How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
ách Nghĩa Thành chưa từng gặp qua Mễ Kha. Nhưng thấy Hình Khắc Luỹ bắt chuyện thì cũng có chút quan tâm, cảm thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ này cùng với Mục Khả có vài phần giống nhau, không khỏi vì vậy mà có chút hảo cảm. Rồi ánh mắt lại chuyển qua Hình Khắc Luỹ bướng bỉnh lỳ lợm, vẻ mặt anh nghiêm lại, chậm rãi nhắc nhở: "Nghiêm túc đi!"
Hình Khắc Luỹ nghe vậy nhếch mi, cười như không cười nhìn Mễ Kha.
Có lẽ bận tâm tới thân phận trưởng bối của Hách Nghĩa Thành, hay có lẽ trời sinh đã có chút ổn định hơn Mục Khả và Hạ Hi, nhìn thấy chồng mình Hạ Nhã Ngôn không nói gì chỉ có chút bình tĩnh. Khi bình tĩnh đứng trước mặt Hách Nghĩa Thành, cô săn sóc dùng khăn tay đi mồ hôi ở trên trán của anh, như một hiền thê lương mẫu thật sự, đặc biệt phù hợp với hình tượng 'mợ nhỏ'.
Khoé miệng Hách Nghĩa Thành càng vểnh cao, nhưng ở trước mặt hậu bối thì vẫn làm ra vẻ thận trọng, chẳng hiểu ra làm sao khi anh nói: "Tới rồi à?"
Đối với việc anh thường xuyên giả ngu Hạ Nhã Ngôn luôn cảm thấy vô lực nhất, vì thế bình tĩnh nói: "Không có tới, chỉ là ảo giác thôi."
Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vệt đỏ ửng, Hách Nghĩa Thành nhẹ nhàng túm lấy tay áo của Hạ Nhã Ngôn, anh khẽ nói: "Giữ cho anh chút mặt mũi đi."
Gỡ tay anh ra, Hạ Nhã Ngôn giống như làm nũng mà cũng giống như giận, "Thủ trưởng đã vất vả rồi, đã chuẩn bị cho ngài chút trà bánh, mời ngài vào phòng." Vừa dứt lời, tay còn làm ra động tác mời.
Hách Nghĩa Thành cười ha ha, lấy tay ôm vai Hạ Nhã Ngôn, được đằng chân lên đằng đầu nói, "Các đồng chí đã vất vả rồi, đi cùng nhau đi."
Đối với tính cách lưu manh của cậu nhỏ Mục Khả cũng cảm thấy rất bất lực, kéo tay Hạ Hoằng Huân, cô liền nhón chân khẽ nói nhỏ vào tai anh: "Xem đi, đợi đến tối trở về chắc chắn sẽ bị thu thập."
Hạ Hoằng Huân cười nhưng không nói gì, chỉ là bóp khuôn mặt của cô vợ nhỏ bày tỏ sự tán thành, sau đó liền kêu mọi người lên lầu.
Thừa dịp Lệ Hành về nhà tắm và thay quần áo, Hạ Hoằng Huân hỏi về vết thương của Hạ Hi và của Lệ Hành.
Hạ Nhã Ngôn đúng lúc nói, "Vết thương ở trên tay của Lệ Hành thì đợi lát nữa em xem rồi nói sau. Nhưng về Tiểu Thất thì sáng nay có chút phát sốt, em mới tiêm cho con bé một bình thì giờ đã hạ rồi."
Mục Khả ngồi ở trên tay vịn của ghế sofa, khoát tay lên vai Hạ Hoằng Huân, báo cáo với thủ trưởng: "Tối qua Tiểu Thất không ngủ nhưng lại không nói gì, em đoán chắc vì vết thương đau quá, rồi lại còn lo lắng cho Lệ Hành nữa."
Thấy Hạ Hoằng Huân nhíu mày, Hạ Nhã Ngôn giải thích: "Tính chất thân thể của Tiểu Thất rất tốt, nhưng mà nửa năm qua cứ liên tục bị thương, sức đề kháng có chút giảm xuống, nên phát sốt là hiện tượng bình thường."
Uống một ngụm nước, Hách Nghĩa Thành tiếp lời: "Tính chất thân thể của Hạ Hi rất tốt là đúng, nhưng dù sao cũng là con gái, thật không biết người nhà các người nghĩ gì, lại để cô ấy tham gia cái nghề nguy hiểm như vậy..."
Lời nói của anh còn chưa nói xong đã bị Hạ Nhã Ngôn chặn lại, cô hỏi ngược lại: "Đã là người nhà của chúng ta, anh đang nói vớ vẫn cái gì đấy?" Hách Nghĩa Thành “hí” một tiếng, sửa lời lại nói: "Em nói người nhà của chúng ta là như vậy sao?"
Hạ Nhã Ngôn tức giận đẩy anh một cái.
Mục Khả và Mễ Kha cũng không nể mặt mà cười lớn ra tiếng.
Hạ Hoằng Huân đồng tình vỗ lên vai 'em rễ' mình, bộ dạng nghiêm trang nhắc nhở: "Đại bộ phận mọi người trong nhà đều rất quan tâm quan hệ họ hàng, lần sau nhớ chú ý tìm từ nha." Hách Nghĩa Thành xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm có Hạ Nhã Ngôn trấn áp nên anh ở trước mặt Hạ Hoằng Huân thân phận và địa vị ở đời này của anh là không thể đi lên được rồi. Nhưng cũng có người từng nói với anh rằng 'có vợ như ở tù', bây giờ anh nên vui hay không vui đây?
Hình Khắc Luỹ ở một bên xem náo nhiệt liền rảnh rang nói: "Đoán chắc đồng phục cảnh sát của chị dâu sẽ mặc không được lâu nữa đâu. Các người không thấy khi tham mưu trưởng Lệ cứu người mạnh mẽ tới cỡ nào." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh lại nở nụ cười: "Người hiềm nghi phạm tôi kia gặp trúng anh ta là đã thấy xui xẻ rồi, bị bắt còn chưa phải là thảm nhất, vì chân bị ăn phải một phát đạn." Thấy dấu chấm hỏi ở trong mắt mọi người, Hình Khắc Luỹ giải thích, "Lúc đó chị dâu đã được cứu, nhưng tham mưu trưởng nhìn thấy vai chị dâu bị thương thì rất tức giận, không nói lời vô nghĩa liền trực tiếp thưởng cho thằng chó chết kia một phát súng, đau đến mức tên kia ôm chân gào khóc."
Hình Khắc Luỹ nói rất đúng, lúc đó khi Lệ Hành cứu được Hạ Hi từ trong tay Trần Bưu, anh thật sự đã bắn một phát súng, bắn thẳng vào chân phải của Trần Bưu. Chờ tới khi Trác Nghiêu chạy tới hiện trường thì Trần Bưu đang kêu thảm nằm lăn lộn trên mặt đất, vùng vẫy kêu gào: "Quân nhân muốn giết người, quân nhân muốn giết người..."
Lúc này Trác Nghiêu mới hiểu được Lệ Hành đã nổ súng, vì thế liền quyết định dẫn Trần Bưu, Lão Hổ đang bị thương cùng với Hạ Hi đi cùng nhau. Sau đó khi Chu Định Viễn kéo Trần Bưu đứng lên, Trác Nghiêu liền lấy cáng súng lục của anh đánh một cú vào bụng Trần Bưu, sau đó nhấc chân đá vào chân của hắn, cùng lúc đó giọng nói của anh lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ: "Dẫn đi!"
Trần Bưu bị đánh lảo đảo hai bước rồi té trên mặt đất, liền đứng dậy gào thét như heo bị giết.
Thật không ngờ hắn lại có hành động như vậy, Chu Định Viễn phục hồi lại tinh thần vì sợ hãi, sau đó anh dùng võ thô lỗ nhắc nhở Trần Bưu đang co quắp trên mặt đất kéo lên xe, miệng không khách khí còn gào lên: "Quỷ gì chứ, giết mày còn sợ bẩn tay, thái độ thành thật chút đi!"
Tất nhiên Lệ Hành và Hạ Hi không biết chuyện ở phía sau.
Tắm rửa xong, thay đổi toàn thân một bộ quân trang sạch sẽ, Lệ Hành nhanh nhẹn sửa sang lại như mới được sinh ra một lần nữa.
Hạ Hi giúp anh gài lại nút áo, miệng còn nói liên miên: "Chỉ cho phép quan phóng hoả nhưng lại không cho phép dân thắp đèn, không cho em tắm nhưng lại tự mình đi tắm, làm như sợ ai đó ghét bỏ anh vậy...Miệng vết thương chắc chắn đã thấm nước, đợi lát nữa kêu chị Nhã Ngôn xem cho anh một chút rồi băng bó lại luôn, đừng để bị nhiễm trùng..." Bộ dáng lải nhải này rất giống một cô dâu nhỏ.
Vươn tay sờ mặt cô, anh lại nhíu mày càng nhanh. "Sao mắt thâm quầng nặng vậy? Tối qua không ngủ được sao?"
Hạ Hi nghiêng đầu tránh đi. "Không biết xấu hổ còn nói em, mắt anh thâm quầng còn hơn quốc bảo đấy, thật không đẹp trai chút nào!"
Lệ Hành cười khẽ. "Diễn tập là như vậy, trước khi đấu thì đâu có ai được ngủ ngon, em xem đội trưởng của bọn họ đều không phải là như vậy sao." Cúi người hôn nhẹ lên khuôn mặt hơi có chút tái nhợt của Hạ Hi, anh xấu xa hỏi: "Có phải không có anh ở đây nên em ngủ không ngon có phải không?"
Hạ Hi nói lại: "Đứng đắn chút đi!" Sau đó động tác trên tay cũng đã hoàn tất việc cài lại nút áo cuối cùng của anh.
Lệ Hành cong môi, ôm Hạ Hi vào trong ngực, thấp giọng xin chỉ thị của 'Thủ trưởng'. "Đêm nay anh không tới thư phòng mà sẽ ở nhà ngủ, có được không hả vợ?" Kỳ thật là lo lắng tướng ngủ của cô không được tốt mà ảnh hưởng tới vết thương ở vai.
Nhéo nhẹ eo anh bày tỏ sự kháng nghị, Hạ Hi dán nhẹ mặt cô vào cổ anh cọ xát, ngầm đồng ý. Dù sao cô cũng thấy đau lòng vì anh phải mệt nhọc. Lệ Hành giang tay ôm cô chặt hơn.
Sau đó hai người đi tới nhà Hạ Hoằng Huân, Hạ Nhã Ngôn liền kiểm tra miệng vết thương của Lệ Hành.
Nhìn thấy rõ chỗ bị thương, Hạ Nhã Ngôn có chút tức giận. "Biết rõ mình bị thương mà còn lên chiến trường? Đã nói không được dùng lực, toàn bộ đều nghe tai này bay ra khỏi tai kia sao? Nếu đã liều chết vậy, thì chết một người đi, đỡ lo. Mấy người chúng tôi coi như xui xẻo, ngày ngày cứ đi theo sau mông của mấy người, hầu hạ những ông lớn như các người..."
Toàn bộ đều bị dàn ca giáo huấn có chút đồ sộ. Bất kể là anh trai Hạ Hoằng Huân, ông xã Hách Nghĩa Thành, hay là em rể họ Lệ Hành, đều không ai dám hé răng, đều chỉ biết vâng dạ chăm chú lắng nghe. Mục Khả và Hạ Hi cũng cùng chung ý kiến mà gật đầu, đối với bác sĩ Hạ tình cảm kính nể rất cuồn cuộn.
Tiệc chúc mừng bắt đầu vào lúc tám giờ tối, địa điểm là đại sảnh của đoàn 532, thức ăn đúng tiêu chuẩn mừng năm mới.
Ở xa xa truyền tới tiếng ca 'Đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh là sắt, sức mạnh là thép...' Mễ Kha nhìn thấy toàn hội trường đều là đàn ông mặc quân trang. Đi đến gần, cô mới thấy một chiếc thảm đỏ trải từ bậc thềm chạy thẳng tới bên trong.
Ánh mắt đen láy bày tỏ sự vui vẻ, Mễ Kha nhe răng cười: "Ở trong quân đội cũng thật tốt, cứ như là đang ở một buổi lễ trao giải nào đó."
Không đợi Hạ Hi nói chuyện, Hình Khắc Luỹ đã cười nói: "Có vẻ giống như đang đi lên 'tinh quang đại đạo'* có phải không?"
*đường đi lên ngôi sao.
Mễ Kha bũi môi không thèm quan tâm tới anh, kéo tay Hạ Hi đi thẳng về phía trước.
Cuối cùng đã tới địa bàn của quân đoàn 532, Hạ Hoằng Huân đi tuốt ở đằng trước, ở phía sau theo thứ tự là Hách Nghĩa Thành, Ninh An Lỗi, Lệ Hành, Hình Khắc Luỹ, An Cơ và một đám sĩ quan. Về phần nhóm bốn cô gái của Hạ Hi, chính là 'điểm hồng duy nhất ở trong ngàn cây xanh', bởi ở trong thế giới giống đực thì họ thật sự rất đáng chú ý.
Khải hoàn trở về trong trận đối kháng các sĩ quan quân tham chiến tự nhiên cũng được đẩy đến 'chỗ ngồi dành cho khách quý'.
Sau khi ngồi xuống, Lôi Minh vỗ tay làm mọi người vỗ tay theo, tạo nên tiếng sóng cao thấp nối tiếp nhau.
Cho dù xuất thân từ nhà binh, đây cũng là lần đầu tiên trong đời Hạ Hi được trải nghiệm trường hợp như vậy. Điều đặc biệt hơn là khi Hách Nghĩa Thành chỉ đạo, các sĩ quan đứng dậy chào các sĩ quan tham chiến, cô không khỏi tưởng tượng hình ảnh Lệ Hành xung phong ở trên chiến trường, trong lòng bỗng nhiên có một loại xúc động lấp đầy, cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang rũ bên người của Lệ Hành. Một giây sau bàn tay nhỏ bé của cô đã được tay Lệ Hành nắm lại.
Tiếp theo có một tham mưu trẻ tuổi chạy lại nói bên tai Hạ Hoằng Huân, sau đó Hạ Hoằng Huân liền cao giọng nói: “Các đồng chí!” Giọng nói vang lên, tiếng vỗ tay hạ xuống. “Hôm nay chúng ta đã hoàn thành diễn tập cuối cùng của mỗi năm, cũng lấy được thành tích đáng mừng. Nên xin mời mọi người nâng ly chúc mừng sự phồn vinh hưng thịnh của quốc gia, quân đội chúng ta trở thành một đội quân tinh nhuệ không gì địch nổi!” Lời nói của Hạ Hoằng Huân ngắn gọn nhưng âm vang mạnh mẽ, dẫn tới tiếng vỗ tay vang vọng cả hội trường.
‘Rượu phong nhanh nhẹn’ của bộ đội là có tiếng, huống hồ gì hôm nay còn là tiệc chúc mừng, thân là quan chỉ huy Lệ Hành không chết cũng bị lột da. Cho nên sau khi Chính ủy Ninh An Lỗi và Tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành nói xong thì tiến vào giai đoạn ‘không còn gì cản trở nữa’ liền ngồi vào vị trí uống rượu, Hạ Hi bắt đầu cân nhắc coi thử tửu lượng của Lệ Hành có chống đỡ nỗi mấy lần sóng của người kính rượu hay không.
Thật ra không phải chỉ có một mình Hạ Hi lo, mà Lệ Hành cũng rất khẩn trương, là vì loại chuyện này anh ít khi nào gặp. Thấy tham mưu rót đầy rượu của Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành, anh vội lấy tay che lại miệng ly không cho thuộc hạ rót nữa. “Không được, tửu lượng của tôi rất kém, chỉ uống được một chút chứ không được nhiều.”
Trên chiến trường không mong thành công, Hách Nghĩa Thành vốn cũng không cam lòng. Bây giờ thấy vẻ mặt đề phòng của anh, ngay lập tức cảm thấy rất hưng phấn, “Cậu muốn uống hay không thì tùy. Muốn uống thì đưa ly qua đây. Không uống thì đêm nay khỏi cần về nhà ngủ. Tôi sẽ kêu lính lấy chìa khóa nhà cậu ném vào hồ cá, nên nghiêm chỉnh chút đi!”
Đây đâu phải chuyện nghiêm chỉnh hay không đâu, uống vào thì anh mới khỏi cần đi ngủ đấy, không nôn chết mới là lạ.
Lệ Hành cào tóc, khó có khi anh chịu thua mà nói: “Tửu lượng của tôi thật sự là không được mà.”
Nhớ lại mối hận anh đã phá một bộ xe chiến đấu của mình, Hình Khắc Lũy vội lấy cái ly trong tay Lệ Hành đưa cho tham mưu rót đầy. “Tham mưu trưởng anh cũng đừng quá khiêm tốn, nghe nói chị dâu có tửu lượng rất cao, dưới sự đào tạo của chị ấy, anh nói tửu lượng anh không được thì có ai mà tin chứ? Có phải không các anh em?”
Các chiến sĩ cao giọng trả lời, “Dạ phải!”
Vào thời điểm mấu chốt Hạ Hoằng Huân đứng ra giải vây giúp Lệ Hành, anh cười nói: “Hình Khắc Lũy cậu được rồi đó. Thế nào, mới bắn có một bộ xe chiến của cậu mà giờ cậu có ý kiến hả? Còn muốn ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẽ rình sau’ sao! Nói cho cậu biết, nếu để cho tôi chỉ huy thì tôi cũng sẽ bắn đi bộ xe chiến của cậu đấy.”
Tâm tư bị nhìn thấu, Hình Khắc Lũy mặt không đỏ tim không đập mạnh phản bác lại: “ Đội trưởng Hạ anh xem lời nói của anh kìa, Hình Khắc Lũy tôi đây là người như vậy sao?” Nhìn về phía Lệ Hành, anh nói rành mạch: “Tham mưu trưởng Lệ không phải là tôi muốn chuốc say anh đâu. Anh xem một mình anh giữ đầu bản người có tửu lượng kém thì đâu có được, chẳng lẽ lúc kết hôn anh lại để cho một mình chị dâu đơn độc tác chiến sao? Khó có dịp vui vẻ như hôm nay, uống đi, uống mạnh lên!” Nói xong anh còn cười rộ lên.
Thấy thế, các chiến sĩ trong hội trường đều cùng nhau giơ ly lên, khí thế hùng hồn hô: “Uống mạnh lên!”
Tình huống này, tửu lượng có không được thì cũng không thể không uống, Lệ Hành cũng không quan tâm nữa dù sao thì lát nữa các chiến sĩ cũng sẽ nâng mình về. Nghĩ vậy anh bưng ly rượu lên, hít thở sâu vào, cuối cùng mặt mày cau có nói: “Liều mạng với các người!” Các sĩ quan ngồi cùng bàn dẫn đầu cười ha ha.
Hạ Hi vội vàng gắp thức ăn cho anh. Lệ Hành cười, bàn tay to dưới bàn của anh vội vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ của cô.
Sau đó cục diện đã không thể khống chế nỗi. Lấy Hình Khắc Lũy cầm đầu ‘đoàn chủ công’ mở ra một hình ảnh mới, những người xung quanh ào ào bưng ly rượu lên, ‘đoàn trợ công’, ‘đoàn cơ động’ lại bị gạt ra một lần nữa, mọi người cùng nhau chạy về phía Lệ Hành. Sau đó Hạ Hoằng Hân và Hách Nghĩa Thành cũng không may mắn thoát nạn, cũng đều bị các sĩ quan vây lấy.
Đối với chuyện tập thể cùng đồng lòng như vậy, chắc chắn Lệ Hành sẽ không chống đỡ được.
Hạ Hi thấy thế muốn đứng dậy uống thay anh. Nhưng lần này Lệ Hành lại ngăn cô lại.
Lấy ánh mắt trách cô, khi Lệ Hành mở miệng thì hiếm khi có chút nghiêm khắc: “Trên người còn vết thương không thể uống! Ngoan ngoãn ngồi đây đi!” Sau đó nhanh nhẹn lấy lại cái ly từ tay cô, mời rượu mọi người xong thì mình cũng uống.
Kết quả có nghĩ cũng biết, khi bữa tiệc kết thúc, Lệ Hành đã say. Cho dù có Hạ Hi đỡ, chân của anh cũng không được vững mà làm cho bình rượu trên bàn rớt xuống đất, sau đó lại lảo đảo đá ngã lăn cái ghế ở bên cạnh. Nói tóm lại anh liên tục phá cái này đập cái kia.
Trong ánh mắt mọi người tràn đầy ‘quan tâm’, tham mưu trưởng Lệ vậy mà lại ngây thơ cười, miệng lại mơ hồ nói: “Cười nào!”
Hạ Hi thật sự đã bị đánh bại rồi. Nhận lấy sức nặng của Lệ Hành, cô tức giận nói: “Không cho anh uống nữa!”
Vì thế từ lần đó về sau, vốn việc uống rượu là một việc rất đơn giản, nhưng hiển nhiên nó đã trở thành khuyết điểm lớn của Lệ Hành.
Bán Sinh Thục Bán Sinh Thục - Mộc Thanh Vũ