Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Thống Lĩnh Luyện Ngục
ôi Tư Tinh”, cái tên này Lâm Lôi vẫn còn nhớ rõ.
Lúc bấy giờ, khi còn ở Tử Tinh sơn luyện tập ‘Địa hành thuật’ rơi vào tay Tử sắc ấu thú. Tử sắc ấu thú ấy đã xưng tên thật, còn bảo rằng, mình là thống lĩnh Luyện ngục, Lâm Lôi còn không hiểu hàm ý của cụm từ ‘Thống lĩnh Luyện ngục’ là gì.
Vù, vù…
Vô vàn sợ thừng màu đen co thít chặt hơn, trói chặt thân mình Lâm Lôi lại. Nhưng bởi sức vóc Lâm Lôi vô cùng lớn nên tốc độ thít chặt những sợi thừng màu đen cũng bị chậm lại.
“Tiểu tử! Chớ có động đậy sức mạnh Chủ thần của ngươi. Ngươi có dùng thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi”. Vẫn cái giọng ấm áp đó cất lên.
Lâm Lôi kinh hoàng ngoái đầu lại, may thay những sợi thừng màu đen không quấn lấy đầu Lâm Lôi. Lâm Lôi nhìn thấy người mặc áo giáp kiểu cổ, vẫn đứng trên không gian oai vệ, tay vẫn cầm lấy búa.
“Ngươi định làm gì”? Lâm Lôi cười hỏi: “Thế nào? Muốn khống chế linh hồn của ta ư”?
“Ngươi đến thế này rồi mà cũng không hiểu”? Bảo chủ Hán Đế Tái thành ngạc nhiên vô cùng.
Lúc này, hai người còn đang đối chất nhau, Bảo chủ Hán Đế Tái thành nới “Lĩnh vực chi thần”. Tiếng trò chuyện hai người hoàn toàn được cách ngăn, những người ở xa không tài nào nghe và nhìn thấy được.
“Theo ta đến đây. Chúng ta cần trò chuyện thêm tý” Bảo chủ Hán Đế Tái thành sà xuống thấp hơn.
“Đi theo ta”!
Lâm Lôi sửng sốt.
Bảo chủ Hán Đế Tái thành không động đậy, ngoái nhìn Lâm Lôi, cười nhạt: “Với sự tu luyện linh hồn trung vị thần của ngươi, còn lâu mới là đối thủ của ta. Ta muốn khống chế linh hồn ngươi dễ hơn cả trở bàn tay. Ngươi chớ có mà giở trò ma mãnh đấy”!
“Có chuyện gì? Nói đi”! Lâm Lôi nói.
Bảo chủ Hán Đế Tái thành nhìn Lâm Lôi rồi cười, gật đầu: “Tốt lắm. Biết nghe lời rồi hử! Bao nhiêu năm nay, chưa có ai dám cùng ta đối đáp cả”. Bảo chủ Hán Đế Tái thành cởi mở hơn với Lâm Lôi.
“Trước hết, ta tự giới thiệu. Ta, Mặc Tư Ba Cách Tiêu, là Bảo chủ của Hán Đế Tái thành này”. Khuôn mặt của Bảo chủ tươi tỉnh ra.
Vị Bảo chủ này cũng là người của gia tộc Ba-cách-tiêu Lâm Lôi phát hiện ra vị Bảo chủ này nói chuyện sao mà ôn tồn, nụ cười quá ư thân thiện, không một chút tỏ ra lỗ mãng như những kẻ khác. Lâm Lôi cũng đáp lại: “Ta, Lâm Lôi”.
“Có thể nói rõ với ta, nhà ngươi có quan hệ như thế nào với Lôi Tư Tinh? Vốn nó đã làm cho ngươi có được thần khí phòng ngự linh hồn”. Bảo chủ “Mặc Tư” cười vui vẻ.
“Lôi Tư Tinh làm cho ta thần khí phòng ngự linh hồn ư”? Lâm Lôi hiểu sai.
“Lẽ nào lại không phải như thế”? Mặc Tư lại cười: “Ta từng nghe kể về chiến tích của ngươi rồi, có thể giết chết nhiều vị thần. Đánh bại cả “Bạc Tư Lạc”. Cho rằng, năng lực phòng ngự của nhà ngươi là rất mạnh, nhưng chỉ trình độ thần trung bình thôi. Phòng ngự linh hồn đâu chỉ mạnh thế được. Linh hồn trung vị thần, trên ‘chất’ mà nói, còn kém xa với linh hồn các thượng vị thần”.
“Phải rồi! Ta có thần khí phòng vệ linh hồn. Như thế thì làm sao”? Lâm Lôi không thể nói rõ vì sao mình lại có được thần khí bảo vệ linh hồn. Mặc Tư trước mặt e cũng không nén được lòng tham lam.
“Phải rồi, phải rồi”. Mặc Tư cười xởi lởi: “Thần khí bảo vệ linh hồn, chế tạo cực kỳ khó khăn. Muốn biết được cái trò chơi này, trước hết cần phải có những kết quả rất cao về ‘linh hồn’ đã. Toàn bộ địa ngục, đều có thể luyện được thần khí bảo vệ linh hồn. Nhưng cũng rất hiếm. Còn Lôi Tư Tinh, là người có tài năng luyện ra được thần khí bảo vệ linh hồn”.
Mặc Tư trầm ngâm một lúc nói tiếp: “Ngươi có thể tung ra chiêu bài ‘Không gian Tử tinh’ của Lôi Tư Tinh được chứ? Hẳn đã được hắn ta truyền thụ cho rồi chứ, do đó ta mới nói rằng, thần khí bảo vệ linh hồn của ngươi là do Lôi Tư Tinh giúp chế tác”. Mặc Tư rất tự tin khẳng định.
Lâm Lôi lắc đầu, đáp: “Không gian trọng lực của ta, được Lôi Tư Tinh truyền thụ cho. điều này là thật đấy. Nhưng thần khí bảo vệ linh hồn không phải là Lôi Tư Tinh chế tác cho đâu”.
“Ồ”! Mặc Tư kinh ngạc nhìn Lâm Lôi, cười vui vẻ: “Thì ra nhà ngươi cũng còn đang muốn giữ điều bí mật cơ đấy. Thân thể đã mạnh đến bước này rồi, là tứ gia tộc Thần thú, rất hiếm, đã vậy còn có cả thần khí bảo vệ linh hồn, mối quan hệ với Lôi Tư Tinh nữa”...
Lâm Lôi chau mày lại.
Cái vị Bảo chủ Mặc Tư này nói quá nhiều chuyện với Lâm Lôi, rốt cuộc là muốn cái gì đây? Nhưng có điều nhìn vào thì đối phương không có vẻ gì muốn giết hại Lâm Lôi cả.
Mặc Tư nhìn Lâm Lôi, bất chợt cười toáng lên: “Tiểu tử! Yên tâm đi. Nể mặt Lôi Tư Tinh ta chẳng giết hại ngươi đâu. Có điều, ta cảm thấy ngươi quả là đặc biệt, chuyện trò lúc mà thôi”.
Lòng Lâm Lôi nhẹ nhõm.
“Không ngờ, còn là cái nguyên do Tử sắc ấu thú ấy, thoát được một nạn”. Lâm Lôi vẫn rất tin vị Bảo chủ này. Thực lực ông ta rõ ràng hơn hẳn Lâm Lôi, muốn giết Lâm Lôi thì có khó khăn gì đâu.
“Ông hiểu như thế ư, ta đã là trung vị thần rồi”? Lâm Lôi chất vấn.
“Hà, hà”… Bất chợt Mặc Tư cười to lên: “Trẻ nhóc kia. Không nói gì đến địa ngục mà chỉ cần phóng tầm mắt nhìn lên bốn vị đại chí cao, bảy vị đại thần đều đã tu luyện hơn ta. Nhiều nhất có mười vị, nhưng chỉ nhỉnh hơn ta một chút thôi, không dám ‘múa rìu qua mắt thợ’ với ta đâu”.
Lâm Lôi thầm giật mình.
Bốn đại chí cao và bảy vị đại thần, gộp lại hơn mười người ‘linh hồn’ cao siêu.
Như thế tức cũng chính là…
Trong địa ngục, vị Mặc Tư này, linh hồn xếp trước cả ba cao thủ hàng đầu. Địa ngục tồn tại không biết đã bao nhiêu tỉ năm, cao thủ khó đếm hết. ‘Tu La’ lại càng ghê gớm, khối kẻ ngấm ngầm tháo lui vì sợ.
Kẻ mạnh nhiều như mây.
Vị Mặc Tư còn được xếp vào số ba người hàng đầu về mặt linh hồn. Thật đáng nể.
“Đương nhiên là còn có một khả năng”. Mặc Tư cười: “Nếu như ngươi là Chủ thần, có như thế thì mới bịp nổi ta”. Khi nói như thế, lòng của Mặc Tư có phần cảm động, thu hút trở lại tất thảy dòng khí màu đen vào mình.
Được trả lại tự do, Lâm Lôi tỏ lòng biết ơn đối với Mặc Tư: “Mặc Tư Bảo chủ! Xin cho hỏi, ông và Lôi Tư Tinh có quan hệ như thế nào với nhau?
“Hắn ta”? Mắt Mặc Tư nheo nheo lại chừng như đang nhớ lại quá khứ xưa kia, đoạn trầm ngâm hồi lâu, mới cảm thán: “Cái tay Lôi Tư Tinh và ta… đều cùng tu luyện trong thống lãnh địa ngục với nhau”.
“Quả nhiên”... Lâm Lôi bây giờ mới hiểu Cam Mông Diên được gọi là ‘Đại nhân thống lãnh’ chính là Mặc Tư này.
“Luyện ngục là gì? Thống lãnh Luyện ngục đại diện cho gì”? Lâm Lôi nghi ngờ hỏi.
“Luyện ngục là gì ư”? Mặc Tư sửng sốt hỏi lại Lâm Lôi: “Ngay đến điều đó mà ngươi cũng không biết thật ư”? Với Mặc Tư mà nói, trên con người Lâm Lôi ẩn chứa rất nhiều điều bí mật thì hiểu Luyện ngục mới phải chứ!
Mặc Tư đáp: “Luyện ngục, là một nơi vô cùng đặc biệt ở trong địa ngục. Nơi đó cao thủ nhiều như mây, có vô khối Tu La tìm đến, là những kẻ mạnh ở ẩn. Họ đều dồn đến Luyện ngục, nơi đó. Cao thủ đếm không hết đâu”.
“Thế còn Thống lãnh Luyện ngục thì sao”? Lâm Lôi hỏi tiếp.
“Luyện ngục có tất cả 108 Thống lãnh”. Mặc Tư cười vui vẻ kể.
“Những 108 Thống lãnh”? Lâm Lôi sửng sốt hỏi.
“Phải rồi. Trong địa ngục có 108 Thống lãnh là Tu La, những 108 Tu La nắm giữu một phủ. Còn Thống lãnh Luyện ngục thì thống lĩnh một cánh quân đội”. Mặc Tư giải thích.
“Ồ! Thì ra Tu La là vậy, là Thống lãnh Luyện ngục, ai cũng đều lợi hại cả”! Lâm Lôi tỏ bày.
Mặc Tư lườm Lâm Lôi: “Tu La địa ngục với Thống lãnh Luyện ngục, không nói được là ai mạnh hơn ai. Bởi vì, để có thể trở thành Tu La, mỗi một người đều phải tu luyện đạt đến đỉnh cao Thần vị, mà còn cần phải có cả tuyệt chiêu riêng mình. Trong địa ngục, Ác ma bảy sao không thiếu, đều có thể là Tu La, Thống lãnh, và vốn rất đông, và thường xuyên phải đối mặt khiêu khích đánh đấm. Nếu thua, thoái vị, kẻ mạnh nổi lên”.
Lâm Lôi không ngừng gật đầu.
“Có điều, so sánh lại với nhau, 108 vị Tu La địa ngục lại tương đối nhàn nhã, thường ở trong phủ, ít khi khiêu chiến. Còn Thống lãnh Luyện ngục thì lại khác, phải chiến đấu, chém giết, là chuyện thường xuyên phải làm”. Mặc Tư than phiền.
Lâm Lôi đương nhiên là phải tán đồng rồi. Đến địa ngục với thời gian lâu đến như thế, gặp không ít Ác ma, nhất là ở đảo Mịch La gặp không biết bao nhiêu là Ác ma.
Bình thường, có thể dung hợp bốn loại pháp tắc huyền ảo có thể coi như là Ác ma bảy sao. Nhưng trên đó, có dung hợp năm loại, dung hợp sáu loại.
Đương nhiên còn có tối cao dung hợp sáu loại đại địa viên mãn cảnh giới.
Có người là ‘Linh hồn biến dị’, có người là Thần thú, đầy đủ thần thông trời phú. Cũng có người nhờ Trời phú, nhưng cũng có người với bản năng chủng tộc. Có kẻ mạnh sử dụng Thần khí, nhưng lại có kẻ mạnh với sức mạnh của Chủ thần…
Có thể trở thành Tu La địa ngục, hoặc là Thống lãnh Luyện ngục, thì đều là những người phi phàm.
“Không gian trọng lực của ta lớn đến ngần này đấy. Nếu như Tử sắc ấu thú triển khai? Âu đấy cũng chính là Trời phú cho nó. Khi triển khai ra thì sẽ mạnh hơn ta cả chục lần, trăm lần”. Lâm Lôi có thể ghi nhớ, toàn bộ dãy núi Tử Tinh này, với một địa hình rộng cả hàng chục vạn dặm vuông là “Trọng lực không gian” to lớn.
Thông qua trò chuyện, quan hệ giữa Lâm Lôi và Mặc Tư như thân thiết hơn lên.
“Mặc Tư Bảo chủ! Ta có một chuyện muốn cầu mong”. Lâm Lôi thành khẩn tỏ bày. Hai người Tháp La Sa và Đế Lâm chắc chắn đã bị linh hồn khống chế. Kiểu sống mà đã mất đi tự do, luôn bị khống chế thì thà chết hơn sống. Lâm Lôi đương nhiên là mong giúp đỡ cho Tháp La Sa và Đế Lâm, để họ được giải thoát, có tự do.
“Ồ! Nói đi”! Mặc Tư giục.
“Ta có hai người bạn, họ đều từng trăm trận cả. Ta đang nghĩ, có lẽ họ bị linh hồn khống chế, hi vọng Mặc Tư Bảo chủ giúp khôi phục tự do cho họ”.
Mặc Tư trâm ngâm suy nghĩ.
Lâm Lôi có phần thổn thức. Kiểu khống chế linh hồn này là một thủ đoạn của đối phương. Lâm Lôi mong muốn đối phương nể mặt mình.
“Thôi được rồi! Nói tên của họ ra”! Mặc Tư gật đầu.
“Một người là thượng vị thần, tên là Tháp La Sa. Một người là trung vị thần, tên là Đế Lâm”. Lâm Lôi nói một mạch.
Mặc Tư cám cảnh động lòng: “Yên tâm đi. Là đích thân ta khống chế họ đấy. Họ vẫn rất có tiềm lực. Với Đế Lâm, thì có lẽ là thuộc hạ khống chế đấy”. Mặc Tư suy ngẫm hồi lâu, nói tiếp: “Cứ yên tâm. Đợi ta trở về Mịch La, họ sẽ được lấy lại tự do”.
“Mặc Tư Bảo chủ! Vô cùng cảm tạ”. Lâm Lôi quả hết đỗi cảm kích. đối phương nếu không nể mặt thì Lâm Lôi cũng chẳng thể làm gì nổi.
Mặc Tư cười hồ hởi. Mặc Tư khống chế Ác ma bảy sao không thiếu, một Tháp La Sa và một Đế Lâm, đương nhiên Mặc Tư không đếm xỉa tới mấy.
“Đi thôi! Bây giờ thì có thể cùng ta đi xuống dưới xem xem thế nào”. Mặc Tư nói.
Lâm Lôi cũng cười và đi theo Mặc Tư Bảo chủ, cả hai cùng bay xuống dưới thành luỹ. Giờ đây những nơi đổ nát của thành luỹ, đang có vô vàn những chiến sĩ mặc áo giáp đen bê vác những khối đá đến để xây lại thành, tốc độ vô cùng khẩn chương.
“Sư phụ”! Vưu Lại và nhiều người nữa tiến đến tỏ thái độ cung kính.
Mặc Tư Bảo chủ gật đầu rồi cùng với Lâm Lôi tiếp tục đi xuống.
“Cái tay Lâm Lôi này là nhân vật gì vậy”? Vưu Lại và mấy người nghi hoặc. Với bọn họ, thì sư phụ là nhân vật đỉnh cao đáng kính trọng nhất trong địa ngục. Như thế thì thái độ của họ đối với Lâm Lôi phải tỏ ra hữu hảo, còn làm khác nào được nữa.
Lâm Lôi và Mặc Tư Bảo chủ vừa bay xuống mặt đất thì đột nhiên những lời chào rộ lên: “Đại nhân, đại nhân”! Tiếng lo lắng rộ lên.
Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn, bất chợi chau mày lại, chỉ thấy Cam Mông Diên hốt hoảng bay tới, nói xuống từ trên cao: “Đại nhân”!
“Ồ! Cam Mông Diên à”. Mặc Tư Bảo chủ nhìn nhận ra Cam Mông Diên. Nghi ngờ hỏi: “Cam Mông Diên à! Có phải ngươi đã có phân thân phong hệ”? Cam Mông Diên cũng là thuộc hạ của Mặc Tư Bảo chủ.
Cam Mông Diên đang khom mình thi lễ, vội giận dữ, thưa: “Thưa đại nhân! Thuật phân thân phong hệ của tiểu nhân đã bị hắn phá huỷ”? Nói rồi, chỉ tay về phí Lâm Lôi.
“Ủa”? Mặc Tư Bảo chủ chau mày lại.
“Ngươi và Lâm Lôi làm sao lại đọ với nhau”? Mặc Tư Bảo chủ hỏi tiếp.
Cam Mông Diên hỏi tiếp: “Thưa đại nhân tiểu nhân phát hiện thấy có một trung vị thần biến dị linh hồn thì ngay lập tức bắt đưa đến cho đại nhân. Nào ngờ đó lại là người bạn Lâm Lôi. Lâm Lôi này đã ra tay huỷ hoại mất phân thân phong hệ của tiểu nhân”.
“Trung vị thần biến dị linh hồn ư”? Mặc Tư Bảo chủ sáng mắt lên.
Tiềm lực của kẻ biến dị linh hồn cao hơn mấy so với Thần thú.
“Mặc Tư Bảo chủ! trung vị thần biến dị linh hồn ấy là người anh em của ta”. Lâm Lôi chỉ có thể nói được như vây.
“Thưa đại nhân! Đại nhân có thể vì thuộc hạ mà báo thù”. Cam Mông Diên vội cầu khẩn.
Mặc Tư Bảo chủ chau mày lại, trầm ngâm hồi lâu. Lâm Lôi và Cam Mông Diên cùng lúc không hiểu được Mặc Tư Bảo chủ suy nghĩ những gì.
“Đi xuống đi”!
Mặc Tư Bảo chủ hờ hững giục.
Cam Mông Diên sững người lại, nét mặt tự dưng tái mét. Cam Mông Diên hiểu rõ tính khí của Mặc Tư Bảo chủ. Cam Mông Diên lập tức thi lễ cung kính: “Vâng, thư đại nhân”! Cam Mông Diên không còn nói thêm câu nào. Vội lui ra.
Lâm Lôi hít sâu một hơi nhẹ nhõm lòng.
Mặc Tư Bảo chủ ngoái đầu lại nhìn Lâm Lôi cười: “Lâm Lôi à! Muốn đi đến mật thất thứ nhất của ta ở chỗ ấy để nhìn xem hình ảnh nổi của các trận giao đấu cao thủ không? Ở nơi đó, vẫn còn những hình nổi mà các Chủ thần ra tay”!
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long