ở bên ngoài.” Sau đó,  bước ra khỏi thư phòng
Chap 102
“Phu nhân có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?” Diệp Tây Hi hỏi
Cô đối với Liễu Huy Quân vẫn rất lịch sự, kính trọng, dù sao thì bà cũng là mẹ của Du Giang Nam.|
Liễu Huy Quân quyết định đi thẳng vào vấn đề không vòng vo, ẩn ý sâu xa: “Diệp tiểu thư, tôi mong cô có thể giúp tôi khuyên Giang Nam đừng tiếp tục đối nghịch với chúng tôi nữa.
Diệp Tây Hi không hiểu: “Bà nói vậy là có ý gì?”
Liễu Huy Quân bước tới gần cô: “Giang Nam rất yêu cô, nó từng vì cô mà quyết tâm từ bỏ báo thù, cho nên, chỉ cần cô mở miệng, nó nhất định sẽ nghe.
Nghe vậy, Diệp Tây Hi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Nhưng mà, tôi không có tư cách để yêu cầu anh ấy phải làm thế cả… Bây giờ, tôi với anh ấy, chỉ là bạn bè mà thôi.”
“Diệp tiểu thư, coi như tôi khẩn cầu cô được không?” Liễu Huy Quân chuyển sang thuyết phục bằng tình bằng lý: “Chẳng lẽ cô nhẫn tâm trơ mắt ra nhìn Giang Nam bị thương tổn sao?”
Diệp Tây Hi im lặng.
Liễu Huy Quân bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói lộ chút tức giận, bà ta lạnh lùng: “Diệp tiểu thư, Giang Nam yêu cô như vậy, lẽ nào cô lại máu lạnh vô tình đến mức không thể suy nghĩ vì nó dù chỉ một lần thôi sao?
Diệp Tây Hi vẫn im lặng, không đáp lại, hồi lâu sau, cô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt mình, chất vấn: “Vậy còn bà thì sao? Bản thân là một người mẹ, bà đã bao giờ nghĩ cho anh ấy chưa?”
Liễu Huy Quân bất ngờ bị cô hỏi câu hỏi như vậy, ngớ người ra, rồi sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lãnh đạm đáp: “Diệp tiểu thư, đây là chuyện riêng giữa hai mẹ con chúng tôi.”
“Chính tai tôi đã nghe thấy bà nói với anh ấy những lời cay độc như thế nào, ‘ban đầu nếu ta không sinh ra ngươi thì tốt biết mấy…’ Chính tai tôi đã nghe thấy rất rõ ràng.” Diệp Tây Hi giọng nói hơi run rẩy: “Bà có biết những lời đó làm tổn thương anh ấy đến thế nào không?”
Liễu Huy Quân xoay người nhìn đi chỗ khác: “Hôm nay tôi tới đây không phải là để nói với cô những chuyện như thế này.
“Giang Nam, anh ấy rất quan tâm đến bà, anh ấy muốn cảm nhận chút yêu thương từ bà.  Thế nhưng, bà hết lần này tới lần khác, rắp tâm giúp Du Tử Vĩ hại chết cha anh ấy và cũng là người chồng tội nghiệp của bà, sau đó còn chối bỏ sự tồn tại của anh ấy. Loại người có thể gây ra những chuyện như vậy có tư cách gì để yêu cầu tôi phải làm theo những gì bà muốn?
Liễu Huy Quân yên lặng lắng nghe, trên mặt không lộ ra bất kì cảm xúc nào, ánh mặt trời len lỏi vào căn phòng, hắt lên khuôn mặt bà giống như hòa tan thứ gì đó, cuối cùng, bà nhẹ giọng hỏi: “Giang Nam, thật quan tâm đến tôi?”
Diệp Tây Hi gật đầu: “Rất quan tâm, anh ấy… vô cùng yêu bà.”
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Huy Quân lộ ra một nụ cười chua sót: “Từ nhỏ đến lớn, không cần biết đó là cái gì chỉ cần thứ đó tôi muốn thì tôi đều dễ dàng lấy được nó. Thế nhưng, người đàn ông tôi yêu, tôi lại không thể đến với người ấy… Cho nên, vì tình cảm bị cấm đoán đó, tôi cùng người ấy đã làm rất nhiều chuyện sai… Cũng mất đi rất nhiều thứ, trong đó thứ quan trọng nhất … chính là Giang Nam.”
Nói xong, Liễu Huy Quân đứng dậy: “Diệp tiểu thư, gặp lại sau!
Sau đó, bà bước ra ngoài, từng bước nhẹ nhàng thướt tha, khí chất cao quý, giống như một hoàng hậu đầy vinh quang.
Bà không ngoảnh lại nhìn mà cứ đi như vậy biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Tây Hi.
Cùng lúc đó, Du Giang Nam nhận được điện thoại của Du Tử Vĩ, nói rằng mẹ của hắn bệnh đã rất nặng, sợ rằng không qua khỏi nên muốn gặp hắn lần cuối.
Gác điện thoại, Du Giang Nam sắc mặt thâm trầm tư lự.
An hem thân tính thì cho rằng đây nhất định là bẫy của Du Tử Vĩ, khuyên hắn không nên mắc lừa.
Du Giang Nam vén màn cửa sổ lên, nhìn cảnh biển bên ngoài. Biển xanh lam, vòm trời cũng xanh lam, làm người ta chợt hoảng hốt, giống như nhớ lại cái gì đó trước đây.
Rất lâu rất lâu trước kia, hắn và mẹ mình gắn bó thân thiết, tràn ngập yêu thương.
Khoảnh khắc này, Du Giang Nam quyết định đến gặp bà ấy.
Trước khi đi, hắn căn dặn thủ hạ của mình, trong vòng hai tiếng nếu còn chưa thấy hắn trở lại thì lập tức báo cáo cho các trưởng lão.
Sau đó, hắn tới tư gia của Du Tử Vĩ.
Một nữ hầu phòng dẫn hắn tới căn phòng của Liễu Huy Quân ở tầng hai. Trong phòng rèm cửa buông xuống hết, ánh sáng không lọt vào được nên không gian rất mờ ảo, tăm tối, Liễu Huy Quân nằm trên giường quay lưng về phía hắn.
Du Giang Nam do dự, cuối cùng vẫn bước tới bên giường, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ!”
Nghe vậy, Liễu Huy Quân bỗng thở hồng hộc, ho khan kịch liệt như thể sắp không thở nổi.
Du Giang Nam thấy vậy trong lòng vô cùng căng thẳng, cước bộ nhanh hơn tới gần bên cạnh giường, cúi người xuống vội hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Lúc này, trên giường “Liễu Huy Quân” bỗng nhiên xốc chăn lên, hướng về phía hắn phun một thứ hơi cay xè.
Sau đó, Du Giang Nam hai mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê không còn nhận thức gì nữa.
Đám thủ hạ của Du Giang Nam vẫn chầu chực bên ngoài, căng mắt ra vẫn chưa thấy chủ nhân có dấu hiệu đi ra, bắt đầu lo lắng, chuẩn bị gọi điện thông báo khẩn cấp cho các trưởng lão, thì đột ngột thấy Du Giang Nam lừ lừ xuất hiện.)
“Du tiên sinh, ngài không sao chứ?” Tài xế quan tâm hỏi.
“Lái xe đến Hạ gia!” Du Giang Nam mặt không thay đổi, sắc lạnh ra lệnh.
Tài xế rét run không dám kháng lệnh, lập tức nhấn ga, thẳng hướng Hạ gia.
Liễu Huy Quân rời đi chưa được bao lâu, Hạ Phùng Tuyền liền nhận được điện thoại của Du Tử Vĩ, ông ta nói muốn gặp bọn họ để mặt đối mặt đàm phán một số chuyện.
Vì thế, Hạ Phùng Tuyền và Mộ Dung Phẩm cùng nhau đi tới chỗ hẹn với Du Tử Vĩ
Trước khi đi, Hạ Phùng Tuyền không quên dặn dò thủ hạ tuyệt đối phải cẩn thận bảo vệ Diệp Tây Hi và Hạ Từ Viện, đặc biệt không được cho bất kì kẻ lạ mặt nào lảng vảng xung quanh, đột nhập vào thì càng không thể....
Bọn họ đi rồi, Diệp Tây Hi vẫn ngồi lặng im trên ghế sofa, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời Liễu Huy Quân vừa nói với mình.gniu.:
Thật ra thì, hai mẹ con họ vẫn yêu thương quan tâm lẫn nhau, chỉ có điều, thật đáng tiếc, quá nhiều thứ đã xảy ra, khiến cho hai người họ không có cách nào quay trở lại như ngày xưa.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhận được báo cáo của thủ hạ canh gác bên ngoài, thông báo rằng Du Giang Nam đang chờ ở ngoài cửa, muốn mời cô ra hình như có điều gì đó muốn trao đổi.
Diệp Tây Hi nghĩ rằng át hẳn Du Giang Nam đã biết việc mẹ mình đến tìm cô, hơi do dự nhưng cô vẫn đi ra ngoài.
Ngoài cửa lớn, Du Giang Nam đang đứng tựa người bên cửa xe, Diệp Tây Hi đi tới, hỏi: “Giang Nam, hôm nay…
Lời còn chưa dứt, Du Giang Nam bất thình lình đưa tay ra kéo cô rất mạnh vào trong xe, chẳng đợi chờ xem phản ứng của bất cứ ai, nhanh như chớp liền nhấn ga, chỉ vài giây đã biến mất khỏi Hạ gia.
Bên cửa sổ sát sàn sạt của chính, những nhân chứng bất hạnh chứng kiến tận  mắt từ đầu tới cuối cảnh đó – A Khoan, Hạ Từ Viện, Hạ Hư Nguyên – ba người miệng há hốc đến mức có thể nhét nguyên một quả trứng gà vào.
Một lúc sau, A Khoan mới hồi phục, phản ứng đầu tiên, hét lớn: “Mau gọi điện cho Phùng Tuyền, Du Giang Nam thế mà dám mang Tây Hi đi bỏ trốn thật rồi!”
Diệp Tây Hi hoàn toàn ngây ngốc không kịp tiêu hóa chuỗi hành động trong nháy mắt vừa rồi, từ ngày mới gặp Du Giang Nam tới nay, cô chưa bao giờ thấy một Du Giang Nam thô bạo thậm chí rất đáng sợ như vậy.
Chẳng lẽ mẹ của hắn lại nói cái gì đó với hắn nữa sao? Khiến cho hắn nổi điên, không thể kìm chế được cảm xúc của mình?`
Nhưng mà, Du Giang Nam từ trước tới nay cho dù bị kích động đến đâu đi nữa cũng sẽ không mất kiểm soát như lúc này.
Hơn nữa, Diệp Tây Hi bỗng nhiên có cảm giác Du Giang Nam bây giờ, rất xa lạ.
“Giang Nam, anh muốn đưa em đi nơi nào?” Diệp Tây Hi thấp thỏm.
Du Giang Nam không lên tiếng đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giống như không hề nghe thấy tiếng cô, hoặc nói đúng hơn là, trong mắt người này không hề nhìn thấy cô.
Lúc này, điện thoại di động của Diệp Tây Hi chợt vang lên réo rắt, cô cúi đầu nhìn, là Hạ Phùng Tuyền gọi tới, cô vội vã nhấn nút nghe: “Phùng Tuyền, bây giờ em đang ở trên xe của Giang Nam, em cũng không biết anh ấy muốn đưa em đi đâu, em cảm thấy anh ấy có gì đó rất kì lạ.
Hạ Phùng Tuyền trầm giọng nói: “Tây Hi, em hãy mau chóng tìm cơ hội nhảy ra khỏi xe, đây là quỷ kế của Du Tử Vĩ, con cáo già đó…”
Đang nghe được nửa chừng, điện thoại trên tay cô bỗng bị Du Giang Nam vẻ mặt lạnh tanh cướp lấy.
“Giang Nam, rốt cục là anh bị cái trúng cái loại tà quỷ quái gì vậy? Mau trả điện thoại cho em!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa đưa tay ra giật lại điện thoại.
Nhưng, Du Giang Nam đột nhiên giơ tay lên cao, giáng cho cô một cái tát nặng nề..
“Chát!” một tiếng, Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, má trái nóng bừng, tê dại bỏng rát, mà trong miệng bỗng cảm thấy vị ngòn ngọt tanh tanh của máu.
Một hồi lâu, cô mới định thần lại được, vô thức đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, nhìn lại bàn tay mới thấy vệt máu đỏ tươi.
Diệp Tây Hi cẩn thận quan sát Du Giang Nam, ánh mắt của hắn, trống rỗng, vô hồn, không có lấy một tia tình cảm, sắc lạnh khiến người ta khiếp sợ.
Không, người này không phải là Du Giang Nam!
Bạn Trai Ta Là Con Sói Bạn Trai Ta Là Con Sói - Tát Không Không Bạn Trai Ta Là Con Sói