There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 9
Cập nhật: 2022-06-04 17:51:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69 - 70
hapter 69
Đang trong lúc mành chỉ treo chuông, A Khoan bỗng hoá thân thành sói, ôm lấy Diệp Tây Hi bay vụt ra khỏi xe, càng nhanh càng tốt phải thoát khỏi khu vực nguy hiểm này.
Mà ba chiếc xe đang đuổi theo kia trong nháy mắt cũng đâm sầm vào nhau.
Nghe tiếng nổ ầm vang dậy trời đất, ánh lửa tung toé khắp không gian, khói bụi dày đặc sặc sụa trong không khí.
Cho đến lúc này, Diệp Tây Hi mới kịp nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng an toàn, nhưng…
“A Khoan, vừa nãy chạy vội quá muội quên cầm theo quần áo cho huynh mất rồi!” Diệp Tây Hi áy náy nói.
A Khoan: “…”
Diệp Tây Hi tiếp tục an ủi: “Nhưng mà không sao, dù sao chân của muội cũng bị mấy kẻ kia doạ đến mềm nhũn rồi, như thế thì huynh càng dễ cõng muội hơn đó.”
A Khoan: “…” Thế này thì coi là an ủi cái nỗi gì!
Nhưng cực chẳng đã không có cách nào khác, ai bảo kiếp trước hắn gây ra nhiều nghiệp chướng, để kiếp này gặp phải cái cục nợ này đây?!
A Khoan đành cúi đầu, để cho Diệp Tây Hi leo lên cổ mình ngồi.
Nhưng mà, nặng quá đi mất!
Mấy ngày trước vì muốn chơi Phùng Tuyền một vố mà hắn cố ý nhồi cho Tây Hi ăn nhiều một chút, khiến cho cô mập lên không ít, không ngờ tới đến ngày hôm nay lại hại chính bản thân mình.
Thật là nghiệp chướng!
Hơn nữa nha đầu chết tiệt này miệng còn không ngừng lầm bà lầm bầm thì thà thì thầm bên tai hắn: “A Khoan, sao huynh chạy trốn gì mà chậm như rùa bò thế, muội thấy trước kia bọn Phùng Tuyền đều chạy trốn như ngựa phi á.”
A Khoan: “@#¥%%¥#@%&(*)(_)...” Đó là vì có quả đại cân vật vã như muội ngồi trên cổ được chưa!
Con đường xây dựng ở chân núi nên xung quanh có rất nhiều bụi rậm, cây cối um tùm.
Chỉ sợ ngày mai bản tin thời sự lại đưa tin một bày người sói kinh hãi chạy như điên trước ống kinh máy quay thì chết dở, hai người liền nhảy vào một bụi cây chạy men theo đường trong rừng.
A Khoan vì chứng minh mình càng già càng dẻo dai, liều mạng chạy về phía trước, Diệp Tây Hi bị gió tạt vào mặt đến không thể mở mắt ra nổi, chỉ có thể cúi đầu nằm rạp trên lưng A Khoan.
Bất quả cảm giác lại rất thoải mái a, giống như ngồi trong một cỗ xe dã chiến, hơn nữa còn là loại xe vượt địa hình chuyên dụng nữa cơ.
Nhưng không có dấu hiệu gì báo trước, A Khoan bỗng nhiên dừng lại.
Diệp Tây Hi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, thiếu chút nữa té xuống, đang định oán giận mắng đôi ba câu nhưng khi ngẩng đầu lên lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình, ngây ngốc nhìn.
Xung quanh hai người họ, tất cả đều là sói.
Phía sau những tán lá rậm rạp, những đôi mắt xanh mướt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào hai người.
“A Khoan.” Diệp Tây Hi nuốt nước bọt nói: “Làm ơn hãy nói với muội rằng, đây là người Phùng Tuyền cử tới tiếp ứng cho chúng ta.”
A Khoan thành thực lắc đầu.
“Nói như vậy.” Diệp Tây Hi rụt rụt cổ: “Bọn chúng là tới để bắt muội về làm công cụ tạo máu sao?”
A Khoan tàn nhẫn gật đầu.
Diệp Tây Hi thực sự sợ hãi rung mình một cái.
Những con sói khổng lồ kia bắt đầu di chuyển, từ từ hướng chỗ hai người họ mà nhích tới gần.
A Khoan quay đầu lại nhìn Diệp Tây Hi một cái, cô nhẹ nhàng tát tát vào mặt mình chấn tĩnh lại sau đó vòng tay ôm chặt cổ A Khoan.
Tiếp theo, A Khoan giống như một mũi tên phóng về phía trước, nhào lên hai con sói đang lăm le đứng bên trái, chỉ trong nháy mắt đã đánh gục chúng xuống đất, mở đường máu. Sau đó, vận dụng hết khí lực của mình, bật người nhảy về phía trước chạy như điên, tốc độ cực nhanh, như thể chưa bao giờ chạy nhanh đến như thế.
Đằng sau bọn họ, hơn mười con sói vẫn điên cuồng đuổi theo, bám sát sàn sạt, cự ly ngày càng giảm xuống.
Để nhanh chóng cắt đuôi bọn chúng, A Khoan chọn chạy theo một con đường mòn nhỏ. Diệp Tây Hi đang nằm trên lưng hắn, hơi nhỏm dậy cúi đầu nhìn xuống, liền thấy bên cạnh mình là vách núi rất sâu dựng đứng, sợ đến thót tim vội nhắm chặt mắt lại.
Trong khoảnh khắc này, Diệp Tây Hi rốt cuộc cũng hiểu, toàn bộ những lời của Hạ Phùng Tuyền đều đúng, cô tốt hơn hết là nên ở kỹ trong nhà, buồn bực đến mốc meo còn hơn là phiêu lưu mạo hiểm đem mạng sống của mình ra đùa giỡn ở bên ngoài a!
Hối hận cũng đã không kịp nữa rồi, bây giờ chỉ có thể cầu xin thượng đế ở trên cao phù hộ cho bọn họ vượt qua được cửa ải này mà thôi.
Không cầu bình an tuyệt đối, khi cô vừa cầu khấn xong thì một tiếng súng rất lớn từ đâu đó bỗng vang lên, ngay sau đó, cơ thể A Khoan nghiêng ngả một cái, chao đảo một chút.
Diệp Tây Hi quay đầu lại, liền phát hiện trên chân phải của A Khoan máu đang tuôn ra xối xả.
“A Khoan! Huynh bị thương rồi!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa khóc nức nở.
A Khoan không để ý tới điều đó, chỉ có tốc độ đang giảm dần, nhưng vẫn kiên trì cố gắng chạy về phía trước.
“A Khoan, huynh mau thả muội xuống và chạy đi!” Diệp Tây Hi vừa nói vừa buông A Khoan ra, nhưng A Khoan đã cúi đầu xuống ngậm chặt lấy tay cô.
Độ mạnh yếu vừa phải, không có làm đau cô nhưng cũng đủ để không buông được cô ra.
Diệp Tây Hi nhìn vệt máu loang lổ, vết thương đang ngày càng toác ra phía sau chân A Khoan, không nhịn được bật khóc thành tiếng.
Nếu như hôm nay cô không đòi ra ngoài thì tốt rồi.
Tại sao lại không chịu nghe lời Hạ Phùng Tuyền cơ chứ?
Tại sao cứ luôn không hiểu chuyện như vậy?
May mà lúc này bọn họ đã chạy được đến cuối rừng cây, không xa phía trước, là đến đường lớn rồi, Hạ Phùng Tuyền chắc chắn sẽ cử người tới tiếp ứng.
A Khoan không hề bận tâm đến vết thương của mình, tăng tốc chạy.
Diệp Tây Hi tim cũng như sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Nhưng đúng vào lúc đó, lại một tiếng súng nữa vang lên, Diệp Tây Hi chợt cảm thấy cánh tay mình trĩu nặng xuống, không còn chút khí lực nào nữa, cô dần dần không còn ý thức được điều gì tiếp theo xảy ra, hai tay buông thong xuống, không còn bám chặt cổ A Khoan, cả người theo quán tính, giống như một mảnh vải mỏng manh từ từ rơi xuống vách núi sâu thẳm kia…
—–
Từ lúc nhận được cú điện thoại đó của Hạ Phùng Tuyền, Mộ Dung Phẩm cả người như kết thành một tảng băng.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tìm ra bệnh viện Hạ Từ Viện định phá thai, sau đó chạy như bay đến đón đầu cô, trực tiếp lao vào phòng phẫu thuật.
“Trời ơi, đây là phòng phẫu thuật mà, làm sao anh lại… “ Y tá đang định đuổi Mộ Dung Phẩm ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt sát khí của hắn, lập tức đem toàn bộ những lời định nói nuốt xuống để ruột và dạ dày tự trao đổi với nhau.
Người đàn ông này, toàn thân tản ra ngọn lửa giận hừng hực, thật là đáng sợ.
Mộ Dung Phẩm bước tới gần bàn mổ, nhìn tay bác sĩ chuẩn bị gây mê cho Hạ Từ Viện.
Hắn trầm giọng ra lệnh: “Các ngươi, toàn bộ cút hết ra ngoài cho ta.”
Bác sĩ đẩy gọng kính mình lên một chút: “Anh là ai? Sao anh có thể tự do vào phòng phẫu thuật như thế này cơ chứ? Anh có biết làm như vậy sẽ mang vào đây bao nhiêu là vi khuẩn không? Anh…”
Mộ Dung Phẩm không chờ bác sĩ nói xong đã nhắc cổ áo ông ấy xách lên, chỉ một động tác, gọn gàng linh hoạt quẳng ông ấy ra ngoài.
Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nhìn Hạ Từ Viện.
Hạ Từ Viện hai tay đặt ngay ngắn trên bụng mình, bình tĩnh nhìn lại hắn.
Hai người ai cũng không muốn mở miệng ra nói trước.
Dưới ánh đèn giải phẫu, sắc mặt của Mộ Dung Phẩm rất không tốt.
Từ trước tới nay, hắn lúc nào cũng như đeo một cái mặt nạ trên mặt, khuôn mặt hoà nhã bình tĩnh trước bất cứ việc gì, nhưng từ khi gặp phải Hạ Từ Viện, chiếc mặt nạ này liền tự động bể vụ tan tành.
Lần này, cũng như thế.
“Em nhất định muốn phá sao?” Hắn hỏi.
Hạ Từ Viện gật đầu.
Mộ Dung Phẩm rơi vào trầm mặc, hắn bước tới cửa sổ, một hồi lâu sau, cuối cùng hắn mới hỏi: “Phải làm thế nào thì em mới chịu giữ lại nó?”
“Anh cũng biết mà.” Hạ Từ Viện trả lời vọng lại từ phía sau hắn.
Đúng vậy, hắn biết cô muốn điều gì.
Chỉ là hắn không có cách nào buông tay mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Mộ Dung Phẩm nắm chặt hai tay: “Được, anh đáp ứng em, nếu em giữ lại đứa bé này, anh sẽ ly hôn với em ngay lập tức.”
“Em muốn làm ngay bây giờ.” Hạ Từ Viện ép thêm một bước.
Mộ Dung Phẩm đồng ý, đi tìm người làm thủ tục, chỉ trong nửa giờ đã giải quyết thoả đáng mọi chuyện.
Cầm trong tay đơn ly hôn với đầy đủ chữ ký của cả hai người, Hạ Từ Viện thở phào nhẹ nhõm một cái.
Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày nay, cuối cùng cô cũng tự do!
“Chúng ta đi thôi.” Mộ Dung Phẩm nói.
“Anh đi trước đi, em còn phải tiến hành phẫu thuật.” Hạ Từ Viện lại một lần nữa nằm lên bàn mổ.
Mộ Dung Phẩm ánh mắt trầm xuống: “Từ Viện, anh thật chẳng hiểu nổi em lật lọng như thế để làm gì cơ chứ!”
“Em không lật lọng gì cả.” Hạ Từ Viện nhìn hắn, cười hớn hở: “Quên nói cho anh biết việc này, trong tử cung của em có một khối thịt thừa, sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi nên cần phải làm tiểu phẫu để cắt bỏ nó ra ngoài.”
“Đây chính là mục đích em muốn phẫu thuật ngày hôm nay sao?” Mộ Dung Phẩm bừng tỉnh.
“Không sai, em có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại được khuyến mãi thêm cái này nữa.” Hạ Từ Viện đặt một nụ hôn đỏ chót lên đơn ly hôn.
Lúc này, Mộ Dung Phẩm không biết nên bước tới ôm hôn cô hay là bóp chết cô nữa.
—–
Cũng trong lúc đó, Hạ Phùng Tuyền đã chạy tới khu rừng kia, nhìn thấy nằm trong vũng máu A Khoan thương tích đầy mình, còn Tây Hi, thì không thấy tung tích gì.
Sau khi kiểm tra, A Khoan toàn thân lãnh 5phát đạn chí mạng rất nguy hiểm đến tính mạng, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất là vết thương chếch phía ngực phải, chỉ kém một ly là miễn bình luận luôn.
Những kẻ đó là sát thủ chuyên nghiệp.
“Bây giờ phải làm gì?” Nhìn A Khoan lâm vào tình trạng hôn mê, Mộ Dung Phẩm hỏi.
Hạ Phùng Tuyền ánh mắt kết thành băng: “Kể từ ngày hôm nay, Hạ gia và Du Tử Vĩ chính thức tuyên chiến.”
“Ý anh là…”
“Mộ Dung, tôi muốn anh bằng mọi giá, bất cứ cách nào cũng phải tìm ra sơ hở trong công việc làm ăn kinh doanh của Du Tử Vĩ, dùng thủ đoạn lách luật phong toả tài khoản của hắn, phân tán lực lượng của hắn.” Hạ Phùng Tuyền phân phó đâu vào đấy: “Đồng thời, phái thêm nhiều người đi giám sát Du Tử Vĩ, lục tung từng chỗ hắn đến, cố gắng hết sức tìm ra tung tích của Tây Hi.”
Việc này không thể chậm trễ, Mộ Dung Phẩm lập tức bắt tay vào làm liền, hắn mở cửa phòng bệnh, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy một vị khách không mời mà tới.
Một người đàn ông đầy tà khí.
Du Tư Nhân.
“Du Tiên sinh?” Mộ Dung Phẩm khẽ mỉm cười: “Thật là khách quý lâu ngày mới gặp lại!”
“Bât luận là nói cái gì, từ miệng đại luật sư Mộ Dung Phẩm đây nói ra hình như đều mang theo một chút ý tứ khác thì phải.” Du Tư Nhân cười mà như không cười nói.
“Du tiên sinh lo lắng quá rồi, chỉ là hôm nay ngài tới đây, chắc không phải là quan tâm tới thương thế của A Khoan chứ?” Mộ Dung Phẩm trả lời một cách mỉa mai.
Du Tư Nhân không chút hoang mang đáp: “Tôi cũng tương đối quan tâm, không biết Hạ tiên sinh định vì A Khoan, vì Diệp Tây Hi báo thù như thế nào đây?”
“Ngươi là nghĩ tới đây tìm ta hợp tác sao?” Hạ Phùng Tuyền vẫn trầm mặc nãy giờ bỗng mở miệng.
“Không sai, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác cùng nhau đối phó với Du Tử Vĩ. Có như thế, ngươi có thể sớm cứu được mỹ nhân của mình về, còn ta cũng sớm có thể đoạt lại vị trí xứng đáng của ta ở Du gia.” Du Tư Nhân mỉm cười, ánh mắt dần trở nên nham hiểm xảo quyệt, “Ngươi thử nói xem?”
Hạ Phùng Tuyền xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn: “Ta hợp tác với ngươi.”
Chapter 70Diệp Tây Hi tỉnh lại, ý thức dần khôi phục, cảm giác đầu tiên của cô là: đau, cảm giác thứ hai là: rất đau và cảm giác thứ ba là: cực kì đau nhức.
Xương giống như nát vụn ra thành nhiều mảnh, bây giờ kêu lạo xạo trong người cô vậy.
Cái cảm giác này khó chịu đến mức khó có thể hình dung đầy đủ được.
Cô không khỏi rên thành tiếng.
“Cô tỉnh rồi à?” Bên cạnh cô bỗng truyền tới một giọng nói xa lạ.
Diệp Tây Hi mở mắt ra, nhìn thấy một nam nhân.
Một nam nhân nhìn rất khá.
Nói thật, mặc dù Hạ Phùng Tuyền rất bá đạo, Hạ Hư Nguyên rất biến thái, Du Tư Nhân rất âm độc, A Khoan rất chững chạc, nhưng không thể phủ nhận, tất cả bọn họ đều thuộc hàng soái ca trăm người mới chọn được một.
Vậy nên mới nói, hỗn chiến giang hồ bao lâu với bọn họ, Diệp Tây Hi đã sớm miễn dịch với loại sinh vật phát sáng – đại soái ca như thế này rồi.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy nam nhân này vẫn không nhịn được âm thầm thở dài trong lòng một cái.
Ngũ quan của hắn, nếu chỉ nhìn đơn thuần một khía cạnh sẽ chẳng thấy vẻ gì đặc biệt nổi bật cả nhưng khi hợp chung chúng với nhau thì lại tạo ra một khuôn mặt điển trai kinh thiên động địa
Đó là một nam nhân mang vẻ đẹp ma quái, ánh mắt sáng quắc, từng đường nét trên khuôn mặt đầy sức hấp dẫn người khác.
Diệp Tây Hi kinh ngạc ngắm nhìn suốt một phút, mà nam nhân kia cũng bình thản giống như đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của người khác rồi, mặt không đổi sắc cứ để cô ngắm cho đã mắt thì thôi.
Rốt cuộc, Diệp Tây Hi cũng định thần lại: “Anh là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Nam nhân kia trả lời chậm rãi: “Tôi là Nhất Giới, đây là nhà của tôi, còn cô là do ngã từ trên núi kia mà rơi xuống chỗ này.”
Diệp Tây Hi dần dần nhớ lại, đúng rồi, bọn họ bị Du Tử Vĩ mai phục, cánh tay cô trúng đạn, buông thong xuống khỏi cổ A Khoan, rơi xuống vách núi này.
Khó trách toàn thân mình mẩy lại đau ê ẩm nhừ tử đến như vậy, thì ra là rơi từ trên cao xuống.
Mặc dù bất tử thiệt có lợi nhưng cứ tiếp tục bị thương kiểu như vầy thêm vài lần nữa thì nói không chừng cũng đau đến chết mất.
“Tôi cũng có vài vấn đề nữa cần hỏi cô đây?” Nhất Giới hỏi: “Cô là tội phạm vượt ngục, hay là con cái của dòng họ giàu có nào đó đang chạy trốn?”
“ Dòng họ giàu có?” Diệp Tây Hi máu sôi trào nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Làm sao có thể, con cái nhà quyền quý chẳng phải đều có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành sao?”
“Cô nói cũng có lý.” Nhất Giới suy nghĩ một chút: “Vậy thì cô chỉ có thể là tội phạm vượt ngục thôi!”
Diệp Tây Hi: “…”
“Xin hỏi, anh tại sao lại muốn hỏi vấn đề này?” Diệp Tây Hi có chút khó hiểu chất vấn hắn.
“Bởi vì quanh khu vực này hiện có rất nhiều người đang tìm cô.”
“Có người tìm tôi?” Diệp Tây Hi kích động bật dậy hỏi: “Người dẫn đầu có phải là một người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua cũng khá đẹp trai, mà thực tế đúng là rất đẹp trai phải không?”
“Tôi nghe những kẻ đó nói chuyện qua điện thoại với người đứng đầu gọi là Du tiên sinh, có phải người đó không?”
Diệp Tây Hi lắc đầu: “Không phải, đó là một người nhìn qua đã thấy thâm độc mà thực tế là cực kì thâm độc.”
“Đó là kẻ đã truy đuổi cô?” Nhất Giới nhẹ giọng hỏi: “Thật may là tôi không đem cô giao ra.”
“Nhất Giới tiên sinh…”
“Gọi tôi Nhất Giới là được rồi, dĩ nhiên nếu có muốn có thể gọi tôi là Giới cũng không có vấn đề gì.” Nhất Giới nhìn cô, ánh mắt thâm thuý bắt đầu biến hoá huyền ảo thành ánh mắt trìu mến mang theo hấp dẫn.
“Vậy, gọi là Nhất Giới đi.” Diệp Tây Hi vội vàng thu lại tầm mắt, ra sức dụi dụi mắt mình: “Tôi.. tôi có thể gọi điện thoại nhờ được chứ?”
“Gọi cho người nhà tới đón cô ư?” Trong lúc vô tình, Nhất Giới đã tới ngồi bên cạnh cô từ lúc nào: “Sao vậy, cô không tin tưởng tôi à?”
“Không phải,tôi không có ý đó.” Diệp Tây Hi lại vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ muốn báo mình vẫn bình an, tránh làm cho mọi người lo lắng thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Nhất Giới đưa điện thoại di động cho cô.
Diệp Tây Hi đón lấy, bấm số điện thoại về Hạ gia, nhưng lại không có chút tín hiệu nào.
“Chuyện gì thế này?” Diệp Tây Hi sốt ruột.
“Tôi quên mất không nói cho cô biết, chúng ta bây giờ đang ở trong núi sâu, tín hiệu điện thoại chập chờn lắm đấy.” Nhất Giới nhẹ nhàng vuốt tóc cô, bộ dạng vô cùng thân mật.
Diệp Tây Hi càng ngày càng cảm thấy vị đại suất ca tốt bụng này có cái gì đó rất không bình thường, làm sao có thể sống quen thuộc bình thản giữa chốn hoang vu rừng núi thế này kia chứ?
“Đúng rồi, tôi đã hôn mê bao lâu vậy?” Diệp Tây Hi mượn cớ hỏi, đặt chiếc điện thoại xuống chen giữa cô và Nhất Giới.
Ai dè tên Nhất Giới này lại dính như kẹo kéo, một mực sáp lại gần cô: “Cũng gần một tháng rồi.”
“Một tháng!” Diệp Tây Hi trợn mắt không tin vào tai mình: “Làm sao có thể lâu như vậy được?”
“Tây Hi, cô rơi xuống từ trên cao như vậy, lúc ấy toàn thân xương gãy vụn.” Nhất Giới kỳ quái nói thêm: “Nếu là người bình thường thì đã sớm về trầu diêm vương rồi.”
Diệp Tây Hi gượng gạo cười ha ha vài tiếng: “Vậy sao? Vận khí của tôi quả là rất tốt, gặp đại nạn mà không chết.”
“Đúng vậy a, không biết gặp được tôi có thể nói là phúc của cô hay không đây?” Nhất Giới cười quỷ dị.
“Ha ha.” Diệp Tây Hi cũng cười đáp lại mấy tiếng, sau đó im bặt ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên thấy cái gì đó cực kì bất bình thường ở đây: “Làm sao anh biết tên của tôi?!”
“Là chính cô nói cho tôi mà.” Nhất Giới đáp: “Trong lúc hôn mê cô đã nói cho tôi biết.”
“Thế ư?” Diệp Tây Hi có chút nghi hoặc, nhưng lại nghĩ mãi không ra cái gì kì quái nữa, chỉ nói: “Vậy, có thể phiền anh đi báo tin giùm tôi được không? Người nhà của tôi sẽ báo đáp anh thật chu đáo.”
“Tôi muốn như thế nào, bọn họ cũng nguyện ý báo đáp sao?” Nhất Giới nằm trên giường, hơi nhỏm người dậy, lấy tay chống cằm, nhìn thẳng Diệp Tây Hi tươi cười hỏi.
“Dĩ nhiên dĩ nhiên, anh cứ việc mở miệng hô mưa gọi gió.” Diệp Tây Hi bảo đảm.
“Vậy thì,” ánh mắt tên Nhất Giới trở nên ám muội: “Tôi muốn em,có được không?”
“Hả?!” Diệp Tây Hi cả người cứng ngắc.
Nhất Giới bỗng nhiên cười phá lên: “Nói giỡn với cô thôi, xem cô kìa, mồ hôi mồ kia đầm đìa rồi.”
“Ha ha ha, thì ra là nói giỡn sao.” Diệp Tây Hi run rẩy lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Cũng không hẳn.” Nhât Giới khẩu khí đột nhiên lại trở nên nghiêm túc lạ thường: “Nếu như tôi nói thật thì sao?”
Diệp Tây Hi nín thở.
“Ha ha, cưng ơi, xem cô kìa, bị tôi doạ đến mức miệng méo xệch sang một bên rồi kìa.” Nhất Giới đưa tay nâng cằm cô, đưa lại gần mặt mình.
Diệp Tây Hi xác định, khoảnh khắc đó, trong đầu cô bùng lên một ý nghĩa thôi thúc muốn giết kẻ nào đó.
——–
Sáng sớm, Liễu Vi Quân mặc bộ đồ ngủ vải xa tanh màu trắng ngồi trước bàn trang điểm.
Bà kinh ngạc nhìn vào hình ảnh mình trong gương, khuôn mặt được chăm sóc kĩ lưỡng thường xuyên, nhìn đi nhìn lại như chỉ mới ba mươi.
Nhưng ánh mắt không lừa được người.
Trong ánh mắt của bà chứa đựng bao việc đời phức tạp.
Cả đời này, bà đã chiếm được rất nhiều, đồng thời cũng mất đi không ít.
Đến tột cùng tất cả có đáng giá hay không, bà vĩnh viễn không có thể biết được.
Lúc này, một nữ hầu phòng bước vào, sắp xếp lại chăn gối ga giường, bà hỏi: “Lão gia đâu?”
“Dạ, lão gia ở thư phòng ạ.” Nữ hầu phòng đáp.
“Nhà có khách đến sao?” Liễu Vi Quân thuận miệng hỏi.
Nữ hầu phòng kia quanh co ấp úng đáp: “Dạ… là Du Giang Nam thiếu gia tới ạ.”
“Giang Nam?” Liễu Vi Quân đột nhiên quay người lại: “Nó tới làm gì?”
“Tôi không biết thưa phu nhân.” Nữ hầu phòng dè dặt nói tiếp: “Tôi chỉ nhìn thấy, thiếu gia tới sắc mắt rất không tốt.”
Liễu Vi Quân trầm mặc, bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh tới thư phòng.
Bên trong, chồng của bà cùng con trai bà gươm đã tuốt vỏ, nỏ đã căng dây, cả hai trừng trừng nhìn nhau giằng co.
Du Giang Nam lạnh lùng hỏi: “Đến tột cùng thì ông đã đem Tây Hi nhốt ở chỗ nào rồi?”
Du Tử Vĩ nhíu mày: “Tại sao ngươi khẳng định là ta bắt cô ta?”
Du Giang Nam phản kích: “Tại sao tôi lại phải tin việc đó không phải do ông làm đây?”
Bạn Trai Ta Là Con Sói Bạn Trai Ta Là Con Sói - Tát Không Không Bạn Trai Ta Là Con Sói