Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Mỹ Ngọc 132
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 768 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:02:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19-20: Minh Oan
ống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên đứng yên chống hai tay lên hông nhìn theo chiếc xe của ba Tần chở hai cô vợ nhỏ nhà mình đi khuất một lúc lâu mới đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu thở dài, Tống Duật Phong híp mắt khoác vai Tô Cẩn Hiên lên tiếng nói:
“ Cậu thấy mình nói đúng không? Cô vợ nhỏ hiền lành nhà cậu và con mèo nhỏ nghịch ngợm nhà mình mà giao cho ông nội của mình và cậu nuôi dưỡng sẽ có “ sự tiến bộ “ kinh hồn như vậy đó! “
“ Mỗi tháng cậu đều qua đó thăm vợ một lần mà không ngăn cản được hai ông dạy hư vợ mình sao? “
“ Thời gian mình gặp vợ của mình ít ỏi như vậy làm sao đủ để mình tỉ tê nhẹ nhàng nhồi nhét nhiều loại tư tưởng vào đầu vợ được...mình chỉ lo phần hướng dẫn nhận biết tình cảm của mình cho vợ mình hiểu thôi... mà có vẻ con mèo nhỏ nhà mình không chịu hiểu! “ – Tống Duật Phong nhẹ nhàng lắc đầu thở dài than thở.
“ Vợ nhỏ nhà mình hôm nay có dấu hiệu “ tạo phản “ rồi! Mình ra hiệu bằng ánh mắt như vậy mà cô ấy dám làm lơ xem như không thấy! Lá gan càng ngày càng lớn rồi thì phải!? “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nói thêm vào.
“ Dù sao thì vợ của chúng ta đã trở về bên chúng ta, ngày dài tháng rộng, chúng ta sẽ uốn nắn lại từ từ!...” – Tống Duật Phong mím môi nói tiếp.
“ Cậu nên lo tên Martin Aston kia đi, hắn ta rất nổi tiếng đó, là một trong 10 nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, con mèo nhỏ nhà cậu có vẻ thân thiết với hắn ta... hơn cậu! “ – Tô Cẩn Hiên vỗ vai Tống Duật phong nửa đùa nửa thật nói.
“ À! Chỉ có một mình mình phải lo hay sao? Tên Kevin kia hình như là học trò của ông nội cậu nhaaa!...” – Tống Duật Phong cố tình kéo dài giọng trêu ghẹo.
“ Uhm, 3 ngày sau anh ta sẽ đến bệnh viện của mình để hướng dẫn các bác sĩ về một số những kiến thức y học mới để áp dụng trong phẫu thuật... mình sẽ sớm xử lý nguy cơ ngầm này! “ – Tô Cẩn Hiên vuốt cằm nhíu mày suy nghĩ.
“ Cậu điều tra được tên phóng viên đã chụp những tấm ảnh và viết hai bài báo kia chưa? “ – Tống Duật Phong híp mắt nhìn Tô Cẩn Hiên hỏi.
“ Rồi! Hắn ta tên Mã Lợi là phóng viên tự do... nhưng mình đang xác minh thêm một số thông tin nữa... Đã cất lưới thì phải gom hết cả mẻ cá, không để lọt con nào, đó là nguyên tắc làm việc của mình. “
“ Vậy còn lâu cậu mới minh oan được với cô vợ nhỏ nhà cậu! “ – Tống Duật Phong híp mắt nói.
“ Không, hầm đậu xe bệnh viện của mình có lắp camera, đoạn ghi hình kia đang nằm trong điện thoại của mình... nhưng mình muốn xem vợ nhỏ nhà mình tiếp theo sẽ đối xử với mình như thế nào thôi! “ – Tô Cẩn Hiên mỉm cười thấp giọng nói.
“... Haizzz! – 5 năm giữ thân như ngọc của mình và cậu lại bị tên phóng viên khốn nạn kia hủy hoại như vậy!... Nếu không có vụ án đó thì hôm nay mình và cậu đã quang minh chính đại có một nụ hôn gặp mặt với vợ tại sân bay rồi! “ – Tống Duật Phong thở dài tiếc nuối.
“ Cậu muốn hôn vợ cậu thì mau lấy xe đuổi theo vợ đi!...” – Tô Cẩn Hiên nở nụ cười gian nhìn Tống Duật Phong, Tống Duật Phong híp mắt nhìn anh rồi cả hai nhanh chóng lấy xe rời khỏi sân bay.
***
Ở trên xe, ba Tần và mẹ Tuệ nhìn thấy khuôn mặt của hai cô con gái nhà mình hiện lên một tia u buồn. Ông bà biết hai cô đã đọc được những bài viết và nhìn thấy những bức ảnh kia trên mạng, ông bà không đành lòng nhìn hai cô vì hiểu lầm hai anh để buồn bã trong một ngày vui sum họp như hôm nay đành lên tiếng:
“ Đình Đình, Tâm Tâm, hai con đã đọc những bài báo gần đây viết về mối quan hệ giữa Đường Bảo Nhi và Cẩn Hiên cùng Duật Phong rồi phải không? “ – Ba Tần chậm rãi lên tiếng.
“ Dạ! “ – Trác Đình và Đường Tâm gật đầu đáp.
“ Hai đứa con tin những gì những tờ báo đó viết sao? “ – Ba Tần nhìn qua kiếng chiếu hậu hỏi hai cô.
“ Tụi con... “ – Trác Đình và Đường Tâm cắn môi ngập ngừng không trả lời.
“ Đêm từ thiện hôm đó ba mẹ cũng có tham dự, Duật Phong lúc đó đang bế cháu bé Anna là cháu gái của Chủ tịch Lữ, Chủ tịch Lữ với ba con là bạn bè làm ăn lâu năm với nhau, ba mẹ đứng ngay bên cạnh Chủ tịch Lữ cùng vợ chồng con trai của ông ấy nói chuyện nên tất cả chúng ta đều nhìn thấy một cách rất rõ ràng Duật Phong và cô ta không có bất kỳ một cử chỉ thân mật nào... Thậm chí Duật Phong chỉ mở miệng nói với cô ta một câu đã ôm cháu bé đi đến chỗ chúng ta. “ – Mẹ Tuệ ngồi chính giữa Trác Đình và Đường Tâm, bà dịu dàng vuốt tóc Trác Đình rồi nhẹ nhàng nói.
“ Còn về chuyện của Cẩn Hiên, mẹ mang thai được đứa con này cũng nhờ vào cậu ấy đã chạy ngược chạy xuôi tìm bác sĩ và nghiên cứu những phương pháp thụ thai tiên tiến nhất mất hơn 2 năm trời mới đạt được thành quả... ngày hôm nay mẹ đang mang thai đứa con này và sắp sửa chào đón đứa con đầu lòng của mình, mẹ phải cám ơn hai con và Cẩn Hiên... “ – mẹ Tuệ nắm tay nhìn Đường Tâm nói.
“... Mẹ đã từng hỏi Cẩn Hiên vì sao cậu ấy lại kiên trì giúp một người phụ nữ vì sảy thai dẫn đến vô sinh như mẹ nuôi hy vọng có được một đứa con của chính mình như vậy?... Tâm Tâm, con biết Cẩn Hiên nó nói gì với mẹ không? “ – Mẹ Tuệ xúc động đưa mắt nhìn Đường Tâm hỏi.
“... Nó nói vì đó là mơ ước của mẹ và cũng chính là tâm nguyện của con cùng Đình Đình... Mẹ còn nhớ khi đó hai con đi du học được ba năm!... Tâm Tâm, con nói xem,... có một vị Tổng giám đốc nào lại không tiếc thời gian và công sức để làm một việc tưởng chừng như vô vọng như vậy chỉ vì muốn giúp mẹ của người vợ tương lai thực hiện được mơ ước làm mẹ,... chỉ vì muốn giúp vợ mình thực hiện tâm nguyện như Cẩn Hiên không? “ – Mẹ Tuệ siết chặt tay Đường Tâm tha thiết nhìn cô nói rõ từng chữ.
“ 5 năm hai đứa con đi du học, Duật Phong và Cẩn Hiên đã thay hai con quan tâm chăm sóc cho hai người chúng ta giống như ba mẹ ruột của mình... Nếu đó không phải là tình yêu thì hai đứa nói mẹ nghe thử xem đó là cái gì? “ – Mẹ Tuệ nhìn Đường Tâm rồi nhìn Trác Đình nghiêm túc hỏi.
Đường Tâm và Trác Đình không dám nhìn vào đôi mắt đang ngấn nước của mẹ Tuệ, hai cô chỉ biết im lặng cúi đầu.
Mẹ Tuệ chỉ dịu dàng vuốt tóc hai cô con gái của mình rồi im lặng cho hai cô có thời gian suy nghĩ. Sống hơn nửa đời người trong một xã hội thượng lưu hào nhoáng, nơi mà danh vọng cùng địa vị là thước đo đánh giá sự thành công... tiền bạc nói lên sự giàu có... tin đồn để đánh bóng tên tuổi và làm chủ đề để mọi người có thêm niềm vui tán gẫu trong những bữa tiệc xa hoa là những điều cực kỳ quen thuộc, bà không muốn hai cô con gái này của mình chỉ vì những tin đồn thất thiệt kia mà đánh mất hai người đàn ông tốt và yêu hai cô thật lòng như vậy.
Đường Tâm nghiêng đầu nhìn những con đường cùng dòng xe náo nhiệt qua cửa kiếng, cô nhớ vào một buổi tối mùa đông tuyết rơi dày đặc làm giao thông bị tắc nghẽn, hôm đó khi vừa xong tiết học cuối cùng trong ngày, ông nội của anh đã nhắn tin cho cô bảo cô ở lại trường đừng về nhà vội vì có bão tuyết. Ông còn dặn cô nhớ mua gì đó mà ăn, đừng để bụng đói. Sau khi cô xuống căn-tin mua một phần sandwich liền đi vào thư viện của trường vừa ăn vừa đọc sách, đang ăn cô nhìn thấy một người mang một ly socola nóng để trước mặt nên vội ngẩng đầu lên nhìn xem người đó là ai?
“ Vừa ăn vừa đọc sách dẫn đến nguy cơ mắc bệnh đau bao tử rất cao... lại còn ăn sandwich mà không uống nước như vậy thì có ngày bị nghẹn thức ăn mà chết! “ – bạo chúa nheo mắt nói.
“ Ơ...!... Anh qua khi nào vậy?... “ – Đường Tâm tròn mắt ngạc nhiên nhìn chàng trai mặc chiếc áo lạnh dày cộm trước mặt, khuôn mặt của anh bị gió tuyết làm tái xanh, thậm chí cô còn nhìn thấy một lớp tuyết dày trên chiếc áo lạnh anh đang mặc.
“ Anh qua kiểm tra xem con nợ của mình có học hành chăm chỉ không? “ – tên bạo chúa kia nửa đùa nửa thật nói rồi kéo một cái ghế ngồi đối diện với cô.
“ Anh qua đến nơi khi nào? Sao không thông báo để chúng tôi đi đón? “ – cô đưa tay khẽ phủi những mảng tuyết bám trên áo giúp anh.
“ Ngoài trời đang có bão tuyết, ông lái xe sẽ rất nguy hiểm, khi đến sân bay anh có gọi, ông nói em đi học chưa về nên anh đến trường đón em về! “ – bạo chúa chống tay nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười nói.
“ Anh đã ăn tối chưa?... Tôi còn nửa phần bánh sandwich... anh không ngại thì dùng chung với tôi nha! “ – cô vừa cầm hộp plastic đựng phần bánh sandwith chưa ăn đến vừa ngập ngừng nói.
“ Uhm! Cám ơn em! “ – Anh đưa tay nhận lấy hộp bánh rồi vui vẻ cùng ăn với cô. Nhìn anh ăn phần bánh sandwich lạnh tanh đó có trời mới biết cô xót đến mức nào?... Phải chi cô mua một phần soup nóng thì tốt biết bao nhiêu, cũng vì cô tiếc tiền nên mới mua bánh sandwich ăn tạm... còn kéo anh cùng chịu khổ với mình.
“ Anh uống socola đi, tôi không uống đâu? “ – cô phồng miệng tỏ vẻ không thích.
“ Em không thích uống socola nóng sao? “ – Anh nhìn cô nghiêm túc hỏi.
“ Không phải, chỉ là ở nhà ngày nào ông cũng pha cho tôi và Đình Đình uống, nóng đến mức mụn nổi đầy luôn! “
“ À, thì ra là vậy!... Lát nữa về nhà anh sẽ đề nghị ông thay socola bằng sữa nóng... nhìn em lại gầy hơn hai tháng trước rồi! “ – bạo chúa gật gù nói.
“... “
“ Em đọc sách về sản khoa sao? “ – Anh nhìn cô ngạc nhiên hỏi.
“ Vâng! “ – Cô vừa dán mắt vào trang sách vừa đáp.
“ Em đăng ký học chuyên khoa tim mạch mà? Đọc sách về sản khoa làm gì?... Lại còn là sách nói về vấn đề vô sinh nữa? “ – Anh cầm một cuốn sách lên xem rồi nhíu mày hỏi.
“ Tôi đang nghiên cứu xem có cách nào giúp mẹ mang thai không?... Do mẹ từng bị sảy thai ở những tháng cuối thai kỳ nên không thể có em bé nữa!... Nền y tế ở bên đây lại rất tiên tiến nên tôi muốn nghiên cứu thêm, xem có cách nào giúp mẹ thực hiện ước mơ của mình hay không! “ – cô ngẩng đầu nhìn anh đáp.
“ Mẹ em bị sẩy thai khi nào? “ – anh nhíu mày rồi nghiêng đầu hỏi.
“ Năm mẹ 22 tuổi, do ngã cầu thang mà bị sẩy thai! “ – cô thành thật đáp.
“ Tại sao em lại muốn giúp mẹ mang thai? Em cũng biết mẹ đã 45 tuổi rồi, sức khỏe giảm sút, tỉ lệ thụ thai rất thấp, chưa kể mức độ nguy hiểm khi sinh nở nữa... cho dù chúng ta có tìm được phương pháp giúp mẹ thụ thai nhưng sức khỏe của mẹ lẫn em bé đều không được bảo đảm! “ – anh chậm rãi phân tích.
“ Mẹ giống như là một bệnh nhân cần đến sự giúp đỡ của những y bác sĩ cùng những kiến thức y học giúp mẹ trị khỏi bệnh vậy... nếu chỉ vì biết đó là một căn bệnh nan y mà chúng ta bỏ cuộc thì làm sao nền y học phát triển được đúng không?... Làm bác sĩ cũng không còn ý nghĩa nữa! “ – cô nghiêng đầu thở dài khẽ nói.
“... Có vẻ như cô bác sĩ tương lai rất trăn trở về căn bệnh của mẹ mình? “ – anh mỉm cười rồi nói.
“ Không phải chỉ là trăn trở... đó là tâm nguyện mà tôi muốn thực hiện nhất khi làm một bác sĩ! “ – cô nhíu mày đính chính.
“ Hình như đã qua cơn bão tuyết rồi, chúng ta về nhà thôi! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn ra bên ngoài cánh cửa kiếng mỉm cười nói.
“ Anh đi taxi đến đây sao? “ – cô quay đầu nhìn ra bên ngoài rồi quay sang nhìn anh hỏi.
“ Không! Kẹt xe một nùi... nên tôi xuống xe, đi bộ đến! “ – anh đưa tay đẩy cặp kiếng lên rồi thấp giọng nói.
“ Vậy bây giờ chúng ta đi bộ về nhà sao? “ – cô nhân cơ hội trêu anh.
“ Em đi bộ đến trường sao? “ – anh nheo mắt nhìn cô rồi hỏi.
“ Không! Nhưng tối nay tôi lại nổi hứng muốn đi bộ về nhà! “ – cô bĩu môi nói.
“ Thấy anh qua thăm em nên em âm mưu dầm tuyết để trốn học dài ngày sao?... “
“... “
... Cô không ngờ sau cuộc nói chuyện đó anh đã âm thầm nhờ những bác sĩ chuyên về sản phụ khoa danh tiếng đến trao đổi thảo luận cùng nghiên cứu thử nghiệm và cuối cùng chính anh là người đã cấy ghép phôi thai vào tử cung của mẹ Tuệ thành công mang đến cho gia đình cô một niềm hạnh phúc vô cùng to lớn... Anh là ân nhân của cả gia đình cô... với anh, cô có sự kính sợ lẫn nể phục, trân trọng cùng quý mến... thậm chí cô thừa nhận nhịp tim của mình mỗi khi bên anh đã lỗi nhịp từ lâu... nhưng... cô có can đảm để ở bên cạnh anh sao....?
***
Trác Đình khẽ thở dài đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ... Những lời mẹ Tuệ nói cô biết rất rõ, cô cũng biết những bức ảnh và những gì bài báo kia viết đều không đúng sự thật... nhưng khi nhìn anh và đóa hồng trắng kia đứng bên cạnh nhau, cô nhận ra một sự thật rất phũ phàng rằng mình rất thích rất thích anh và cô lại muốn đóng vai một cái lá xanh bon chen tranh giành người đàn ông đó của nữ hoàng... Trái tim cô như bị chia ra làm đôi... một bên lúc nào kêu gào khẩu hiệu phải tránh xa vầng trăng tai họa... một bên lại bị những hành động ấm áp của anh mê hoặc... Anh không thể thuộc về cô... chỉ vì anh được định sẵn dành cho nữ hoàng... đó là những gì mà cô được biết trước và dựa những điều được biết đó để tìm cho mình một con đường sống... 5 năm trôi qua, mỗi lần anh qua thăm cô, từ thái độ nhăn mặt khó chịu rồi bình thản chấp nhận cho đến lúc trông chờ mong đợi cô đều trải qua trong vô thức, sự thay đổi đó chậm chạp diễn ra để rồi khi cô giật mình ngỡ ngàng nhận ra trái tim mình đã không còn thuộc về mình một cách trọn vẹn nữa cô lại phải mang tâm lý của một kẻ vì mạng sống mà từ bỏ tình yêu... Liệu cô có nên một lần mạnh mẽ... có dám một lần tranh đấu đến cùng để giữ lấy vầng trăng dịu dàng đó làm của riêng mình không?
...
“ Đình Đình, cái khăn choàng bằng len này đẹp quá em làm tặng anh sao? “ – anh phấn khởi ngồi nhìn cô đan chiếc khăn bằng len vui vẻ nói.
“ Anh đang nằm mơ sao?... Tôi đan cho Đường Tâm nhà tôi! “ – cô lườm anh lạnh lùng trả lời.
“ Vậy em đan cho Đường Tâm xong rồi đan tặng anh một cái nha! “
“ Anh xếp hàng đi! Sau Đường Tâm đến ba mẹ sau đó đến hai ông rồi mới đến anh! “ – cô vẫn chăm chú đan chiếc khăn không thèm nhìn anh mà nói.
“ Hóa ra vị trí của anh trong lòng em xếp cuối bảng như vậy sao? “ – Anh nhìn cô trầm giọng nói.
“ Vẻ mặt của anh bí xị như vậy là sao? Uất ức lắm hả? “ – cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lên tiếng hỏi.
“ Uhm! Anh đối xử với em tốt như vậy, tháng nào cũng mang thật nhiều đồ ăn qua vỗ béo cho em... vậy mà em lúc nào cũng ngược đãi anh, em là người không công bằng! “ – anh lườm lại cô rồi nói.
“ Rồi sao? “ – cô nhướng mày hỏi.
“ Đường Tâm có Cẩn Hiên lo rồi, ba mẹ có nhau, hai ông...tự lo cho nhau được... không cần em lo... chỉ có anh mới cần em quan tâm lo lắng thôi! – ai đó chu môi rồi bắt chước điệu bộ của một đứa trẻ bất mãn nói.
“... “
“... Em mà không quan tâm đến anh, đến lúc anh bị người khác cướp đi mất... em sẽ không tìm được người con trai nào yêu em bằng một góc của anh đâu! “ – ai đó lại híp mắt hâm dọa.
“ Ai có bản lĩnh như vậy thì cướp anh đi càng nhanh càng tốt! “ – cô khoát tay nói.
“ Có nhiều người muốn cướp anh lắm đó... nhưng anh rất chung thủy với em nha! “
“ Ai cần anh chung thủy?“ – cô bĩu môi nói rồi thuận tay đem cái khăn vừa làm xong nhướn người choàng qua cổ của anh ướm thử không ngờ anh lập tức đứng dậy bỏ chạy lên phòng y như một con hồ ly vừa trộm được một con gà béo ú.
“ Tống Duật Phong, anh đứng lại cho tôi! “ – cô hét lớn.
“ Không!... Cái gì ở trên người anh là đồ của anh!... Anh rất thích!... Cám ơn vợ! “ – tên Tuxedo mặt nạ nói xong lập tức đóng cửa phòng.
Vì anh đã đóng cửa nên anh không kịp nhìn thấy nụ cười hạnh phúc cùng cặp mắt long lanh rực sáng của cô lúc ấy... vì cái khăn choàng đó cô làm để tặng anh...
***
Trác Đình và Đường Tâm miên man suy nghĩ cho đến khi hai cô nghe giọng ba Tần vang lên:
“ Chúng ta về đến nhà rồi! “
Trác Đình và Đường Tâm thở mạnh một hơi rồi mở cửa xuống xe giúp ba Tần lấy hành lý. Hai cô vừa bước vào nhà sau lưng ba mẹ đã nhìn thấy tất cả những cô chú giúp việc của nhà mình xếp thành hai hàng nghiêm trang, vừa nhìn thấy hai cô tất cả mọi người cúi đầu đồng thanh nói:
“ Chúc mừng hai tiểu thư đã tốt nghiệp cao học! Hoan nghênh các cô trở về nhà! “
“ Con cám ơn các cô các chú ạ! Rất vui khi được gặp lại mọi người! “ – Trác Đình và Đường Tâm nghiêng người cúi thấp đầu chào mọi người rồi đồng thanh đáp lời rồi vui vẻ bước đến ôm từng người một.
“ Bọn con có quà cho tất cả mọi người, lát nữa bọn con sẽ gửi cho các cô chú nha! “ – Đường Tâm vui vẻ nói.
“ Hai cô trở về là bọn tôi rất vui rồi! Quà cáp làm gì? “ – Lý quản gia vừa quệt nước mắt vừa nói.
“ Ở bên đó tụi con thèm những món ăn của mẹ và dì nấu đến mức tối nào tụi con cũng nằm mơ thấy toàn những món ăn ngon hết đó! “ – Trác Đình vừa ôm Lý quản gia vừa nói.
“ Nếu hai cô thèm món ngon như vậy thì ngày nào tôi và phu nhân cũng sẽ nấu thật nhiều món cho hai cô thưởng thức!”
“ Dạ! Hihi! “ – Trác Đình vui vẻ đáp.
Trác Đình và Đường Tâm giúp ba Tần mang hành lý để vào phòng rồi cởi áo khoác đi rửa mặt rửa tay sạch sẽ rồi đi xuống phòng bếp phụ mẹ Tần nấu cơm. Vừa bước xuống lầu đã nhìn thấy Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong ngồi trên ghế salon ở phòng khách đang nói chuyện cùng ba Tần và mẹ Tuệ.
“ Hai đứa con ở lại ăn cơm với ba mẹ rồi hãy về nha! “ – mẹ Tuệ nhìn thấy hai cô đi xuống liền đứng dậy nháy mắt nhìn Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong nói.
“ Dạ! “ – hai anh đồng thanh đáp.
“ Để anh xuống bếp giúp em một tay! “ – Ba Tần nhìn mẹ Tuệ vui vẻ nói rồi đưa mắt nhìn hai cô con gài nhà mình phát ra tín hiệu: Hai đứa ngoan ngoãn ở đây tiếp khách đừng đi theo làm phiền ba mẹ.
Đường Tâm và Trác Đình chỉ biết nhìn ba nhận tín hiệu rồi cúi thấp đầu thay cho cái gật đầu rồi bắt đầu cosplay thành hai bức tượng đá trấn giữ cầu thang nhà mình.
Tô Cẩn Hiên nháy mắt ra hiệu cho Tống Duật Phong, Tống Duật Phong gật đầu hiểu ý rồi cả hai người cùng tiến lên nắm chặt tay hai cô vợ nhỏ của mình kéo hai cô đi ra ngoài vườn theo hai hướng khác nhau.
***
Tô Cẩn Hiên nắm tay Đường Tâm đi đến chỗ cô hay ngồi học rồi chống hai tay ngang hông lên tiếng hỏi:
“ Em trả lời anh nghe thử xem, thái độ của em khi gặp anh ở sân bay như vậy là có ý gì? “
“ Có ý là không có gì để nói, gặp anh em không vui! “ – Đường Tâm thành thật trả lời.
“ Tại sao gặp anh em không vui? “
“ Anh biết rõ còn hỏi em sao? “ – Đường Tâm nhíu mày tức giận nói.
“ Anh và em quen biết nhau lâu như vậy mà em vẫn không hiểu gì về anh như vậy sao? “ – Tô Cẩn Hiên tức giận hỏi.
“ Em và anh là bạn bè bình thường không phải là người yêu! Tại sao anh cứ bắt em phải hiểu anh như vậy? “ – Đường Tâm nhíu mày khó chịu trả lời.
“ Vì anh yêu em! “
Tô Cẩn Hiên nói xong lập tức nắm tay Đường Tâm kéo cô lại gần ôm lấy cô, lấy hai bàn tay thon dài của mình giữ chặt lấy khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận của cô rồi cúi đầu đặt nụ hôn của mình lên môi cô.
Đường Tâm bị nụ hôn bất ngờ của Tô Cẩn Hiên làm cho choáng váng, cô đứng yên, không đáp trả lại nụ hôn của anh, cũng không đẩy anh ra.
Tô Cẩn Hiên nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi buông hai bàn tay của mình ra khỏi gương mặt của cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Đường Tâm, đến tận bây giờ em vẫn không yêu anh sao? “
“ Không phải!... Đến tận bây giờ em vẫn không dám yêu anh! “ – Đường Tâm im lặng một lúc mới thở dài, buồn bã đáp.
“ Đường Tâm phải chi em có quyết tâm yêu anh bằng một phần ý chí học tập của em thì tốt biết bao nhiêu!” – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nửa thật nửa đùa lên tiếng.
“ Em xin lỗi!... Em cần thời gian suy nghĩ và sắp xếp lại rất nhiều việc!... Anh có thể cho em thêm thời gian không?... “ – Đường Tâm nắm chặt tay nhìn vào mắt Tô Cẩn Hiên lên tiếng hỏi anh.
“ Được!... Anh càng ngày càng lớn tuổi, tim cũng yếu hơn lúc trước... tốt nhất câu trả lời của em không làm anh bị bộc phát bệnh đau tim nếu không trước khi chết anh nhất định phải kết hôn với em rồi mới yên tâm nhắm mắt! “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn Đường Tâm chậm rãi nói.
“... “
***
Ở một góc khác trong vườn hoa:
“ Anh buông tay em ra! “ – Trác Đình tức giận nói.
“ Tại sao ở sân bay em lại xem anh như một người xa lạ như vậy? “ – Tống Duật Phong híp mắt nhìn Trác Đình nghiêm giọng hỏi.
“ Vì nhìn thấy anh là em bực mình rồi? “ – Trác đình bướng bỉnh nói.
“ Anh làm gì cho em bực mình? “
“ Anh...! “
“ Em đừng nói là vì mấy bài báo lá cải vớ vẩn đó!... Anh nghĩ 5 năm qua tình cảm của anh dành cho em như thế nào em là người biết rõ nhất! “
“ Không có lửa làm sao có khói?! “ – Trác Đình lẩm bẩm trong miệng.
“ Nói như em 5 năm qua đáng lý anh và em cũng phải trải qua giai đoạn cháy rụi nguyên căn nhà rồi... mà đến giờ chẳng phải vẫn không có chuyện gì xảy ra hay sao? “ – Tống Duật Phong tức giận hỏi.
“ Anh đừng có nói quá! Làm gì đến mức anh vừa nói! “ – Trác Đình cố cãi lại.
“ Không đúng sao? Anh đứng gần cô ta người ta chụp lén được mấy tấm hình mà em nói không có lửa làm sao có khói vậy những khi anh qua thăm em, mua đồ ăn cho em, đón em đi học về, che dù đi dưới mưa cùng em, pha sữa cho em uống,... thậm chí chân em bị đau anh còn cõng em từ phòng học xuống hầm lấy xe... không lẽ không đến mức cháy rụi hay sao? “ – Tống Duật Phong híp mắt đáp trả.
“... “
“ Xem ra hôm nay anh không cho em biết anh yêu em đến mức nào có lẽ em sẽ cố tình không hiểu rằng anh đối với em khác với những người khác ra sao? “ – Tống Duật Phong nói xong lập tức nắm tay Trác Đình kéo cô vào lòng rồi ôm hôn cô. Trác Đình nín thở nhắm mắt chờ anh hôn xong mới ôm ngực thở dốc.
“ Anh hôn em mà em nín thở là sao? “- Tống Duật Phong tức giận chống hai tay ngang hông nhìn Trác Đình lên tiếng hỏi.
“ Như vậy anh mới dừng lại! “ – Trác Đình tủm tỉm cười rồi tỉnh bơ đáp.
“... “
“ Chuyện mấy bài báo lá cải kia em có thể không tin, nhưng em chưa nhận lời yêu anh đâu!... Anh có thể cho em thêm thời gian suy nghĩ không? “ – Trác Đình nhìn Tống Duật Phong nhẹ nhàng nói.
“ Em cần thời gian bao lâu? “ – Tống Duật Phong ôn hòa hỏi.
“ Khi nào em nghĩ xong em sẽ nói cho anh biết! “
“ Em suy nghĩ nhanh lên, anh đã lên kế hoạch sinh con rồi... Em câu giờ quá không kịp thời gian thực hiện đâu!.....”
Bản Lĩnh Của Nữ Phụ Bản Lĩnh Của Nữ Phụ - Mỹ Ngọc 132