Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5957 / 112
Cập nhật: 2015-09-11 13:05:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
onnie.
Khu hội chợ thật đông đúc. Hay đúng hơn, Ronnie tự chỉnh lại, lễ hội ẩm thực Hải sản bờ biển Wrightsville thật đông đúc. Khi cô trả tiền cho ly soda từ một gian hàng giảm giá, cô có thể thấy những chiếc xe hơi đậu nối đuôi nhau dọc theo cả hai con đường dẫn xuống bến tàu, và thậm chí nhận ra một số thiếu niên táo bạo đang len lỏi đến gần trận đấu.
Dù vậy, cho đến lúc này, trận đấu đang chán ngắt. Cô đã hy vọng đu quay có những vòng đua thường trực, và bến tàu trình bày những gian hàng và cửa hiệu giống như lối đi lót ván ở thành phố Atlantic*. Nói khác đi, cô đã hy vọng nó sẽ phần nào là nơi cô có thể lang thang trong mùa hè. Không may mắn đến thế. Lễ hội tạm thời được bố trí tại bãi đậu xe dẫn xuống bến tàu và nó gần tương đồng với một hội chợ nhỏ tỉnh lẻ. Những lối đi ọp ẹp là một phần của ngày hội du lịch, và bãi đậu xe nhồi nhét đầy những lều trò chơi giá cao và thức ăn giảm giá ngậy mỡ. Toàn bộ nơi chốn có phần nào... gớm guốc.
(*Atlantic city, bang New Jersey, USA - là một thành phố nghỉ mát nổi tiếng về cờ bạc, ăn uống và mua sắm.)
Dường như không ai khác chia sẻ quan điểm của cô. Nơi đây chật ních. Trẻ và già, những gia đình, nhóm những nhóc học cấp hai nhìn hau háu vào những kẻ khác. Bất luận cô đi đường nào, dường như cô luôn phải chiến đấu chống lại làn sóng người. Những thân thể đẫm mồ hôi. Những thân thể đẫm mồ hôi kinh khủng, hai trong số đó ép chặt cô vào giữa, khi đám đông đến một điểm dừng không thể hiểu nổi. Không nghi ngờ gì, họ có những chiếc bánh hog dog chiên và những thanh kẹo Snicker sấy khô mà cô thấy tại khu hàng giảm giá. Cô nhăn mũi. Quá ghê.
Nhìn thấy một khe hở, cô trượt khỏi đường đi và những gian lều trò chơi hội hè, hướng về bến tàu. Thật may mắn, đám đông tiếp tục thưa thớt khi cô di chuyển đến bến tàu, vượt qua khu lều bày bán những món đồ thủ công. Không thứ gì cô hình dung mình có thể mua - Ai trên thế giới lại muốn một tượng thần lùn chế tạo từ những chiếc vỏ sò cơ chứ? Nhưng dĩ nhiên có người mua chúng hoặc những gian hàng đó sẽ không tồn tại.
Bị xao lãng, cô va vào một chiếc bàn được điều hành bởi một người phụ nữ trung niên ngồi trên một chiếc ghế xếp. Mặc chiếc áo có in phù hiệu của SPCA (Society for the Prevention of Cruelty to Animals - Hiệp Hội cứu trợ động vật), bà có mái tóc trắng và khuôn mặt cởi mở, tươi cười - loại bà ngoại sẵn sàng bỏ ra cả ngày để làm bánh nướng trước Giáng Sinh, Ronnie phỏng đoán. Trên chiếc bàn trước mặt bà bày những quyển sách mỏng và lọ tặng phẩm, cùng với một thùng giấy lớn. Bên trong thùng có bốn chú chó con màu xám, một trong chúng đứng sững trên chân để ló đầu ra bên cạnh thùng nhìn vào cô.
"Chào, chú nhóc." Cô nói.
Người phụ nữ luống tuổi mỉm cười. "Cháu có muốn giữ nó không? Chú nhóc là một con chó vui vẻ. Bà đặt tên nó là Seinfeld."
Chú chó con phát ra một tiếng rên hết sức cảm động.
"Không đâu ạ." Dù vậy, chú nhóc rất đáng yêu. Thật sự đáng yêu. Thậm chí cô không cho rằng cái tên đó phù hợp với nó. Và cô phần nào muốn giữ nó, nhưng cô biết cô sẽ không muốn đặt nó xuống nếu cô làm vậy. Bình thường, cô có một sự say mê những con thú, đặc biệt những con thú bị bỏ rơi. Giống như những chú nhóc này. "Chúng sẽ ổn thôi, đúng không? Bà sẽ không bỏ rơi chúng, phải không?"
"Chúng sẽ tốt." Người phụ nữ trả lời. "Đó là lý do tại sao chúng được đặt trên bàn. Để ai đó sẽ nhận nuôi chúng. Năm ngoái, chúng tôi tìm được nhà cho hơn ba mươi con thú. Bốn nhóc này đã được yêu cầu rồi. Bà chỉ đang đợi người chủ mới đến đón chúng đi. Nhưng nếu cháu thích, thì có thêm một chỗ nương náu nữa cũng tốt.
"Cháu chỉ ghé qua đây thôi." Ronnie trả lời, ngay lúc đó, một tiếng gầm vọng lên từ bãi biển. Cô vươn cổ, cố nhìn. "Điều gì đang xảy ra vậy? Một buổi hòa nhạc sao?"
Người phụ nữ lắc đầu. "Bóng chuyền bãi biển. Họ đã chơi hàng giờ rồi - một số vòng thi đấu. Cháu nên đến đó xem. Bà nghe thấy tiếng cổ vũ suốt cả ngày, vì thế trò chơi chắc khá hào hứng."
Ronnie nghĩ về điều đó, cân nhắc, sao không chứ? Nó không thể tệ hơn những thứ đang xảy ra ở đây. Cô ném vài đồng dollar vào trong chiếc bình quà tặng trước khi tiến bước.
Mặt trời đã xuống, trao tặng đại dương sự lấp lánh giống như vàng lỏng. Trên bờ biển, vài gia đình còn lại đang thu gom những chiếc khăn tắm gần mép nước, để mặc đôi tòa lâu đài cát bị cuốn trôi trong những con sóng thủy triều. Những cánh chim hải yến chao liệng qua lại, săn đuổi những con còng.
Không mất quá lâu để đến gần trận đấu. Khi cô dịch chuyển dần đến mép sân đấu, cô nhận ra những cô gái khác trong đám khán giả có vẻ chú tâm đến hai cầu thủ phần sân bên phải. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hai anh chàng - độ tuổi cô? Lớn hơn? - là loại mà bạn cô, Kayla, thường mô tả là "đẹp mã". Dù không ai trong bọn họ chính xác thuộc kiểu ưa thích của Ronnie, thật không thể không ngưỡng mộ thể vóc cao, gầy, đầy cơ bắp của họ và cách thức linh hoạt mà họ di chuyển trên sân cát.
Đặc biệt là người cao hơn, với mái tóc màu nâu sẫm và chiếc vòng đan macramé trên cổ tay anh. Kayla chắc chắn sẽ tập trung vào anh - Cô ấy luôn nhắm đến những người cao - theo cùng cách đó, một tóc vàng mặc bikini phía bên kia sân bóng rõ ràng đang nhắm vào anh. Ronnie nhận ra tóc vàng và bạn cô ta ngay lập tức. Cả hai đều gầy và xinh đẹp, với hàm răng trắng đến lóa mắt, và hiển nhiên thường là trung tâm của mọi chú ý và luôn có những chàng trai thèm muốn họ. Họ giữ bản thân tách biệt khỏi đám đông và cổ vũ một cách kén chọn, chắc chắn để không bị làm rối mái tóc của họ. Có lẽ họ cũng giống như bảng quảng cáo được trưng bày, khá ổn để chiêm ngưỡng từ xa, nhưng không được quá gần. Ronnie không quen biết họ, nhưng cô không thích họ.
Cô quay sự chú ý của cô trở lại trận đấu vừa khi chàng trai đáng yêu lấy thêm điểm số. Và rồi một điểm nữa. Và thêm một điểm nữa. Cô không hiểu về điểm số, nhưng họ rõ ràng là đội tốt hơn. Và tuy vậy, khi cô quan sát, cô bắt đầu cổ vũ trong yên lặng cho những anh chàng khác. Thật chẳng làm gì khác được vì cô luôn cổ vũ cho bên thua - như cô vẫn thế - và thật ra cũng vì cặp đôi chiến thắng gợi cô nhớ đến loại người thuộc trường tư hư hỏng mà cô thỉnh thoảng đụng độ trong câu lạc bộ, những chàng trai Bờ Đông quý tộc từ Dalton* hoặc Buckley* luôn cho rằng mình cao quý hơn người khác, đơn giản vì cha họ là chủ ngân hàng đầu tư. Cô đã thấy đủ loại được gọi là đám đông có đặc quyền để nhận ra một thành viên khi cô trông thấy họ, và cô dám đánh cá cả mạng sống của cô rằng hai người đó dứt khoát là thành phần của đám đông ngưỡng mộ xung quanh đây. Sự nghi ngờ của cô được xác nhận sau bàn ghi điểm kế tiếp, khi cộng sự của anh chàng tóc nâu nháy mắt với cô bạn búp bê Barbie rám nắng của tóc vàng khi anh ta sẵn sàng để giao bóng. Trong tỉnh này, tất cả những người xinh đẹp cố nhiên phải quen biết lẫn nhau rồi.
(*Dalton school: trường tư thục lâu đời và nổi tiếng ở Manhattan, được xếp thứ 13 trong những trường tốt nhất nước Mỹ cho trẻ em từ lớp 8-12.)
(*Buckley School: Là một trường tư dành cho nam sinh con nhà giàu có và quyền thế. Thành lập từ năm 1913 ở Manhattan.)
Tại sao cô không ngạc nhiên bởi điều đó nhỉ?
Trận đấu dường như đột nhiên kém thú vị, và cô quay người để rời khỏi, ngay khi cú giao bóng vượt qua lưới. Cô lơ đãng nghe thấy ai đó la lên khi đội đối phương đánh trả cú giao bóng, nhưng trước khi cô có thể bước lên vài bước, cô cảm thấy khán giả quanh cô bắt đầu xô đẩy lẫn nhau, khiến cô mất thăng bằng trong một thoáng.
Một thoáng quá dài.
Cô quay người đúng lúc trông thấy một trong những cầu thủ đang lao thẳng đến cô với đầy đủ tốc độ, đầu anh vươn cao dõi theo đường bóng thất thường. Cô không có thời gian để phản ứng trước khi anh đâm sầm vào cô. Cô cảm thấy anh túm lấy vai cô trong một nỗ lực để đồng thời ngừng lực xô tới của anh và ngăn cô khỏi ngã xuống. Cánh tay cô giật mạnh trong sự va chạm và cô nhìn gần như thôi miên vào chiếc nắp bị bắn tung khỏi chiếc ly nhựa, dòng soda hình vòng cung ném vào không trung trước khi làm ướt sũng mặt mũi và áo của cô.
Và rồi, cũng y như thế, nó đã kết thúc. Cuối cùng, cô thấy cầu thủ tóc nâu nhìn cô chăm chú, đôi mắt anh mở rộng sửng sốt.
"Bạn có sao không?" Anh hổn hển.
Cô có thể cảm thấy soda nhỏ giọt trên mặt cô và thấm xuyên qua áo cô. Mơ hồ, cô nghe thấy ai đó trong đám đông bắt đầu cười lớn. Và tại sao người ta lại không cười chứ? Đó là một ngày tuyệt vời đến thế cơ mà.
"Tôi ổn." Cô cáu kỉnh.
"Bạn chắc chứ?" Gã trai há hốc miệng kinh ngạc. Dù sao đi nữa, anh ta có vẻ thật sự hối hận. "Tôi đụng vào bạn khá mạnh."
"Chỉ... để tôi đi." Cô nói qua hàm răng nghiến chặt.
Dường như anh không nhận ra là vẫn đang giữ chặt vai cô, và anh ngay lập tức thả lỏng bàn tay. Anh lùi lại một bước và với tay chạm vào chiếc vòng xuyến một cách vô thức. Anh xoay nó gần như lơ đãng. "Tôi thật sự rất tiếc về điều đó. Tôi đang đuổi theo trái banh và..."
"Tôi biết những gì anh đang làm. Tôi vẫn sống sót, được chưa?"
Với điều đó, cô xoay người rời khỏi, không mong muốn gì khác hơn ra khỏi chỗ này xa nhất có thể. Phía sau, cô nghe thấy ai đó gọi theo, "Nhanh nào! Will! Hãy trở lại trận đấu nào!" Nhưng khi cô xuyên qua đám đông, không hiểu sao cô cảm nhận ánh mắt dõi theo của anh cho đến khi cô biến mất khỏi tầm nhìn.
Áo của cô không bị hỏng, nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy tốt hơn. Cô thích chiếc áo này, một vật lưu niệm từ buổi hòa nhạc Fall Out Boy* mà cô lén đi cùng Rick năm ngoái. Mẹ cô gần như đã giận sôi gan vào lần đó, không đơn giản vì Rick có một vết xăm hình lưới nhện trên cổ và đeo nhiều khoen trên tai hơn cả Kayla; mà vì cô đã nói dối về nơi cô đến và cô không về nhà cho đến chiều hôm sau, khi họ kết thúc việc đột nhập nhà anh trai của Rick ở Philadelphia. Mẹ đã cấm Ronnie gặp hay thậm chí nói chuyện với Rick lần nữa, một luật lệ mà Ronnie phá vỡ ngay ngày tiếp theo.
(*Fall Out Boy: một Rock band nổi tiếng của Mỹ, từng được đề cử giải Grammy, thành lập năm 2001 và tan rã năm 2009, được xếp hạng trong 93 nghệ sĩ xuất sắc nhất thập niên 2000-10. Nhóm nhạc bao gồm ca sĩ kiêm guitar đệm Patrick Stump, lead guitar Joel Trohman, tay bass Pete Went và tay trống Andy Hurley)
Đó không phải vì cô yêu Rick; thẳng thắn thì cô thậm chí còn không thích anh ta nhiều đến thế. Nhưng cô đã giận dữ với mẹ, và điều đó có vẻ đúng vào lúc đó. Nhưng khi cô đến nhà Rick, anh ta đã quá quắt và lại say sưa, y như anh ta đã làm tại buổi hòa nhạc, và cô nhận ra nếu cô tiếp tục gặp gỡ anh ta, anh ta sẽ tiếp tục gây áp lực với cô để cố làm mọi thứ anh ta muốn, y như anh đã làm đêm trước. Cô chỉ bỏ ra vài phút ở nhà của anh ta trước khi đến quảng trường Union* suốt phần còn lại của buổi chiều, biết rằng giữa họ đã kết thúc.
(*Union Square: quảng trường giao lộ quan trọng ở New York, bên dưới quảng trường là các ga tàu điện ngầm. Quảng trường rất lớn với đài phun nước nổi tiếng và tượng cưỡi ngựa bằng đồng của George Washington cũng như các bức tượng nổi tiếng khác ở các góc của quảng trường)
Cô không ngây thơ về ma túy. Một vài người bạn của cô đã hút bừa bãi, một vài đứa dùng cocain hoặc ecstacy. Và một đứa thậm chí còn nghiện thứ thuốc meth tệ hại. Mọi người, trừ cô, đều uống rượu vào cuối tuần. Mọi câu lạc bộ và tiệc tùng mà cô đến đều dễ dàng lọt qua. Tuy vậy, dường như bất luận nơi nào bạn bè cô hút thuốc hay uống rượu hay đập lốp bốp những viên thuốc mà họ thề rằng sẽ làm cho buổi tối đáng giá, họ đều trải qua phần còn lại của đêm nói líu ríu và lảo đảo, hoặc nôn mửa, hoặc mất kiểm soát hoàn toàn và làm những điều thật sự ngu ngốc. Mọi thứ thường dính líu đến anh chàng nào đó.
Ronnie không muốn đến đó. Không, sau những điều đã xảy ra với Kayla vào mùa đông trước - Kẻ nào đó - Kayla không bao giờ biết được là ai - đã lén bỏ vài viên GHB (Gamma Hydroxy Butyric acid - thuốc chống trầm cảm, là một loại thuốc cấm vì sau khi uống ng ta có cảm giác lơ mơ và buồn ngủ) vào nước uống của cô ấy, và dù cô ấy chỉ có một hồi ức mơ hồ về những gì xảy ra sau đó, cô ấy khá chắc chắn nhớ được đã ở trong một căn phòng cùng ba gã mà cô ấy gặp lần đầu đêm đó. Khi cô ấy hồi tỉnh vào sáng hôm sau, quần áo của cô ấy nằm rải rác khắp phòng. Kayla không bao giờ nói điều gì nữa - Cô ấy thích giả vờ là điều đó chưa từng xảy ra hơn, và hối tiếc vì đã kể với Ronnie nhiều như vậy - Nhưng không quá khó để liên kết các đầu mối lại với nhau.
Khi cô đến bến tàu, Ronnie đặt ly nước chỉ còn một nửa xuống và cáu kỉnh thấm nước trên áo bằng chiếc khăn ăn. Điều đó dường như hiệu quả, ngoại trừ chiếc khăn tan rã thành những mảnh nhỏ li ti trắng xóa tương tự như gàu trên da đầu vậy.
Tuyệt thật.
Cô ước chi chàng trai va vào ai khác. Cô chỉ ở đó trong bao lâu, mười phút? Điều gì kỳ lạ đến mức cô quay đi ngay lúc trái banh bay đến hướng của cô vậy? Và cô mang soda trong một đám đông tại trận đấu bóng chuyền mà cô thậm chí còn không muốn xem, tại một nơi mà cô thậm chí còn không muốn đến cơ chứ? Trong cả triệu năm, điều tương tự không thể nào lặp lại. Với điều ngẫu nhiên giống như vậy, cô có lẽ nên mua một tấm vé số.
Và rồi, có một chàng trai như thế. Một chàng trai đáng yêu tóc nâu, mắt nâu. Rốt cuộc, cô nhận ra anh còn hơn cả đáng yêu, đặc biệt khi anh có biểu hiện... quan tâm. Anh có thể là thành phần của đám đông được mến mộ, nhưng trong một phần tỉ giây khi mắt họ gặp nhau, cô có một cảm nhận hết sức kỳ lạ rằng anh chân thực như biểu hiện của anh.
Ronnie lắc đầu để xóa đi trong trí óc cô những ý nghĩ điên khùng đến thế. Hẳn là mặt trời đã tác động đến trí não của cô. Hài lòng rằng cô đã làm điều tốt nhất cô có thể với chiếc khăn ăn, cô nhặt ly soda lên. Cô dự định đổ phần còn lại đi, nhưng khi cô quay người, cô cảm thấy chiếc ly bị kẹp chặt giữa cô và một người khác. Lần này, không có gì tình cờ trong chuyển động chậm rãi, soda ngay lập tức phủ trên phía trước áo cô.
Cô đông cứng, nhìn chằm chằm vào chiếc áo, không thể tin được. Chuyện cứ như đùa ấy.
Đứng trước mặt cô là một cô gái tầm tuổi cô đang cầm một ly kem tươi Slurpee, có vẻ kinh ngạc y như cô. Cô ấy mặc đồ đen, mái tóc sẫm xõa dài buông lỏng những lọn loăn xoăn ôm lấy gương mặt. Giống Kayla, cô ấy có ít nhất nửa tá khoen trên mỗi tai, tóc nhuộm highlight với một cặp đầu lâu thu nhỏ đong đưa trên dái tai, và đôi mắt sẫm đánh bóng màu tối và kẻ mi tạo cho cô ấy có vẻ ngoài gần như hoang dã. Khi phần còn lại của soda thấm xuyên qua áo của Ronnie, chú gà Goth chuyển động cùng ly Slurpee hướng về phía vết bẩn trải rộng.
"Không hay cho bạn rồi." Cô ấy nói.
"Bạn nghĩ vậy à?"
"Ít ra thì lúc này nó cũng cân xứng với bên kia."
"Oh, tớ thấy rồi. Bạn đang cố hài hước."
"Dí dỏm thì đúng hơn."
"Vậy bạn nên nói điều gì đó như là 'Lẽ ra bạn nên dùng chiếc ly sippy-cups* ấy." (*ly uống nước có núm hút trên nắp và có hai tay cầm hai bên của trẻ nhỏ, chẳng biết tiếng Việt có từ tương đương là gì. Hic!)
Chú gà Goth cười lớn, một âm thanh nữ tính đáng kinh ngạc. "Bạn không phải người ở vùng này, đúng không?"
"Không, Tớ ở New York. Tớ đến đây thăm cha tớ."
"Vào cuối tuần?"
"Không. Cả mùa hè."
"Không hay cho bạn rồi."
Lần này đến lượt Ronnie cười. "Tớ là Ronnie. Tên gọi tắt của Veronica."
"Gọi tớ là Blaze (Ngọn lửa)."
"Blaze?"
"Tên thật của tớ là Galadriel. Nó có nguồn gốc từ Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn. Số phận của mẹ tớ giống như thế."
"Ít ra thì bác ấy đã không đặt tên bạn là Gollum." (Tên gã yêu tinh đáng thương trong phim chúa tể những chiếc nhẫn.)
"Hoặc Ronnie." Với một cái nghiêng đầu, cô ấy chuyển động qua bờ vai. "Nếu bạn muốn thứ gì đó khô ráo, có vài chiếc áo thun Nemo trong gian hàng ở đàng kia."
"Nemo?"
"Phải. Nemo. Trong Film ấy? Chú cá màu cam khoang trắng bơi lội vụng về ấy? Bị mắc kẹt trong một cái hồ nuôi cá và cha nó phải đi tìm ấy?"
"Tớ không muốn một chiếc áo Nemo, được chưa?"
"Nemo tuyệt mà."
"Có thể, nếu bạn sáu tuổi." Ronnie trả miếng.
"Tùy bạn thôi."
Trước khi Ronnie có thể đáp, cô phát hiện ba gã đang xô lấn xuyên qua khe hở của những người tụ tập. Họ nổi bật trong đám đông trên bãi biển với chiếc quần sort xé rách và những hình xăm, bộ ngực trần lộ rõ bên dưới chiếc áo khoác bằng da nặng nề. Một trong số họ có một chiếc khoen nơi chân mày và đang mang một chiếc máy nghe nhạc kiểu cổ điển; một người khác có một mái tóc kiểu bờm ngựa Mohawk được tẩy trắng, và đôi cánh tay phủ kín những hình xăm. Người thứ ba, giống Blaze, có mái tóc đen dài được bù đắp bởi làn da trắng sữa. Theo bản năng, Ronnie quay nhìn Blaze, chỉ để nhận ra rằng cô ấy đã biến mất. Tại chỗ của cô ấy, Jonah đang đứng.
"Chị làm đổ cái gì trên áo vậy?" Cậu bé hỏi. "Chị bị ướt và nhớp nháp."
Ronnie tìm kiếm Blaze, tự hỏi cô ấy đã biến đi đâu. Và tại sao. "Đi ngay đi, được không?"
"Em không thể. Cha đang tìm chị. Em nghĩ cha muốn chị về nhà."
"Ông ấy đâu?"
"Cha ngừng lại để vào nhà vệ sinh, nhưng sẽ đến đây bất kỳ lúc nào."
"Nói với ông ấy là em không thấy chị."
Jonah cân nhắc điều đó. "Năm đồng."
"Gì cơ?"
"Đưa cho em năm đồng và em sẽ quên là chị ở đây."
"Em không đùa đấy chứ?"
"Chị không còn nhiều thời gian đâu." Cậu bé nói, "Bây giờ là mười đồng."
Qua đầu của Jonah, Ronnie nhận ra cha cô đang nhìn quanh quất đám đông xung quanh. Cô hụp xuống theo bản năng, biết rằng không có cách nào để trốn thoát. Cô trừng mắt vào em trai, kẻ tống tiền nhỏ bé, người rõ ràng cũng đã nhận ra điều đó. Cậu bé đáng yêu và cô yêu cậu, cô khâm phục khả năng tống tiền của cậu, nhưng tuy vậy, cậu là em trai nhỏ của cô. Trong một thế giới hoàn hảo, cậu bé sẽ luôn sát cánh bên cô. Nhưng cậu có làm thế không? Dĩ nhiên là không rồi. (Vì thế giới đâu có hoàn hảo!)
"Chị ghét em. Em biết đấy." Cô nói.
"Phải. Em cũng ghét chị. Nhưng nó vẫn có giá mười đồng."
"Năm thì thế nào?"
"Chị đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Nhưng bí mật của chị sẽ an toàn với em."
Cha cô vẫn chưa thấy họ, nhưng ông đang tiến lại gần hơn.
"Tốt." Cô rít lên, thọc sâu vào trong túi, cô kéo ra một tờ tiền bị vò nhàu và Jonah nhét tiền vào túi. Liếc qua vai, cô thấy cha cô đang di chuyển về hướng của cô, đầu ông vẫn xoay từ bên này qua bên kia, cô lủi nhanh quanh một gian hàng. Ngạc nhiên cho cô, Blaze đang dựa vào cạnh gian hàng, hút thuốc.
Cô ấy cười điệu, "Có rắc rối với cha bạn à?"
"Có cách nào để tớ ra khỏi đây không?"
"Đó là việc của bạn." Blaze nhún vai, "Nhưng ông ấy biết chiếc áo mà bạn đang mặc."
Một giờ sau, Ronnie ngồi bên cạnh Blaze trên chiếc ghế dài gần cuối bến tàu, vẫn còn buồn bực; nhưng không đến nỗi chán ngắt như trước đó. Blaze hóa ra là một người biết lắng nghe tuyệt vời, với cảm nhận hài hước kỳ lạ - và trên tất cả, cô ấy có vẻ cũng yêu New York nhiều như Ronnie, cho dù cô ấy chưa từng đến đó. Cô ấy hỏi những câu hỏi căn bản như: Quảng trường Times* và tòa nhà chọc trời Empire State* và tượng Nữ Thần Tự Do* - Những cái bẫy du lịch mà Ronnie đã cố né tránh bằng mọi giá. Nhưng Ronnie chiều lòng cô ấy trước khi mô tả một New York thật sự: Những câu lạc bộ ở Chelsea, chuỗi hoạt động âm nhạc ở Brooklyn, và những người bán dạo trên đường phố Chinatown, nơi có thể mua được dĩa hát lậu hoặc những chiếc túi xách Prada giả hiệu hoặc khá nhiều những thứ khác với từng đồng xu tiền bạc.
(*Times Square - quảng trường Thời đại: Một quảng trường giao lộ trung tâm, một biểu tượng của New York, và là nơi đón chào giao thừa với lễ hội thả bóng bay và trái bóng nổi tiếng Times square ball thay cho màn pháo hoa, cũng còn được mệnh danh là 'ngã tư của thế giới')
(*Empire State: Niềm tự hào của New York, từng được xếp vào một trong những kỳ quan đương đại của thế giới, từng nắm giữ kỷ lục tòa nhà cao nhất thế giới trong 40 năm, việc thắp đèn vào ban đêm và màu sắc đèn chiếu sáng của tòa nhà này mang nhiều ý nghĩa kỷ niệm với từng cột mốc lịch sử quan trọng nào đó - mà nếu không nói ra thì không ai biết ^_^ )
(*Statue of Liberty: Bức tượng của nhà điêu khắc Pháp nổi tiếng Frédéric Bartholdi thực hiện tại Pháp và được dân Pháp tặng cho nước Mỹ năm 1886. Bartholdi đã lấy cảm hứng từ Libertas, nữ thần của tự do và đặc biệt là giải phóng nô lệ trong thần thoại La Mã. Thiết kế ban đầu của ông mang ý nghĩa như một ngọn hải đăng với một ngọn đuốc không bao giờ tắt giơ cao trên một tay của Libertas, sau này mới mang thêm ý nghĩa như một tuyên ngôn của nước Mỹ nên tay kia của tượng cầm bản tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ, và bức tượng trở thành biểu tượng của Hoa Kỳ với ý nghĩa tương tự. Ngoài lề một chút nhé, ông Bartholdi này có một bức tượng đá khổng lồ khác ở Pháp tên là Lion of Belfort mang biểu tượng tinh thần yêu nước của dân Pháp khắc trên đá sa thạch dưới chân pháo đài Belfort được làm trong thời kỳ pháo đài bị bị quân Phổ vây hãm, cực kỳ đẹp và ấn tượng mà Sẻ rất thích. Ôi, ai mà được làm chắt của ông này thì cực kỳ hãnh diện nhỉ.)
Việc nói về nơi đó khiến cô mong ước vô vàn được trở về nhà thay vì ở đây. Bất kỳ nơi nào trừ ở đây.
"Tớ cũng sẽ không muốn đến đây đâu." Blaze đồng ý. "Tin tớ đi. Nó chán ngắt."
"Bạn sống ở đây bao lâu rồi?"
"Chỉ toàn bộ đời tớ thôi. Nhưng ít ra tớ ăn mặc ổn."
Ronnie đã mua chiếc áo Nemo ngu ngốc, biết rằng nhìn mình rất lố bịch. Kích cỡ duy nhất gian hàng có trong kho là XL, và nó dài gần tới gối cô. Tính năng đền bù duy nhất của nó là, ngay khi cô mặc nó, cô có thể trượt qua cha cô mà không bị phát hiện. Blaze đã đúng về điểm đó.
"Người ta nói với tôi Nemo tuyệt."
"Bà ta đang nói dối đấy."
"Chúng ta làm gì tiếp đây? Bây giờ cha tớ chắc đã đi rồi."
Blaze quay lại. "Tại sao chứ? Bạn muốn trở lại lễ hội à? Có lẽ đến ngôi nhà ma ám chăng?"
"Không. Nhưng phải kiếm thứ gì đó để tiếp tục chứ."
"Chưa đâu. Lát nữa mới có. Lúc này, chúng ta hãy đợi."
"Cho điều gì?"
Blaze không trả lời. Thay vì thế, cô ấy đứng lên và quay đi, đối diện với mặt nước tối sẫm. Mái tóc cô ấy phất phơ trong gió, và cô ấy nhìn đăm đắm vào mặt trăng. "Tớ đã thấy bạn trước đó, bạn biết đấy."
"Khi nào?"
"Khi bạn ở trận đấu bóng chuyền." Cô ấy di chuyển xuống bến tàu. "Tớ đang đứng ở đó."
"Và sao?"
"Bạn có vẻ không thuộc về nơi đó."
"Bạn cũng thế."
"Đó là lý do tại sao tớ đang đứng trên bến tàu." Cô ấy nhảy qua thành lan can và chọn một chỗ ngồi, đối diện Ronnie. "Tớ biết bạn không muốn ở đây. Nhưng cha bạn đã làm gì khiến bạn nổi điên như vậy?"
Ronnie quệt lòng bàn tay vào quần, "Đó là một câu chuyện dài."
"Ông ấy đang sống cùng bạn gái của ông ấy à?"
"Tớ không nghĩ ông ấy có bạn gái. Sao nào?"
"Coi như bạn may mắn."
"Bạn đang nói về điều gì vậy?"
"Cha tớ sống cùng bạn gái của ông ấy. Nhân tiện, đây là người thứ ba kể từ khi ly hôn, và bà ta vượt xa cả điều tồi tệ nhất. Bà ta chỉ hơn tớ vài tuổi và ăn mặc y như vũ nữ thoát y. Với tất cả những gì tớ biết, bà ta chính là một vũ nữ thoát y. Điều đó khiến tớ phát ốm mọi lúc tớ phải ở đó. Có vẻ như bà ta không biết làm sao để hành động quanh tớ. Mới phút trước bà ta cố cho tớ một lời khuyên như thể bà ta là mẹ tớ, phút kế tiếp bà ta đang cố để thành bạn tốt nhất của tớ. Tớ ghét bà ta."
"Và bạn đang sống với mẹ bạn?"
"Phải. Nhưng bây giờ bà ấy đã có bạn trai, và ông ta ở nhà mọi lúc. Ông ta cũng là một kẻ thua cuộc. Ông ta mang một mái tóc giả lố bịch vì bị hói khi ông mới đôi mươi hoặc đại khái thế, và ông ta luôn nói với tớ rằng tớ hãy suy nghĩ để cho trường College một sự thử sức. Cứ làm như tớ quan tâm đến điều ông ấy nghĩ. Tất cả chỉ là trò lường gạt thôi, đúng không?"
Trước khi Ronnie có thể trả lời, Baze nhảy ra sau, "Đi nào. Tớ nghĩ họ đã sẵn sàng để bắt đầu rồi. Bạn sẽ được thấy điều này."
Ronnie theo sau Blaze trở lên bến tàu, tiến thẳng đến đám đông đang bao quanh thứ có vẻ là một màn trình diễn đường phố. Giật mình, cô nhận ra những người biểu diễn là ba gã du côn cô đã thấy trước đó. Hai trong số họ đang nhảy break (kiểu nhảy cuồng nhiệt của dân da đen) với thứ âm nhạc phát ra từ chiếc máy nghe nhạc, trong lúc người có mái tóc đen dài đứng ở trung tâm đang tung hứng những trái banh vàng rực rỡ. Thỉnh thoảng anh ta ngừng tung hứng và đơn giản giữ trái banh, xoay nó trên những ngón tay, hoặc đảo nó ra sau bằng lưng bàn tay hay từ cánh tay này sang cánh tay khác. Hai lần, anh ta nắm chặt tay trên quả banh lửa, gần như dập tắt nó, ngay khi anh ta di chuyển bàn tay, để cho ngọn lửa thoát ra khỏi khe hở nhỏ xíu gần ngón tay cái.
"Bạn biết anh ta sao?" Ronnie hỏi.
Blaze gật đầu, "Đó là Marcus."
"Anh ta có mang thứ gì để phủ bảo vệ bàn tay không?"
"Không."
"Nó không đau đớn sao?"
"Không, nếu bạn giữ trái banh lửa đúng. Dù vậy, điều đó thật tuyệt, đúng không?"
Ronnie phải đồng ý. Marcus dập tắt hai trái banh và rồi thắp chúng lại bằng cách chạm vào trái thứ ba. Trên mặt đất đặt một chiếc nón ảo thuật gia lật ngược, và Ronnie thấy người ta bắt đầu ném tiền vào đó.
"Anh ta kiếm được những trái banh lửa ở đâu?"
"Anh ấy chế tạo chúng. Tớ có thể chỉ cho bạn cách làm. Không khó đâu. Tất cả những gì bạn cần là một chiếc áo bằng cotton, kim và chỉ, và một ít chất gây cháy."
Khi âm nhạc tiếp tục om sòm, Marcus tung ba trái banh lửa cho anh chàng tóc bờm ngựa và thắp thêm hai trái khác. Họ tung hứng chúng qua lại với nhau như những anh hề trong gánh xiếc, càng lúc càng nhanh, cho đến khi một trái bị ném lệch đi.
Ngoại trừ là chúng đã không. Anh chàng đeo khoen chân mày đã bắt lấy nó kiểu chặn banh bóng đá, và bắt đầu hất nó lên từ chân này qua chân kia như thể nó không khác gì trò Hacky-Sack* (*Một kiểu trò chơi banh vải nhiều màu sắc được nhiều người đá qua đá lại giống như trò đá cầu, trò này phát triển ở Mỹ từ năm 1972.) Sau khi dập tắt ba trái banh, hai trái được cho là thích hợp, cả nhóm đá hai trái banh lửa qua lại với nhau. Đám đông bắt đầu vỗ tay, và tiền rải như mưa vào chiếc nón khi âm nhạc mạnh dần lên. Rồi đồng loạt, những trái banh bị chộp lấy và dập tắt khi âm nhạc đồng thời ầm ầm lên để kết thúc.
Ronnie phải thừa nhận cô chưa từng thấy thứ gì giống như thế. Marcus tiến đến Blaze và bao phủ cô ấy trong một nụ hôn dài, nấn ná, có vẻ hoang dại không thích đáng trước công chúng. Anh ta từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm thẳng vào Ronnie trước khi đẩy Blaze ra.
"Ai vậy?" Anh ta hỏi, di chuyển về hướng Ronnie.
"Đó là Ronnie." Blaze nói, "Cô ấy đến từ New York. Em chỉ vừa mới gặp cô ấy."
Đầu Bờm Ngựa và Khoen Chân Mày kết hợp với Marcus và Blaze trong cái nhìn chăm chú của họ, khiến Ronnie theo bản năng cảm thấy không thoải mái.
"New York, huh?" Marcus hỏi, kéo chiếc bật lửa từ trong túi và thắp một quả banh lửa. Anh ta giữ quả cầu lửa chuyển động giữa ngón cái và ngón trỏ, khiến cho Ronnie tự hỏi lần nữa bằng cách nào anh ta có thể làm được điều đó mà không bị phỏng.
"Em có thích lửa không?" Anh ta nói.
Không đợi câu trả lời, anh ta ném quả banh lửa về hướng cô. Ronnie nhảy khỏi chỗ, quá bất ngờ để trả lời. Quả banh đáp xuống phía sau cô ngay khi một viên cảnh sát lao tới dậm chân dập tắt ngọn lửa.
"Ba đứa." Ông ấy nói, chỉ tay. "Biến. Ngay. Tôi đã nói với các người trước đó rằng các người không thể thực hiện màn trình diễn nhỏ của các người trên bến tàu, và lần tới, tôi thề là tôi sẽ tống giam đấy."
Marcus giơ tay và bước lùi lại "Chúng tôi đi ngay mà."
Những chàng trai chộp lấy áo khoác và bắt đầu đi khỏi bến tàu, hướng đến đám rước lễ hội. Blaze đi theo, bỏ Ronnie lại một mình. Ronnie cảm thấy ánh mắt của viên cảnh sát trên cô, nhưng cô lờ đi. Thay vì thế, cô lưỡng lự một thoáng trước khi đuổi theo họ.
Bản Tình Ca Cuối Cùng Bản Tình Ca Cuối Cùng - Nicholas Sparks Bản Tình Ca Cuối Cùng