Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 3
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3282 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2/3
ì... xì... Ðến phiên xe của Thúy Quỳnh xì lốp trên đường về. Hôm nay không phải mùng năm, cũng không phải mười bốn hăm ba, sao xúi quẩy không biết, Khánh Mỹ nhảy xuống xe nhăn nhó:
- Có cần chơi khăm tao không Quỳnh. Xe tao xì lốp, bây giờ tới xe mày. Tao mới có bốn mươi bảy ký đâu phải tạ ba đâu, ngồi xe nào cũng xẹp, chán chưa?
Quỳnh bật cười:
- Xe xẹp thì vá vỏ, coi như ngồi uống nước ngắm người ta đi bát phố ngày chủ nhật, thư giãn chút đi.
Khánh Mỹ lắc đầu:
- Thư giãn không vô rồi. Tao...
Khánh Mỹ bưng miệng im bặt vì từ trong quán sửa xe bên đường, anh chàng đa tình đang dương mắt nhìn cả hai. Anh chàng còn táo bạo đi ra:
- Xin chào, không ngờ lại gặp Thúy Quỳnh và Khánh Mỹ ở đây, đưa tôi dẫn xe vào cho.
Thúy Quỳnh bối rối đến độ bàn tay anh chàng chạm khẽ vào tay cô trên guidon xe, mặt đỏ lên như vừa uống cốc rượu.
- Tôi tên Thành Thái.
Khánh Mỹ như bị điểm huyệt câm như hến, mồn lưỡi ngay đơ, bao nhiêu nghịch ngợm... hồn xiêu phách tán.
Thúy Quỳnh bạo dạn:
- Anh Thái làm gì ở đây?
- Tôi sửa xe.
- Sửa xe?
- Làm sinh viên ngày chủ nhật tranh thủ một tí, nếu không lên lớp bụng đói lắm Quỳnh ơi.
Quỳnh ơi. Tiếng kêu sao thân thiết lạ, Thúy Quỳnh chớp chớp mắt còn Khánh Mỹ cau mày khẽ một cái.
Thành Thái dựng chống xe xong, lấy hai cái ghế mủ nhỏ dàn ra:
- Mời Quỳnh với Khánh Mỹ ngồi chờ chút, mười phút là xong ngay.
Thành Thái mở vỏ xe lôi ra bơm lên, sau đó nhúng vào chậu nước, anh chàng đưa cho Thúy Quỳnh xem chỗ bị thủng:
- Thủng chỉ có một lỗ, nhanh thôi.
Anh chàng vá ruột thành thạo như dân chuyên nghiệp. Quỳnh buộc miệng:
- Anh Thái ra làm như thế này lâu chưa?
- Một năm rồi, còn có thằng bạn nữa, sáng nay tranh thủ đi chơi với bạn gái mất rồi. Xem vậy chớ đỡ lắm nghe Quỳnh, có được mấy chục, có khi gần cả trăm, ăn uống cũng được một tuần.
Sao mà cái gì cũng Quỳnh, Quỳnh. Khánh Mỹ không vui chút nào, nhìn chăm chú theo tay anh chàng đang lắp ruột vào vỏ như cũ. Thái xoa tay:
- Xong.
- Bao nhiêu anh Thái?
- Có gì đâu, bạn bè giúp đỡ thôi mà.
- Không, Quỳnh phải trả cho anh.
Quỳnh dúi vào tay Thái tờ mười ngàn. Thái nhất định không nhận.
- Nếu xem tôi là bạn thì đừng như thế này.
Không biết làm sao, Quỳnh cất tiền vào túi, lí nhí:
- Cám ơn anh.
Ra ngoài đường, trước khi bước xuống con lộ, Khánh Mỹ bất thình lình quay lại:
- Tại sao anh phải đón trước trường? Tại sao anh gởi bài thơ Xuân Diệu?
Thái mỉm cười:
- Vì tôi muốn làm bạn với Khánh Mỹ và Thúy Quỳnh. Hên gặp lại, chúc chủ nhật vui vẻ.
Thái vẫy tay khi chiếc xe chuyển bánh, không hiểu ai lọt vào mắt xanh anh chàng nữa.
Sáng thứ hai, vừa đến trường, nhóm tứ hỷ lâm môn khai chiến ngay:
- Ê, chàng Kim xuất hiện rồi phải không?
Quỳnh vờ ngơ ngác:
- Chàng Kim nào?
- Còn giả bộ nữa, làm như ai cũng mắt lé hết, chàng Kim sửa xe đó. Anh ta là sinh viên năm thứ ba đại học Y đó nha. Tụi tao đang gác chân lên trán để hỏi mày và Khánh Mỹ, đứa nào là Thúy Vân đứa nào là Thúy Kiều đây.
Quỳnh lãng ra đi vào lớp. Không ngờ vừa tan học, Thành Thái xuất hiện ở cổng trường như mọi khi. Vân tồ đi ngay ra:
- Bài thơ tình hay đáo để ta.
Vân tồ lại tằng hắng:
- Anh chỉ còn một tình yêu thứ nhất. Anh cho em kèm với một lá thư...
Thúy Quỳnh thấy Thái giật mình. Nguyệt mỉm cười khúc khích:
- Bài thơ hay đáo để, hay ở chỗ đã đại náo lớp 12A2.
Thái đứng yên cho các cô trêu mình, người ta nói ba bà họp thành cái chợ kia mà. Tuy nhiên tứ hỷ lâm môn cũng rất biết điều, trả khung trời tự do lại cho chàng Kim cùng với Thúy Kiều và Thúy Vân.
Quỳnh đánh bạo nhìn sâu vào mắt Thái, ánh mắt sâu thăm thẳm đến tuyệt vời.
- Anh Thái gởi tặng ai bài thơ Xuân Diệu vậy?
- Quỳnh đoán thử xem?
- Gởi cho Khánh Mỹ, bởi vì Khánh Mỹ đang là người quản lý bài thơ.
- Khánh Mỹ?
Thành Thái quay nhìn Khánh Mỹ, Khánh Mỹ nhún vai:
- Thúy Quỳnh hay Khánh Mỹ nhận thư có sao đâu, bài thơ không đề nặng ai kia mà. Không đề tên càng hay phải không anh? Bài thơ đang là tài sản chung cho cả lớp.
- Tài sản chung?
- Hôm ấy cả lớp bắt gặp trong cặp Khánh Mỹ và lá thư ngay lập tức được công bố.
Thành Thái cau mày. Chút ác cảm bỗng dành cho Khánh Mỹ. May là chỉ có bài thơ của Xuân Diệu, còn lá thư... chưa kịp gởi.
o O o
Trước sân nhà Quỳnh hôm nay có một chiếc Dream đậu rồi một chiếc xe du lịch nữa, trong nhà có đến hai ba người khách. Quỳnh rụt rè bước vào:
- Thưa ba, con đi học mới về, thưa bác, thưa anh...
Ánh mắt anh chàng sắc như sao chiếu sáng vào Quỳnh, ba hân hoan:
- Thúy Quỳnh, anh nhớ không anh Ba? Con bé hồi nhỏ được anh cho cái núm vú là nín khóc ngay.
Ông Ba Ðịnh cười ha hả còn Thúy Quỳnh mặt đỏ như gấc chín.
- Quỳnh đây sao? Con lớn như thổi, lại đẹp nữa.
Ánh mắt anh chàng nhìn lướt trên mặt Quỳnh, Quỳnh còn đang khó chịu, bác Ðịnh giục con trai:
- Con nói chuyện với Quỳnh đi Trân.
Trân mỉm cười chào Quỳnh:
- Còn nhớ anh không Quỳnh?
- Dạ nhớ.
- Hồi anh đi theo ba anh, em còn nhỏ xíu. Không ngờ bây giờ em mau lớn quá trời, lúc nãy anh nhìn suýt không ra.
- Quỳnh à, bác Ðịnh và Trân có nhã ý mời ba má với con đi ăn ngoài, con sửa soạn đi.
Thúy Quỳnh lúng túng muốn từ chối, mẹ của Quỳnh đẩy Quỳnh vào trong:
- Mau đi thay quần áo đi con.
Chọn đại bộ quần áo, Quỳnh mặc nhanh vào, lấy cây lược chảy sơ mái tóc. Quỳnh chạy xuống nhà. Cô thấy Trân mở to mắt nhìn mình như ngạc nhiên, nụ cười hài lòng nở ra trên môi, làm Quỳnh chợt liên tưởng đến Thành Thái.
- Không ngờ là em xinh đẹp đến như vậy.
Trân đi sát vào Thúy Quỳnh, Thúy Quỳnh bối rối lách người ra, đúng lúc... từ bên kia đường Thành Thái dắt xe ra. Thành Thái khựng lại nhìn Quỳnh. Quỳnh gật khẽ chào nhưng không được đáp lại. Không hiểu sao Quỳnh nghe mình xốn xang kỳ lạ.
- Người lúc nãy Quỳnh quen à?
- Dạ.
Trân tỏ ra săn sóc đặc biệt cho Thúy Quỳnh. Ðã như vậy mẹ Quỳnh còn cho phép:
- Mẹ cho phép con được đi dạo với anh Trân đó.
- Mẹ...
- Chừng mười giờ về nhà là được rồi, bác gửi Thúy Quỳnh cho con nghe Trân.
Trân hớn hở:
- Dạ.
Thúy Quỳnh đi bên cạnh Trân, cô không biết phải nói gì với người bạn trai thời thơ ấu, từ lâu đã trở thành xa lạ. Buổi tối đi chơi với người con trai đầy nét hào hoa phong nhã nhưng lại không để lại chút ấn tượng đối với Quỳnh.
Buổi sáng, vừa bước qua ngưỡng cửa lớp, Thúy Quỳnh nghe tiếng Nguyệt Ảnh oang oang:
- Tối hôm qua, chưa bao giờ ta thấy Thúy Quỳnh đẹp như vậy ấy ta ơi.
Quốc An kênh kênh:
- Mọi khi Quỳnh là cô bé lọ lem. Tối hôm qua không biết sao biến thành công chúa nữa, đẹp ơi là đẹp nghiêng thùng đổ nước đi bên cạnh hoàng tử... cóc.
Thúy Quỳnh không vừa:
- Vậy sao? Vậy ai là nịnh thần vậy? Giả ơn cho nịnh thần đã báo cáo mọi chuyện đó.
An Trương Phi nóng mũi liền:
- Ai là nịnh thần vậy?
- Quốc An chớ ai.
Tức mình Quốc An toan nắm vạt áo dài của Quỳnh làm hung. Thế Nhân vội vàng dang tay ra:
- Khoan, cho tại hạ can. Người ta con gái mà An.
- Con gái hả? Hổng dám. Nữ tặc đúng hơn.
Không hiểu sao mắc mớ gì hôm qua tình cờ trông thấy Thúy Quỳnh đi chơi với bạn trai, Quốc An nổi giận cộc cằn nữa. Nguyệt Ảnh quơ quơ tay trước mặt Quốc An:
- Nè, còn tỉnh táo hôn đó? Hay là bị ma nữ hớp hồn rồi?
Quốc An gạt tay Nguyệt Ảnh ra hầm hầm bỏ đi. Còn Thế Nhân cứ nhìn Thúy Quỳnh. Nguyệt Ảnh cười chọc Thế Nhân:
- Không ngờ hôm nay Thế Nhân cũng là một nam tử tự đó.
Thế Nhân đỏ mặt, đi một nước. Giờ học hôm ấy Thế Nhân không sao để lọt tai bài giảng của thầy, những nét chữ nguệch ngoạc vô nghĩa... Buồn ơi, xin đừng đến với ta.
Thùng... thùng... thùng... Trống tan trường, không ai nói ra cùng thở phào cho tiết học nặng nề vừa chấm dứt. Như mọi khi, Thúy Quỳnh đi ra với Khánh Mỹ.
- Khánh Mỹ.
Thành Thái bước tới, lần này gọi ngay Khánh Mỹ, nhưng mặt Khánh Mỹ không chút mùa xuân:
- Chuyện gì anh Thái?
- Anh muốn mời Khánh Mỹ với Thúy Quỳnh uống nước.
Thúy Quỳnh hưởng ứng ngay:
- Ðược.
Khánh Mỹ lạnh lùng:
- Mỹ không đi.
- Sao không đi. Mỹ?
- Tớ nhức răng.
- Ði đi mà.
Quỳnh lôi đi, Khánh Mỹ đành đi theo. Thành Thái tỏ ra săn sóc:
- Nhức răng? Hay là anh đi mua thuốc cho?
- Dạ thôi, Mỹ có uống rồi, chiều đi nhổ là hết đau ngay.
- Vậy uống nước đá được không Mỹ?
- Dạ được.
Trước cửa quán. Thế Nhân cùng với Phước Hoàng bước vào. Phước Hoàng tỉnh bơ:
- Người đẹp của lòng mày với người ta Nhân ơi.
Thế Nhân bụm miệng không kịp thằng bạn... trời đánh, ngượng ngập:
- Mầy không nói, người ta nói mày câm hay sao hả?
Phước Hoàng nhún vai kêu to:
- Có ai... mất của không nào?
Thúy Quỳnh cùng Khánh Mỹ quay lại, Quỳnh bắt gặp ánh mắt Thế Nhân đang nhìn mình. Phước Hoàng kéo Thế Nhân ngồi xuống ghế:
- Cho hai ly chè ba màu, chị Yến ơi!
Chị Yến vui vẻ:
- Có ngay.
Ðang ăn, Phước Hoàng kêu lên như cháy nhà:
- Chết!
- Cái gì vậy?
- Tớ không mang theo tiền.
Ðể chứng minh, Phước Hoàng lộn hết, vừa túi quần vừa túi áo. Thế Nhân lắc đầu:
- Ðược rồi, tớ trả, sợ cậu luôn. Lần sau cậu đừng hòng trong túi không tiền mà lôi tớ đi nha. Cậu muốn giở trò tống tiền hả?
Phước Hoàng giả vờ gãi tai, nhăn nhó:
- Ai lại dám tống tiền Thế tử, bộ muốn không còn cái đầu đội nón hay sao? Tớ quên bỏ tiền trong túi áo... mẹ tớ ở nhà. Hì... hì
Thúy Quỳnh nghe hết, cô muốn cười phá lên.
- Ăn chè đi Thúy Quỳnh.
Uống vào ngụm nước xí muội, Khánh Mỹ bắt đầu... quậy:
- Lạt quá, cho xin miếng đường.
Thành Thái nhanh nhẹn gọi thêm đường, xúc đường bỏ vào ly cho Khánh Mỹ.
Khánh Mỹ bưng ly nước xí muội lên nhấm nháp, lại nhăn:
- Ngọt quá, cho xin miếng nước. Thành Thái đổ thêm vào chút nước, bên kia Phước Hoàng chế dầu vào lửa:
- Xin thêm nửa trái xí muội, chút nước ngâm xí muội nữa cho đủ bộ tam sên, Khánh Mỹ.
Khánh Mỹ hứ Phước Hoàng, bỏ ly nước xuống khoanh tay lên bàn nháy mắt với Thúy Quỳnh:
- Tớ trả thù giùm cho Quỳnh đấy.
Quỳnh không hiểu gì hết, nhưng Thế Nhân mát ruột làm sao, vì Phước Hoàng đã khiến được Thành Thái lo cho Khánh Mỹ để Thúy Quỳnh phải... vỡ mộng yêu đương ra.
o O o
- Quỳnh ơi ời.
Giọng Vành Khuyên nhẽo nhẹt, cô bé thò đầu nhìn vào cửa sổ, mắt nháy lia lịa với chị gái:
- Chị Hai, có khách.
- Khánh Mỹ hả, bảo vào đây.
- Không phải Khánh Mỹ.
Vành Khuyên nheo mắt:
- Cũng không phải anh Trân, lạ hoắc cho nên em bảo không có chị ở nhà, anh ấy bỏ đi bảo tên Thái Thái cái gì đó.
Quỳnh bật dậy như cái lò xo:
- Con khỉ, sao nhỏ dám bảo ta không có ở nhà?
- Hi... hi... Anh ấy là cái gì của chị vậy? Người yêu hả?
- Người yêu cái gì người yêu.
- Nạt người ta hả, đừng hòng người ta nói cho biết anh ấy còn đợi ở ngoài.
Mới nghe bao nhiêu đó, Thúy Quỳnh cuống quýt lao ra cửa, sau lưng cô, Vành Khuyên cười khanh khách.
Trời ơi, sao không thấy đâu hết vậy. Quỳnh đẩy mắt cáo hàng rào nhìn ra. Một cái đầu với hai con mắt cũng đang ghé vào lỗ mắt cáo trên cửa sắt. Quỳnh mừng quýnh:
- Anh Thái.
Thành Thái cũng reo khẽ:
- Quỳnh.
Quỳnh mở rộng cánh cổng rào:
- Sao anh Thái biết nhà Quỳnh vậy?
Thái mỉm cười đùa:
- Thái... có bạn làm thám tử. Quỳnh rảnh không Quỳnh?
Thúy Quỳnh hồi hộp:
- Chi vậy anh Thái, anh vào trong đi.
Thái cười ngượng ngập, anh chàng lúng túng đến phải gỡ mắt kính ra lau sau khi đã trót tung ra chiêu đầu tiên:
- Ðịnh rủ Quỳnh đi phố.
- Ði phố... đi phố thôi hả?
- Uống nước nữa chứ Quỳnh.
- Ðợi Quỳnh năm phút. Anh Thái vào nhà uống nước đợi Quỳnh.
Thành Thái bước theo Quỳnh. Quỳnh nhảy chân sáo vào trong đụng phải Vành Khuyên, cô hớn hở:
- Khuyên pha giùm chị ly nước chanh, Khuyên.
- Còn lâu, lúc nãy sô người ta muốn té.
- Năn nỉ mà Khuyên.
- Không chấp nhận năn nỉ.
Quỳnh chừng mắt:
- Mai mốt nhỏ học dốt đừng hòng chị giải toán cho Khuyên.
Vành Khuyên cười hì hì:
- Thôi mà, chị Quỳnh làm gì lên mặt dữ vậy, em lấy nước mà.
Quỳnh chạy nhanh lên lầu. Cô bé đứng ngẩn ngơ trước tủ quần áo. Mặc quần áo gì đây ta? Áo thun trắng và cái váy hoa màu xanh. Quỳnh hài lòng mặc vào. Mái tóc ngắn chỉ cần lấy lược chải hai ba đường là xong. Quỳnh đi xuống, cô thấy Thành Thái nhìn mình chăm chăm.
- Ði thôi anh Thái.
Cả hai ra xe. Hôm nay Thái đi chiếc Yamaha màu xanh, Quỳnh ngồi lên phía sau, giữ một khoảng cách giữa mình và lưng Thành Thái. Ngày chủ nhật, đường phố đông chi lạ.
- Uống nước nghe Quỳnh?
- Dạ.
Tiếng dạ ngọt ngào êm như tiếng mưa rơi trong đêm, làm cho Thái bồi hồi ngơ ngẩn. Xe dừng lại trước quán cà phê nhạc. Thái đợi Quỳnh đi song đôi với mình, khi bước qua con đường hẹp, bàn tay anh bất chợt nắm vào tay Quỳnh. Quỳnh run lên. Ðiệu nhạc từ trong quán vẳng lên tha thiết êm dịu:
Chiều nào bên nhau trên đường phố xưa
Nơi lá thu rơi êm đềm bước chân
Góc phố thân quen ghi lời ước hẹn
Tình yêu như đóa hoa hồng tươi
Ðẹp tựa con suối trong rừng hát ca
Như nhớ như thương bao lời thiết tha...
Thái kéo ghế ngồi sát Quỳnh, ánh mắt như thu hết hồn Quỳnh. Quỳnh như người uống rượu say say.
- Quỳnh, hôm ấy lá thư anh viết kèm bài thơ Xuân Diệu, anh chưa gửi kịp...
Từ ngưỡng cửa quán xuất hiện nào Khánh Mỹ, Xuân Ảnh, Vân tồ. Mắt Khánh Mỹ mở to trừng trừng.
- Khánh Mỹ.
Quỳnh bật dậy, nhưng nhanh hơn, Khánh Mỹ nắm tay Xuân Ảnh lôi quay ngược ra ngoài.
- Khánh Mỹ đi với bạn mà. Ngồi xuống đi Quỳnh.
Quỳnh không còn tâm trí đâu uống nước hay nghe Thái nói. Chắc chắn Khánh Mỹ sẽ giận cô cho mà xem.
o O o
Quả thật Khánh Mỹ giận Quỳnh còn dai hơn da trâu. Không thèm nhìn, không thèm bắt chuyện, thậm chí không muốn đứng gần trong giờ thể dục, Khánh Mỹ dọn tập viết xuống bàn chót ngồi.
Hiện tượng thời tiết bất thường này gây chú ý cho cả lớp, nhất là bọn tứ hỷ lâm môn cùng Trương Phi. Những tiếng xì xào bàn tán.
Nguyệt mập nói trống không:
- Chàng Kim bén mắt đã chọn Thúy Kiều đá nàng Thúy Vân thỏ đế bay tít ra ngoài khung thành. Tỉ số thua năm không.
Xuân Ảnh trề môi:
- Vì một chữ tình có đáng làm vậy quay mặt nhau như bánh phồng không hả? Ngay cả bạn thân của mình cũng hạ đo ván xì máu mũi.
Quốc An Trương Phi vắt chân chữ ngũ rung đùi:
- Chữ tình ai xẻ làm đôi.
Nửa đem lót nồi... nửa để ghẹo gan.
Phước Hoàng nghe Quốc An ngâm thơ mùi rụng rún, bật cười khanh khách:
- Ghẹo gan ai trong lớp này vậy ta? Khánh Mỹ đâu rồi, Khánh Mỹ... ui.
Khánh Mỹ ngồi bàn cuối trợn mắt:
- Tui không nói tới ai, đừng kêu tên tui à nghen.
Khánh Mỹ càng né tránh càng khiến bọn siêu quậy được nước làm tới.
Xuân Ảnh khoa tay hét toáng lên, tiếng hét của cô phản ảnh với con người mình:
- Cái thuở ban đầu luýnh quýnh ấy, nghìn năm hồ dễ... qua mắt ai?
Chưa vừa bụng, Xuân Ảnh chạy xuống vỗ vai Khánh Mỹ:
- Nói ra đi, nếu không nhỏ sẽ bị sơ gan cổ trướng, nguy hiểm lắm, bác sĩ Thánh Thái chữa không khỏi đâu.
Khánh Mỹ vùng vằng:
- Làm ơn để cho người ta yên.
Thúy Quỳnh không biết mở miệng làm sao nữa. Chẳng lẽ Khánh Mỹ đã yêu và mình là... là kẻ thứ ba?
Kẻng báo học vang lên. Tiết đầu kiểm tra Anh Văn. Thúy Quỳnh giỏi nhất lớp môn này, còn Khánh Mỹ dối ơi là dốt, xưa nay Khánh Mỹ đều phải nhờ Quỳnh cứu trợ, hôm nay giận nhau hai người hai nơi... Quỳnh nhìn xuống, cô thấy Khánh Mỹ cứ cắn viết, bắt gặp Quỳnh nhìn xuống, Khánh Mỹ cúi gầm xuống trang giấy, tay viết lia lịa. Ðây là cơ hội cho Quỳnh xích gần Khánh Mỹ. Quỳnh làm mấy câu khó nhất vào tờ giấy ném xuống cho Khánh Mỹ.
- Mỹ, cứu bồ nghen.
Không ngờ Khánh Mỹ gạt cho tờ giấy rơi xuống đất, rồi cúi gầm xuống. Thúy Quỳnh mang bài lên nộp cho thầy rồi đi ra khỏi lớp. Ði vẩn vơ một lát có ý chờ Khánh Mỹ cùng về, Quỳnh đi xuống căn tin. Thế Nhân ngồi trong căn tin cười với Quỳnh, nụ cười tươi nhất:
- Làm bài ra sớm quá Quỳnh?
- Ừ.
- Ngồi đây uống nước Quỳnh.
Biết Quỳnh thích uống nước xí muội, Thế Nhân lớn tiếng:
- Cho một ly xí muội.
Quỳnh nhón một bịch đậu phộng bóc vỏ bỏ vào miệng, Thế Nhân khen:
- Quỳnh học giỏi cũng phải, có mẹ làm cô giáo.
Quỳnh bật cười:
- Bộ mẹ làm cô giáo con phải học giỏi sao?
- Chứ sao.
- Nhân đừng quên có khi cha mẹ làm thầy, con đốt sách.
- Ừ há, đúng đúng.
Quỳnh trêu:
- Thế tử trở thành anh chàng ba phải hồi nào vậy, Quỳnh nói cái gì Thế tử cũng khen hết.
Kẻng đánh vào lớp trở lại, Quỳnh đi lên lầu, Thế Nhân cũng đi theo, Quỳnh lại trêu:
- Bây giờ Nhân là cái bóng của Quỳnh hay sao?
Thế Nhân đỏ mặt đứng khựng lại. Cái dáng vẻ đường đường chính chính trịnh trọng của Thế tử Thế Nhân lúc này biến mất tiêu.
- Ê, Thế Nhân. Sao đứng thừ ra vậy? Bộ bị má đánh hồi sáng hả? Hay là vừa ăn trứng vịt?
Người hỏi Thế Nhân là cô bé Thanh Mai có tiếng giỏi Văn nhất lớp, cô bé moden cũng khiếp luôn. Thế Nhân cười gượng, trong lúc Thanh Mai không buông tha:
- Kẻng nghỉ xả hơi lên lầu làm gì Nhân, học hoài không chán hay sao?
- Vậy chứ Mai nghĩ xem đi đâu đây, nghỉ có năm phút thôi mà.
- Năm thì năm, xuống đây.
Thế Nhân lúng túng đến tội, bị Thanh Mai lôi đi. Trên lầu, bọn Tứ hỷ lâm môn chồm người ra balcon hét to:
- Xứng đôi quá lớp trưởng ơi.
Nguyệt mập đập tay vào lan can, cô nhăn mặt vì đau tay:
- Không xứng tí nào hết. Lớp trưởng của ta đẹp trai, học giỏi, tài nghệ vô song, còn ả Thanh Mai tuy rằng học giỏi Văn nhưng xấu như ma lem, tóc giống rễ tre.
Vân tồ xán lại nheo mắt cười, tay thì cầm cây kẹo con như con nít mỗi lần ăn kẹo là... le lưỡi liếm.
- Nói tới nói lui, mi muốn gì đây mập?
Xuân Ảnh cười khì:
- Lớp trưởng mình đi với Thanh Mai nhất định không được, phải đi với Nguyệt kìa.
Nguyệt mập nhảy phắt như có dòng điện cao thế:
- Mầy nói cái quỷ gì vậy hả?
- Ta nói mi muốn như vậy, hì hì...
Nguyệt mập giận dỗi bỏ vào lớp, thường ngày cô nàng hay ghẹo kẻ khác, hôm nay lại bị chính nhóm Tứ hỷ cho... chạy máy than, đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Giờ học cuối, Quỳnh cố gắng làm lành với Khánh Mỹ, giả bộ làm rơi tập lên chân Khánh Mỹ khi Khánh Mỹ đi ngang qua mình.
- Chết, xin lỗi nghe Mỹ.
Khánh Mỹ đạp lên quyển vở mà đi. Thúy Quỳnh giận đến tái mặt. Vậy là giòng sông chia đôi ngã. Tứ hỷ nháy mắt nhau... cười ruồi.
Tan học, Quỳnh đi trước, Khánh Mỹ đi sau. Thánh Thái xuất hiện không đúng lúc chút nào:
- Quỳnh.
Quỳnh làm thinh leo lên xe đạp đạp đi. Thành Thái vội vàng đạp xe theo:
- Uống ly xí muội rồi hãy về nghe Quỳnh?
Quỳnh nhát gừng:
- Không uống.
- Sao vậy?
- Không khát.
Thành Thái khựng lại trước những lời sẵng lè của Quỳnh. Gió hôm nay đổi chiều hay sao?
- Quỳnh, thầy mắng hả?
- Không có.
- Vậy... đạp miểng chai hay bánh tráng của người ta hả?
Ðến đây, Quỳnh không chịu được, sẵng lè hơn:
- Sưng răng.
- Uống thuốc chưa Quỳnh?
- Không cần uống, nhổ hết răng thì hết đau.
Thái phì cười:
- Chuyện gì vậy, nói anh nghe với.
Ði ngang hàng sâm bổ lượng, Quỳnh cua ngay vào, làm cho Thái luống cuống nhảy xuống xe tông luôn vào người đi bộ làm cho người đi bộ hành quát tướng lên:
- Nè, học trò về đi đứng vậy hả?
Thành Thái hoảng hồn xin lỗi lia lịa. Thái đẩy xe... cúp ton của mình lên lề:
- Quỳnh muốn bẻ giò lái nhau hay sao vậy?
Quỳnh như tan biến hết bực dọc, cười khì:
- Xin lỗi nghe, Quỳnh quên...
- Quên... kiểu chết người luôn.
- Bây giờ la người ta phải không?
- Không có.
Thái kéo ghế cho Quỳnh ngồi rồi gọi hai ly sâm bổ lượng.
- Có chuyện gì nói cho anh nghe đi Quỳnh.
- Nói cho anh cười.
- Không, thề không cười.
- Rủi như mắc cười quá cũng không cười?
- Ừ, không cười.
- Khánh Mỹ đó... nghỉ chơi với Quỳnh là tại anh.
Thái trợn mắt:
- Tại anh?
- Bài thơ tình Xuân Diệu anh đưa vào tay Khánh Mỹ, Mỹ thích lắm, anh tặng cho Mỹ...
- Ðâu có, hôm đó anh tặng cho Quỳnh mà.
- Tặng Quỳnh?
- Ừ. Anh trao tận tay Quỳnh đâu phải trao tận tay Khánh Mỹ. Khánh Mỹ nghĩ... anh viết bài thơ đó vì Khánh Mỹ?
- Không sai.
Thái gãi đầu:
- Làm Quỳnh với Mỹ giận nhau, xin lỗi nghe. Nhưng mà có một điều, anh muốn nói rõ với Quỳnh, lá thư viết bài thơ tình của Xuân Diệu anh muốn viết cho một người mà thôi, vả lại... trái tim của anh nhỏ như hạt đậu đỏ... chứa một người thôi.
- Xạo.
- Không, anh nói thiệt.
Thái thò tay nắm tay Quỳnh lại thật chặt không cho rút lại. Quỳnh ngượng nghịu nhìn Thái, anh nhìn lại cô, hai ánh mắt giao nhau.
Bài Thơ Mực Tím Bài Thơ Mực Tím - Thảo Nhi