The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5957 / 113
Cập nhật: 2015-09-11 13:05:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ill.
"Nào nào, chàng trai. Cậu phải để tâm vào trận đấu. Nếu cậu làm được điều đó, chúng ta sẽ nghiền nát Lanry và Tyson trong giải thi đấu."
Will ném trái banh từ tay này sang tay kia khi Scott đứng trong sân cát, vẫn còn đẫm mồ hôi từ trận bóng chuyền cuối cùng. Trời đã xế chiều. Họ đã xong việc ở garage lúc ba giờ, và đã chạy đua đến bãi biển cho một cuộc đấu chống lại hai đội đến từ Georgia và sẽ ở cả tuần trong vùng. Họ đang chuẩn bị tất cả cho giải đấu khu vực đông nam sau tháng tám này, sẽ được tổ chức tại bãi biển Wrightville.
"Họ chưa từng bị thua trong năm nay. Và họ vừa thắng giải thiếu niên toàn quốc." Will chỉ ra.
"Vậy sao? Chúng ta không có ở đó. Họ hạ gục một đám còi cọc."
Theo quan điểm khiêm tốn của Will, cuộc tranh giải thiếu niên toàn quốc không dành cho kẻ còi cọc. Tuy nhiên, trong thế giới của Scott, bất kỳ ai thua đều là kẻ còi cọc.
"Họ đã đánh bại chúng ta năm ngoái."
"Phải. Nhưng năm ngoái cậu chơi tệ hơn bây giờ. Tớ phải mang toàn bộ gánh nặng."
"Cám ơn nhé."
"Tớ chỉ đang nói, cậu mâu thuẫn quá đi. Như hôm qua ấy? Sau khi cô nàng 'the Lost Boys' cuốn đi khỏi ấy. Cậu đã chơi phần còn lại của trận đấu giống y như cậu bị mù vậy."
(* The Lost Boys: bộ phim kinh dị tuổi teen về ma cà rồng của đạo diễn Joel Chumacher trình chiếu năm 1987)
"Cô ấy không phải là cô nàng 'the Lost Boys'. Tên của cô ấy là Ronnie."
"Gì cũng được. Cậu có biết vấn đề của cậu là gì không?"
Vâng, Scott, vui lòng nói cho tôi biết vấn đề của tôi, Will nghĩ. Tôi đang khát khao nghe những gì cậu nghĩ đây. Scott tiếp tục, không đoán biết suy nghĩ của Will.
"Vấn đề của cậu là cậu không tập trung. Một điều nhỏ xảy ra, và cậu lạc mất vào vùng đất thần tiên Không Bao Giờ *. Oh, tớ đã đổ soda của Elvira* lên cô ấy, vì vậy tớ bỏ lỡ mất năm trái. Oh, Vampira* đã nổi điên với Ashley, vì thế tốt hơn tớ bỏ qua hai cú giao bóng..."
(* Never-never land: Vùng đất không bao giờ trong xứ sở thần tiên của cậu bé bay Pete Pan, trong bộ phim và truyện cổ tích nổi tiếng Pete Pan.)
(*Elvira: nhân vật nữ ma cà rồng trong bộ phim Elvira Mistress of Dark.)
(*Vampira: Nhân vật nữ ma cà rồng trong phim Vampira - Old Dracula)
"Cậu xong chưa vậy?" Will cắt ngang.
Scott có vẻ lúng túng. "Xong cái gì?"
"Xong việc đặt tên cho cô ấy."
"Thấy chưa! Đó chính xác là những gì tớ đang nói đến. Tớ không nói về cô ấy. Tớ đang nói về cậu và việc thiếu tập trung của cậu. Sự bất lực của cậu đối với việc tập trung vào trận đấu."
"Chúng ta vừa thắng liền hai sets đấu, và tổng cộng họ chỉ được có bảy điểm! Chúng ta đã nghiến nát họ rồi." Will phản công.
"Nhưng lẽ ra họ thậm chí không thể có đến năm điểm. Chúng ta lẽ ra đã ngăn chặn họ."
"Cậu nghiêm túc đấy chứ?"
"Phải, tớ nghiêm túc. Họ không thật khá."
"Nhưng chúng ta đã thắng! Điều đó không đủ hay sao?"
"Không, nếu cậu có thể thắng đậm hơn. Chúng ta có thể bẻ gẫy tinh thần của họ, để khi chúng ta gặp họ trong giải thi đấu, họ sẽ phải chịu thua trước khi trận đấu bắt đầu. Đó được gọi là đòn tâm lý."
"Tớ nghĩ đó là chạy theo điểm số."
"Hay đấy. Đó chỉ vì cậu không nghĩ thẳng thắn, hoặc là cậu không bao giờ kết thúc việc mê đắm vẻ ngoài của Cruella de Vil.*"
(*Cruella de Vil: nhân vật phản diện độc ác trong phim 101 con chó đốm của Walt Disney.)
Elvira, Vampira, và bây giờ đến Cruella. Ít nhất, Will nghĩ, cậu ấy đã không tái sinh bất kỳ vật liệu nào.
"Tớ cho rằng cậu hơi ghen tuông đấy." Will nói.
"Không. Theo ý kiến cá nhân, tớ nghĩ cậu nên trở lại với Ashley, để tớ có thể hẹn hò với Cassie."
"Cậu vẫn còn nghĩ về điều đó sao?"
"Xin chào? Còn ai khác để tớ nghĩ đến nữa nào? Cậu nên thấy cô ấy trong bộ bikini hôm qua."
"Vậy thì mời cô ấy đi chơi đi."
"Cô ấy sẽ không đi." Scott nhướng mày sửng sốt. "Cứ như thỏa thuận trọn gói hoặc thứ gì đó. Tớ không hiểu nổi luôn."
"Có lẽ cô ấy nghĩ cậu xấu xí."
Scott trừng mắt nhìn anh trước khi nặn ra tiếng cười giả bộ. "Ha-ha! Vui nhỉ. Cậu nên đặt chỗ cho mình trên Letterman* đi." Ánh mắt của cậu ta vẫn gắn chặt vào Will.
(*Letterman: một game show hài trên TV do lão ông tinh quái David Letterman dẫn chương trình.)
"Tớ chỉ nói vậy thôi mà."
"Tốt, vậy đừng nói, được chưa? Và có chuyện gì với cậu và..."
"Ronnie ư?"
"Phải. Có điều gì vậy? Ngày hôm qua cậu ở bên cô ấy suốt ngày, và rồi cô ấy xuất hiện vào sáng nay và cậu hôn cô ấy. Cậu có, giống như... nghiêm túc về cô ấy và mọi thứ không vậy?"
Will vẫn im lặng.
Scott lắc đầu khi cậu giơ một ngón tay, nhấn vào anh. "Nhìn đi, thế này nhé. Điều cuối cùng cậu cần là trở nên nghiêm túc với một cô gái. Cậu cần tập trung vào những thứ quan trọng. Cậu có việc làm toàn thời gian, cậu làm tình nguyện để cố cứu những con cá heo hay cá voi hay rùa biển hay bất luận thứ gì đó, và cậu biết chúng ta phải tập luyện nhiều như thế nào để sẵn sàng cho giải thi đấu. Cậu không có đủ thời gian nữa là!"
Will không nói gì, nhưng anh có thể thấy Scott càng lúc càng kích động với mỗi giây trôi qua.
"Ôi, thôi nào, chàng trai! Đừng làm thế với tớ. Cậu tìm thấy điều gì trên trái đất này trong cô ấy vậy?"
Will không nói gì.
"Không, không, không." Scott lập đi lập lại như niệm thần chú. "Tớ biết điều này sẽ xảy ra mà. Đó là lý do tớ muốn cậu trở lại với Ashley! Để cậu không trở nên nghiêm túc. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra. Cậu sẽ hóa thành một ẩn sĩ. Cậu sẽ bỏ bê bạn bè để cậu có thể đi chơi với cô ấy. Tin tớ đi, điều cuối cùng cậu cần là trở nên nghiêm túc với..."
"Ronnie." Will tiếp lời.
"Gì cũng được," Scott cáu kỉnh. "Cậu sẽ bỏ lỡ thời khắc quan trọng."
Will cười. "Cậu có nhận ra là cậu xem xét cuộc đời tớ nhiều hơn cả cuộc đời cậu không vậy?"
"Đó là vì tớ không đảo lộn mọi thứ lên giống như cậu."
Will vô tình giật mình, nhớ lại đêm hỏa hoạn và tự hỏi liệu Scott thật sự không có manh mối nào hay không.
"Tớ không muốn nói về điều đó." Will nói, nhưng anh nhận ra Scott không lắng nghe. Thay vì thế, ánh mắt của cậu ấy tập trung qua vai của Will, vào một vị trí phía dưới bãi biển.
"Cậu đang đùa đấy à." Scott lầm bầm.
Will quay người và thấy Ronnie đang tiến đến. Trong quần jeans và áo đen, dĩ nhiên, nhìn có vẻ lúng túng như một con cá sấu ở Nam cực. Một nụ cười toe toét dãn ra trên gương mặt anh.
Anh tiến về phía cô, say sưa trong ánh mắt của cô, tự hỏi một lần nữa rằng cô đang nghĩ gì. Anh thích việc anh không thể suy đoán về cô.
"Chào." Anh nói, đến bên cô.
Cô ngừng lại, ngay ngoài tầm với. Biểu hiện của cô nghiêm trang. "Đừng hôn em. Chỉ lắng nghe thôi, được không?"
Ngồi bên cạnh anh trong xe tải, Ronnie vẫn khó hiểu như trước. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mỉm cười yếu ớt, có vẻ hài lòng trong việc nhìn ngắm phong cảnh.
Ronnie cuộn đôi tay cô trong lòng. "Em muốn anh biết rằng cha em không quan tâm anh đang mặc quần short và áo không tay đâu."
"Chỉ mất vài phút thôi mà."
"Nhưng đó chỉ là một bữa tối thông thường."
"Anh đang nóng và đẫm mồ hôi. Anh sẽ không đến nhà em để ăn tối với cha em mà ăn mặc như một kẻ không ra gì đâu."
"Nhưng em chỉ nói là ông ấy không quan tâm thôi."
"Dù vậy, anh quan tâm. Không như vài người, anh thích tạo ấn tượng tốt."
Ronnie nổi giận. "Anh đang nói là em thì không ư?"
"Dĩ nhiên không phải. Chẳng hạn như, mọi người anh biết thích gặp gỡ người có tóc tím."
Dù cô biết anh đang trêu cô, mắt cô mở lớn và sau đó đột ngột hẹp lại. "Dường như anh đâu có gặp vấn đề gì với nó."
"Phải, nhưng đó là vì anh đặc biệt."
Cô khoanh tay và nhìn anh chằm chằm. "Anh định nói giống như vậy suốt đêm sao?"
"Giống như cái gì?"
"Giống như ai đó với ý định không bao giờ, không bao giờ hôn em lần nữa ấy?"
Anh cười và quay nhìn cô. "Anh xin lỗi. Anh không có ý đó. Và thật ra, anh thích dải tóc màu tím. Nó cho biết... em là ai."
"Được rồi, hay đấy, anh sẽ phải học để cẩn thận hơn với những gì anh nói lần sau." Khi cô nói, cô mở hộc đựng găng tay trong xe anh, và bắt đầu xem xét.
"Em đang làm gì thế?"
"Chỉ nhìn thôi. Sao vậy? Anh đang che dấu điều gì sao?"
"Xin cứ tự nhiên lục lọi từ đầu đến cuối. Và trong khi em làm thế, có lẽ em có thể sắp xếp ngay ngắn lại một chút."
Cô lấy ra một viên đạn súng trường và giơ nó lên để anh có thể thấy. "Em cho rằng đây là thứ anh dùng để giết những con vịt, đúng không?"
"Không, thứ đó dành cho nai. Nó quá lớn đối với một con vịt. Vịt sẽ bị xé tan thành mảnh vụn nếu anh bắn chúng với thứ đó."
"Anh có vấn đề nghiêm trọng, anh biết đấy."
"Anh đang nghe đây."
Cô cười khúc khích trước khi chìm vào im lặng. Họ đang đi trên rìa của hòn đảo gần bờ biển, và giữa những căn nhà vươn dài không ngừng tăng trưởng, ánh nắng lấp lánh trên mặt nước. Cô đóng hộc găng tay vào và hạ tấm che nắng xuống. Nhận ra một tấm hình của một cô gái tóc vàng đáng yêu, cô kéo nó ra và xem xét.
"Cô ấy thật đẹp." Ronnie nhận xét.
"Phải, cô ấy như thế."
"Cá mười đồng rằng anh đã đưa hình này trên trang Facebook của anh."
"Em thua, đó là chị anh."
Anh quan sát khi ánh mắt cô chuyển từ tấm hình sang cổ tay anh, chú mục vào chiếc vòng cổ tay macramé.
"Điều gì với chiếc vòng tay rất tương xứng đó?" Cô hỏi.
"Chị anh và anh đã làm ra nó."
"Không nghi ngờ gì là để khích lệ một nguyên do xứng đáng."
"Không." Anh nói, và khi anh không nói gì khác, anh có cảm tưởng rằng cô dường như cảm nhận qua trực giác việc anh không muốn nói gì thêm nữa. Thay vì thế, cô cẩn thận nhét tấm hình trở lại chỗ cũ và nhấc tấm chắn nắng lên lại.
"Nơi anh sống còn bao xa nữa?" Ronnie hỏi.
"Chúng ta sắp đến rồi." Will cam đoan với cô.
"Nếu em biết nó xa như thế này, em sẽ đi bộ về nhà, vì chúng ta càng lúc càng cách xa nhà em, ý em là vậy."
"Nhưng như vậy em sẽ bỏ lỡ cuộc trò chuyện sắc sảo của anh."
"Đó là những gì anh gọi à?"
"Em có kế hoạch xúc phạm anh thêm nữa không?" Anh liếc cô, "Anh chỉ cần biết có hay không để mở nhạc và không phải nghe chúng nữa."
"Anh biết là anh không nên hôn em lúc trước. Nó chẳng lãng mạn chút nào." Ronnie bắn trả.
"Anh lại nghĩ rất lãng mạn đấy chứ."
"Chúng ta ở trong một garage, tay anh đầy dầu mỡ, và bạn thân của anh đang trố mắt nhìn."
"Một sự sắp đặt tuyệt vời." Anh nói.
Khi anh giảm tốc độ, anh kéo tấm chắn nắng, sau khi rẽ, anh đến một điểm dừng và nhấn remote. Hai cánh cổng sắt với hoa văn trang trí trượt chầm chậm mở ra, và chiếc xe tải tiến vào. Bị kích động với viễn cảnh ăn tối với gia đình Ronnie, Will dường như không nhận ra Ronnie đã trở nên im lặng.
Bản Tình Ca Cuối Cùng Bản Tình Ca Cuối Cùng - Nicholas Sparks Bản Tình Ca Cuối Cùng