A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Kỳ Cáp Tháp Đại Nhân!
hập!”
Cho dù Lâm Lôi đã lập tức né tránh song tiêu thương vẫn như cũ xuyên qua yết hầu hắn, rồi lập tức quay trở lại trong tay Ba Nhĩ Tắc Trạch.
“Nhanh thật.” Lâm Lôi trong lòng kinh hãi, lục sắc quang mang mờ ảo bao phủ vết thương tại yết hầu, chỉ trong nháy mắt vết thương đã hoàn toàn bình phục.
Ba Nhĩ Tắc Trạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái, thở dài một hơi: “Không ngờ rằng ngươi còn có Sanh mệnh nguyên châu, xem ra trong đám tiết độc giả này ngươi chính là thủ lĩnh rồi.” Mặc dù phát hiện ra Lâm Lôi bản thân có Sanh mệnh nguyên châu song Ba Nhĩ Tắc Trạch vẫn vạn phần tự tin như cũ.
Ba Nhĩ Tắc Trạch này vừa ra tay, tất cả cường giả bên phe Lâm Lôi áay lòng đều run lên.
"Thương đầu tiên chỉ mới là đâm trúng yết hầu, lần này ta sẽ nhắm vào linh hồn ngươi, để xem ngươi làm sao mà chạy trốn được.” Ba Nhĩ Tắc Trạch khẽ động, toàn thân trực tiếp hóa thành một đạo quang tuyến, chỉ trong nháy mắt đã xẹt qua trường không, còn Lâm Lôi tự nhiên cũng vận dụng ‘Tốc Độ Áo Nghĩa’ lập tức bay ngược về phía sau.
Tốc độ của Lâm Lôi nhanh, song Ba Nhĩ Tắc Trạch tốc độ còn nhanh hơn!
Tử Huyết nhuyễn kiếm trong tay Lâm Lôi mang theo một dải màu xanh nhạt, trực tiếp bổ thẳng vào đầu Ba Nhĩ Tắc Trạch.
Ba Nhĩ Tắc Trạch cười khẩy, ngược lại lui về phía sau tránh thóat một kiếm của Tử Huyết nhuyễn kiếm, cây tiêu thương trong tay hắn tựa như ánh sáng, loáng cái đã xuyên thủng trường không, nhắm thằng vào đầu Lâm Lôi. Tốc độ xạ kích của cây tiêu thương này là quá nhanh, Lâm Lôi căn bản là không kịp tránh né.
"Keng!"
Tử Huyết nhuyễn kiếm tựa như thuấn di, trực tiếp bổ thẳng vào thân trên của tiêu thương, khiến cho tiêu thương bị chấn động rồi đâm sượt qua tai Lâm Lôi.
"Có chút đặc điểm của Thứ nguyên chi nhận, tốc độ cũng không tệ.” Ba Nhĩ Tắc Trạch cầm tiêu thương trong tay lạnh nhạt cười nhìn Lâm Lôi, “Cho dù phóng tầm mắt khắp vô số các vật chất vị diện, trong số các Thánh vực cường giả, ngươi hẳn là loại đứng đầu rồi. Đáng tiếc a…”
Vẻ mặt y nghiêm túc hẳn, trực tiếp vung tay lên.
"Bùm!"
Một cỗ bạch sắc quang mang trực tiếp nhắm thẳng về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi ngay từ đầu đã khẩn trương vạn phần, nên khi bạch sắc quang mang này vừa phóng tới, hắn chẳng chút nghĩ ngợi liền lập tức lao ngược về phía sau.
"Xùy xùy ~~" Phàm là những bộ vị trên thân thể bị bạch sắc quang mang này chạm đến thì đều trực tiếp hóa thành tro bụi.
"Phù.” Rốt cuộc cũng miễn cưỡng thoát ra khỏi phạm vi bao phủ của bạch sắc quang mang, Lâm Lôi thở phào một hơi.
Hắn lúc này trên trán toàn là mồ hôi lạnh, hai chân đã tan thành tro bụi lại nhanh chóng mọc ra, Lâm Lôi có chút kinh hãi nhìn Ba Nhĩ Tắc Trạch ở đằng xa: “Tốc độ của hắn so với khóai còn nhanh hơn vài lần, hơn nữa một kích vừa rồi dường như còn chưa tung ra hết sức, vậy mà đã đáng sợ đến thế rồi.”
Về năng lượng thì Lâm Lôi và Ba Nhĩ Tắc Trạch hầu như là bất phân cao thấp.
Có điều trên lĩnh vực lĩnh ngộ pháp tắc thì ...
Chênh lệch giữa 2 người là quá lớn!
"Lão đại!” Tiếng Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi, “Đỡ không được thì cứ chạy đi.” Bối Bối cũng có phần nóng nảy, hiện tại đám người Đức Tư Lê bọn họ đều bay ra xa. Đứng từ đằng xa quan sát, bọn họ đều tự thừa nhận… thực lực kém xa so với Lâm Lôi.
Lâm Lôi nếu đấu không lại thì bọn họ cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
"Xùy xùy ~ ~" Rồi đột nhiên một đạo Thứ nguyên chi nhận cực nhanh phóng về phía Ba Nhĩ Tắc Trạch, chính là do Địch Lỵ Á phóng ra.
"Thứ nguyên chi nhận.” Một đám cường giả bao gồm cả Lâm Lôi trong lòng đều có phần hy vọng.
Ba Nhĩ Tắc Trạch trông thấy đạo Thứ nguyên chi nhận này, cũng chẳng thèm né tránh, đợi đến khi Thứ nguyên chi nhận bay tới sát người rồi thì hắn mới cực nhanh lui về phía sau.
Thứ nguyên chi nhận vừa vọt tới thì Ba Nhĩ Tắc Trạch đã lui về phía sau.
"Cái gì!"
Tất cả mọi người kể cả Lâm Lôi đều hoảng sợ, bởi vì bọn họ rõ ràng vừa trông thấy tốc độ của ‘Thứ Nguyên Chi Nhận’ này cũng không bằng Ba Nhĩ Tắc Trạch. Ba Nhĩ Tắc Trạch trên mặt vẫn nở nụ cười, dễ dàng duy trì khoảng cách với Thứ nguyên chi nhận.
Đợi đến khi Thứ nguyên chi nhận tiêu tán, Ba Nhĩ Tắc Trạch mới dừng lại.
"Thứ nguyên chi nhận? Ta đã lâu lắm rồi chưa được cảm thụ qua, thật là nhớ a.” Ba Nhĩ Tắc Trạch cảm thán than.
Lâm Lôi sắc mặt biến đổi.
Không hy vọng!
Không có lấy một tia hy vọng!
"Lui, mọi người mau rút lui, mau, chạy mau!!” Tiếng Lâm Lôi đột nhiên vang vọng trong đầu đám người Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi.
Đám người Đột Lệ Lôi chẳng hề thắc mắc, đồng thời tản ra khắp các phía cực nhanh phóng đi.
"Chạy ư?” Ba Nhĩ Tắc Trạch sắc mặt biến đổi, “Hừm!”
Tốc độ của y đột nhiên tăng lên đến cực hạn, tựa hồ chỉ lóe lên một cái là đã chặn ngay trước mặt Lâm Lôi, Lâm Lôi lập tức lùi lại phía sau.
Có điều lúc này Ba Nhĩ Tắc Trạch thân hình đột nhiên chững lại, trong mắt y cũng xuất hiện một tia kinh hãi: “Thần?” Lâm Lôi nhất thời phát hiện ở cách đó không xa là Địch Lỵ Á, vội vàng dùng linh hồn truyền âm lo lắng thúc giục: “Địch Lỵ Á, chạy mau.”
Địch Lỵ Á lúc này đúng là đang thi triển ‘Thần Chi Lĩnh Vực’.
Có điều, Ba Nhĩ Tắc Trạch chỉ là vị diện ảnh xạ phân thân, là một thể thức ở dạng năng lượng tụ tập, cũng không có linh hồn, chỉ có một tia ý thức. Nếu là ‘Thần Chi Lĩnh Vực’ thực sự thì có lẽ còn có thể phát huy được chút ít tác dụng, còn dạng bán ‘Thần Chi Lĩnh Vực’ thế này đối với hắn căn bản là vô dụng.
Thân thể Ba Nhĩ Tắc Trạch chỉ là đình trụ lại trong chốc lát, song hắn lại lập tức ngóai đầu ném ánh mắt lạnh lẽo về phía Địch Lỵ Á: “Còn chưa có luyện hóa Thần cách thành công, vậy mà đã dám sử dụng ư?”
"Vèo!” Tiêu thương lập tức phóng đi, mục tiêu - Địch Lỵ Á!
"Địch Lỵ Á.” Lâm Lôi trong lòng kinh hãi.
"Keng!"
Tiếng kim khí va vào nhau vang lên, khiến cho cây tiêu thương nọ cũng phải bật ngược trở lại, Ba Nhĩ Tắc Trạch giật mình nhìn Địch Lỵ Á: “Thần khí khải giáp? Ngươi cũng có khải giáp cấp bậc Thần khí ư?”
"Địch Lỵ Á, chạy mau, ta đánh lạc hướng hắn, nhanh lên.” Lâm Lôi lo lắng dùng linh hồn truyền âm gọi.
Hắn hiểu rõ, với tốc độ của Ba Nhĩ Tắc Trạch, nếu bám theo bất kỳ ai trong số bọn họ thì dám chắc là có thể đuổi theo giết chết.
"Không.” Địch Lỵ Á lại không hề chạy, nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, ánh mắt có phần ươn ướt, “Nếu có chết thì thiếp và chàng cùng chết.”
"Địch Lỵ Á…” Lâm Lôi chỉ trong chốc lát đáy lòng phức tạp vạn phần.
Hắn không ngờ rằng Quang Minh Giáo hoàng ‘Hải Đình Tư’ vẫn còn có một chiêu như vậy, gọi về Thần ảnh xạ phân thân, hơn nữa ảnh xạ phân thân này thực lực vẫn còn đáng sợ đến thế nữa.
"Ta chủ quan quá, đã quá coi thường rồi, nếu cẩn thận hơn một chút, trước tiên giết chết Hải Đình Tư, không để cho y có cơ hội gọi về Thần ảnh xạ phân thân này nữa thì đã không như thế này rồi.” Lâm Lôi trong lòng hối hận vạn phần, song lúc này, Ba Nhĩ Tắc Trạch cũng đã lao tới giết Địch Lỵ Á.
Lúc này Ba Nhĩ Tắc Trạch ngược lại đã xem Địch Lỵ Á trở thành mục tiêu đuổi giết.
"Một khối Thần cách, một bộ Thần khí khải giáp…” Ba Nhĩ Tắc Trạch cực nhanh vọt tới, “Không ngờ rằng tại vật chất vị diện này mà cũng gặp được một kẻ ngu xuẩn đến thế, nếu nàng luyện hóa xong Thần cách rồi thì ta nếu muốn giết nàng sẽ thật sự là khăn. Có điều hiện tại thì…”
Trong 2 tròng mắt của Ba Nhĩ Tắc Trạch xẹt qua một tia hàn quang.
"Địch Lỵ Á, chạy mau.” Lâm Lôi lo lắng vạn phần, không để ý đến bất cứ thứ gì nữa, cực tốc lao thẳng về phía Ba Nhĩ Tắc Trạch.
Có điều Lâm Lôi ở phía sau Ba Nhĩ Tắc Trạch, tốc độ lại không bằng người, sao có thể chặn đầu y đây?
"Yo ~ ~ ~"
Thời khắc này, bỗng một đạo thanh âm chói tai từ phía chân trời vang lên, một đạo hắc ảnh từ phía sau Địch Lỵ Á lao ra, bạo nộ bỏ qua tất thảy trực tiếp lao về phía Ba Nhĩ Tắc Trạch, trong nháy mắt đã hóa thành 8 cái bóng, lợi trảo lạnh như băng cùng hàm răng sắc bén đều vung ra, chính là Bối Bối!
Lâm Lôi bỗng đứng như trời trồng.
"Bối Bối, chạy mau!” Lâm Lôi phát điên lên rồi.
Bối Bối đối đầu với Ba Nhĩ Tắc Trạch? Làm sao có thể chống đỡ nổi?
"Tiểu lão thử!” Trong ánh mắt Ba Nhĩ Tắc Trạch xẹt qua một tia khinh miệt.
Ma thú lão thử trước mắt tốc độ còn không bằng Lâm Lôi, chẳng đáng cho y để vào mắt, về phần Hóa ảnh phân thân thuật này, Ba Nhĩ Tắc Trạch chỉ liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra chân thân của Bối Bối ở chỗ nào rồi.
Tiêu thương trong tay y chớp động.
"Phập!” Tiêu thương trực tiếp đâm vào cơ thể Bối Bối, đến tận lúc đó, Bối Bối mới nhe răng ra, muốn cắn vào Ba Nhĩ Tắc Trạch, trong 2 tròng mắt ánh lên nét điên cuồng.
"Lão đại, chạy mau. Chạy mau a!” Tiếng Bối Bối vang vọng trong đầu Lâm Lôi.
Hai tròng mắt nó cố gắng nhìn về phía Lâm Lôi.
Tựa hồ trong thời khắc cuối cùng của sự sống này muốn nhìn lại Lâm Lôi một cái.
"Lão đại, mau chạy đi!” Trong đôi mắt nhỏ trong suốt của Bối Bối tràn đầy nước mắt không nỡ lòng.
"Bối Bối!” Lâm Lôi cảm thấy trong đầu mình tựa như có một tiếng sét đánh, nhìn cây tiêu thương đang đâm thẳng vào người Bối Bối, nước mắt hắn không kìm được cứ tuôn ra, hắn cảm thấy bất lực, hắn muốn cứu Bối Bối, có điều hắn không thể làm được. Lâm Lôi thống khổ đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Hả?” Ba Nhĩ Khắc Thạch đột nhiên kinh hãi trợn tròn mắt.
Cây tiêu thương của y đâm ra phía sau thân thể Bối Bối, cũng không thể nào rút ngược lại được. Đồng thời, một cỗ hắc sắc quang mang trong nháy mắt từ ciư thể Bối Bối bắn thẳng vào trong óc Ba Nhĩ Tắc Trạch, đánh tan tia ý thức của y. Một giọng nói lạnh như băng cũng truyền lại: “Ba Nhĩ Tắc Trạch, ngươi thật lớn mật, ta nếu có thời gian sẽ tự mình đến bái phỏng chủ nhân Phổ Lôi Khuê Nhĩ của ngươi!”
Thân thể Phổ Lôi Khuê Nhĩ trực tiếp tiêu tán.
"Lão đại, lão đại!” Bối Bối bỗng tỉnh lại, lao về phía Lâm Lôi.
Địch Lỵ Á cũng kinh hỉ bay tới, Lâm Lôi bản thân còn lại là đứng chết lặng giữa không trung, chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn vừa mới rơi vào tuyệt vọng cùng hối hận, bỗng dưng phát hiện ra Phổ Lôi Khuê Nhĩ cứ như vậy mà tiêu tán, Bối Bối cũng không chết.
"Bối Bối không chết!” Đôi mắt Lâm Lôi chợt sáng bừng lên.
"Bối Bối.” Lâm Lôi thoáng chốc đã ôm chầm lấy Bối Bối.
"Lão đại.” Bối Bối nghiêng cái đầu nhỏ thoải mái chà xát vào ngực Lâm Lôi.
"Địch Lỵ Á.” Lâm Lôi lúc này cũng ôm lấy Địch Lỵ Á, chỉ trước đó một khắc thôi, hắn vẫn còn ở trong cơn ác mộng, song bây giờ… hắn lại cảm nhận được một điều có tên là hạnh phúc.
Ở một căn phòng bên trong đống đổ nát của Quang Minh thần điện, một gã nam tử cao lớn trên lưng có 2 chiếc cánh lớn, trên mặt có 3 con mắt xuyên thấu qua cửa sổ quan sát cảnh này diễn biến từ đầu chí cuối: “Ngay cả ảnh xạ phân thân của Ba Nhĩ Tắc Trạch đại nhân mà cũng bị tiêu diệt, sao có thể? Kẻ có tên gọi Lâm Lôi này thực lực so với ta không phân cao thấp, không thể nào tiêu diệt được ảnh xạ phân thân của Ba Nhĩ Tắc Trạch đại nhân được a.”
Nam tử 3 mắt này bỗng dưng tự hỏi.
"Hay là chuồn cho rồi, cái tên Hải Đình Tư này, cứ mặc hắn tự sinh tự diệt đi.”
Nấp sau một cửa sổ trong Quang Minh thần điện, nam tử cao lớn này thoáng chốc đã phóng ra ngoài, đôi cánh đập mạnh, một đạo quang tuyến nhoáng lên rồi nam tử cao lớn này chỉ trong thoáng chốc đã biến mất ở phía cuối chân trời. Tốc độ cực nhanh, so với Lâm Lôi cũng không chênh lệch là mấy.
Hải Đình Tư khuôn mặt già nua, ánh mắt thảm đạm.
Trong lịch sử của Quang Minh giáo đình, chỉ có Giáo hoàng mới biết được ‘Thần Hàng’, đối với Hải Đình Tư thực sự là một sự thương tổn rất lớn, không đơn thuần chỉ là Ma pháp lực, Tinh thần lực tiêu hao không còn, mà ngay cả linh hồn của y cũng bị tổn thương nặng, không trải qua trăm năm thời gian thì không có khả năng khôi phục lại được.
"Thua?” Y chứng kiến thân thể Ba Nhĩ Tắc Trạch tiêu tán mà không thể nào tin nổi.
"Giáo hoàng đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?” Đằng sau một lượng lớn nhân viên giáo đình hoảng sợ hỏi, vừa rồi bọn chúng còn lớn tiếng hoan hô thắng lợi, vậy mà hiện tại…
Hải Đình Tư đứng dậy, đột nhiên quay đầu phẫn nộ quát: “Kỳ Cáp Tháp đại nhân đâu? Kỳ Cáp Tháp đại nhân sao còn chưa tới? Mau đi tìm đi!” Tới lúc này, tia hy vọng duy nhất cũng chỉ còn có vị Kỳ Cáp Tháp đại nhân kia. Thực lực của Kỳ Cáp Tháp đại nhân Hải Đình Tư đã từng được thấy qua.
Đối phó với Lâm Lôi hẳn là nắm chắc.
"Hải Đình Tư, ngươi la hét cái gì vậy?”
Hải Đình Tư ngoái đầu nhìn lại, lúc này Lâm Lôi đang ôm Bối Bối, nắm tay Địch Lỵ Á tiến vào đại điện của Quang Minh thần điện.
"Lâm Lôi…” Hải Đình Tư sau khi thi triển ‘Thần Hàng’ xong thì đã không còn chút năng lực phản kháng nào nữa, “Lâm Lôi, ngươi đừng đắc ý, Quang Minh giáo đình vĩnh viễn sẽ không bị diệt vong, vinh quang của Chúa vĩnh viễn sẽ soi rọi khôn cùng đại địa này.” Hải Đình Tư giận dữ thét lên.
Trong khi đó, một Bạch y nữ tế ti đã chạy tới.
Hải Đình Tư trông thấy Bạch y nữ tế ti này, chính là nữ tế tự do y an bài đi tìm Kỳ Cáp Tháp đại nhân, Hải Đình Tư đáy lòng dấy lên một tia hy vọng: “Kỳ Cáp Tháp đại nhân đâu?”
Bạch y nữ tế tự nọ kinh hoàng khóc gào lên: “Giáo hoàng đại nhân, Kỳ Cáp Tháp đại nhân hắn không có ở đây, hắn chuồn mất rồi, ta đã tìm ở tất cả mọi nơi đều không thấy!” Bạch y nữ tế tự này cũng cảm nhận được tình thế khó khăn hiện tại.
"Không có ở đây.” Hải Đình Tư chết lặng tựa như bị lôi điện bổ trúng.
Chỉ trong nháy mắt y đã hiểu ra, trận đại chiến này đã diễn ra được bao lâu rồi? Nếu Kỳ Cáp Tháp thực sự muốn rat ay thì đã rat ay từ lâu rồi, bây giờ không có mặt… rất rõ ràng, gã Kỳ Cáp Tháp này không muốn ra tay, dám chắc đã trốn mất rồi.
"A!!!" Hải Đình Tư không cam lòng thét rống lên.
Nhìn Hải Đình Tư đang rơi vào trạng thái điên cuồng, xung quanh đám nhân viên cấp cao của giáo đình đều tỏ ra sợ hãi, Lâm Lôi giây phút này thực sự rất bình tĩnh lên tiếng: “Quang Minh giáo đình từ nay về sau sẽ không còn xuất hiện nữa.”
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long