"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 9
Cập nhật: 2022-06-04 17:51:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97 - 98
hap 97
Diệp Tây Hi không hề hay biết rằng trong lúc mình hôn mê, Hạ Phùng Tuyền đã bị nghìn người khinh bỉ, vạn người phỉ nhổ thậm tệ.
Cho nên, sau khi tỉnh lại, đối với một loạt hành vi khác thường của Hạ Phùng Tuyền cô cảm thấy đặc biệt khó hiểu.
Đầu tiên là hắn không còn muốn cô nữa, cho dù chỉ là hôn môi cũng cực kì cẩn thận, mới hôn được một nửa đã dừng lại để kiểm tra xem hô hấp của cô có khó khăn không, một chút hăng hái quấy rầy cô cũng không có.
Vốn cho rằng đời sống tình dục của hắn giảm sút, nhưng cứ mỗi lần đêm hôm khuya khoắt tỉnh giấc Diệp Tây Hi lại giật mình nhìn thấy cặp mắt sói sáng xanh mở thật to trong bóng đêm đang nhìn mình chằm chằm của Hạ Phùng Tuyền, ánh mắt kia tựa như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức vậy, khiến cho cơn ngái ngủ của cô biến mất không chút dấu vết, cứ thế hai mắt mở thao láo cho đến sáng hôm sau.
Mặt khác, Hạ Phùng Tuyền như thể các dây thần kinh cắm nhầm tuyến rồi, sống chết dí cô ở bên cạnh Từ Viện, ngày ngày dặn dò A Khoan nấu một bát súp bự chảng chứa các loại dinh dưỡng phong phú bồi bổ đến mức người chết ăn được cũng phải bật mồ sống dậy, sau đó ép cô uống cho bằng hết, cứ như thể cô cũng mang thai không bằng ấy.
Thế đấy, không quá mấy ngày, Diệp Tây Hi vẫn thường lấy làm kiêu ngạo vì vòng eo thon gọn nhỏ nhắn của mình thì giờ đây đã phì nhiêu thêm một tầng mỡ nữa rồi, điều này quả thực so với mười loại cực hình tàn khốc dã man tàn bạo nhất của thời Mãn Thanh có khi còn hung ác độc địa hơn là đằng khác.
Cuối cùng đến một ngày, Diệp Tây Hi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, đập bàn quyết định lật bài ngửa nói ra ngô ra khoai rõ ràng với Hạ Phùng Tuyền: “Những thứ này là cái quái quỷ gì vậy? Vừa sền sệt vừa khó ngửi, buồn nôn chết mất, có đánh chết em cũng không uống!”
Hạ Phùng Tuyền chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt xa xăm xanh xanh của chó sói khiến cô cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Diệp Tây Hi tuân theo nguyên tắc không bao giờ cúi đầu khuất phục trước những thế lực bạo tàn hắc ám nên không chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào hắn, trong mắt cũng bắt đầu bắn ra những tia nhìn giận dữ đo đỏ của lửa.
Vì thế, hai người mặt mũi hết đỏ một trận, rồi lại đến xanh một trận, khiến cho Khổ đại cừu thâm chậm chạp đi ngang qua còn lầm tưởng nó đi nhầm tới lối đi bộ gặp phải hai cột đèn xanh đỏ.
Mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa phút, Diệp Tây Hi bỗng nhiên nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành, cúi đầu xuống nhìn thì bị doạ tới mức hồn vía lên mây.
Hạ Phùng Tuyền cư nhiên có thể tay trần bóp nát cái chén thuỷ tinh hắn đang cầm trên tay dễ như ăn kẹo.
Diệp Tây Hi run run, vội vàng bưng bát súp lên, ngửa cổ lên trời, ực ực ực ực một hơi tu cặn sạch.
Từ đó về sau, đối với vấn đề uống canh uống súp cô nếu dám ho he nửa lời chê bai chỉ sợ Hạ Phùng Tuyền kích động bóp nát cổ mình mất thôi.
Có điều nói đi vẫn phải nói lại, kể từ ngày uống súp đều đặn, số lần té xỉu của cô ngày càng ít hơn nhiều.
Cuối cùng thì trong cái rủi cũng có cái may.
Diệp Tây Hi cứ thế tiếp tục nhịn đắng nuốt cay uống cho bằng hết cái thứ súp vừa ngửi đã muốn nôn mửa kia, còn Hạ Phùng Tuyền thì tiếp tục bị cấm dục mà ánh mắt ngày càng trở nên xanh xanh long sòng sọc hơn, Hạ Từ Viện từng ngày từng ngày bụng trở nên lớn hơn, Mộ Dung Phẩm vẫn như cũ mặt dày mày dặn ra ra vào vào Hạ gia, Hạ Hư Nguyên tiếp tục duy trì và phát triển những hành vi biến thái quái dị của mình, A Khoan thì trước sau như một vẫn cứ dong dài lải nhải.
Cuộc sống cứ như vậy yên ả trôi qua, cho đến ngày Từ Như Tĩnh lại một lần nữa xuất hiện.
Cô được trợ thủ đắc lực của Du Tư Nhân — Nhâm Quảng Minh hộ tống đưa tới Hạ gia.
Đồng thời, Nhâm Quảng Minh còn đem tới một tin tức làm người ta khiếp sợ: Du Tư Nhân đã bị Du Tử Vĩ bắt được, sống chết chưa rõ.
Theo lời của Nhâm Quảng Minh, trong khoảng thời gian Hạ Phùng Tuyền đi Italy, Du Tư Nhân và Du Tử Vĩ liên tục công kích lẫn nhau, đấu súng và đấu trí, thế như nước với lửa. Nhưng dù sao Du Tử Vĩ cũng đã ngồi trên cái ghế chủ nhân của Du gia hơn mười năm rồi, thế lực hùng mạnh hơn rất nhiều, ngày hôm qua ông ta đã liên hợp với các trưởng lão trong gia tộc bày binh bố trận giăng lưới tóm gọn Du Tư Nhân.
Nhâm Quảng Minh miễn cưỡng tuân lệnh Du Tư Nhân hộ tống Từ Như Tĩnh đến Hạ gia, hy vọng có thể nhận được sự che chở của bọn họ.
Xa cách gặp lại, Diệp Tây Hi tất nhiên vui mừng khôn siết, nhất định đêm nay muốn ngủ cùng Từ Như Tĩnh để hai người thoải mái tâm sự.
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Phùng Tuyền lại lần nữa xanh càng thêm xanh.
Buổi tối hôm đó, Diệp Tây Hi chiếm giường lớn, đuổi Hạ Phùng Tuyền mặt mày ỉu xìu như bánh mì nhúng nước sang phòng khác.
Nằm ở trên giường, Diệp Tây Hi kích động kể những chuyện đã xảy ra từ ngày hai người biệt ly, đang kể đến đoạn cao trào chợt phát hiện Từ Như Tĩnh bộ dạng u sầu, không khỏi hoang mang: “Như Tĩnh, vất vả lắm mới thoát khỏi ma chưởng của Du Tư Nhân, cô hẳn là nên vui mừng mới phải. Yên tâm đi, Hạ gia nhất định sẽ bảo vệ cô mà.”
Từ Như Tĩnh nằm trên giường, nhìn trần nhà, không nhúc nhích, một hồi lâu sau, cô nhắm mắt lại: “Tây Hi, cô có tin không? Tôi bây giờ… rất lo lắng cho Du Tư Nhân.”
Diệp Tây Hi kinh ngạc: “Cô… thích hắn?”
Từ Như Tĩnh nghiêng người, nhìn Diệp Tây Hi.
Da của Từ Như Tĩnh vẫn trắng như ngọc, nhưng dưới ánh trăng càng trở nên tái nhợt hơn. Cô ấy gầy, cằm nhọn đi rất nhiều. Ánh mắt của cô khẽ phủ một tầng sương mỏng mê mang, giống như ngay cả bản thân mình cũng không cách nào nhìn thấu.
“Tôi không biết.” Cô nói.
Diệp Tây Hi trầm tư trong chốc lát, khẽ thở dài: “Nói thật, tôi còn có ngày thích Hạ Phùng Tuyền. Cô và Du Tư Nhân gắn bó với nhau trong một thời gian dài như thế, đối với hắn nảy sinh tình cảm cũng không phải là chuyện không thể.”
“Có lẽ là thói quen ỷ lại.” Từ Như Tĩnh chậm rãi nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, ở trên thế gian này, tôi đã không còn một người thân nào nữa. Chỉ có hắn, mỗi ngày cùng tôi ở chung một chỗ… Điều đó giống như một thói quen, ngày ấy đối với tôi cái thế giới này đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng hắn vẫn níu kéo tôi… Trước kia có lẽ tôi cảm thấy điều đó rất phiền toái thực chán ghét, có phần sợ hãi nhưng ngay lúc này đây, tôi lại cảm thấy yên tâm, có cảm giác rằng trên thế gian này mình không còn một mình nữa…”
Diệp Tây Hi trầm mặc, xem ra vấn đề rất nghiêm trọng.————————————————–
Mộ Dung Phẩm báo cáo tin tức thăm dò được:
“Du Tư Nhân bị nghi ngờ là có ý đồ làm phản, mưu sát không thành Du Tử Vĩ – đương chủ nhân của Du gia, phạm vào gia pháp hiện đang bị giam giữ trong mật thất của Du gia. Cụ thể bị xử trí như thế nào thì còn phải đợi các trưởng lão họp bàn rồi quyết định, cho nên tạm thời hắn sẽ không có nguy hiểm tính mạng.”
A Khoan lắc đầu: “Ngày trước, nếu như không có sự hậu thuẫn của mấy lão khọm già này thì Du Tử Vĩ làm gì có bản lĩnh giết được Du Tử Kinh.”
Mộ Dung Phẩm tiếp tục: “Nhưng mà bây giờ đám trưởng lão Du Gia phân chia thành hai thế lực, trong đó cũng có kẻ không vừa mắt Du Tử Vĩ, cũng nhờ có bọn họ bảo vệ mà Du Tư Nhân không bị giết ngay tại chỗ.”
A Khoan vặn mình vươn vai bộ dạng mệt mỏi: “Quan tâm hắn làm cái khỉ gì, cứ để cho đám người Du Gia đấu với nhau sống mái một phen, đấu đến chết đi sống lại cũng được…Ây da, đến lúc Tây Hi dùng canh tẩm bổ rồi.”
Mộ Dung Phẩm nhìn Hạ Phùng Tuyền: “Phùng Tuyền, ngươi hẳn là đã có kế hoạch khác rồi đúng không.”
Hạ Phùng Tuyền hai chân vắt vẻo, ung dung, năm ngón tay gõ gõ từng nhịp đều đặn trên đầu gối, khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khó mà phát hiện:
“Ta nghĩ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để trừ khử Du Tử Vĩ.”
“Ý ngươi là ngư ông đắc lợi, thừa dịp bọn chúng đấu đá lẫn nhau mà tiêu diệt thế lực Du gia?” Mộ Dung Phẩm hỏi.
“Không, Du gia thế lực hùng mạnh có thể sánh ngang với chúng ta. Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, loại chuyện này ngu sao mà đâm đầu vào.” Hạ Phùng Tuyền thâm ý sâu xa: “Ý của ta là, chúng ta có thể giúp Du gia đổi chủ.”
A Khoan hỏi: “Ngươi muốn giúp Du Tư Nhân ngồi lên vị trí này?”
Mộ Dung Phẩm đã lĩnh hội được ý của hắn, cười đáp: “Không, Du Tư Nhân tâm tư rất khó nắm bắt, nói không chừng chúng ta cứu hắn ngày hôm nay một ngày nào đó hắn lại trở mặt đối địch với chúng ta một lần nữa thì khốn. Kẻ mà Phùng Tuyền muốn giúp phải là kẻ tuyệt đối không bao giờ đối địch với chúng ta, hơn nữa sẽ không hề khao khát máu của Tây Hi mà ngược lại thậm chí còn dốc lòng bảo vệ Tây Hi nữa là đằng khác.”
A Khoan tỉnh ngộ: “Ngươi muốn nói tới Du Giang Nam?”
Hạ Hư Nguyên mỉm cười: “Mặc dù Du Giang Nam không muốn máu của Tây Hi nhưng biết đâu cái hắn muốn lại là con người Tây Hi thì sao, Đại ca, xin hỏi huynh đã cân nhắc kỹ lưỡng chưa?”
Chap 98
“Đúng vậy.” A Khoan ngẩng đầu lên ngó trên lầu một cái, nhỏ giọng nói tiếp: “Phùng Tuyền, ngươi cứ như vậy tin tưởng Tây Hi?”
Hạ Phùng Tuyền bộ dạng vẫn bình thản, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, hoàn toàn bình tĩnh, tự tin nói: “Ta tin tưởng chính bản thân mình.”
Sau đó, hắn đứng dậy, đi lên lầu.
Chờ hắn mất hút trên cầu thang, A Khoan ngay lập tức rút chi phiếu ra, đập xuống mặt bàn, rất chi hào phóng: “Ta cá là Phùng Tuyền cùng Tây Hi náo loạn ầm ĩ ít nhất cũng phải ba lần.”
Mộ Dung Phẩm cũng hùa theo: “Ta cá bọn họ phải long trời lở đất năm lần trở lên.”
Dứt lời hai người đồng thời nhìn về phía Hạ Hư Nguyên: “Còn ngươi?”
Hạ Hư Nguyên cười nham hiểm: “Ta cá là Phùng Tuyền sẽ làm Tây Hi ngất một lần.”
A Khoan và Mộ Dung Phẩm cùng trầm trồ ngưỡng mộ: “Chú mày quả là nhìn xa trông rộng!”
Ngày hôm sau, từ sáng tinh mơ Diệp Tây Hi đã thức dậy cặm cụi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, bởi vì có Từ Như Tĩnh đến làm khách nên cô muốn chuẩn bị cho tươm tất thịnh soạn một chút.
Đang lúc bận rộn, Hạ Phùng Tuyền lại thong thả bước vào bếp.
Hôm nay hắn mặc bộ đồ thể thao sáng màu rộng rãi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn qua có thể nhận ra ngay hắn vừa đi tập thể dục về, cả người tản ra hormone nam tính, trong nháy mắt có thể hấp dẫn toàn bộ sinh vật giống cái trong phạm vi mười thước xung quanh.
Nhưng thật đáng tiếc, Từ Viện là em hắn, Như Tĩnh thì đã có người thương, phòng bếp còn lại Diệp Tây Hi, ấy vậy mà cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn hắn, vội dúi cho hắn một cốc nước hoa quả sau đó xua xua tay như đuổi ruồi muỗi không bằng: “Biến biến, nhà bếp còn bề bộn nhiều việc, anh ra ngoài kia đi dạo vài vòng nữa đi.”
Hạ Phùng Tuyền dựa lưng vào cửa bếp, đón lấy cốc nước trái cây kia chỉ một hơi là tu hết sạch, uống xong thản nhiên thông báo: “Hôm nay anh mời Du Giang Nam tới.”
“Xoảng! Xoảng!! Keng! Choang!!” Cái chảo đang rửa dở chừng trên tay Diệp Tây Hi rơi cái bịch xuống đống chén đĩa dưới bồn rửa bát.
“Sao nhiều dầu mỡ thế nhỉ, trơn quá đi mất!” Diệp Tây Hi hắng giọng lấy lại vẻ trấn tĩnh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi lại: “Anh vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?”
Toàn bộ nhất cử nhất động của cô sao có thể thoát khỏi đôi mắt tinh ranh của Hạ Phùng Tuyền được, hắn tiếp tục nói:
“Anh quyết định sẽ bắt tay hợp tác với Du Giang Nam, trợ giúp hắn đánh bại Du Tử Vĩ lên làm chủ nhân của Du gia. Nói cách khác, từ nay về sau, chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt Du Giang Nam.”
“Răng rắc!!” Giờ thì đến lượt trứng gà trên tay Diệp Tây Hi bị bóp nát.
“Xem ra gần đây anh để cho em uống quá nhiều canh tẩm bổ, quả nhiên là vô cùng vô cùng tốt cho cơ thể rồi, khí lực cũng lớn quá ha ha ha.”
Diệp Tây Hi cười cười đáp lại, mũi bắt đầu thấy cay cay mà nụ cười thì cũng đang dần tê cứng.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh đáp lại, cô mới phát hiện ra cái người đứng dựa lưng ở cửa bếp phía đằng sau mình im lặng đến dị thường, rất lâu rất lâu không lên tiếng, nghi hoặc cô quay đầu lại thì đụng ngay vào một bức tường thịt rắn chắc— lồng ngực của ai đó.
Còn chưa kịp định thần lại thì cằm của cô đã bị một lực rất mạnh nâng lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào long nhan của cái người tâm tình bất ổn định kia.
“Hôm qua, Anh đã nói với A Khoan và Mộ Dung Phẩm rằng anh hoàn toàn tin tưởng ở em.” Hạ Phùng Tuyền rất nhẹ nhàng tao nhã mỉm cười quý phái nhưng nụ cười này là nụ cười ẩn chứa nguy hiểm chết người: “Em sẽ không làm cho anh thất vọng chứ?”
“Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối không bao giờ!” Diệp Tây Hi rối rít trả lời, đầu lắc lấy lắc để tưởng như sắp lìa khỏi cổ luôn rồi ấy chứ.
Hạ Phùng Tuyền cúi người xuống đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi cô: “Anh tin rằng em cũng không dám.”
Sau đó, tiêu sái hắn quay người rời đi.
Tốn hơi thừa lời! Diệp Tây Hi nghiến răng kèn kẹt, chẳng phải câu trước vừa mới nói hoàn toàn tin tưởng cô sao, ấy thế mà câu sau đã uy hiếp cô rồi, thế là sao hả??? là sao????
Xoay người lại, tiếp tục cặm cụi chuẩn bị bữa sáng.
Thật không ngờ có một ngày Du Giang Nam lại đến nơi này.
Diệp Tây Hi chợt nhớ tới đêm trên bờ biển lần đó.
Tiếng sóng biển ào ào, mái tóc Du Giang Nam bị gió biển thổi rối bù, che phủ đôi mắt u buồn, còn có nụ hôn trong tích tắc ngắn ngủi nữa.
Tất cả những mảnh kí ức đó bây giờ ùa về trong tâm trí cô cứ như thể thời gian trôi qua đã đến mấy đời, những kí ức giờ đây đó thuộc về một miền xa xôi nào đó.
Cẩn thận ngẫm lại, Du Giang Nam giống như chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mộng trẻ thơ của cô, hoàng tử đánh bại ác ma, cứu mình thoát khỏi sự giam cầm của ác ma.
Vậy là hai người sống hạnh phúc bên nhau đến bạc răng long ư? Không, trong câu chuyện thần thoại này lại xuất hiện thêm một chi tiết không giống bất cứ câu chuyện nào trước đây, cô lạc mất chàng hoàng tử bạch mã ấy, đồng thời rơi vào tay một ác ma khác, hơn nữa, cô cuối cùng lại đem lòng yêu ác ma ấy.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Diệp Tây Hi mỉm cười khi nghĩ đến đây, chỉ có điều con ác ma nắm giữ trái tim cô này xem chừng cũng không tệ lắm, luôn một lòng một dạ đối với cô.
Nở nụ cười ngọt ngào, Diệp Tây Hi cho thêm vào phần ăn sáng của Hạ Phùng Tuyền nhiều trứng hơn một chút.
Chiều tối hôm đó, Diệp Tây Hi đang ngồi xem ti vi cùng Hạ Từ Viện và Từ Như Tĩnh ở phòng khách, lúc vô tình ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Du Giang Nam từ ngoài cửa bước vào.
Vẫn hình bóng giống trong tâm trí cô mãi khắc sâu ghi nhớ, bộ quần áo sáng màu, khí chất cao quý nho nhã, yên bình mà trầm lặng.
Hắn nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, có mừng rỡ, có mất mát, cũng có ngơ ngẩn u rầu.
Diệp Tây Hi sửng sốt một giây, cuối cùng cũng đứng dậy mỉm cười: “Anh đến rồi à.”
“Ừ.” Du Giang Nam gật đầu, hàng lông mi khẽ rủ xuống, khiến cho khuôn mặt vốn thư sinh phảng phất u buồn kia có chút gì đó mờ ảo không nắm bắt được:
“Lần trước, anh nghe nói em bị Du Nhất Giới bắt cóc đưa tới Italy, không sao chứ?”
“Anh cũng biết mà, em vốn dĩ vận may đầy mình mà, lần nào cũng gặp dữ hóa lành, không sao cả.” Diệp Tây Hi hắc hắc lém lỉnh cười.
“Vì thế cho nên người ta mới nói, ngu ngốc mạng là lớn nhất, quả không có sai bao giờ.” Phía sau bọn họ, truyền tới giọng nói hài hước đến rợn tóc gáy của Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi ai oán bất lực thở dài.
Lại nữa rồi.
Hạ Phùng Tuyền thân mật đặt tay lên vai Diệp Tây Hi, giống như đang công khai biểu thị quyền sở hữu của mình vậy.
Diệp Tây Hi khẽ nhíu mày, âm thầm dùng cùi trỏ huých Hạ Phùng Tuyền xê ra một chút.
Du Giang Nam nhẹ nhàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Lúc này, Hạ Từ Viện mới cầm lấy điều khiển tắt ti vi đi, rất chi là nhàn hạ rảnh rỗi vô cùng quay qua nhìn Từ Như Tĩnh ngồi bên cạnh buôn dưa: “Cô thử nói xem, ba người kia là tình tay ba thật hay giả nhỉ, nhìn thì không thấy gì nhưng ai mà biết được.”
Diệp Tây Hi, Hạ Phùng Tuyền, Du Giang Nam: “…………”
Lúc này, trên lầu vang lên một chuỗi âm thanh liên tiếp.
“Gâu! Gâu! Gâu!” Tiếng kêu hưng phấn.
“Bạch! Bạch! Bịch!” Bốn cái chân mập mạp béo ú nần đạp đạp trên sàn nhà rất vội vã.
“Gâu!!!!” Tiếng kêu thảm thiết.
“Huỵch! Huỵch! Rầm! Rầm! Bịch!”
Chuỗi âm thanh liên hoàn “ngộ nghĩnh” này diễn ra rất nhanh, đám người Diệp Tây Hi chỉ kịp nhìn thấy một cục tròn tròn đen đen trắng trắng lẫn lộn lăn bình bịch bình bịch từ trên cầu thang xuống.
Khổ đại cừu thâm.
Khổ đại cừu thâm lúc la lúc lắc tấm thân béo mầm của nó, hai mắt long lanh long lánh nhìn Du Giang Nam trìu mến, “Gâu!!!” một tiếng rồi chạy ùa về phía hắn.
Suất ca, suất ca mua nó ngày bé.
Nhất định là suất ca tới cứu mình thoát khỏi bể khổ này rồi!
Du Giang Nam ôm lấy nó, yêu thương vuốt ve bộ lông rậm rạp của nó, cười nói:
“Thật không ngờ Khổ đại cừu thâm lại lớn đến thế này đây.”
“Cũng không ngờ tới một điều nữa, đó chính là nó lại dính ngươi như vậy nhỉ.” Hạ Hư Nguyên chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau mọi người như một âm hồn thoắt ẩn thoắt hiện, thâm ý khó đoán mập mờ nói: “Vừa nhìn thấy ngươi, nó liền hớn ha hớn hở chẳng coi Phùng Tuyền ra cái đinh rỉ gì hết á.”
Dứt lời Hạ Hư Nguyên còn liếc mắt nhìn Diệp Tây Hi cười khiêu khích, ý tứ không cần nói rõ cũng hiểu.
Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn ngược, dùng hết sức lực từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ trừng mắt nhìn Hạ Hư Nguyên, hù chết ngươi, hù chết ngươi, hù chết ngươi.
“Dù sao, nó cũng biết Du tiên sinh trước, tình cảm tất nhiên là sâu nặng hơn chút ít, Phùng Tuyền mà gặp nó lâu hơn chút nữa thì… ai biết được ngày hôm nay sẽ như thế nào nhỉ?” Mộ Dung Phẩm cũng chẳng biết từ xó xỉnh nào ló mặt ra góp vui, vẻ mặt vui mừng khôn siết nhìn kẻ khác gặp nạn.
Diệp Tây Hi chuyển mục tiêu, bắt đầu nhìn chằm chằm vào bộ mặt đểu cáng của Mộ Dung Phẩm, ánh mắt tóe lửa, đốt cháy ngươi, đốt cháy ngươi, đốt cháy cả nhà ngươi.
Cuối cùng là A Khoan giáng một đòn chốt hạ: “Đừng nói chó, người có khi cũng như vậy nha, ôi nhớ làm sao, kỉ niệm ngày nào…..”
Hở, ngay cả A Khoan cũng hùa theo bọn họ sao? o (>﹏< )o
Diệp Tây Hi chỉ còn nước ngồi trồng nấm tự kỉ nơi góc tường, hai hàng lệ tuôn rơi ôm nỗi hận này thôi.
Len lén nhìn Hạ Phùng Tuyền, phù!! May quá, không có gì cả, vẫn sóng êm bể lặng.
Diệp Tây Hi nghi ngờ, cái quái gì vậy, hắn đổi tính rồi hả?
Nhưng mà, buổi tối hôm đó…
Tất cả mọi người đều yên bị trên bàn ăn, Khổ đại cừu thâm theo thường lệ nằm gục dưới chân Hạ Phùng Tuyền, chờ hắn cho ăn.
Hạ Phùng Tuyền chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nó một cái, sau đó quay sang phân phó A Khoan: “Khổ đại cừu thâm phát phì rồi cần phải giảm cân, trong tuần lễ này chỉ cho nó ăn thức ăn dành cho chó thôi, không được phép cho nó ăn bất cứ thứ gì khác.”
Nghe vậy, Khổ đại cừu thâm ai oán thấu trời xanh, còn Diệp Tây Hi thì rùng mình rét run.
Bạn Trai Ta Là Con Sói Bạn Trai Ta Là Con Sói - Tát Không Không Bạn Trai Ta Là Con Sói