The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Mặc Giang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 804
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11864 / 513
Cập nhật: 2015-11-14 01:57:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Hạ Lễ
rong hoàng cung được giới bị sâm nghiêm, tùy ý có thể thấy được các kỵ sĩ vũ dũng, còn có các thị nữ cung đình xinh đẹp. Kiều An bệ hạ, Lâm Lôi hai người sánh vai đi tới, Ốc Đốn đi sau một khoảng. Phía sau ba người là một vài thị nữ và cung đình thị giả. Trên đường gặp vài binh sĩ nhìn thấy Kiều An bệ hạ đều cung kính hành lễ.
“Đó là Lâm Lôi đại sư”. Không ít kỵ sĩ thấy đi cùng với Kiều An bệ hạ là Lâm Lôi, đều cùng nhỏ giọng thì thào với nhau rồi mới bước tiếp.
Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Lôi có sự sùng bái và kính nể. Bọn họ đồng dạng cũng là người trẻ tuổi,tuổi cũng không nhỏ hơn Lâm Lôi. Trong đế quốc,rất nhiều người trẻ tuổi lúc này đều lấy Lâm Lôi làm mục tiêu cố gắng tu luyện.
“Áo Bố Lai Ân đế quốc không hổ là đệ nhất cường quốc của Ngọc Lan đại lục, các chiến sĩ trong hoàng cung thực lực đều rất mạnh ”. Lâm Lôi đi thẳng một đường, nhưng lại phát hiện dọc theo đường đi không có một chiến sĩ nào dưới sáu cấp.
Phần lớn đều là sáu cấp, bảy cấp cũng có không ít,thậm chí còn có một số ít tám cấp.
Ngay cả chiến sĩ tuần tra đều mạnh như vậy, thực lực của đế quốc có thể tưởng tượng mà biết.
“Lâm Lôi, ngươi xem xem, ánh mắt bọn thị vệ nhìn ngươi đều phát sáng,sợ rằng trong lòng bọn họ, sự sùng bái đối với ngươi cũng đã vượt qua bổn hoàng rồi”. Kiều An bệ hạ cười to nói.
Lâm Lôi chỉ lạnh nhạt cười.
Từ trận đánh ở Đấu Võ trường, đại danh của Lâm Lôi đã vang vọng khắp Áo Bố Lai Ân đế quốc, đặc biệt là số tuổi của Lâm Lôi càng khiến cho thành tựu càng có thêm tính truyền kỳ.
Là hình tượng mơ ước của nhiều người.
Hai mươi mấy tuổi, không chỉ là thiên tài thạch điêu, lại còn là thiên tài ma pháp, lại còn là thánh vực cường giả. Tuy nhiên Lâm Lôi thiên phú cao, nhưng chỉ cần mình cố gắng,có thể đạt tới một phần mười của hắn chắc cũng đã đủ lắm rồi .
Điều này cũng khiến cho bọn thiếu niên, thanh niên của đế quốc càng thêm cố gắng tu luyện. Áo Bố Lai Ân đế quốc đã hình thành một loại phong tục. Nếu xuất hiện thiên tài về mặt nào đó, thì tự đế quốc cũng sẽ tuyên truyền, hơn nữa dân gian cũng tuyên truyền. Ảnh hưởng đối với con dân của đế quốc là rất lớn.
Trong hậu hoa viên của hoàng cung có một cái đình, trong đó đặt một chiếc bàn ăn, cũng chỉ có Kiều An bệ hạ, Lâm Lôi, Ốc Đốn ba người mà thôi.
Các thị nữ cung đình mang nhiều món mỹ vị đi đến bày lên bàn, xung quanh là các hộ vệ đứng thành vòng.
“Các ngươi đều lui cả đi”. Kiều An bệ hạ phất tay nói.
“Vâng, bệ hạ”.
Tất cả các thị nữ, thị giả, hộ vệ chung quanh đều thối lui, trong chốc lát chỉ còn lại Kiều An bệ hạ, Lâm Lôi, Ốc Đốn ba người.
Kiều An bệ hạ liếc mắt nhìn Ốc Đốn một cái. Kỳ thật, từ lúc trên đường trở về từ Võ Công điện, trong đáy lòng hắn đều một mực nghi hoặc.
Vũ Thần tại sao lại giúp Ốc Đốn?
Ở đế quốc, sự tồn tại của Vũ Thần là chí cao tuyệt đối. Ốc Đốn mới mấy tuổi chứ? Vũ Thần cùng Ốc Đốn, sợ rằng chẳng có chút gì gọi là quan hệ.
“Chẳng lẽ Vũ Thần cùng Long huyết chiến sĩ gia tộc trước đây có chút quan hệ? Hình như cũng không thể nào. Hơn năm ngàn năm trước, trong lúc kiến lập đế quốc, Long huyết chiến sĩ Ba Lỗ Khắc đúng là rất nổi danh, mà hắn cũng bất quá là thánh vực đỉnh cấp cao thủ, cùng với Vũ Thần lão nhân gia có khoảng cách chênh lệch rất lớn. Trong hoàn cảnh đó hai người bọn họ lại có giao tình sao?”
Kiều An bệ hạ tự đáy lòng cũng không tin.
Vũ Thần, chính là cùng một cấp bậc với Đại Tế ti. Sẽ có giao tình với Ba Lỗ Khắc sao? Sao lại trợ giúp cho hậu bối sau hơn năm ngàn năm?
”Ốc Đốn”. Kiều An bệ hạ không suy nghĩ nhiều nữa, cười nói, “ Qua vài ngày nữa là ngày ngươi và Ni Na đính hôn rồi,ngươi cần phải chăm sóc Ni Na thật tốt. Ni Na, hài tử này có thể có chút tính tình công chúa, hy vọng ngươi có thể chịu đựng một chút”. Ốc Đốn liền ưỡn ngực nói: “Bệ hạ, xin đừng lo”.
Lâm Lôi cũng đánh mắt về phía Kiều An bệ hạ.
“Vài ngày trước, Khải Lan có nói Kiều An bệ hạ đã chọn Bố Lỗ Mặc, nhưng sao lần này…” Từ đáy lòng Lâm Lôi vẫn có chút nghi hoặc.
Lâm Lôi trực tiếp dò hỏi: “Bệ hạ. Ta muốn hỏi, cuối cùng vì nguyên nhân gì khiến bệ hạ lựa chọn đệ đệ Ốc Đốn của ta?”
Kiều An bệ hạ cứng người một chốc. “Ha ha…” Kiều An bệ hạ cười to rồi nói, “Lâm Lôi, vấn đề này bổn hoàng đã nói qua trên đại điện rồi, bổn hoàng cũng là lo lăng từ góc độ của Ni Na, dù sao chính Ni Na cũng thích Ốc Đốn. Có thể để cho Ni Na có được hạnh phúc, bổn hoàng cũng cảm thấy rất vui mừng rồi”.
Lâm Lôi trong lòng cười khẩy một tiếng.
Nếu như Kiều An ngươi thật sự vì Ni Na mà lo lắng, vậy thì lần trước, khi Ốc Đốn cầu thân đã sớm đồng ý rồi. Không nên bày ra một chuyện ầm ĩ như vậy rồi cuối cùng mới lựa chọn.
Kiều An bệ hạ nhìn vẻ mặt của Lâm Lôi: “Như thế nào? Lâm Lôi ngươi không tin?”
“Có chút không tin”. Lâm Lôi nói rõ ràng.
Kiều An bệ hạ ngẩn ra, thần tử bình thường làm sao dám nói như vậy với hắn, bất quá, nói ra lời này lại chính là Lâm Lôi, một thánh vực đỉnh cấp cường giả. Kiều An bệ hạ chỉ có thể cười khan hai tiếng: “Nói thật, trong sự lựa chọn của ta, bổn hoàng thực có nghĩ tới chọn Bố Lỗ Mặc”. Như thế này mới là đúng.
“Lâm Lôi, ngươi hẳn cũng biết, sự cường thịnh của một đế quốc, trên thực tế chính là thánh vực cường giả”. Kiều An bệ hạ tức giận nói, “thánh vực chiến sĩ, có thể ở giữa trăm vạn đại quân giết chết tướng địch dễ dàng. Mà thánh vực ma pháp sư càng có thể thi triển cấm chú hủy diệt, giết sạch trăm vạn đại quân, có thể nói… thánh vực, chính là vô địch cường giả trong mắt người thường.
Lâm Lôi gật đầu, thuở hắn còn niên thiếu, trong mắt hắn, thánh vực thật sự là cường giả đỉnh .
“Tuy bổn hoàng là hoàng đế, nhưng cũng không dám ra mạnh mẽ mệnh lệnh gì họ. Chọc giận họ, họ lập tức rời đi đế quốc. Tin chắc những nơi nguyện ý tiếp nhận thánh vực cường giả là rất nhiều”. Kiều An bệ hạ cười khổ nói.
Lâm Lôi cũng hiểu được.
Thánh vực cường giả nếu muốn chạy trốn, dựa vào tốc độ phi hành thật sự là rất dễ dàng.
“Ốc Đốn cùng Bố Lỗ Mặc sau này đều có thể trở thành thánh vực cường giả. Có điều, có một điểm mấu chốt… Bố Lỗ Mặc là người của Vũ Thần Môn. Cao thủ của đế quốc phần lớn đều tập trung tại Vũ Thần Môn. Bổn hoàng cũng không muốn chọc giận Vũ Thần Môn. Dù sao đó cũng không phải là một hay hai thánh vực cường giả, mà là một nhóm! ”.
Một nhóm thánh vực cường giả. Nói ra thật có thể làm cho người ta kinh hãi.
“Vì các sư huynh của Bố Lỗ Mặc đến nói giúp, dưới tình huống như vậy, bổn hoàng không thể có sự lựa chọn nào”. Kiều An bệ hạ lắc đầu thở dài nói.
“Vậy sao ngươi lại chọn Ốc Đốn đệ đệ của ta?” Lâm Lôi liền hỏi tới.
Hắn vẫn thấy kỳ quái ở chỗ này, rốt cuộc đâu là nguyên nhân?
Kiều An bệ hạ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người bọn Lâm Lôi, Ốc Đốn: “Lâm Lôi, gia tộc Ba Lỗ Khắc của các ngươi có phải có chút quan hệ với Vũ Thần lão nhân gia hay không?”
“Vũ Thần?”
Lâm Lôi khẽ giật mình, cả kinh hỏi: “Bệ hạ, ngươi nói ngươi chọn Ốc Đốn là vì Vũ Thần ư?”
“Đương nhiên là vậy”. Kiều An bệ hạ nói, “Lâm Lôi, ngươi thử nghĩ xem,trong đế quốc này,còn có lời nói của ai hữu dụng hơn thân truyền đệ tử Vũ Thần Môn sao?Cũng chỉ có Vũ Thần chí cao thôi.”
“Vũ Thần lão nhân gia trực tiếp dùng linh hồn truyền âm ra lệnh cho ta, bảo bổn hoàng chọn Ốc Đốn”. Kiều An bệ hạ trong mắt có một tia hưng phấn, “Đây cũng là lần đầu tiên bổn hoàng được nghe thanh âm của Vũ Thần lão nhân gia”.
Vũ Thần!
Chính là Vũ Thần!
Vũ Thần là ai chứ. Vào năm ngàn năm trước đã từng cùng Đại Tế ti đại chiến một trận bất phân thắng bại trên Ngọc Lan hà. Tuyệt đối là cường giả cấp thần.
Hơn năm ngàn năm trở lại đây, mặc dù không có ai thấy được Vũ Thần xuất thủ lần nào nữa. Nhưng mọi người đều hiểu được. Trải qua hơn năm ngàn năm, với thiên phú tuyệt thế của Vũ Thần, chắc chắn là càng thêm đáng sợ.
Vũ Thần, từ một người bình thường mà tu luyện đến thần cấp với tốc độ rất nhanh, chỉ mất có mấy trăm năm thời gian.
Hắn quật khởi từ hơn năm ngàn năm trước, quang phong siêu việt lấn át cả Tứ Đại Chung Cực chiến sĩ cùng thời đại. Trở thành nhân vật sáng chói nhất đại lục lúc bấy giờ.
“Vũ Thần trợ giúp đệ đệ ta?” Lâm Lôi không hiểu.
“Chẳng lẽ hắn biết thế lực của mình có sáu thánh vực cường giả?” Lâm Lôi nổi lên sự nghi hoặc. Với thực lực của Vũ Thần, tuyệt đối có thể phát hiện thực lực nhân mã bên Lâm Lôi.
Lâm Lôi lắc đầu.
Không có khả năng. Đối với thần cấp cường giả mà nói, một đám thánh vực cường giả cũng không là cái gì cả. Sáu thánh vực cường giả, sợ rằng Vũ Thần chỉ cần một chiêu là có thể giết sạch.
“Vậy thì tại sao? Chẳng lẽ là vì các tiền bối gia tộc Ba Lỗ Khắc ta thật sao?” Lâm Lôi thật sự không xác định. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Vũ Thần làm như vậy?
Vũ Thần sơn nằm ở phía Tây bên ngoài đế đô. Ngoài ngọn núi chính còn có bốn ngọn núi nằm xung quanh. Ở giữa nơi tiếp giám của ai ngọn núi có một huyệt động thiên nhiên.
Lan Khoa, Tạp Tư La Đặc hai người sóng vai nhau đi trong huyệt động.
Đang đi trong huyệt động khoảng vài trăm thước, huyệt động đột ngột dốc thẳng xuống một cách quỷ dị. Huyệt động thâm u đó nhìn xuống, căn bản không thấy được điểm tận cùng. Không biết cái huyệt động thâm u này rốt lại là sâu bao nhiêu.
“Hô!”
Hai người Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa trực tiếp nhảy vào huyệt động thâm u này, sau đó rơi nhanh xuống. Tốc độ rơi xuống của họ cũng không phải là nhanh, đại khái xuống được chừng vài ngàn thước, hai người mới giống như chiếc lá, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Phải biết rằng từ miệng huyệt động cũng đã cách mặt đất hơn ngàn thước.
Đã xuống sâu mấy ngàn thước dưới mặt đất.
“Sư phụ bình thường bế quan mỗi lần là vài năm hoặc hơn mười năm thậm chí càng lâu, trong lúc bế quan cơ hồ sẽ không truyền âm cho chúng ta. Nhưng lần này, trên Võ Công điện bảo chúng ta nói cho Kiều An lựa chọn Ốc Đốn, bây giờ lại bảo chúng ta đến đây”. Lan Khoa có chút nghi hoặc.
Chuyện này không giống với tác phong của Vũ Thần.
Vũ Thần là một khổ tu giả, rất ít có chuyện gì có thể khiến cho Vũ Thần phải ra mệnh lệnh.
“Sư đệ, đừng nghĩ lung tung, sư phụ làm như vậy chắc là có đạo lý của người. Chúng ta chỉ cần chú ý nghe lệnh là được.” Tạp Tư La Đặc nói.
“Vâng, sư huynh”. Lan Khoa gật đầu đáp.
Trong mắt của đệ tử Vũ Thần Môn, mệnh lệnh của Vũ Thần là không thể làm khác, Vũ Thần muốn bọn họ làm cái gì, bọn họ sẽ làm cái đó. Căn bản không cần lo nghĩ tại sao
Một trận nhiệt khí từ chỗ sâu bên trong huyệt động tràn tới, vách đá của thạch động đã dần dần trở nên đỏ sẫm.
Nhiệt độ rất cao!
Đang đi tới được vài trăm thước nữa, Lan Khoa, Tạp Tư La Đặc đôi sư huynh đệ dừng lại trước một tòa đại môn có chất đá đen tuyền. Tại đây, vách đá chung quanh đã hoàn toàn đỏ sẫm. Nhiệt độ cao đến nỗi ngay cả Lan Khoa, Tạp Tư La Đặc hai người cũng phải dồn đấu khí xuống chân để bảo hộ.
Nếu ném một tờ giấy ra, sợ rằng nó sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức.
“Các ngươi tới rồi”. Một đạo âm thanh nhạt nhẽo từ trong cánh cửa đá truyền tới.
Âm thanh đạm mạc của Vũ Thần mang theo một loại xuyên thấu lực. Âm thanh đó giống như trùy tử trực tiếp đánh vào linh hồn người nghe. Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa bọn đệ tử thân truyền này thậm chí còn hoài nghi--
Vũ Thần chỉ cần dùng âm thanh cũng đã có thể trực tiếp chấn tan linh hồn của bọn họ.
Việc này khiến cho Tạp Tư La Đặc cùng bọn thân truyền đệ tử đối với sư phụ của bọn họ, Vũ Thần càng thêm kính sợ. Thực lực của Vũ Thần thật sự quá đáng sợ.
“Vâng, sư phụ”. Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa nói cung kính phi thường, Tạp Tư La Đặc tiếp tục nói, “Không biết sư phụ có gì phân phó?”
Thanh âm của Vũ Thần lại vang lên: “Ngày 12 tháng 4 tới là ngày đính hôn của tiểu gia hỏa Ốc Đốn kia, các ngươi đến chỗ đại sư huynh của các ngươi nhận lấy một cái không gian giới chỉ, đợi đến ngày đính hôn của tiểu tử Ốc Đốn thì trực tiếp đến tặng, coi như là hạ lễ.
Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người ngây ngốc .
Vũ Thần tặng hạ lễ?
Cái loại chuyện này chính là chưa từng có a, cho dù là thân truyền đệ tử của ông ấy kết hôn, Vũ Thần cũng đều không quản. Vũ Thần là ai chứ?Còn cần phải tặng hạ lễ cho người khác sao? Mà cũng có mấy kẻ có đủ tư cách để nhận chứ?
Nhưng trong lễ đính hôn của Ốc Đốn, Vũ Thần lại lệnh cho bọn họ tặng hạ lễ?
Hơn nữa, hạ lễ này lại là một cái không gian giới chỉ!
“Các ngươi lui ra đi”. Âm thanh đạm mạc của Vũ Thần lại vang vọng trong huyệt động.
Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa nhìn cánh cửa đá đen đen trước mặt, liếc nhìn nhau một cái. Tuy tự đáy lòng bọn họ không hiểu, nhưng là mệnh lệnh của Vũ Thần, bọn họ không dám làm trái.
“Vâng, sư phụ”. Tạp Tư La Đặc, Lan Khoa hai người vô cùng cung kính lên tiếng.
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long