The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 791 / 9
Cập nhật: 2022-06-04 17:51:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63 - 64
hapter 63
Diệp Tây Hi sửng sốt, hồi lâu sau, cũng mỉm cười.
Đúng vậy, bởi vì hắn là Hạ Phùng Tuyền, bá đạo Hạ Phùng Tuyền.
Bởi vì cô là Diệp Tây Hi, gần mực thì đen Diệp Tây Hi.
Cô không muốn hắn ép buộc mình.
Hắn cự tuyệt sự phản kháng của cô.
Cho nên, hắn từ đầu tới cuối chỉ có bắt buộc… Còn cô, từ đầu tới cuối chỉ có chạy trốn.
Trừ phi một trong hai người chịu lùi một bước, nhưng thật đáng tiếc trong huyết quản của cả hai người vẫn cuồn cuộn chảy dù ít hay nhiều cũng là dòng máu không cam chịu thất bại của Hạ gia.
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?” Diệp Tây Hi hỏi.
“Nếu như em dùng hành động thức tế để sửa chữa lỗi lầm thì anh sẽ không truy cứu chuyện này nữa.” Hạ Phùng Tuyền bắt đầu ra điều kiện.
Diệp Tây Hi tự nhiên hiểu được hắn ám chỉ điều gì, từ chối thẳng thừng ngay tắp lự: “Không đời nào.”
“Được thôi, em định ngồi trên bệ cửa sổ bao lâu đây?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Đến khi anh chịu rời khỏi phòng của em mới thôi.” Diệp Tây Hi nói.
“Em biết lúc nào anh mới rời khỏi phòng em không?”
“Lúc nào chứ?”
“Khi nào trừng phạt em xong.”
Diệp Tây Hi nhún nhún vai: “Được thôi, vậy chúng ta cứ tiếp tục đứng như thế này đi.”
Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Tốt thôi.”
Hai người lại một lần nữa giằng co, trừng mắt nhìn nhau.
Từng giây từng phút “tích tắc! tích tắc!” trôi qua.
Diệp Tây Hi đã sắp không trụ thêm được nữa rồi.
Nhìn trộm xuống phía dưới, mặc dù chỗ này chỉ là lầu hai, nhưng cũng đủ cao để khiến người ta thấy nao nao như say xe.
Mà mặt đất cũng thật trơn, hơn nữa còn rất cứng nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, quay lại nói: “Hạ Phùng Tuyền.”
“Ừ.”
Diệp Tây Hi cắn cắn môi: “Nếu như em đáp ứng anh lần sau sẽ không chạy trốn nữa thì lần này có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được không?”
“Anh có thể tin được lời của em không đây?” Hạ Phùng Tuyền nhếch mép cười đểu, dò xét liếc cô một cái.
“Em thề.” Diệp Tây Hi giơ ba ngón tay lên làm dấu.
Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, một lúc sau, rốt cục nói: “Được rồi, nếu như lần sau em còn dám chạy trốn dù chỉ là ý nghĩ trong đầu, anh sẽ lặp lại những chuyện chúng ta đã làm trên đảo để trừng trị em đấy.”
“Một lời đã định.” Diệp Tây Hi yên lòng.
Hạ Phùng Tuyền đến gần, đưa tay ra cho cô: “Xuống đây đi.”
Diệp Tây Hi đang chuẩn bị cúi người xuống, đột nhiên lại nghe thấy phía sau lưng mình ào ào tiếng vỗ cánh, quay đầu lại nhìn, không biết từ đâu bay tới biết bao nhiêu chim bồ câu, thẳng hướng cô đang ngồi mà bay tới!
Diệp Tây Hi hét lên một tiếng, xoay người né tránh, chân đạp loạn xạ, kết quả là bước hụt ngã nhào xuống dưới.
“Bịch!” một tiếng, cô rơi ngay xuống một cái bồn hoa.
Địa điểm rơi xuống vừa vặn lại đối diện phòng khách lầu dưới.
Hạ Hư Nguyên cùng Hạ Từ Viện mỉm cười sung sướng khi người gặp hoạ đập tay nhau: “A Khoan,chú thua rồi nhá!”
A Khoan đau lòng hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Phùng Tuyền, ta không dạy được ngươi!”
Diệp Tây Hi không chết, nhưng cũng không phải là không có việc gì— gãy chân trái.
Bây giờ, cô chỉ có thể nằm trên giường, treo chân trái lên, đau khổ đến cùng cực.
“Uống chút canh hầm xương heo này đi, A Khoan cố gắng vì em mà chuẩn bị đó.” Hạ Phùng Tuyền dí cái thìa canh đến tận miệng đút cho cô.
“Không uống.” Diệp Tây Hi ngậm chặt miệng lại.
“Sao vậy?” Hạ Phùng Tuyền nhíu mày.
“Thứ nhất, đây là sự chống trả đối với hành vi gián tiếp làm em rơi xuống lầu của anh, thứ hai, cái món canh này có mùi thật sự rất quái lạ.” Diệp Tây Hi tổng kết hai nguyên nhân.
“Thứ nhất, một mình em tự bò lên bệ cửa sổ rồi tự mình rơi xuống. Thứ hai, canh tẩm bổ không phải là đồ ăn vặt, cho dù có mùi vị quái lạ thì cũng là chuyện đương nhiên.” Hạ Phùng Tuyền lật đổ toàn bộ hai nguyên nhân cô vừa nêu ra.
“Không uống cũng được thôi.” Hạ Phùng Tuyền đặt bát canh xuống, nhàn rỗi thong thả nói: “Chân của em còn lâu lắm mới liền lại được,thế thì càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi trên giường, mà anh thì muốn làm gì bao lâu cũng được a!”
Vừa dứt lời, Diệp Tây Hi vội vàng cướp lấy bát canh, đưa tay nắm chặt mũi, ngửa cổ lên trời mà tu một hơi hết sạch.Chapter 64
“Tốc độ nhanh thật.” Hạ Phùng Tuyền tấm tắc khen.
“Ngài đây quá khen rồi.” Diệp Tây Hi quẳng cái bát sạch trơn lại cho Hạ Phùng Tuyền.
Nhưng Hạ Phùng Tuyền cũng không có ý định rời đi, vẫn ngồi yên tại vị trí cũ bên cạnh giường của cô.
Diệp Tây Hi ho nhẹ một tiếng: “Em muốn đi ngủ.”
“Ý của em là, anh với em chúng ta cùng ngủ sao?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
Diệp Tây Hi khoé mắt giật giật một chút: “Em đâu phải nói là cái ý này được chưa.”
“Thế tại sao lại nói những câu dễ khiến người khác hiểu nhầm như vậy chứ?” Hạ Phùng Tuyền ai oán.
Diệp Tây Hi: “…”
Hạ Phùng Tuyền bỗng đứng dậy: “Anh đi tắm đây.”
Diệp Tây Hi giơ cả hai tay và một chân còn lại lên tán thành: “Đi thong thả, không tiễn.”
“Tại sao lại phải đưa tiễn chứ?” Hạ Phùng Tuyền liếc nhìn cô một cái: “Anh tắm ở chỗ này mà.”
Diệp Tây Hi: “@#¥%...”
Từ phòng tắm vọng lại một chuỗi âm thanh róc rách của nước chảy không ngừng.
Diệp Tây Hi ngó chăm chú lên trần nhà, trong lòng hỗn loạn, tùng bậy tùng bạ hết cả lên rồi.
Cô bây giờ, có khác nào con cua đã bị trói chặt tám cẳng hai càng, mặc sức cho người ta chém giết.
Hạ Phùng Tuyền sẽ bỏ qua cơ hội ngàn vàng này sao?
Nhưng mà bọn họ đã kịch liệt giằng co thương lượng như vậy rồi hắn tốt nhất là không nên ép cô vận động kịch liệt nữa đi.
Đang thấp thỏm, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Hạ Phùng Tuyền đi ra.
Hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lanh màu đen, rộng rãi thoải mái, vẫn còn dính nước bám sát vào người hắn, lộ rõ bao nhiêu cơ bắp săn chắc ở ngực và hai bắp tay của hắn.
Diệp Tây Hi co người lại: “Anh định làm gì?”
Hạ Phùng Tuyền không nói lời nào, trực tiếp hướng chỗ cô mà đi thẳng tới.
Diệp Tây Hi trong lòng tuyệt vọng tràn trề, quyết định không phản kháng vô ích thêm nữa, giang hai tay ra nói: “Anh đoạt được thân thể em nhưng sẽ không đoạt được tâm em đâu.”
Trong phòng đầu tiên là một sự im lặng đáng sợ kéo dài, một lúc lâu sau, giọng nói bình thản của Hạ Phùng Tuyền mới vang lên: “Diệp Tây Hi, anh chỉ nghĩ là ngủ trên cái giường lớn này thôi mà.”
Diệp Tây Hi mở mắt, phát hiện Hạ Phùng Tuyền đã nằm xuống bên cạnh cô tự lúc nào rồi, nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười vui vẻ.
Bị chơi xỏ.
Nhưng chỉ cần không bị ăn là tốt lắm rồi.
Diệp Tây Hi an tâm, do dự hỏi: “Anh ngủ ở đây làm cái quái gì hả?”
“Anh thích thế.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay ra kéo bả vai cô xuống, làm cho cô nằm trong ngực hắn mà ngủ.
Lo lắng bệnh khùng điên của hắn tái phát, Diệp Tây Hi không dám phản kháng.
Diệp Tây Hi mặt dán vào lồng ngực của hắn, bị một vật cưng cứng cọ cọ vào mặt vô cùng khó chịu, nhìn kỹ lại thì phát hiện hoá ra đó là một sợi dây chuyền trang trí một chiếc răng nanh.
Diệp Tây Hi tò mò: “Những cái răng này là của ai vậy? Tại sao anh lúc nào cũng đeo nó trên người vậy?”
“Đây là những cái răng của anh khi còn bé lần đầu thay răng đó.”
“Kinh thật anh còn giữ lại làm kỉ niệm cơ á, em thay răng chỉ có ném đi thôi.”
“Những cái răng này là một lời nhắc nhở.” Hạ Phùng Tuyền đều đều giải thích: “Nó là bị một người đánh gãy mà rụng xuống.”
Diệp Tây Hi cười đến cơ mặt co thịt rút gân, miệng không ngậm lại được: “Anh mà cũng có lúc bị người khác bắt nạt ư? Ha ha ha ha ha hmm.”
Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng trừng mắt nhìn cô đe doạ một cái, Diệp Tây Hi thức thời chớ có dám cười thêm tiếng nào nữa.
Cười thì nhịn được nhưng không thể nhịn được lòng hiếu kỳ, Diệp Tây Hi háo hức hỏi: “Vậy sau đó anh làm thế nào để trả thù được người đó?”
“Anh không thể trả thù.” Hạ Phùng Tuyền đáp: “Bà ấy là trưởng bối của anh.”
“Nhưng anh nhất định không chịu đầu hàng ở đó đúng không?” Diệp Tây Hi dò xét hỏi.
Hạ Phùng Tuyền gật đầu: “Không sai, anh đã thề sau này nhất định sẽ bẻ gãy hàm răng của con bà ấy, từng cái từng cái một mới thôi.”
“Thế là anh bẻ hết cả hàm thật không?” Diệp Tây Hi hỏi.
Hạ Phùng Tuyền nhìn cô một cái: “Không.”
“Sao lại thế?”
“Bởi vì bà ấy sinh ra lại là một bé gái.”
“Thì ra anh cũng hiểu chuyện, biết thương hoa tiếc ngọc như thế cơ đấy?!” Diệp Tây Hi phút chốc đã nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
Bạn Trai Ta Là Con Sói Bạn Trai Ta Là Con Sói - Tát Không Không Bạn Trai Ta Là Con Sói