Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 9
Cập nhật: 2022-06-04 17:51:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73 - 74
hapter 73
“Không đời nào.” Diệp Tây Hi trả lời như đinh chém sắt.
“Vì sao?” Nhất Giới nhướn mày hỏi.
“Thứ nhất, nếu tôi mà dám có ý định bỏ rơi hắn thì nhất định sẽ chết rất thê thảm, hắn chỉ cần một đao thôi là có thể băm vằm tôi thành ngàn mảnh a!” Nghĩ tới đây, Diệp Tây Hi vô thức run lẩy bẩy.
“Hắn tàn bạo như thế ư?” Nhất Giới lại nhíu mày sâu hơn: Thế còn nguyên nhân thứ hai thì sao?”
“Thứ hai là,” Diệp Tây Hi đứng bật dậy, giật đuôi tóc của mình ra khỏi tay của Nhất Giới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại tên Nhất Giới này một phen, cau mày nói: “Tôi với anh cũng chỉ mới quen biết, lý do gì khiến tôi phải chọn anh nhỉ?”
“Lý do chẳng phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi đó sao.” Nhất Giới ngả lưng lên chiếc ghế salon màu vàng nhạt, một tay chống cằm, ánh mắt sắc bén giảo hoạt: “Tôi đẹp trai hơn hắn, ôn nhu hơn hắn, lịch lãm hơn hắn.”
“Thế thì sao chứ?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Thế cho nên căn cứ vào nguyên tắc kẻ nào mạnh hơn ưu tú hơn kẻ đó sẽ thắng thì cô nên chọn tôi mới phải.” Giọng nói của Nhất Giới rất nhẹ, nhưng lại có một loại mê hoặc làm dao động lòng người, giống như thuật thôi miên.
“Nhưng mà, trên thế giới này còn có rất nhiều người so với anh còn đẹp trai hơn, so với anh còn ôn nhu hơn, so với anh còn lịch lãm hơn, nếu cứ dựa theo cái nguyên tắc kia thì tôi hẳn là nên lựa chọn những con người ưu tú đó đúng không?” Diệp Tây Hi không khỏi bật cười.
“Còn một lý do nữa.” Nhất Giới im lặng nhìn cô, trong mắt bập bùng ánh lửa nho nhỏ bắt đầu nhen nhóm: “Tôi yêu em hơn bất cứ kẻ nào khác.”
Diệp Tây Hi “Ha ha ha” bật cười ha hả: “Đừng đùa tôi.”
“Em không tin?” Nhất Giới hỏi.
“Anh sẽ làm gì để khiến tôi tin tưởng vào điều đó đây?” Diệp Tây Hi lau nước mắt do cười quá nhiều: “Chúng ta quen nhau được bao lâu chứ?”
“Tình yêu không phải dùng thời gian để cân đo đong đếm.” Nhất Giới bình thản nói.
“Đồng thời tình yêu cũng không phải dùng một lời nói có thể khẳng định đâu.” Diệp Tây Hi nghiêm nghị hỏi: “Anh rốt cuộc là kẻ nào?”
“Tôi là Nhất Giới.” Nhất Giới mỉm cười yếu ớt, nụ cười 10 phần thì 9 phần bí hiểm.
“Anh biết rõ tôi đang hỏi cái gì mà.” Diệp Tây Hi hoài nghi nhìn về phía hắn: “Đến tột cùng thì anh là ai?”
“Tôi tên là Nhất Giới.” Nhất Giới mỉm cười, nhắc lại.
“Nhất Giới, cảm ơn anh đã cứu tôi, cũng cảm ơn anh đã nói “yêu” tôi nhưng bây giờ tôi phải về nhà rồi.” Diệp Tây Hi xoay người, bước nhanh về phía cửa.
Đúng lúc đó thì cô đột nhiên cảm thấy chân tay mình căng cứng lại.
Nhất Giới mạnh mẽ kéo cô trở lại, nhanh chóng rút ra một sợi dây thừng.
Diệp Tây Hi căn bản chưa kịp hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra thì trong nháy mắt tay chân cô đã bị trói chặt hết đường cựa quậy.
Nhất Giới bế cô đặt lên giường, khoá chặt.
Diệp Tây Hi không khỏi giận dữ, hét lên: “Uy, rốt cuộc anh muốn làm gì?! Muốn bắt cóc tôi sao?”
“Tôi không hề có ý định đó.” Nhất Giới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Tôi chỉ đơn giản muốn làm cho em yêu tôi mà thôi.”
“Anh điên rồi!” Diệp Tây Hi kêu thất thanh: “Buông tôi ra!”
“Em phải ngoan ngoãn, hiểu chưa?” Nhất Giới an ủi: “Tôi sẽ không làm em đau.”
“Thế này còn không phải là làm tôi đau sao?” Diệp Tây Hi bừng bừng giận dữ: “Đến tột cùng thì anh có âm mưu gì?”
“Tôi chỉ muốn hai chúng ta có thêm nhiều thời gian bên nhau, như thế em mới có thể từ từ nhận ra những ưu điểm hấp dẫn của tôi chứ.” Nhất Giới bưng tới một bát canh hạt sen nóng hổi, múc một thìa, đưa tới bên miệng cô: “Càng nhìn vết thương của em tôi càng đau xót a, biết em thích ăn nhất cái này, tôi liền lập tức sai người mang tới đó.”
Diệp Tây Hi bất thình lình trợn mắt lên nhìn hắn: “Làm sao anh biết tôi thích ăn thứ này?”
“Lúc hôn mê em đã nói thế.” Nhất Giới hời hợt trả lời.
“Thế ư?” Diệp Tây Hi hừ lạnh một tiếng: “Thì ra lúc hôn mê tôi nói nhiều như vậy à?”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động từ đâu đó lảnh lanh vang lên không dứt, Diệp Tây Hi trong lòng cả kinh, thì ra chỗ này vẫn có sóng điện thoại, tên khốn Nhất Giới này ngay từ đầu đã rắp tâm lừa gạt cô.
Nhất Giới để bát canh xuống, đi tới cửa sổ, rút điện thoại ra ấn nút nghe: “Ừ, được rồi, tiếp tục tạo tín hiệu giả, để bọn chúng càng đấu nhau phân cao thấp, đối với chúng ta mà nói chỉ có lợi càng thêm lợi mà thôi… Còn nữa, đã sắp xếp xong lịch trình chưa? Ngày mai tới đón ta.”
Mặc dù Nhất Giới cố tình nói chuyện nước đôi mập mờ không rõ ràng bất cứ chuyện gì nhưng Diệp Tây Hi hiểu một chuyện.
Đó là một âm mưu.
Tên Nhất Giới này, hắn âm thầm tính toán tất cả.
Còn cô thì bị giam chặt trong cái âm mưu đó.
Nhất Giới cúp điện thoại, lại bước tới mép giường, tiếp tục đút cho cô.
Diệp Tây Hi đột nhiên rất ngoan ngoãn biết điều mở miệng húp thìa canh hắn đút cho: “Anh gọi ai tới đón chúng ta vậy? Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?”
Nhất Giới tinh nghịch nháy mắt một cái: “Ngày mai, em sẽ biết.”
Diệp Tây Hi rất muốn nhào tới cắn chết hắn, nhưng giờ phút này toàn thân bị trói hết cựa quậy, bất đắc dĩ phải nín nhịn, dịu dàng nói: “Anh vừa mới nói, muốn làm cho tôi từ từ phát hiện ra ưu điểm hấp dẫn của anh đúng không, nhưng bây giờ anh dùng phương thức thô lỗ như thế này đối với tôi chỉ càng bôi đen hình tượng anh trong lòng tôi mà thôi.”
“Tôi cũng chỉ vì lo lắng em sẽ chạy mất mà đành phải dùng đến hạ sách này.” Nhất Giới ánh mắt trìu mến yêu thương nhìn cô say đắm, giọng điệu tỏ ra là một kẻ si tình, toàn bộ cử chỉ hành động lời nói của hắn đều toát ra một loại mỵ lực khó có thể diễn tả bằng lời nói, nếu giờ phút này có người thứ ba chứng kiến ở đây nhất định sẽ cho rằng lỗi sai hoàn toàn là do Diệp Tây Hi mà ra.
Cho nên, Diệp Tây Hi uất ức ngày càng thêm uất ức, không có cách nào giải toả niềm oan khuất này, giận đến huyết mạch sôi trào.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Diệp Tây Hi cố gắng hít một hơi thật sâu, nói: “Được rồi, tôi sẽ không chạy, phiền anh có thể cởi trói cho tôi được không?”
“Không được, Tây Hi, tôi không tin em ở chỗ đó đấy.” Nhất Giới thẳng thắn, sau đó vuốt ve khuôn mặt cô, cười cười như thể không có chuyện gì xảy ra: “Ngoan, tôi bây giờ có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, rất nhanh sẽ trở lại, đúng rồi, buổi tối em muốn ăn món gì?”
“Ăn thịt của anh!” Diệp Tây Hi nghiến răng nghiến lợi.
“Thật đáng yêu quá!” Nhất Giới tiếp tục vuốt ve hai má của cô, ngữ khí sủng nịnh.
Diệp Tây Hi không biết nên khóc hay nên cười đây, con người này, thần kinh quả thực không bình thường mà!
Nhất Giới khoá cửa kỹ càng, sau đó mới lái xe chạy dọc theo con đường mòn trên núi.
Diệp Tây Hi đời nào cam lòng chịu giam hãm ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, cô nhìn khắp bốn phía, tìm xem có cái gì sắc nhọn có thể cứa đứt dây trói không.
Nhưng tên Nhất Giới này cảnh giác rất cao, lúc chuẩn bị rời đi cũng mang toàn bộ đồ vật trong phòng chuyển đi chỗ khác.
Đang trong lúc khóc không ra nước mắt, đau đớn vì không có cách nào khả thi, tầm mắt của Diệp Tây Hi đột nhiên dừng lại ở cái cửa sổ, mắt cô trở nên sáng ngời.
Cô cố nhích đến mép giường,nhích nhích nhích gắng hết sức đến lúc rơi xuống đất thì thôi, sau đó nhỏm người dậy nhảy như kangaroo đến chỗ cửa sổ, quay lưng lại, đưa hai tay đang bị trói của mình lại gần sát thành cửa sổ gỗ kia, bắt đầu cọ sát.
Mặc dù cửa sổ này làm bằng gỗ rất trơn nhưng mà sát lâu như vậy vẫn có chút công phá, rốt cuộc thì sau mười phút, sợi dây thừng cũng dứt rời ra.
Lúc này, hai cổ tay Diệp Tây Hi đã rách tươm, máu tươi tràn ra.
Nhưng cô chẳng có thì giờ đâu mà quan tâm đến vết thương đó, vội vàng dùng tay gỡ dây trói hai chân mình, sau đó vọt tới phía cửa ra vào.
Nhưng cái cửa đó đã bị khoá chặt.
Diệp Tây Hi hai mắt loé sáng, cô lui về phía sau hai bước, dồn khí xuống đan điền, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một cước đá mạnh vào cái cửa.
Cú đá này uy lực vô cùng, cánh cửa gỗ đáng thương đã quy tiên.
Không dừng lại nghỉ ngơi dù là một giây, Diệp Tây Hi hướng về phía rừng cây mà hối hả chạy trốn.
——–
Dãy nhà cổ kính phong cách châu Âu, những hành lang uốn lượn vòng quanh, những hồ nước núi đá nhân tạo, những cây cầu nho nhỏ bắc ngang hòn non bộ giả, mỗi cảnh sắc trang trí ở đây đều thể hiện tinh tế ý tứ của người thiết kế cũng như chủ nhân của nó.
Hạ Phùng Tuyền thổi nhè nhẹ chén trà Bích Loa Xuân trước mặt mình, hơi nóng còn đang nghi ngút bốc lên, ngồi đối diện hắn lúc này là Du Tư Nhân.
“Hôm nay ngươi mời ta tới đây chỉ để thưởng thức đình viện của ngươi sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Bản thân ta rất muốn thưởng thức nhưng đáng tiếc ngươi bây giờ lại không có nhã hứng này.” Du Tư Nhân bình thản nhấp một ngụm trà: “Nghe nói Du Tử Vĩ gần đây bị ngươi chỉnh rất thê thảm?”
Hạ Phùng Tuyền im lặng không phủ nhận.
“Thật ra thì, sau bao ngày cho người đi điều tra, ngươi đã phát hiện ra Diệp Tây Hi vốn dĩ không phải do Du Tử Vĩ bày trò bắt đi, đúng không?” Du Tư Nhân nhàn nhạt hỏi.
Chapter 74
“Sở dĩ ngươi liên tục nhắm vào Du Tử Vĩ, một phần vì trút giận, phần nữa là vì muốn âm thầm cảnh cáo tên thủ phạm ẩn trong bóng tối kia, đúng không?” Du Tư Nhân nhẹ nhàng đặt chén trà nóng xuống, trà trong chén khẽ lay động sóng sánh.
Hạ Phùng Tuyền vẫn tiếp tục im lặng.
“Tuy nhiên, ngươi vẫn chưa tìm được thủ phạm là kẻ nào, đúng chứ?” Du Tư Nhân nhàn nhãn mỉm cười.
Hạ Phùng Tuyền nhíu mày: “Tất cả những gì ngươi muốn nói… chỉ có thế thôi ư?”
“Thủ phạm lần này, quả thật rất thần bí, hơn nữa tính toán tỉ mỉ không sơ xuất để lộ ra một chút dấu vết nào, còn cố ý tạo thêm nhiều chứng cứ giả nhằm đổ hết tội lên đầu Du Tử Vĩ. Ban đầu, ta cũng cho thủ hạ đi điều tra nhưng vô ích không tìm được manh mối đáng tin cậy nào. Nhưng mấy ngày trước, ta chợt nhớ tới, kẻ này khiến cho ta cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.” Du Tư Nhân đôi môi mỏng lẳng lặng đóng rồi mở chầm chậm phân tích: “Khi còn bé, ta ghét nhất chơi với một đứa nhỏ, ở cùng một chỗ với nó, ta không bao giờ chiếm được phần thắng, giành được thứ ta muốn. Bởi vì so với ta nó còn độc hơn, hơn nữa, không cần biết nó bày ra trò tai quái gì, nó đều có cách dễ dàng làm cho người lớn tha thứ bỏ qua … Kẻ này, chính là người duy nhất trên thế gian này ta không dám tuỳ tiện chọc vào.”
“Là ai?” Hạ Phùng Tuyền ánh mắt rét lạnh, sát ý ngập tràn.
“Kẻ đó, chính là đứa con độc nhất vô nhị của Du Tử Vĩ.” Du Tư Nhân gằn từng câu từng chữ: “Du Nhất Giới.”
“Du Nhất Giới?” Hạ Phùng Tuyền lẩm bẩm nhắc lại cái tên này.
Du Tư Nhân tiếp tục: “Chính là hắn, hơn mười năm trước, Du Tử Vĩ cùng người vợ đầu tiên của hắn ly hôn, sau đó thì cưới Liễu Vi Quân, còn Du Nhất Giới thì cùng mẹ của hắn sang định cư bên Italy, nhưng mà gần đây, có người thấy hắn thường xuyên lảng vảng gần khu vực này, cho nên ta đoán, chuyện này hẳn là do hắn bày trò.”
“Hắn cũng muốn có một cơ thể bất tử sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Du Tư Nhân đưa ánh mắt về phía trước, con ngươi đảo qua lại: “Ta cho rằng, cái hắn muốn làm còn quá trớn hơn thế kia.”
“Có ý gì?” Hạ Phùng Tuyền giọng nói ngày càng lạnh lẽo.
“Hắn đối với giấc mộng bất tử hoàn toàn không có chút hứng thú. Du Nhất Giới là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, đối với bất cứ người đàn bà nào hắn cũng đối xử rất tốt, nhưng, hắn không hề yêu thương ai trong số đó, bởi vì hắn cho là bọn họ không xứng với mình, ham muốn lớn nhất của hắn chính là cưới được một người con gái hoàn mỹ nhất. Trên phương diện nào đó có thể khẳng định Diệp Tây Hi, đối với các tộc người sói, là một truyền thuyết hoàn mỹ.” Du Tư Nhân lời nói chứa đựng nhiều ẩn ý: “Ngươi nói xem, hắn muốn làm cái gì đây?”
Hạ Phùng Tuyền hai nắm tay đã siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt bắt đầu rơm rớm máu, đôi mắt luôn bình tĩnh phẳng lặng như mặt hồ giờ phút này cũng nổi lên ánh lửa rừng rực cháy.
Du Tư Nhân nhấc bình trà sứ lên, hơi nghiêng một chút, nước trà từ từ chảy vào chén: “Chọn đúng thời cơ đi tìm bọn chúng, Du Tử Vĩ bên này, giao cho ta.”
Hạ Phùng Tuyền đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Thay ta cảm ơn Từ tiểu thư.”
Vài giọt trà sánh ra ngoài, hơi nóng bốc lên nghi ngút, khói chờn vờn trong không khí rồi từ từ tan biến.
Hạ Phùng Tuyền đã rời đi.
Từ Như Tĩnh từ gian phòng bên cạnh bước ra.
“Hắn quả nhiên đoán ra, em giúp hắn.” Du Tư Nhân ngẩng đầu, mỉm cười: “Anh đã làm theo đúng ý em muốn, đem tung tích của Diệp Tây Hi nói hết cho Hạ Phùng Tuyền, tiếp theo, anh sẽ tiếp tục giúp em đối phó với Du Tử Vĩ.”
Từ Như Tĩnh là da trắng mịn như ngọc, cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Du Tư Nhân cầm lấy tay cô, vuốt ve từng ngón tay cô, đột nhiên, hắn tăng lực ở tay, kéo Từ Như Tĩnh vào lòng mình.
Hắn cúi đầu, Từ Như Tĩnh có thể thấy rất rõ vết sẹo bên mắt phải của hắn, trên khuôn mặt điển trai kia bỗng hiện lên chút tà khí, một loại tà khí nguy hiểm nhưng hấp dẫn.
“Anh cũng không phải là giúp không công cho em.” Hắn nói: “Nhớ thoả thuận của chúng ta chứ?”
Từ Như Tĩnh cắn chặt môi, cho đến khi đôi môi căng mọng đó bắt đầu rỉ máu tươi: “Chỉ cần anh thay cha mẹ em báo thù, tất cả mọi việc của em, đều tuỳ ý anh quyết định.”
“Rất tốt.” Du Tư Nhân mơn trớn gương mặt cô, lẩm bẩm nói: “Rất tốt.”
——–
Trong rừng núi rậm rạp, Diệp Tây Hi vẫn đang hối hả chạy trốn.
Sắc trời đã dần tối đen, xung quanh cô bốn bề đều chìm vào sự im lặng đáng sợ, chỉ thỉnh thoảng ở đâu đó mới vẳng lên một hai tiếng kêu ngắn ngủi của loài thú không rõ tên nào đó, càng khiến cho người ta sợ run dựng tóc gáy.
Mặc dù vừa đói vừa khát lại sợ hãi, Diệp Tây Hi vẫn cố gắng chạy không ngừng.
Bây giờ, tên Nhất Giới kia hẳn là đã phát hiện ra cô mất tích rồi, có lẽ còn bắt đầu đuổi theo cô không chừng.
Cho nên, cô phải chạy nhanh hơn nữa.
Nghĩ tới đây, đôi chân Diệp Tây Hi càng không ngừng tăng tốc.
Nhưng vì mải chạy khẩn trương quá, không hề đề ý đến mấy cái rễ cây cổ thụ dưới chân, Diệp Tây Hi liền ngã sõng soài trên mặt đất.
Cú ngã này, hậu quả thực nghiêm trọng, đầu gối khuỷu tay cô đều rách bươm, đau chết mất!
Diệp Tây Hi cắn chặt răng, nhịn đau đớn, không để cho mình bật khóc thành tiếng.
Phải biết rằng, giữa chốn rừng núi hoang vu im ắng không tiếng động nào như thế này, đó chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Cho nên, Diệp Tây Hi chỉ có thể ngồi trên mặt đất, cố gắng nhẫn nhịn chờ vết thương đã nhức nhối hơn.
Nhưng vừa tĩnh tâm lại một chút, lại nghe thấy phía trước truyền tới còi xe ô tô.
Chẳng lẽ là Nhất Giới?!
Diệp Tây Hi trong lòng căng thẳng, vội vàng núp sau một thân cây, len lén vươn đầu ra nhìn, phát hiện thấy có mấy chiếc xe sang trọng đỗ dọc theo đường mòn, bình tĩnh nhìn kỹ, biển số xe lại chính là công ty của Hạ Phùng Tuyền.
Diệp Tây Hi mừng rỡ như điên, trong nháy mắt quên hết đau đớn, đứng bật dậy, hô to: “Tôi…”
Mở miệng mới phát hiện ra, bởi vì đã chạy rất lâu mà chưa uống một ngụm nước nào nên cổ họng cô đã trở nên khô khốc, Diệp Tây Hi vội vàng ho nhẹ hai tiếng, đang chuẩn bị kêu lên lần nữa thì bỗng nhiên nghe thấy phía sau lưng mình có tiếng động kì lạ.
Tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng lá khô xào xạc trên mặt đất.
Răng rắc răng rắc.
Diệp Tây Hi cảm thấy lông tơ phía sau gáy mình đã dựng đứng hết cả lên, cô từ từ quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt xanh mượt sáng quắc.
Một con sói.
Một con sói trắng.
Ánh mắt miễn cưỡng đóng rồi mở ra, toát ra sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
Không phải là Du Tư Nhân, cũng không phải là Du Giang Nam.
Vậy thì là ai?
Diệp Tây Hi không còn thời gian suy nghĩ thêm nữa, chỉ trong phút chốc, con sói đã nhảy bật lên, hướng chỗ cô mà nhảy tới.
Diệp Tây Hi chỉ cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn là màu trắng, không có bất cứ hình ảnh âm thanh màu sắc nào khác.
Một màu trắng bất tận…
——-
Gần đây chuyện có thể coi là vui mừng nhất của Hạ gia chính là việc A Khoan đã tỉnh lại.
Cả nhà náo động, ồ ạt rồng rắn kéo nhau đến bệnh viện thăm A Khoan.
Nhìn khuôn mặt bọn trẻ do chính tay mình nuôi nấng, đứa nào đứa nấy đều hớn hở mừng rỡ, A Khoan bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp ngọt ngào, nhưng mà những lời tiếp theo bọn chúng thốt ra lại làm cho hắn một lần nữa trở về tủ lạnh.
“A Khoan, chú rốt cuộc cũng tỉnh rồi, những ngày vừa qua tụi này thực không thể chịu được mấy món ăn do Từ Viện nấu thêm nữa rồi, quả thực là kinh dị đến không thể nuốt trôi mà.” Một Hạ Hư Nguyên xưa nay luôn điềm đạm chưa bao giờ kích động mất bình tĩnh như thế này: “Tay chân chú đã có thể cử động, việc băm thái hẳn là không thành vấn đề rồi, tôi lập tức cho người đi làm thủ tục cho chú xuất việc ngay lập tức nhá.”
“A Khoan, thực sự là tốt quá.” Bởi vì mang thai nên lượng hormone trong người Hạ Từ Viện liền tăng đột biến, không có việc gì cũng dễ dàng xúc động lệ tuôn rơi: “Chú biết không? Tôi trong lúc rửa mặt lỡ tay đánh rơi lọ sữa rửa mặt xuống bồn cầu đến nay đã hơn một tuần rồi, ô ô ô ô, bây giờ thì tốt rồi, chỉ chờ chú về giúp tôi cạy nó lên thôi.”
A Khoan: “…”
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, vẫn có một điều đáng vui mừng, A Khoan chú ý tới Khổ đại cừu thâm đang co ro nằm trong lòng Mộ Dung Phẩm, hỏi: “Wow, Khổ đại cừu thâm cũng cố ý tới đây đón ta sao? Không uổng công ta cho mi ăn bao bữa no say a!” So với hai tên ranh con kia thì còn nghĩa tình chán.
Mộ Dung Phẩm bình tĩnh lắc đầu: “Nó là đi khám bác sĩ … Kể từ ngày rót súp chim bồ câu kia vào miệng nó, nó không hề mở miệng ra ăn bất cứ thứ gì nữa.”
“Thế sao còn không mau đưa nó tới chỗ bác sĩ thú y đi?” A Khoan nghi ngờ.
“Bởi vì lần trước đi rồi, bác sĩ thú y còn cảnh cáo, nếu như bọn họ còn phát hiện ra Khổ đại cừu thâm chịu tổn thương nặng nề như thế này một lần nữa thì sẽ ngay lập tức gọi điện báo cho hiệp hội bảo vệ động vật.”
A Khoan thương cảm nhìn Khổ đại cừu thâm trong tình trạng hấp hối, trong lòng dâng lên niềm an ủi to lớn.
Thì ra ở Hạ gia, mình vẫn chưa phải là kẻ thê thảm nhất.
Bạn Trai Ta Là Con Sói Bạn Trai Ta Là Con Sói - Tát Không Không Bạn Trai Ta Là Con Sói