Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5957 / 112
Cập nhật: 2015-09-11 13:05:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
onnie.
Trong một lúc, một nhóm lớn tụ tập tai Bower's Point, nhưng từng người một, họ biến dần đi cho đến khi chỉ còn lại năm người. Một vài người khá ổn, một cặp thậm chí có đôi chút thú vị, nhưng khi rượu và bia bắt đầu phát huy tác dụng, và mọi người, trừ Ronnie, cho rằng họ có nhiều trò vui hơn là họ thật sự có. Sau một lúc, điều đó có phần chán ngắt và quen thuộc.
Cô đang đứng một mình bên mép nước, phía sau cô, gần lửa trại, Teddy và Lance đang hút thuốc, uống rượu và thỉnh thoảng tung những trái banh lửa cho nhau. Blaze líu nhíu ngôn từ của cô ấy và đeo dính Marcus. Trời đã quá khuya. Không phải theo tiêu chuẩn New York - ở nơi đó, cô sẽ không xuất hiện ở câu lạc bộ cho đến giữa đêm - nhưng xét đến thời gian cô thức dậy, đã là một ngày dài. Cô đã thấm mệt.
Sáng mai cô sẽ dậy trễ. Khi cô về nhà, cô sẽ treo những cái khăn hoặc một tấm mền trên thanh treo rèm; quỷ thật, cô sẽ ghim chúng trên tường nếu cô phải làm thế. Cô không có ý định trải qua mùa hè thức dậy cùng những nông phu, dù cho cô đã trải qua cả ngày trên bãi biển cùng với Blaze. Blaze đã khiến cô ngạc nhiên với lời gợi ý của cô ấy, và điều đó thật ra nghe có vẻ hơi khẩn khoản. Hơn nữa, cũng chẳng có việc gì khác để làm. Lúc sớm, sau khi họ rời khỏi quán ăn, họ ghé qua phần lớn những cửa hàng gần đó - bao gồm cửa hàng âm nhạc, một nơi rất tuyệt - và sau đó, họ đến nhà của Blaze để coi The 'Breakfast Club'* trong lúc mẹ cô ấy ở chỗ làm. Chắc chắn đó là một bộ film thuộc những năm tám mươi, nhưng Ronnie vẫn yêu thích và đã xem nó cả tá lần. Dù cho nó đã lỗi thời, nó thật đáng ngạc nhiên đối với cô. Thật hơn những gì diễn ra ở đây đêm nay - Đặc biệt khi Blaze càng say, cô ấy càng lờ Ronnie đi và càng bám chặt lấy Marcus.
(*The Breakfast Club là một bộ film truyền hình của Mỹ trình chiếu năm 1985 nói vể năm thiếu niên nổi loạn bị gom lại trong một hình phạt chung là cấm túc ngày thứ bảy để viết một bài luận 1000 từ. Năm mảnh đời bất hạnh, đau khổ, mất niềm tin, nổi loạn vị thành niên với những hoàn cảnh và tính cách khác nhau đã viết nên những bài luận về cảm nhận cá nhân hết sức cảm động.)
Ronnie không thích và cũng không tin tưởng Marcus. Cô có một rada khá tốt khi dính líu đến các anh chàng và cô nhận ra có vài thứ "off" về hắn. Như sự trống vắng trong đôi mắt của Marcus khi hắn nói chuyện với cô. Hắn nói những điều đúng - không còn nữa gợi ý điên rồ về việc đi Florida, ít nhất, và theo như thế, điều đó hết sức khác thường? - nhưng càng ở bên hắn lâu, cô càng sởn gai ốc. Cô cũng không thích Teddy và Lance, nhưng Marcus... Cô cảm nhận rằng, hành động bình thường đơn giản là một trò hắn ta đang chơi để thao túng người khác.
Và Blaze...
Thật kỳ lạ khi ở trong ngôi nhà của cô ấy lúc sớm, bởi vì nó có vẻ quá đỗi bình thường. Ngôi nhà nằm trong một ngõ cụt yên tĩnh và có những ô cửa chớp màu xanh rực rỡ, và một lá cờ Mỹ phất phơ trên hiên trước. Bên trong, những bức tường được sơn màu anh đào, và một bình hoa tươi đặt trên bàn trong phòng ăn tối. Một nơi ở sạch sẽ, không có gì náo động. Trong bếp, có một ít tiền trên bàn, kèm theo một mảnh giấy ghi chú gởi cho Blaze. Khi Ronnie bắt gặp Blaze trượt những tờ tiền vào túi và đọc mảnh giấy ghi chú, Blaze đã kể rằng mẹ cô ấy luôn để tiền cho cô. Đó là cách bà biết Blaze vẫn ổn khi cô ấy không về nhà
Kỳ lạ.
Điều cô thật sự muốn, là nói với Blaze về Marcus, nhưng cô biết sẽ không làm nên được điều tốt đẹp nào. Có Chúa biết cô đã học điều đó từ Kayla - Kayla đã sống trong sự khắc chế - nhưng ngay cả như thế, điều đó chẳng mang lại ý nghĩa gì. Marcus là kẻ xấu, và Blaze rõ ràng tốt hơn khi không có hắn. Cô thắc mắc tại sao Blaze không nhận ra điều đó. Có lẽ ngày mai họ sẽ nói về điều đó trên bãi biển.
"Bọn anh làm em chán sao?"
Quay người, cô thấy Marcus đang đứng phía sau cô. Hắn đang giữ một trái banh lửa, đặt nó quay tròn qua lưng bàn tay.
"Tôi chỉ muốn đi xuống gần biển thôi."
"Em có muốn anh mang cho em ít bia không?"
Theo cách hắn hỏi, cô có thể nói hắn đã biết những gì cô sắp nói.
"Tôi không uống."
"Tại sao?"
Vì nó sẽ làm người ta hành động ngu ngốc. Cô có thể nói thế. Nhưng cô đã không. Cô biết bất kỳ lời giải thích nào cô đưa ra sẽ chỉ kéo dài cuộc trò chuyện. "Tôi chỉ không uống. Vậy thôi."
"Chỉ nói không thôi ư?" Hắn chế nhạo.
"Nếu anh nói thế."
Trong bóng tối, hắn mang bóng dáng một nụ cười, nhưng đôi mắt hắn vẫn là những hố sâu đầy bóng tối. "Em cho rằng em tốt hơn chúng tôi à?"
"Không."
"Vậy thì đi nào." Hắn ra hiệu về phía lửa trại. "Hãy ngồi với chúng tôi."
"Tôi ổn."
Hắn liếc qua vai. Phía sau hắn, Ronnie có thể thấy Blaze đang đào bới thùng ướp lanh để tìm một lon bia khác, thứ cuối cùng cô ấy cần. Cô ấy đã không còn đứng vững trên chân mình nữa.
Không báo trước, hắn bước thẳng đến cô, vươn tay đến eo cô. Hắn siết chặt, kéo cô vaò gần hắn hơn. "Chúng ta hãy đi dạo bờ biển nào."
"Không." Cô rít lên. "Tôi không có tâm trạng. Và lấy tay anh ra khỏi tôi."
Nó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Cô có thể nói Marcus đang thấy điều này thú vị. "Em lo việc Blaze sẽ nghĩ gì sao?"
"Tôi chỉ không muốn, được chưa?"
"Blaze sẽ không quan tâm đâu."
Cô lùi lại một bước, gia tăng khoảng cách giữa họ.
"Được rồi." Cô nói, "Và tôi sẽ đi."
Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. "Phải, em làm điều đó." Rồi, sau khi ngừng lại, hắn nói lớn để những người khác có thể nghe thấy. "Không. Anh ở lại đây. Nhưng cám ơn vì đã hỏi."
Cô quá bàng hoàng để có thể nói được điều gì đáp lại. Thay vì thế cô nhìn xuống bãi biển, biết rằng Blaze đang quan sát, và đột ngột nghĩ rằng cô không thể chạy đủ nhanh khỏi đó.
Ở nhà, cha cô đang chơi piano, và ngay khi cô bước vào, ông lén nhìn đồng hồ. Sau những gì vừa xảy ra cô không có tâm trạng đối phó với ông, vì thế cô tiến về hành lang mà không nói một lời nào. Tuy vậy, ông hẳn đã thấy điều gì đó trên mặt cô, vì ông gọi theo cô.
"Con có sao không?"
Cô lưỡng lự. "Vâng, con ổn."
"Con chắc chứ?"
"Con không muốn nói về điều đó."
Ông nghiên cứu cô trước khi trả lời. "Được rồi."
"Còn gì khác không?"
"Đã gần hai giờ sáng rồi." Ông chỉ ra.
"Và?"
Ông khom người trên phím đàn. "Có một ít mì ống trong tủ lạnh nếu như con đói."
Cô phải thú nhận, ông đã làm cô ngạc nhiên với điều đó. Không diễn thuyết, không ra lệnh, không tuyên bố luật lệ. Khá nhiều sự trái ngược với cách mẹ cô sẽ đối xử. Cô lắc đầu và tiến về phòng ngủ, tự hỏi liệu có ai đó hoặc điều gì đó là bình thường ở đây không,
Cô đã quên treo mền trên cửa sổ, và mặt trời rọi sáng khắp phòng, đánh thức cô sau giấc ngủ ít hơn sáu giờ.
Gầm gừ, cô xoay qua và kéo chiếc gối úp qua đầu, nhớ ra những gì đã xảy ra trên bãi biển đêm trước. Rồi cô ngồi dậy, biết rằng giấc ngủ đã trượt đi mất.
Marcus dứt khoát khiến cô sởn gai ốc.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là, lẽ ra cô nên nói điều gì đó đêm qua, khi hắn nói lớn trên bãi biển. Điều gì đó chẳng hạn như anh đang nói cái quái quỷ gì vậy? Hoặc nếu anh nghĩ tôi sẽ đi đâu đó một mình với anh thì hãy quên suy nghĩ đó đi! Nhưng cô đã không nói gì, và cô ngờ rằng việc đơn giản chạy khỏi nơi đó là điều tệ hại nhất cô có thể làm.
Cô thật sự, thật sự phải nói chuyện với Blaze.
Với một tiếng thở dài, cô tung người khỏi giường và đi vào phòng tắm. Nhanh chóng, cô cởi đồ và xỏ vội vàng một bộ áo tắm bên dưới quần áo của cô, sau đó làm đầy một túi nặng với khăn tắm và sữa dưỡng thể. Vào lúc cô sẵn sàng, cô có thể nghe thấy cha cô đang chơi piano. Lần nữa. Ngay cả khi còn ở trong căn hộ, ông cũng không chơi nhiều như vậy. Tập trung vào tiếng nhạc, cô nhận ra ông đang chơi một trong những giai điệu mà cô đã biểu diễn ở Carnegie Hall, tương tự một trong những CD mà mẹ cô đã nghe trong xe hơi.
Như thể cô chưa có đủ thứ để đối phó vào lúc này.
Cô cần tìm Blaze để cô có thể giải thích những gì đã xảy ra. Dĩ nhiên, làm sao để làm điều đó mà không khiến cho Marcus không trở thành kẻ nói láo có lẽ là một vấn đề. Blaze sẽ muốn tin Marcus, và ai mà biết được gã đó đã nói gì sau khi cô đi khỏi. Nhưng cô sẽ phải vượt qua trở ngại đó thôi; hy vọng, dưới ánh mặt trời, mọi thứ sẽ trấn tĩnh lại và cô sẽ thực hiện điều đó một cách tự nhiên.
Ronnie rời khỏi phòng ngủ và đi xuống sảnh ngay khi tiếng nhạc từ phòng sinh hoạt kết thúc, chỉ để tiếp theo một đoạn thứ hai cô đã chơi ở Carnegie Hall.
Cô ngừng lại, chỉnh lại chiếc túi trên vai. Hiển nhiên ông đã làm điều đó. Không nghi ngờ gì vì ông đã nghe thấy tiếng vòi sen và biết cô đã thức giấc. Không nghi ngờ gì vì ông muốn họ tìm thấy những điểm chung.
Không phải hôm nay. Cha à. Rất tiếc, nhưng cô có việc để làm. Cô thật sự không có tâm trạng nào cho điều này.
Cô xém rập mạnh vào cửa khi Jonah xuất hiện từ bếp.
"Cha đã không nói con nên lấy thứ gì đó tốt cho con sao?" Cô nghe cha cô hỏi.
"Dạ có. Đó là Pop-Tarts." (một thương hiệu bánh ngũ cốc nổi tiếng của hãng Kellogg với nhiều loại hương vị: Chocolate, dâu, việt quất, anh đào... khoảng 29 loại)
"Cha đang suy nghĩ nhiều hơn về những giới hạn của ngũ cốc."
"Cái này có đường." Jonah mang một vẻ mặt xứng đáng nhất, "Con cần năng lượng, cha à."
Cô bắt đầu đi thật nhanh qua phòng sinh hoạt chung, hy vọng có thể đi qua cửa, trước khi ông có thể nói chuyện với cô.
Jonah cười. "Oh. Chào chị, Ronnie." Cậu bé nói.
"Chào Jonah. Tạm biệt Jonah." Cô vươn tới tay nắm cửa.
"Con yêu?" Cô nghe cha cô nói. Ông đã ngừng chơi đàn. "Chúng ta có thể nói về đêm qua không?"
"Con thật sự không có thời gian để nói chuyện vào lúc này." Cô nói, chỉnh lại chiếc túi.
"Cha chỉ muốn biết con đã ở đâu suốt cả ngày thôi."
"Không đâu hết. Điều đó không quan trọng"
"Nó quan trọng đấy."
"Không, Cha." Cô nói, giọng cô kiên định. "Nó không quan trọng. Và con biết những gì con làm, được chưa?"
Jonah di chuyển đến cửa với Pop-Tarts của cậu bé. "Gì thế? Bây giờ chị đi đâu?"
Đây chính xác là cuộc trò chuyện mà cô muốn né tránh. "Đó không phải là việc của em."
"Chị sẽ đi bao lâu?"
"Chị không biết."
"Chị sẽ về vào bữa trưa hay bữa tối chứ?"
"Chị không biết." Cô gắt gỏng. "Chị phải đi."
Cha cô bắt đầu chơi đàn piano trở lại. Đoạn thứ ba cô đã chơi ở Carnegie Hall. Ông có lẽ cũng có CD của Mẹ.
"Lát nữa chúng ta sẽ chơi thả diều.Ý em là em và cha."
Cô dường như không nghe thấy cậu bé. Thay vì thế, cô xoay người thẳng đến cha cô. "Cha có thể ngưng ngay cái đó đi không?" Cô cáu kỉnh.
Ông ngưng chơi ngay lập tức. "Gì cơ?"
"Thứ âm nhạc mà cha đang chơi ấy! Cha không nghĩ con nhận ra những giai điệu đó hay sao? Con biết cha đang làm gì, và con đã nói với cha rồi, là con sẽ không chơi đâu."
"Cha tin con mà." Ông nói.
"Vậy tại sao cha cứ cố làm thay đổi suy nghĩ của con? Tại sao mọi lúc con thấy cha, cha cứ ngồi đó mà gõ phím không ngừng vậy?"
Ông có vẻ lúng túng một cách chân thật. "Cha không có ý làm điều đó với con đâu." Ông bày tỏ. "Nó chỉ... khiến cha cảm thấy tốt hơn thôi."
"Tốt. Nó làm con phát ốm. Cha không muốn điều đó chứ? Con ghét piano. Con ghét việc phải chơi đàn mỗi ngày! Và con ghét phải trông thấy chiếc đàn đáng ghét đó."
Trước khi cha cô có thể nói câu nào khác, cô xoay người, vồ lấy hộp Pop-Tarts của Jonah khỏi tay cậu bé và lao ra khỏi cửa.
Mất vài giờ trước khi tìm thấy Blaze trong một cửa hàng nhạc tương tự cửa hàng hôm qua họ đã ghé thăm, cách bến tàu đôi tòa nhà. Ronnie không biết mong đợi điều gì khi họ lần đầu tiên ghé thăm cửa hàng - nó có vẻ cổ lỗ vào lúc này, trong thời đại của iPod và download - nhưng Blaze cam đoan với cô nó rất đáng bõ công, và thật sự như thế.
Ngoài những dĩa CD, có những bộ sưu tập dĩa nhạc thực sự - hàng ngàn bộ, một số là những thứ của nhà sưu tập đáng được chờ đợi bậc nhất, bao gồm một bản copy chưa mở của Abbey Road* và số lượng lớn những đĩa đơn của những năm 45s treo trên tường với chữ ký của những nhân vật như Elvis Presley, Bob Marley, và Ritchie Valens. Ronnie sửng sốt rằng chúng không bị khóa lại. Chúng phải rất giá trị, nhưng người đang điều hành cửa hàng trông giống một kẻ sống trong những năm sáu mươi và dường như quen biết mọi người. Ông ta có mái tóc xám cột ra sau thành một túm đưôi ngựa dài tới eo, và cặp mắt kiếng tương tự kiểu của Jonh Lennon danh tiếng. Ông ta mang sandal và chiếc áo của dân Hawaii, và dù ông đủ già để làm ông nội của Ronnie, ông biết nhiều về âm nhạc hơn bất kỳ ai cô từng gặp, bao gồm những thứ ngầm mới đây mà thậm chí cô chưa bao giờ nghe ở New York. Dọc theo bức tường phía sau, là những headphone, nơi khách hàng hoặc nghe những albums và CDs hoặc tải nhạc vào iPod của họ. Khi lén nhìn qua cửa sổ sáng nay, cô thấy Blaze đang đứng với một bàn tay khum trên chiếc headphone đang đeo trên một tai, tay khác đang gõ trên bàn theo nhịp điệu của bất luận thứ gì mà cô ấy đang lắng nghe.
(*Abbey Road: Album cuối cùng của nhóm nhạc The Beatle, phát hành năm 1969. Được coi là album hay nhất của nhóm nhạc này, và được Rolling Stone xếp hạng thứ 14 trong Greatest 500 albums của mọi thời đại.)
(*Elvis Presley: Vua nhạc Rock and Roll người Mỹ.)
(*Bob Marley: ca sĩ, nhạc sĩ, nhạc công người Jamaica nổi tiếng với dòng nhạc reggae, rocksteady 1945-1981)
(*Ritchie Valens: ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ guitar người Mỹ gốc Mexico, người đi tiên phong trong trào lưu nhạc rock and roll.)
Cô ấy không chuẩn bị cho một ngày trên bãi biển.
Ronnie lấy một hơi thở sâu và tiến vào bên trong. Nghe có vẻ tệ hại - Thoạt đầu, cô đã không cho rằng Blaze nên say sưa - sau đó, cô lại có phần hy vọng rằng Blaze đã quá say để cô ấy không nhớ đã xảy ra điều gì. Hay thậm chí tốt hơn, rằng cô ấy đủ tỉnh táo để nhận ra Ronnie không thích thú gì với Marcus.
Ngay khi cô bước xuống lối đi giữa hai hàng kệ chất đầy những dĩa CD, Ronnie nhận ra rằng Blaze đang đợi cô. Cô ấy đã vặn nhỏ âm lượng trên headphone, dù cô ấy không lấy ra khỏi tai, và quay người. Ronnie vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc. Thứ gì đó lớn và giận dữ mà cô không nhận ra. Balze thu thập những đĩa CD lại.
"Tớ nghĩ chúng ta đã là bạn bè." Cô ấy bắt đầu.
"Chúng ta là bạn." Ronnie khăng khăng. "Và tớ đánh giá cao tất cả những gì trải ra cùng cậu bởi vì tớ không muốn cậu có ý tưởng sai lầm về điều đã diễn ra đêm qua."
Vẻ mặt của Blaze lạnh băng. "Bạn có ý định yêu cầu Marcus đi dạo với bạn chứ gì?"
"Không giống như thế đâu." Ronnie nài nỉ. "Tớ không yêu cầu anh ta. Tớ không biết trò của anh ta là gì..."
"Trò của anh ấy? Trò của anh ấy ư?" Blaze ném chiếc headphone xuống. "Tớ đã thấy cách bạn nhìn chằm chằm anh ấy. Tớ đã nghe thấy những gì bạn nói."
"Nhưng tớ không nói điều đó! Tớ không yêu cầu anh ta đi đâu hết..."
"Bạn đã cố hôn anh ấy."
"Bạn đang nói gì vậy? Tớ không cố hôn anh ta..."
Blaze bước lên một bước. "Anh ấy đã kể với tớ!"
"Vậy anh ta đang nói dối!" Ronnie cáu kỉnh, đưa ra căn cứ của cô. "Có điều gì đó thật sự lệch lạc với anh chàng đó."
"Không... không... thậm chí đừng chuyển theo hướng đó..."
"Hắn đã nói dối bạn. Tớ không hôn hắn. Thậm chí tớ còn không thích hắn. Lý do duy nhất tớ ở đó bởi vì bạn cố nài chúng ta đi."
Trong một lúc, Blaze không nói gì, Ronnie băn khoăn không biết liệu cuối cùng cô ấy có bỏ qua cho cô hay không.
"Gì cũng được." Blaze nói, giọng cô ấy khiến cho ý nghĩa của cô ấy hoàn toàn rõ ràng.
Cô ấy lao qua Ronnie, chen lấn cô khi cô ấy tiến ra cửa. Ronnie nhìn cô ấy đi, không chắc cô ấy tổn thương hay giận dữ, với cách Blaze vừa hành động, cô quyết định cô ấy có một chút của cả hai thứ. Qua cửa sổ, cô nhìn Blaze đi khuất.
Quá nhiều cho việc cố làm điều tốt hơn.
Ronnie không chắc làm gì tiếp theo: Cô không muốn đến bãi biển, cô cũng không muốn về nhà. Cô không được phép lái xe hơi, và cô hoàn toàn không quen ai. Điều đó nghĩa là... Gì nào? Có lẽ cô sẽ kết thúc bằng việc trải qua mùa hè trên bãi biển nơi cô nuôi những con bồ câu giống như những vị khách không bình thường của Central Park*. Có lẽ cô sẽ kết thúc bằng việc đặt tên cho chúng...
(*Central Park, một công viên trung tâm cực kỳ lớn ở Manhattan, NY với nhiều cảnh đẹp, cây cối, trò chơi, tượng điêu khắc... đặc biệt có rất nhiều chim chóc về chủng loại cũng như số lượng và cũng có rất nhiều kẻ lang thang sống ở đây.)
Tại lối ra, suy nghĩ của cô biến đi một nửa bởi tiếng om sòm của chuông báo động, và cô liếc nhìn qua vai, thoạt đầu bởi hiếu kỳ, sau đó trong sự bối rối khi cô nhận ra điều gì đang xảy ra. Chỉ có một lối duy nhất vào và ra cửa hàng.
Điều kế tiếp cô biết, người đàn ông cột tóc đuôi ngựa lao thẳng đến cô.
Cô không cố chạy bởi vì cô biết cô không làm gì sai; khi người đàn ông cột tóc đuôi ngựa yêu cầu chiếc túi của cô. Cô thấy không có lý do gì mà không trao nó cho ông ta. Rõ ràng một lầm lẫn đã xảy ra, và cho đến khi người đàn ông lấy ra hai dĩa CD và nửa tá đĩa đơn có chữ ký của những năm 45s từ trong túi của cô, cô mới nhận ra cô đã đúng về việc Blaze đang đợi cô tìm thấy cô ấy. Những dĩa CD là những thứ mà Blaze đang giữ và Blaze đã lấy những dĩa nhạc 45s từ trên tường. Trong nỗi bàng hoàng cô bắt đầu hiểu Blaze đã lập kế hoạch từ trước.
Đột ngột choáng váng, cô vừa vặn nghe người quản lý nói với cô rằng cảnh sát đang trên đường đến.
Bản Tình Ca Cuối Cùng Bản Tình Ca Cuối Cùng - Nicholas Sparks Bản Tình Ca Cuối Cùng