Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5957 / 113
Cập nhật: 2015-09-11 13:05:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
onnie.
Blaze dẫn đường đến quán ăn mà Ronnie đã thấy khi cô đi dạo qua khu vực kinh doanh, và Ronnie phải thú nhận rằng nơi đó có chút mê hoặc, đặc biệt với những ai mến chuộng những năm 1950. Có một quầy hàng kiểu xưa nằm bên cạnh với những chiếc ghế quầy bar, sàn nhà lát đá đen và trắng, và những gian hàng bằng nhựa Vinyl màu đỏ nứt nẻ xếp thành những bức tường. Phía sau quầy, thực đơn được viết trên một tấm bảng, và trong chừng mực Ronnie có thể nói, thay đổi duy nhất trên đó trong ba mươi năm gần đây là giá cả.
Blaze đặt mua một Cheeseburger, một chocolate sữa lắc, và khoai tây chiên; Ronnie lưỡng lự và cuối cùng chỉ đặt một Coke ăn kiêng. Cô thấy đói, nhưng cô không dám chắc loại dầu mà họ sử dụng trong chiếc chảo chiên sâu hoáy đó là gì, và cả hai người họ, dường như thế, đều không phải là bất kỳ ai khác trong quán ăn. Là một người ăn chay không luôn dễ dàng, và có những lúc cô đã muốn buông xuôi mọi thứ.
Như khi dạ dày cô đang gầm gào: Giống lúc này đây.
Nhưng cô sẽ không ăn ở đây. Cô không thể ăn ở đây, không phải vì cô là kiểu người ăn-chay-nguyên-tắc, mà vì cô là kiểu người ăn-chay-vì-cô-không-muốn-phát-ốm. Cô không quan tâm đến những gì người khác ăn; chỉ là bất cứ khi nào cô nghĩ đến việc thức ăn thật sự đến từ đâu, cô liền nghĩ đến một con bò đang đứng trên đồng cỏ hay chú heo Babe, và cô thấy mình muốn nôn mửa.
Dù vậy, Blaze có vẻ hạnh phúc. Sau khi đề xuất yêu cầu của mình, cô ấy dựa lưng vào gian hàng. "Bạn nghĩ gì về nơi này?" Cô ấy hỏi.
"Khá ngăn nắp. Nó có phần nào khác biệt."
"Tớ đã đến đây từ khi còn là một đứa trẻ. Cha tớ thường đưa tớ đến vào mỗi Chủ nhật sau khi đi lễ nhà thờ để uống chocolate sữa lắc. Họ làm ngon nhất. Họ cho thêm vào một ít kem lạnh từ một nơi nhỏ xíu ở bang Georgia, nhưng nó đáng kinh ngạc. Bạn nên lấy một ly."
"Tớ không đói."
"Bạn đang nói dối." Blaze nói. "Tớ nghe thấy bao tử của bạn réo ầm ầm, nhưng dù sao thì đó cũng là mất mát của bạn. Nhưng cám ơn vì điều này."
"Có gì ghê gớm đâu!"
Blaze cười. "Vậy điều gì đã xảy ra đêm qua? Bạn có thích... nổi tiếng hay thứ gì đó không?"
"Tại sao bạn hỏi như vậy?"
"Vì cớm và cách ông ấy lựa chọn bạn. Phải có lý do."
Ronnie nhăn mặt. "Tớ cho rằng cha tớ nói ông ấy đi tìm tớ. Ông ấy thậm chí còn biết nơi tớ sống."
"Không hay cho bạn rồi."
Khi Ronnie cười, Blaze với tay lấy lọ muối. Sau khi mở nắp, cô ấy bắt đầu rắc muối ra bàn trong lúc dùng ngón tay để gom chúng thành đống.
"Bạn nghĩ gì về Marcus?" Cô ấy hỏi.
"Tớ không thật sự nói chuyện với anh ta. Sao thế?"
Blaze có vẻ lựa chọn từ ngữ cẩn thận. "Marcus chưa bao giờ thích tớ," Cô ấy nói. "Trưởng thành, ý tớ là thế. Tớ cũng không thể nói tớ thích anh ấy rất nhiều. Anh ấy luôn có đôi chút... khốn khổ, bạn biết không? Nhưng rồi, tớ không biết nữa, cách đây đôi năm, mọi thứ đã thay đổi. Và khi tớ thật sự cần một ai đó, anh ấy đã ở đó vì tớ."
Ronnie nhìn đống muối lớn dần. "Và?"
"Tớ chỉ muốn bạn biết."
"Tốt." Cô nói. "Sao cũng được."
"Bạn cũng thế."
"Bạn đang nói cái gì vậy?"
Blaze cạo một ít sơn đen từ móng tay cô. "Tớ thường ganh đua trong tập luyện thể hình, trong khoảng bốn hay năm năm. Đó là điều khủng khiếp nhất trong cuộc đời tớ. Rốt cục, tớ bỏ ngang vì huấn luyện viên của tớ. Ông ấy thật sự hống hách, luôn nói với bạn những gì bạn làm là sai, không bao giờ khen ngợi bạn về những gì bạn làm đúng. Chẳng hiểu thế nào, một ngày, tớ đã làm một cú ngã khỏi thanh tập thăng bằng, và ông ta bước thẳng đến, la thét với tớ về cách thích đáng trong tư thế đứng và cách tớ phải đông cứng như thế nào và mọi thứ mà tớ đã nghe ông ấy thét lên hàng triệu lần trước đó rồi. Tớ phát ngán phải nghe chúng, bạn biết không? Vì vậy, tớ nói, 'Sao cũng được.' Và ông ấy chụp lấy cánh tay tớ mạnh đến nỗi làm tớ thâm tím. Dù sao thì ông cũng đã nói với tớ, 'Em có hiểu những gì em đang nói khi em nói 'Sao cũng được' không vậy hả? Đó là một từ lóng thay cho từ 'f' theo sau bởi từ 'you' (có lẽ là fuck you chăng, ông này lôi thôi quá!) Và tầm tuổi em, em không bao giờ, không bao giờ được nói từ đó với ai hết.'" Blaze ngả người ra sau, "Vì thế, bây giờ, khi ai đó nói từ đó với tớ, tớ chỉ nói 'cậu cũng vậy'."
Ngay lúc đó, người phục vụ mang thức ăn của họ đến, và cô ấy đặt chúng xuống trước mặt họ với một cú xoay tay hiệu quả. Khi cô ta đi khỏi, Ronnie vươn tới ly soda của cô.
"Cám ơn về câu chuyện làm ấm lòng đó."
"Sao cũng được."
Ronnie cười lần nữa, thích tính cách hài hước của cô ấy.
Blaze nghiêng người qua bàn, "Vậy điều tệ hại nhất bạn từng làm là gì?"
"Gì cơ?"
"Tớ nghiêm túc đấy. Tớ luôn hỏi người ta câu hỏi đó. Tớ tìm thấy trong đó sự thích thú."
"Chắc rồi." Ronnie phản công. "Điều tệ hại nhất bạn từng làm là gì?"
"Quá dễ. Khi tớ còn nhỏ, tớ có một người hàng xóm - Bà Banderson. Bà ấy không phải là người phụ nữ tử tế nhất, nhưng bà cũng không phải là một mụ phù thủy. Tớ muốn nói, không phải là bà ấy khóa tất cả các cửa vào ngày lễ Halloween hay thứ gì tương tự. Nhưng bà ấy thật sự ở trong khu vườn của bà, bạn biết không? Và sân cỏ của bà. Ý tớ là, khi chúng tớ đi ngang qua đó để bắt xe bus của trường, bà ấy liền nổi cơn dông tố, la thét rằng chúng tớ đã hủy hoại bãi cỏ. Dù sao đi nữa, vào một mùa xuân, bà ấy trồng tỉa tất cả những bông hoa trong vườn của bà. Hàng trăm cây. Chúng tuyệt đẹp. Rồi, có một đứa trẻ phía bên kia đường tên là Billy, và cậu ta cũng không thích bà Banderson nhiều, vì một lần cậu ấy đánh một trái bóng chày và nó rơi vào sân sau nhà bà ấy, bà đã không trả nó lại. Vì vậy, một ngày, chúng tớ lẻn vào nhà kho trong vườn của cậu ấy, và chúng tớ tìm thấy một bình phun lớn, chứa đầy Roundup. Thuốc diệt cỏ dại gì đó chăng? Tốt, vào đêm hôm đó, sau khi trời tối, cậu ấy và tớ lén lút xịt vào tất cả những cây hoa mới trồng, đừng hỏi tớ tại sao. Tớ cho rằng khi đó chúng tớ nghĩ đó là một trò vui. Có gì ghê gớm đâu. Chỉ cần mua một ít cây mới thôi, đúng không? Bạn không thể nói ngay tức thì, đương nhiên rồi. Phải mất một vài ngày trước khi nó bắt đầu công hiệu. Và bà Banderson đã ra đó mọi ngày, tưới nước và nhổ cỏ dại trước khi bà nhận ra rằng toàn bộ những cây hoa mới của bà đã bắt đầu héo rũ. Thoạt đầu, Billy và tớ cười hả hê về điều đó, nhưng sau đó tớ bắt đầu nhận ra bà đã ở ngoài đó trước khi tớ đến trường, đang cố tìm hiểu điều gì không đúng, và bà vẫn ở ngoài đó khi tớ trở về từ trường. Và vào cuối tuần, tất cả những cây hoa đã chết."
"Điều đó thật kinh khủng." Ronnie la lên, cười khúc khích bất chấp bản thân.
"Tớ biết. Và tớ vẫn còn cảm thấy tệ về điều đó. Đó là một trong những điều tớ ao ước có thể xóa bỏ."
"Bạn có kể với bà ấy không? Hoặc đề nghị trồng lại những cây hoa?"
"Cha mẹ tớ sẽ giết tớ mất. Nhưng tớ không bao giờ, không bao giờ đi ngang qua bãi cỏ của bà ấy nữa.
"Wow!"
"Như tớ đã nói, đó là điều tệ nhất tớ từng làm. Bây giờ đến lượt bạn."
Ronnie nghĩ về điều đó. "Tớ đã không nói chuyện với cha tớ trong ba năm."
"Tớ đã biết điều đó rồi. Và điều đó không tệ đến thế. Như tớ đã nói, tớ cũng cố không nói chuyện với cha tớ. Và mẹ tớ chẳng có ý tưởng gì về nơi tớ ở trong phần lớn thời gian."
Ronnie nhìn xa xăm. Bên trên chiếc máy hát tự động là một bức tranh của Bill Haley & His Comets*.
(*Bill Haley & His Comets: Bill Haley, một nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng thập niên 50s và nhóm nhạc rock&roll của ông; do đồng âm với sao chổi Haley, nên được gọi tên ban nhạc là 'Bill Haley và những sao chổi của ông ấy', lúc đầu chỉ là sự hài hước, sau thành tên nhóm nhạc luôn, hiện nay tiếp tục có những nhóm nhạc lấy tên sao chổi Haley và theo phong cách mặc đồ kẻ sọc như nhóm nhạc của ông, sau khi Bill Haley chết vào năm 1981.)
"Tớ thường ăn cắp trong cửa hàng" Cô nói, chịu khuất phục. "Nhiều lần. Không có gì lớn. Chỉ tìm kiếm chút rùng mình khi làm việc đó thôi."
"Thường ư?"
"Không còn nữa. Tớ đã bị bắt. Thật ra tớ bị bắt hai lần, nhưng lần thứ hai là một tai nạn. Phải ra tòa, nhưng lời cáo buộc tiếp tục trong một năm. Nói chung, nó nghĩa là nếu tớ không gây rắc rối nữa, lời cáo buộc sẽ được bỏ qua."
Blaze hạ chiếc burger của cô ấy xuống. "Vậy thôi ư? Đó là điều tệ nhất bạn từng làm ư?"
"Tớ chưa bao giờ tiêu diệt cây trồng của một ai đó, nếu đó là ý cậu. Hoặc phá hoại có chủ ý thứ gì đó."
"Bạn chưa từng kẹp đầu em trai bạn vào toilet sao? Hoặc đập phá xe hơi? Hoặc cạo râu mèo, hoặc thứ gì đó tương tự sao?"
Ronnie cười nhỏ, "Không."
"Bạn chắc chắn là một thiếu niên tẻ ngắt bậc nhất trên thế giới."
Ronnie cười khúc khích lần nữa trước khi nhấp một hớp soda. "Tớ có thể hỏi cậu một câu hỏi không?"
"Tiến lên đi."
"Tại sao đêm qua bạn không về nhà?"
Blaze lấy một nhúm muối mà cô ấy đã chồng thành đống và rải chúng trên khoai tây chiên của cô.
"Tớ không muốn."
"Mẹ bạn thì sao? Bác ấy không nổi điên lên sao?"
"Chắc vậy." Blaze nói.
Ngoài kia, cánh cửa quán ăn đung đưa mở ra và Ronnie quay người nhìn thấy Marcus, Teddy và Lance đang tiến về phía gian hàng của họ. Marcus mặc một chiếc áo thun trang trí hình đầu lâu, và một sợi dây xích đeo vào dây lưng lòng thòng trên quần jeans của hắn.
Blaze lỉnh đi, nhưng thật lạ lùng, Teddy lấy một chỗ bên cạnh cô ấy, trong khi Marcus chen vào bên cạnh Ronnie. Khi Lance kéo một cái ghế từ bàn kế bên và tung nó thành vòng tròn trước khi ngồi xuống, Marcus vươn tới dĩa của Blaze. Cả Teddy và Lance đều tự động chụp lấy khoai tây chiên.
"Này, Cái đó dành cho Blaze." Ronnie la lên, cố dừng họ lại. "Hãy lấy thứ của riêng anh ấy."
Marcus đảo từ người này sang người kia. "Gì thế?"
"Không sao đâu mà." Blaze nói, đẩy chiếc đĩa sang cho hắn. "Thật mà. Dù sao thì tớ đâu có ăn hết tất cả được."
Marcus với lấy chai tương cà, hành động như thể hắn chứng tỏ quan điểm của hắn. "Hai người đang nói về chuyện gì vậy? Nhìn từ cửa sổ, chúng có vẻ hay ho."
"Không có gì đâu." Blaze nói.
"Để anh đoán nhé. Cô ấy đang kể với em về ông bạn trai sexy của mẹ cô ấy và những hoạt động đong đưa vào đêm mới đây của họ, đúng không?"
Blaze ngọ nguậy trên ghế của cô. "Đừng thô tục thế chứ."
Marcus trao cho Ronnie một cái nhìn chằm chằm lộ liễu. "Cô ấy có kể với em về cái đêm mà một trong những gã bạn trai của mẹ cô ấy đã lén lút vào phòng của cô ấy không? Cô ấy thích 'Ông có mười lăm phút để biến khỏi đây' lắm đấy nhé."
"Im đi, được không? Điều đó không vui vẻ gì. Và chúng tôi không nói về ông ấy."
"Gì cũng được." Hắn nói, cười tự mãn.
Blaze vươn tới ly sữa lắc khi Marcus bắt đầu ăn Burger. Teddy và Lance chộp lấy nhiều khoai tây chiên hơn, và trong vài phút kế tiếp, cả ba đã ngấu nghiến phần lớn những gì trên dĩa. Để Ronnie mất tinh thần, Blaze không nói gì, và Ronnie băn khoăn về điều đó.
Hay thật ra, cô không băn khoăn. Có vẻ rõ ràng là Blaze không muốn Marcus nổi khùng lên với cô ấy, vì thế cô ấy để hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn. Cô đã thấy điều đó trước đây: Kayla, với tất cả những tình thế thô bạo với cô ấy, cô ấy đã làm theo cách tương tự khi dính líu đến các chàng trai. Và nói chung, bọn họ đã đối xử với cô ấy chẳng ra gì hết.
Nhưng cô sẽ không nói điều đó ở đây. Cô biết nó sẽ chỉ tạo nên những điều tệ hại nhất.
Blaze nhấm nháp ly sữa lắc và đặt nó trở lại bàn. "Vậy bọn con trai các anh muốn làm gì sau điều này?"
"Chúng tôi ra ngoài." Teddy làu bàu. "Ông già của chúng tôi muốn tôi và Teddy làm việc hôm nay."
"Họ là hai anh em." Blaze giải thích.
Ronnie nghiên cứu họ, nhìn chẳng có nét gì tương đồng. "Vậy sao?'
Marcus kết thúc miếng bánh burger và đẩy chiếc dĩa ra giữa bàn. "Anh biết. Thật khó tin có bậc cha mẹ nào lại có thể có hai đứa con xấu xí đến thế, huh? Dù sao đi nữa gia đình họ làm chủ một cái motel hôi thối ngay chỗ qua cầu. Hệ thống đường ống cứ như đã hàng trăm tuổi, và công việc của Teddy là lao đầu vào những cái toilet khi chúng bị tắc.
Ronnie nhăn mũi, cố hình dung điều đó. "Thật ư?"
Marcus gật đầu. "Bốc mùi. Huh? Nhưng đừng lo về Teddy. Hắn rất tuyệt với điều đó. Một người thật sự phi thường. Thực ra hắn thích điều đó. Và Lance đây - công việc của hắn là làm sạch khăn trải giường sau giữa trưa, khi đám đông đã cuốn gói."
"Ew!" Ronnie nói.
"Tớ biết. Nó hết sức ghê tởm." Blaze thêm vào. "Và bạn nên thấy vài người đến đó làm việc theo giờ. Bạn có thể nhiễm bệnh ngay khi đi vào phòng."
Ronnie không biết phải đáp trả điều đó như thế nào, nên thay vì thế, cô quay sang Marcus. "Vậy anh làm gì?" Cô hỏi.
"Bất cứ điều gì anh muốn." Hắn trả lời.
"Nghĩa là gì?" Ronnie thách thức.
"Tại sao em quan tâm chứ?"
"Tôi không quan tâm." Cô nói, giữ giọng cô lãnh đạm. "Tôi chỉ hỏi vậy thôi."
Teddy chộp lấy miếng khoai tây cuối cùng trên dĩa của Blaze. "Nghĩa là anh ấy lang thang với chúng tôi ở motel. Trong phòng của anh ấy."
"Anh có một phòng ở motel ư?"
"Anh sống ở đó." Hắn đáp.
Câu hỏi hiển nhiên là tại sao, và cô đợi nhiều hơn, nhưng Marcus giữ im lặng. Cô ngờ rằng hắn muốn cô cố gắng moi thông tin từ hắn. Có lẽ cô đọc thấy quá nhiều từ đó, nhưng cô đột ngột cảm nhận rằng hắn muốn cô thấy hắn thú vị, muốn cô thích hắn. Dù cho Blaze đang ở đó.
Sự nghi ngờ của cô được xác nhận khi hắn với tay lấy điếu thuốc. Sau khi mồi lửa, hắn thổi khói thẳng vào Blaze, rồi quay lại với Ronnie.
"Em sẽ làm gì tối nay?" Hắn hỏi.
Ronnie trượt ra khỏi chỗ ngồi, đột ngột không thoải mái. Có vẻ như mọi người, bao gồm Blaze đang đợi câu trả lời của cô.
"Thì sao?"
"Chúng tôi có một cuộc hội họp ở Bower's Point. Không chỉ chúng tôi. Một nhóm người. Anh muốn em đến. Lần này không có cớm nhé."
Blaze nghiên cứu mặt bàn, chơi đùa với đống muối. Khi Ronnie không trả lời. Marcus rời khỏi bàn, tiến ra cửa mà không quay lại.
Bản Tình Ca Cuối Cùng Bản Tình Ca Cuối Cùng - Nicholas Sparks Bản Tình Ca Cuối Cùng