Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mỹ Ngọc 132
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 768 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:02:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Vầng Trăng Tai Họa!
rác Đình và Đường Tâm bịn rịn lưu luyến nhìn nhau thật lâu sau đó mới ủ rũ thiểu não dời bước.
Đường Tâm nhìn căn phòng sách trước mắt mà cảm thấy căn phòng phía trước đột nhiên trở nên u ám, lạnh lẽo y hệt nhà xác của bệnh viện … vị đang ngồi trên cái ghế dựa kia là Diêm Vương đại nhân, còn cô? … Cô chỉ là một oan hồn xúi quẩy, chạy tới chạy lui cuối cùng cũng bị tóm cổ!!!
Đường Tâm đau khổ ôm chồng tập sách trên tay bước vào căn phòng tử thần.
“ Tôi có làm gì em đâu? Sao nhìn vẻ mặt em cứ như em phải đi trình diện Diêm Vương vậy? “
“ Ơ! “ – Đường Tâm ngẩng phắt đầu, mở to mắt nhìn người trước mặt.
“ Làm sao anh đoán hay vậy??? Chính xác là như vậy đó!!! “ – Đường Tâm phải kiềm nén lắm mới không thốt ra suy nghĩ của mình.
“ Em đem tập vở em học những ngày trước đưa tôi xem! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm nghiêm túc nói.
Đường Tâm phụng phịu đem tập vở hai tay dâng nộp cho Tô Cẩn Hiên, thái độ cung kính như học sinh nộp bài cho thầy giáo, sau đó cô bước lui ra đứng sau lưng Tô Cẩn Hiên, cách xa anh đúng bảy bước chân mới yên tâm đứng chờ anh kiểm bài.
Tô Cẩn Hiên ngồi chăm chú xem từng đề thi mà Đường Tâm đã giải. Anh rất bất ngờ vì đáp án cô làm đúng đến 90%, một con số mà anh không bao giờ nghĩ đến. Thành tích học tập của Đường Tâm ở trường chỉ ở mức trung bình yếu, anh đã xem qua học bạ Trung học phổ thông của cô, chính vì điều đó nên không có vị giáo sư nào dám nhận lời mời của ba Tần đến dạy cô ôn thi. Lúc đọc những bản báo cáo về thông tin của cô trong thời gian gần đây, thậm chí khi nói chuyện với ba Tần, anh cũng không suy nghĩ thông suốt được vì sao một tiểu thư ăn học làng nhàng như cô lại ôm suy nghĩ thi vào trường y?... Cô tưởng trường y là nơi muốn vào thì vào hay sao?... Anh đề nghị giúp cô ôn thi thực ra là để kiểm tra xem năng lực của cô thực chất như thế nào để anh xem xét và gợi ý cho cô ngành học phù hợp khác. Nhưng sau khi xem tập vở của cô anh lại có một suy nghĩ khác, học lực của cô không giống những gì thể hiện trên cuốn sổ học bạ kia, cô chắc chắn phải rất thông minh cùng chăm chỉ học hành vì kiến thức cô nắm rất vững, những chỗ cô làm sai, anh thấy cô khoanh tròn làm dấu, điều đó cho thấy bản thân cô cũng biết mình làm chưa đúng nên mới đánh dấu để làm lại. Với thực lực này thì chuyện cô thi đậu trường y là hoàn toàn có khả năng. Xem ra tất cả mọi người kể cả anh đều đánh giá sai năng lực của cô rồi!
“ Em đến đây, ngồi giải đề thi số 27 cho tôi xem! “ – Tô Cẩn Hiên xoay người nhìn Đường Tâm đang đứng nhăn mặt nhíu mày, lên tiếng nói.
“ Dạ! “ – Đường Tâm líu ríu đi đến lấy tập sách rồi ngồi xuống cái bàn nhỏ cách xa anh mới thở phào một hơi rồi cầm viết lên làm bài.
Trong phòng sách là một khung cảnh yên bình đến mức quỷ dị, thầy giáo tôn quý ngồi trên chiếc bàn gỗ to vừa làm việc vừa trông chừng học trò của mình làm bài y hệt như giám thị đang coi thi, thỉnh thoảng vị giám thị nào đó nhân lúc cô học trò của mình đang chú tâm làm bài mà ngắm nhìn khuôn mặt thông minh xinh đẹp của cô rồi khẽ mỉm cười.
Đó là ở trong phòng sách, còn ở ngoài phòng khách thì sao???
Sau khi nhìn Đường Tâm một thân một mình bước vào đầm hùm hang cọp, Trác Đình không một giây yên lòng, cô có cảm giác tay chân ngứa ngáy, thậm chí cô muốn đạp cửa lao vào phòng sách kéo Đường Tâm nhà cô ra nhưng tên ôn thần nào đó lại không cho cô có thời gian thực hiện nguyện vọng.
“ Em có thể cho tôi xem tập của em được không? “
“ Đây nè! Anh kiểm bài nhanh lên, tôi còn phải vào trong kia cứu Đường Tâm nhà tôi ra nữa! “ - Trác Đình nhăn mặt đẩy cuốn tập của mình về phía Tống Duật Phong rồi gấp gáp nói.
“ Đường Tâm ở cùng Cẩn Hiên trong đó sẽ không có gì xảy ra đâu? “ – Tống Duật Phong lên tiếng trấn an.
“ Làm sao anh biết? “ – Trác Đình không kiêng nể đáp trả.
“ Em làm bài sai rồi nè, chỗ này không đúng, mau sửa lại đi! “ – Tống Duật Phong nhanh chóng di dời sự chú ý của Trác Đình vào việc khác.
“ Sai chỗ nào? “ – Trác Đình vội vàng nhìn vào cuốn tập của mình kiểm tra xem cô đã làm sai chỗ nào mà không biết rằng mình đã bị tên nam thần nào đó cho vào rọ.
“ Phương trình này em giải sai rồi! “ – Tống Duật Phong mím môi cố nén nụ cười hài lòng của mình xuống, anh bày ra vẻ mặt nghiêm túc rồi bắt đầu chỉ ra những chỗ Trác Đình làm sai.
Nếu Tô Cẩn Hiên là quý tử của nhà họ Tô thì Tống Duật Phong là niềm tự hào của nhà họ Tống. Tống gia là danh gia vọng tộc có từ lâu đời, con cháu Tống gia từ nhỏ đã được đào tạo để trở thành những nhà quý tộc thực thụ. Tống gia tập trung đầu tư vào ngành giáo dục và là gia tộc sở hữu một chuỗi những trường học danh tiếng cả trong và ngoài nước. Tống Duật Phong được xem là thế hệ vàng của Tống gia vì chỉ số IQ của anh cực cao. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường anh đã nổi tiếng là thiên tài đến khi trưởng thành anh là vị giáo sư trẻ tuổi nhất và là một doanh nhân thành công. Cùng vẻ ngoài điển trai, tính cách lại thân thiện lịch thiệp do được giáo dục kỹ càng nên uy tín và tiếng tăm của Tống Duật Phong trong giới quý tộc được đánh giá rất cao và không hề thua kém vị thiếu chủ Tô gia.
Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong lại là bạn thân của nhau, vậy nên khi Tống Duật Phong vừa từ Thụy Điển trở về, khi biết tin Tô Cẩn Hiên không thèm ngó ngàng gì đến hôn ước với vị hôn thê mới mà vẫn giữ hôn ước cùng vị hôn thê tai tiếng đầy mình, Tống Duật Phong đã nổi hứng tò mò. Anh chưa kịp hành động thì tên Tô Cẩn Hiên kia lại điện thoại đề nghị sẽ đi cùng anh đến gặp Trác Tần bàn về chương trình từ thiện, anh biết tổng tên Tô hồ ly kia viện cớ để gặp vợ tương lai nên cũng vui lòng hợp tác. Anh không ngờ lần đến Trác gia này anh lại gặp được một con mèo nhỏ đáng yêu. Xem như lần này anh may mắn.
Tống Duật Phong cảm thấy mình may mắn bao nhiêu thì Trác Đình lại cảm thấy hôm nay là một ngày u ám và xui xẻo bấy nhiêu. Tên họ Tống này thực sự rất giỏi a! Những bài cô làm sai, Đường Tâm cũng từng nói qua, nhưng do thời gian hai cô không đụng đến sách vở lâu quá nên có những kiến thức hai cô đã quên mất, dù biết là mình làm sai nhưng hai cô lại không biết mình phải sửa như thế nào nên đành để đó nghiên cứu sau. Tên nam thần ánh trăng này lại chỉ ra những chỗ cô làm sai một cách nhanh chóng và hướng dẫn cô cách làm đúng một cách cực kỳ dễ hiểu, quả thật là nhân tài nha, là trái tim của nữ hoàng a!
... Nhắc đến nữ hoàng và vị trí của tên nam thần kia trong hậu cung, Trác Đình cảm thấy tiếc cho một tài năng và nhan sắc của nam thần ánh trăng. Tội nghiệp vầng trăng kia! … Tỏa sáng như vậy, ấm áp như vậy mà lại là phần tử trong hậu cung! Quả thật uổng phí! … Mà đã nằm trong danh sách hậu cung của nữ hoàng thì đồng nghĩa với việc khác chiến tuyến với cô và Đường Tâm … Haiz! Vầng trăng này đẹp thì có đẹp, ấm thì có ấm nhưng thuộc loại vầng trăng nguy hiểm, không được đến gần!... Hình như những kẻ yêu trăng thường không có kết quả tốt nha! … Chú Cuội vì yêu chị Hằng mà sống tàn tạ bên gốc cây đa chứ không phải bên cạnh Hằng Nga yêu dấu, còn một nhân vật vĩ đại vì yêu trăng mà có cái chết lãng xẹt là Lý Bạch tiên sinh cùng sự tích vớt trăng mà ngỏm đã trở thành tấm gương cho hậu thế về việc phải tránh xa vầng trăng tai họa! – Trác Đình vừa ngồi chống cằm vừa miên man suy nghĩ, vẻ mặt thay đổi nhanh hơn đèn kéo quân, thỉnh thoảng còn gật gù như vừa giác ngộ được chân lý.
Trác Đình mải mê xua đuổi vầng trăng tai họa mà không hề biết rằng cái vầng trăng nguy hiểm kia đã khắc sâu những biểu cảm và vẻ mặt của cô vào đôi mắt của mình.
Bản Lĩnh Của Nữ Phụ Bản Lĩnh Của Nữ Phụ - Mỹ Ngọc 132