I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: LongRoad2811
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 618 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 21:49:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Mất Tích
hã Ân mấy ngày nay đều không có bất kì tin tức hay thông báo gì từ Trịnh Cảnh Tuấn. Hai ba ngày đầu nó đã bắt đầu sốt ruột mà bây giờ đã hơn một tuần rồi vẫn bặt vô âm tín, điện thoại đều không thể kết nối được, hỏi làm sao nó không lo cơ chứ?
Nhưng dù cho điện thoại của cậu ta không thể kết nối được đi chăng nữa, nó vẫn liên tục nhắn tin gọi điện, liên tục liên tục cả ngày đến mức cố chấp:
"Cảnh Tuấn, mấy ngày nay cậu đề không gọi cho tớ, có chuyện gì sao?"
"Cảnh Tuấn, cậu còn giận tớ sao?"
"Cảnh Tuấn, có phải cậu bị ốm hay không?"
"Cảnh Tuấn, tớ cho cậu mười phút để đứng trước cổng nhà tớ!"
"Trịnh Cảnh Tuấn, mau nhận điện thoại của tớ!"
Một ngày, hai ngày như thế vẫn không có hồi đáp. Nó quyết định đến nhà cậu ta, bấm chuông cửa thì chỉ thấy Lôi Trấn Vũ ra mở. Nhìn thấy nó, Lôi Trấn Vũ liền trịnh trọng mời vào nhà, nó vì sốt ruột lại cộng thêm lo lắng, nó chạy một mạch vào nhà trong, vừa chạy vừa thở. Lúc mở cửa bước vào, trong nhà đều rất yên tĩnh. Ngay cả quản gia Trương cũng không thấy mặt!
"Anh Lôi, dạo gần đây em không thấy Cảnh Tuấn đâu, chưa kể gọi điện cũng không được. Ở đây có chuyện gì sao? Người trong nhà đi đâu hết rồi?"
"Anh cũng không rõ nữa. À, mấy hôm trước bọn họ đều đến sân bay từ rất sớm. Nhưng anh không biết là đi đâu!"
"Em biết rồi. Em đi trước đây!"
Nhã Ân rời khỏi Trịnh gia, trong lòng rối như một mớ bòng bong. Sân bay? Mấy hôm trước? Chẳng lẽ cậu ta chuyển nhà? Không thể nào!
Trịnh Cảnh Tuấn, cậu rốt cục đang ở đâu...
-----------------------------------------------------------------------------------
Lúc Bà Hạo Hiên về đến nhà đã là bảy rưỡi tối. Cô giúp việc đang tất bật nấu bữa tối trong bếp, chỉ có tiếng nước ào ào vọng ra phòng khách tĩnh mịch. Bình thường, giờ này, con bé đã ở nhà rồi chứ nhỉ?
"Nhã Ân, con bé chưa về sao?"- Bà Hạo Hiên vào trong bếp, hỏi cô giúp việc.
"Tiểu thư đi từ sáng đến giờ, vẫn chưa thấy về!"
Bà Hạo Hiên nhăn mày, lo lắng: "Con bé đi đâu được nhỉ?"
Cô giúp việc dưng tay, hỏi: "Tiểu thư không thông báo gì hay sao?"
"Không, con bé từ sáng đến giờ vẫn không gọi cho tôi. Không biết có chuyện gì nữa?". Dừng một chút, bà Hạo Hiên nói tiếp với cô giúp việc: "Cô cứ tiếp tục làm đi. Tôi lên trên nhà một chút rồi sẽ xuống ngay!"
"Vâng!"
Nhã Ân trở về nhà lúc tám giờ mười lăm, trên người mướt mồ hôi vì chạy ở ngoài đường cả ngày.
Bà Hạo Hiên nhìn thấy con gái trở về, trong lòng lo lắng đã giảm nửa, nhưng vẫn sốt ruột, hỏi:
"Tiểu Ân, con đi đâu mà cả nay đều không gọi ẹ. Buổi tối thì điện thoại cũng không kết nối được, có chuyện gì sao?"
Nhã Ân nhìn biểu hiện của mẹ, thở dài một chút rồi hỏi: "Con xin lỗi, máy con vừa rồi rơi xuống nước, vẫn không thể mở được. Mà mẹ có biết mấy ngày nay dì Ngô đi đâu hay không?"
Bà Hạo Hiên mơ hồ trả lời: "Mẹ cũng không biết nữa. Mấy ngày nay đều không gọi được cho dì Ngô. Mà này, có chuyện gì sao? Sao con cứ mập mờ mà không nói ẹ cái gì vậy?"
Nhã Ân giấu một chú cảm xúc vào trong, vì nó biết, nếu bà thấy được cảm giác của nó lúc này, chắc chắn sẽ đau lòng: "Không, con chỉ hỏi vậy thôi!"
"Mà sao con không gọi cho Cảnh Tuấn mà hỏi, mẹ nào đâu biết!"
"Vâng, con biết rồi! À, mẹ, tối nay mẹ bảo dì chia một phần cơm lên phòng của con nhé, hôm nay con có nhiều việc phải làm, không muốn xuống bếp nữa!"
Bà Hạo Hiên mắng yêu: "Con bé này! Thôi được rồi! Con lên tắm rửa đi, tắm muộn không tốt đâu!"
"Vâng, con lên đây!"- Nó nói xong, chạy lên phòng, đóng cửa lại, một mình trong phòng khóa chặt cửa, im lìm!
-------------------------------------------------------------------------------
Tòa nhà bệnh viện X, London, Anh...
Trịnh Cảnh Tuấn cả đêm đã thức trắng, nay lại gọi điện cho Nhã Ân không được. Trong lòng cậu ta không khỏi sốt ruột, tính khí lại tăng thêm phần tức giận.
Rốt cục bánh trôi nhỏ tại sao không nhấc máy của cậu ta? Chẳng lẽ, nó còn giận cậu ta hay sao?
"Cảnh Tuấn, cháu đã xem tin nhắn mới của luật sư gửi đến chưa?"
Cảnh Tuấn nhìn lên quản gia Trương đang đứng trước cửa phòng, nói: "Cháu đi xem ngay đây!"
Thực ra mấy ngày trước, thư ký của Phí Thiên Phước gọi điện về, báo rằng chủ tịch đã gặp tai nạn, cần mọi người đến gấp. Bà Hạo Hiên nghe xong, liền cuống cuồng chuẩn bị quần áo, Trịnh Cảnh Tuấn mới về đến cửa nhà, cũng bị Dao Y kéo đến sân bay, hoàn toàn chưa chuẩn bị được gì.
Dù nói là kéo đi nhưng cậu ta thực sự phải có trách nhiệm với Phí Thiên Phước, không đi không được. Hơn nữa, vụ tai nạn trên ban đầu được cho là có người cố ý, mọi việc vẫn vô cùng rắc rối, đang trong quá trình làm rõ.
Chỉ có điều, cậu ta vô cùng lo lắng cho Nhã Ân vì không thấy cậu ta mà đau lòng, lại suy nghĩ lung tung rồi lại khóc một mình, lúc ấy cậu ta lại chẳng ở bên nó. Một cảm giác bất lực lại tràn vào. Nhã Ân, cậu đợi một chút, tớ sẽ về nhanh thôi!
Hai giờ sáng....
Tiếng chuông cấp cứu ở trước cửa phòng đột nhiên kêu liên hồi, tiếp theo đó là tiếng ồn ào của bác sĩ, y tá. Trong phòng bệnh, Phí Thiên Phước đang được thở bằng ống thở, khuôn mặt bình thản đến kì lạ, nhịp tim bắt đầu giảm mạnh. Bên trong tràn đầy không khí khẩn trương, bên ngoài hai mẹ con bà Hạo Hiên cũng không kém phần lo lắng, Dao Y khóc đến phát nấc lên, phải có Trịnh Cảnh Tuấn ở bên để dỗ dành, nó mới thôi khóc.
"Anh Cảnh Tuấn, anh có nghĩ là bố sẽ qua khỏi hay không?"- Dao Y sụt sùi
Cảnh Tuấn vuốt vuốt tóc của Dao Y, động viên: "Em đừng lo, chú ấy sẽ không sao đâu!"
"Anh có chắc chắn?"
"Anh chắc chắn!"
Dao Y nghe xong, dựa vào lòng Cảnh Tuấn, mệt mỏi ngủ thiếp đi...
------------------------------------------------------------------------------------
Nhã Ân cả mấy ngày tiếp theo liên tục nằm ở trong phòng ngủ triền miên. Một phần vì mệt mỏi, một phần vì nó biết, dù nó có ra ngoài kia đi nữa thì cũng không có Trịnh Cảnh Tuấn đi theo nó.
An Nhiên nghe được bà Hạo Hiên nói, cũng vội vàng đến nhà nó. Xách túi này túi nọ làm quà.
"Nhã Ân, cậu sao rồi?"
"Tớ.."-Nhã Ân nghẹn ngào
"Cậu nói đi! Là ai bắt nạt cậu? Tớ tuyệt đối giết không tha!"- An Nhiên an ủi nó.
Nhã Ân đột nhiên khóc lớn: "TRỊNH CẢNH TUẤN!!! Cậu ấy chuyển nhà rồi!"
An Nhiên nghe xong, tròn mắt, hỏi lại: "Tớ có nghe Tiểu Lâm nhà tớ nói gì đến chuyện này đâu! Hay là cậu có nhầm lẫn gì đó?"
"Không, là thật là thật mà. Bọn họ đã đi từ mấy hôm trước rồi. Điện thoại cũng không thèm nghe. An Nhiên, có phải vì tớ luôn luôn bắt nạt cậu ấy mà cậu ấy ghét tớ rồi hay không?"
"Nhã Ân, cậu đang nghĩ gì vậy? Nhã Ân của tớ cực kỳ, cực kỳ dễ thương, không ai ghét cậu cả!"
"Vậy tại sao tớ không gọi cho cậu ấy đều không thèm nghe máy?"- Nhã Ân nức nở
"Chắc là có việc gì thôi, cậu đừng khóc như thế này nữa. Lúc cậu ấy mà về, nhìn thấy cậu thế này, chắc chắn vô cùng đắc chí đấy. Nín đi nào!"
Nhã Ân nghe xong lời động viên của An Nhiên, cũng thấy vài điểm hợp lý, từ từ nín đi.
An Nhiên thấy Nhã Ân đã dần ổn định lại tinh thần, liền nghĩ đến việc đi shopping, rủ rê: "Nhã Ân, tớ nghĩ là cậu ấy cũng sắp về thôi. Chi bằng bây giờ chúng ta đi may đồng phục. Tớ có số đo của Chính Lâm đây rồi, cậu đừng nói là cậu không có đấy chứ?"
"Tớ không đo, tớ cũng biết. Cậu ấy còn để quên áo khoác ở nhà tớ nữa!"
An Nhiên cười gian manh: "Vậy à?"
Nhã Ân nhìn thấy nụ cười vài phần hắc ám của An Nhiên. Nhanh nhanh chóng chóng vào phòng thay đồ, tránh ánh mắt của cô bạn.
------------------------------------------------------------------------------------
Cửa hàng thời trang học sinh chỉ toàn người là người. Nhã Ân bước xuống taxi, không khí đã nặng nề, nay lại nhìn thấy cửa hàng trước mặt, chỉ cảm thấy ngột ngạt muốn chết!
"An Nhiên, tớ nghĩ không khả thi lắm đâu, cậu có tự tin là cậu có thể chen chân vào đám đông kia không?"
An Nhiên nhìn theo hướng tay của Nhã Ân, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi thì chúng ta qua cửa hàng khác vậy!"
"Được!"
Hai người học đi đến một cửa hàng cách đó vài mét rồi tiến vào trong. Khác với cửa hàng lâu năm đông đúc kia, cửa hàng này vô cùng im ắng, khách qua lại tầm hơn chục người nhưng vẫn giữ im lặng, lại còn có thêm âm nhạc du dương. Thật là khiến cho người ta có cảm hứng mua sắm!
Nhã Ân cùng An Nhiên vào chọn đồ. Mặc đu nó thấh nhiều bộ khá phù hợp nhưng vẫn không muốn mua. Kết thúc việc shopping nó chỉ mia đúng hai bộ váy và một cái túi xách.
An Nhiên nhìn nó than thở: "Cậu là phải tiết kiệm tiền đi lấy chồng hay sao mà chi tiêu dè dặt như vậy?"
Nhã Ân khuya tay tùm lum: "Cậu thôi đi. Tớ còn lâu mới là con nhà người ta!"
An Nhiên miễn cưỡng gật đầu, cười tủm tỉm.
"A, Nhã Ân, tớ quên mất, đi dạo phố mà không có trà đá thì thật là chán. Cậu chờ tớ một lúc để tớ đi mua!"
"Ừ!"
An Nhiên nhanh chóng chạy đi. Nhã Ân một mình ngồi ở ghế đá.
Không biết từ đâu ra có một con chó con chạy bán sống bán chết làm nó giật mình nhìn theo. Một lúc sau thì nghe thấy rtiếng chủ nhân của nó hớt hải chạy đến: "San San, đứng lại!"
Giọng nói này hình như nghe quen quen.
Hoàng Thái Tiên đi đằng sau cô người làm đang hốt hoảng chạy theo chú cún, gương mặt thập phần khoa chịu, hỏa khí bừng bừng.
"Cô mà làm San San chạy mất, tôi cho cô nghỉ việc luôn đấy!"
"Tiểu thư, tiểu thư, cô chờ một chút, tôi nhất định sẽ bắt nó được!". "A, ôi chân tôi!"-Cô người làm vì vội đuổi theo con chó, chân mắc vào một hòn đá, ngã sõng soài trên nền đất.
"Dì có làm sao không?"-Nhã Ân hốt hoảng chạy đến đỡ cô người làm dậy.
"Cảm ơn tiểu thư, tôi không sao!"
"Còn không mau đi tìm San San về!"- Giọng Hoàng Thái Tiên hậm hực.
Nhã Ân nhìn thấy bộ dạng cưỡi đầu kè cổ của cô ta, mặc người xung quanh, quay lại mắng xối xả: "Hoàng Thái Tiên, cậu rốt cục là người hay là thú mà không biết tôn trọng đồng loại của mình? Hơn nữa bác ấy còn là người trung niên. Tôi nghĩ đến loài lang sói cũng không bao giờ giống cậu! Đồ vô tâm!"
Hoàng Thái Tiên mới đầu chưa nhận ra Nhã Ân, lại còn bị mắng xối xả như vậy. Lòng bực tức:
"Haha, hóa ra cậu chính là nữ hán tử đi lo chuyện bao đồng đây sao?"
Nhã Ân nhìn Hoàng Thái Tiên khinh thường: "NHÂN PHẨM RẺ MẠT!"
Hoàng tiểu thư từ lúc sinh ra đến giờ, vẫn chưa có ai đủ tư cách để đánh giá nhân phẩm của cô ta, vậy mà...
"Cậu câm mồm lại cho tôi!"
Nhã Ân cười nhếch mép, nửa có nửa không: "Tôi càng không nói, cậu càng không biết tự lượng sức mình!"
"Tống Nhã Ân, cậu...cậu!"
"Gâu..gâu"- Dưới chân Nhã Ân xuất hiện một cục bông màu đen nhỏ màu xám. Con cún tên San San vừa sủa yêu lại vừa ra sức cọ cọ bộ lông mềm mượt vào chân nó.
Hoàng Thái Tiên tức đến điên người, một cước đạp con chó bay ra xa. Tiến đến Nhã Ân, trừng mắt, hỏi một cách nguy hiểm:
"Nhã Âb, tôi nghĩ cậu cũng nên lượng sức mình. Cậu xem rốt cục địa vị trong lòng Trịnh Cảnh Tuấn là thế nào?"
Nhã Ân im lặng một lúc, nói: "Tôi không ở đây để nói chuyện này với cậu! Mau lui ra!"
"Vậy thì xem ra cậu quá ngây thơ mà không biết rồi Tống Nhã Ân!"
Nhã Ân khuôn mặt như sắp khóc dù đã cố gắng giữ lại cảm xúc của mình: "Mau lui ra!"
"Tôi không lui!"- Hoàng Thái Tiên cố chấp, nhìn bộ dạng của nó cười hả hê
"Vậy thì cậu cứ tiếp tục đứng đấy cho tôi!"- Nhã Ân nói xong bước qua cô ta. Đoạn lấy chiếc băng keo cá nhân đưa cho cô người làm đang đứng cạnh hàng câh rồi đi tìm An Nhiên.
Nó không phải không suy nghĩ về lời của Hoàng Thái Tiên? Rốt cục nó là gì của cậu ta?
"Nhã Ân, mình mua xong rồi, chúng ta đi tiếp thôi!"- An Nhiên bận rộn cả hai tay, một tay đưa cốc trà đá cho nó, vui vẻ.
"Ừ, đi thôi!"
"À, Nhã Ân, cậu có biết Trịnh Cảnh Tuấn nhà cậu có bao nhiêu múi bụng không?"
"Tớ không rõ!"
"Vậy sao? Tiểu Lâm nhà tớ chuẩn bị đủ sáu múi rồi đấy! Chỉ còn môt chút nữa thôi là được rồi!"
"Cậu thịt bò Chính Lâm rồi hay sao mà hiểu rõ vậy?"
"Cậu..."
"A, tớ sai rồi, sai rồi!".......
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Các nàng a, ta xin lỗi vì đăng chap muộn +lâu. Ta xin lỗi, xin lỗi! Ta bù lại cho các nàng chương này dài hơn một chút. Là quà đáp lễ nha
Klq nhưng số ta lúc nào cũng gắn liền với số mẹnh up chap đêm khuya:v
Giờ ta mớ nói, mấy ngày trước ta bị đau họng với sốt là triệu chứng của bệnh quai bị. Ôi zời ơi, ta không ngờ là ta lại mắc cái bệnh oái ăm dở dở như thế đọ. Bình thường một chút thì không sao, ta chỉ sợ nó để lại di chứng thì chắc ta chết quá ai bị rồi thì nói sơ qua cho ta với. Hoang cmn mang!
Được rồi, đây là điều suốt từ đầu tuẩn ta muốn nói với các đọc giả của ta, ta gửi đến toàn thể mọi người, không riêng bất cứ cá nhân nào, cũng không có định kiến ghét bỏ ai. Việc mỗi chap ta đều tự kỷ nói chuyện với các nàng, nếu ai không thích thì chỉ cần đọc phần truyện thôi, đừng nghe ta luyên thuyên mà hại não:v Ta cũng có nhiều chuyện muốn chia sẻ với các nàng. Tự do ngôn luận mà, không ai cấm ai cả!
Tiện thể cho ta gửi lời cảm ơn đặc biệt cho những ai đã ủng hôn khích lệ ta. Ta hứa, ta sẽ chăm chỉ hơn ra chap mới cho các nàng, viết truyện cũng hay hơn. Chỉ mong các nàng đừng vì chút hiểu lầm hay không thích mà ghét bỏ ta. Ta sợ thật đấy!
À, điều cuối cùng, để tiện cho việc preview chương sau, các nàng hãy follow ta để nhanh chóng nhận thông báo để cập nhật thông tin sớm nhất. Chứ ta nói đùa, followers của ta tdn nào được có hơn tám trăm =) Đau lòng, hại não ghê!
P/s: Lại một chap nhấn máy điện thoại. Khổ sở
P/s: Vì ta lên máy điện thoại nên không tiện tặng riêng chap cho ai giật được tem trước mà hôm sau mới add được. Ta sẽ đền bù tặng một chương truyện mới trong bộ Thiên thần của riêng anh của ta. Các nàng/chàng đừng lo bị thiệt thòi nhé! Ngủ ngon!
Bạn Cùng Bàn Bạn Cùng Bàn - LongRoad2811