A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1906 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 02:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55 - 56
hương 55 Tình cảm lưu luyến, vụ án có đột phá
Nghiêm Cẩn vẫy xe đi đường tắt về nhà, vào đến nhà, câu đầu tiên là:
-Mẹ, chút nữa rùa con về thì mẹ đừng nói với em ấy là con đã về nhé
Tiểu Tiểu lẩm bẩm: “Lớn như vậy rồi còn chơi trốn tìm” nhưng cũng chẳng từ chối Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không về phòng mình mà chạy thẳng sang phòng Mai Côi chờ. Cậu đuổi theo xe bus không có kết quả thì vội giấu đi suy nghĩ của mình, đề phòng rùa con biết được kế hoạch về nhà mai phục của cậu. Nghĩ tới việc Mai Côi vừa hôn trộm mình, tâm tình cậu lại thoải mái mà bắt đầu hát, điệu hát loạn xạ thê thảm đến nỗi chẳng ai đành lòng nghe nhưng cậu vẫn rất cao hứng mà ngâm nga:
- Mai Côi, Mai Côi, anh yêu em, Mai Côi, Mai Côi, xinh đẹp nhất…
Cậu lấy con thỏ mà rùa con thích nhất ra, hết hôn rồi lại thơm, cứ nghĩ đây là cô bé, sau đó lại ngã lên giường cô bé, không nhịn mà cười ngây ngô. Cậu sẽ chờ, cậu muốn bắt lấy cô bé, cẩn thận mà thẩm vấn tội lưu manh của rùa con. Làm Tiểu ma vương cậu nhúng chàm thì phải trả giá cả đời
Nhưng cậu đợi cả nửa ngày, đến lúc sắp ngủ gật rồi thì lại nghe chuông điện thoại di động của Tiểu Tiểu vang lên, sau đó là tiếng Tiểu Tiểu nói chuyện trong phòng khách:
-Mai Côi à, cái gì? Không về ăn cơm? Con đã về trường? Sao đột ngột thế? Được được, không sao, phải học thì cứ đi học đi…
Nghiêm Cẩn nhào ra giật lấy điện thoại của Tiểu Tiểu:
-Mẹ, để con gặp em ấy
Vừa cướp đến tay thì đã nghe bên kia cúp máy. Nghiêm Cẩn thở hổn hển, dúi điện thoại vào tay Tiểu Tiểu:
- Mẹ, con cũng không ăn cơm nhà, con về trường đây
Vừa dứt lời thì đã biết mất ngay trước mặt Tiểu Tiểu
Tiểu Tiểu giật mình nhìn đứa con biến mất trong nháy mắt này, giận dữ nói với Nghiêm Lạc đang từ phòng đi ra:
-Nghiêm tiên sinh, xin quản giáo con của anh cho tốt, không được dùng thuật di động trước mặt trưởng bối, về trường học là chuyện đại sự cần phải dùng đến phép thuật sao? Làm em sợ muốn chết!
Nghiêm Cẩn không biết mẹ tức giận, cậu nhanh chóng xuất hiện ở trường học rồi chạy thẳng đến kí túc xá nữ sinh, quả nhiên là Mai Côi đang ở đó, cô bé trốn trên giường, cậu thấy chăn bông in rõ hình người. Nhưng Mẫn Lệ lại vội đóng cửa lại, thiếu thì đập cả vào mũi cậu:
-Nam sinh không được vào, bọn mình phải thay quần áo
-Cậu thay quần áo cái rắm!
Nghiêm Cẩn đá vào cửa đánh ầm.
Trong phòng, Mẫn Lệ đáp lại rất rõ ràng:
-Cút, có việc thì xuống lầu chờ, bảo dì quản lý truyền lời cho cậu.
Nghiêm Cẩn dù không muốn nhưng cũng không muốn ép Mai Côi. Cô bé trốn cậu như vậy chắc chắn là rất thẹn thùng, cậu hẳn là phải thông cảm một chút với tâm tình của cô bé chứ. Nghiêm Cẩn mặt xám ngoét đi xuống lầu, đứng chờ ở cổng kí túc xá Càng chờ càng cảm thấy khó nhịn nổi, cậu gọi điện cho Mai Côi, kết quả cô bé không nghe. Vì thế cậu bắt đầu gửi tin nhắn: “Anh không muốn tự mình đoán mò, em phải nói rõ ràng cho anh biết. Là đúng như anh nghĩ sao?”
Mai Côi ôm trái tim đang đập thình thịch. Làm sao đây? Cô bé làm chuyện xấu nhưng lại còn để bị bắt gặp. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cô quá xấu rồi, anh nên mắng cô!
Hồi lâu sau Mai Côi mới nhắn lại một tin ngắn: “Xin lỗi”
Nghiêm Cẩn há hốc mồm, gì chứ, xin lỗi là có ý gì. Vì sao Thẩm Phi tỏ tình thì được cảm ơn, đến cậu giải quyết xong lại thành xin lỗi. Thế nào thì cảm ơn cũng thuận mắt hơn xin lỗi nhiều
Cậu lại gọi cho Mai Côi, Mai Côi trừng mắt nhìn màn hình nhưng vẫn không dám nhận. Nghiêm Cẩn chỉ đành gửi tin nhắn: “Em nghe máy đi”
“Em không dám”. Nội dung tin nhắn của Mai Côi luôn nhất quán theo phong cách thành thật
“Em xuống đi”
“Em không dám”
Nghiêm Cẩn vội đến độ nhảy dựng, nghĩ nghĩ rồi cũng định dùng chiêu của Thẩm Phi: “Em hôn anh, có phải là muốn anh giờ là bạn trai em, sau sẽ làm chồng em?”
“Em không dám”
Mai Côi bị cậu ép hỏi mà suýt khóc, may mới chỉ là tin nhắn chứ nếu gặp mặt trực tiếp thì cô bé chẳng còn mặt mũi nào nữa
Đáp án này của Mai Côi ngược lại lại khiến Nghiêm Cẩn tỉnh táo lại. Em ấy nói em ấy không dám chứ không phải không muốn. Cậu dựa vào tường kí túc xá mà suy nghĩ cẩn thận. Dựa vào tính cách của rùa con thì nếu cô bé không có tình cảm gì thì sẽ không hôn trộm cậu. Hôn trộm là sợ bị cậu biết. Vì sao thích cậu mà lại sợ bị cậu biết?
Nói năng có thể sẽ có hiểu lầm nhưng hành vi kia thì không thể hiểu lầm được. Rùa con thích cậu, đây là chắc chắn, nếu em ấy không chột dạ thì đã không chạy trối chết như vậy
Cho nên vấn đề nhất định là ở chỗ cô bé không dám nói cho cậu. Vì sao không dám nói? Chẳng lẽ vì hơn một năm về trước cậu trách cứ cô bé đùa giỡn tình cảm của mình nên đến giờ cô bé vẫn lo lắng chuyện này, sợ cậu không tin?
Hồi lâu cậu không nhắn lại, Mai Côi bất an nghĩ nên làm sao đây? Anh thực sự tức giận rồi. Hai người một trốn trong nhà, một đứng bên ngoài, mỗi người đều rối loạn suy nghĩ.
Tim Nghiêm Cẩn đập dồn dập, cậu cảm thấy để tạo thành cục diện như hôm nay đều là trách nhiệm của cậu. Năm đó nếu cậu không nhẫn nhịn được, động tí là nổi giận rồi xa chạy cao bay mà quyết tâm thu phục rùa con từ từ thì chưa biết chừng sớm đã thành công. Giờ khiến cho rùa con nơm nớp lo sợ, tất cả đều tại thái độ năm ngoái của mình dọa.
Nhưng cậu cũng vì trấn an cô bé, không muốn làm cô bé áy náy mà đã phải tự hủy hình tượng, lừa cô bé là cậu đã có bạn gái sao? Cậu thấy cô bé vẫn đối xử với mình như trước thì còn nghĩ chiêu này là dùng được, nào ngờ chẳng ra cái khỉ mốc gì
Nghiêm Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hung hăng tự đập đầu mình. Cậu vội vã nhắn tin: “rùa con, anh vẫn thích em, từ đó đến giờ vẫn không thay đổi, anh nói anh có bạn gái là lừa em thôi. Vì anh không muốn để em cảm thấy nặng nề, mong em vui vẻ nên mới nói dối như vậy”.
Tin nhắn vừa gửi xong, Nghiêm Cẩn lại nghĩ nghĩ rồi nhắn thêm: “Cho nên anh thích em, vẫn luôn thích em. Anh muốn làm bạn trai của em, sau này sẽ là chồng em, và mãi mãi sẽ là anh trai hiểu em nhất”. Cậu lén lút sử dụng lời kịch của Thẩm Phi nhưng nghĩ lại không cam lòng nên nhét thêm cả ưu thế làm anh vào. Mai Côi nhìn tin nhắn trong di động, cảm thấy hưng phấn đến độ da đầu run lên. Nước mắt Mai Côi rơi xuống, thì ra được người mình thích tỏ tình sẽ có cảm giác thế này đây. Cùng một câu nói nhưng do những người khác nhau nói ra sẽ có sức ảnh hưởng khác nhau. Cô bé cầm di động lên nhìn, xem cẩn thận từng chữ một, hết lần này đến lần khác, đắm chìm trong hạnh phúc, vừa kích động lại vừa vui mừng. Cô nên đáp lại sao đây?
Tin nhắn sau đó của Nghiêm Cẩn lại tới: “Sao không để ý đến anh, anh nói với em nhé, lần này không được đùa giỡn tình cảm của anh nữa đâu, em phạm tội lưu manh, phải phạt tù chung thân, còn phải cả đời phạt lao động cải tạo, địa điểm là ở nhà của Tiểu ma vương”
Mai Côi phì cười, ông anh ngu ngốc này, chỉ biết học lời kịch của người khác nhưng đây cũng chính là phong cách của Tiểu ma vương. Nghiêm Cẩn ở dưới lầu chờ đợi, lời của cậu rõ ràng như vậy rồi con rùa ngốc này còn không chịu đáp lại thì cậu phải xông lên bắt sống rùa con mới được Đang định hành động thì chuông điện thoại reo. Nghiêm Cẩn mừng rỡ vội xem thì hóa ra là Tiểu Mễ gọi điện báo:
-Tiểu ma vương, hiệp hội siêu năng lực nói bọn họ tìm được manh mối mới, nói trong tù Tiểu Phương ở chung phòng với một người là Trần Bình. Tôi theo bọn họ giờ đang chuẩn bị sang thành phố Z điều tra. Bọn họ nhận được tin tình báo nói là sau khi Trần Bình ra tù thì đi tìm Tiểu Phương tới thành phố Z. Mà đoạn thời gian đó Tần Nam vẫn luôn ở thành phố Z, có lẽ lúc đó đã gặp nhau. Giờ chúng tôi sẽ xuất phát, cậu có đi không?
Lòng Nghiêm Cẩn chấn động, cậu hiểu cách nói chuyện của Tiểu Mễ như vậy chứng tỏ rằng người của hiệp hội siêu năng lực đang ở ngay bên cạnh. Bọn họ che dấu manh mối về Trần Bình với người bên ngoài nhưng không ngờ hiệp hội lại tự điều tra được, thậm chí còn biết nhiều hơn bọn họ. Cú điện thoại này của Tiểu Mễ là đang xin cậu giúp đỡ, lần này đến Z, chuyện tình có liên quan đến chân tướng và sự an nguy của Trần Bình, cậu phải đi!
- Được, tôi sẽ đi, để lại địa chỉ cho tôi tôi sẽ đến ngay. Nhưng không phải hôm nay vừa mở cuộc họp sao? Cuộc họp có tiến triển gì không, sao đột nhiên hiệp hội lại có được tin tức này?
Tiểu Mễ còn chưa trả lời thì điện thoại đã bị người khác cầm đi. Nghiêm Cẩn nghe thấy Phùng Quang Hoa đáp:
- Nghiêm Cẩn, trong chuyện này, hiệp hội chắc là có nội gián. Cháu đến đây trước đi, chúng ta gặp mặt rồi nói
Ngữ khí của ông rất nghiêm túc, Nghiêm Cẩn động tâm, vội đồng ý.
Cúp máy, cậu ngẩng đầu nhìn kí túc xá của nữ sinh, thầm oán thán thời cơ thật không tốt. Cậu lại nhắn tin cho Mai Côi: “rùa con, vừa nhận được điện thoại của Tiểu Mễ, có nhiệm vụ khẩn cấp, anh phải đi đây. Em phải ngoan ngoãn đấy, không được hồng hạnh vượt tường. Chờ anh trở lại cùng em yêu đương”
Mai Côi đỏ mặt phì cười, nội dung tin nhắn quả đúng là phong cách nói chuyện của anh. Yêu đương? Cô bé kéo chăn che đầu mình, thật xấu hổ quá đi nhưng sao lại vui vẻ như vậy. Mai Côi vui vẻ nghĩ mà cười, càng nghĩ càng không nhịn được cười
Trước khi tự cười khiến mình chết ngạt, cô bé đã xốc chăn lên rồi nhắn tin lại cho Nghiêm Cẩn: “Anh, đi công tác phải chú ý an toàn. Em chờ anh trở về." Chờ anh trở về yêu đương. Hai chữ cùng này bất luận thế nào cô bé cũng không viết ra được, cuối cùng đánh dấu chấm sau chữ “trở về” rồi gửi tin đi
Nghiêm Cẩn như thằng ngốc cầm điện thoại di động cười, cuối cùng nhận được tin nhắn của Mai Côi càng khiến cậu kiên định lên. Cậu dùng thuật di động mà chạy đến công ty, xa xa nhìn thấy đám người Tiểu Mễ và Phùng Quang Hoa đang xách hành lý đứng đó. Cậu gật đầu rồi chạy lên văn phòng lấy vali của mình. Cái này vốn chuẩn bị cho những chuyến đi đột xuất như lần này.
Cậu vừa thu dọn hành lý vừa lấy di động ra nhắn tin: “Chờ anh về rồi còn phải hôn nữa, mau nói được đi!”
Khi cậu đến chỗ tập trung rời thì rốt cuộc mới nghe thấy tiếng báo có tin nhắn. Nội dung chỉ có một chữ “được” đầy xấu hổ nhưng lại lộ ra hương vị hạnh phúc, ngọt ngào thấm đến tim của Tiểu ma vương.
Cậu không nhịn được mà mỉm cười nhưng nụ cười này lạc giữa mấy người đang nghiêm túc thì có vẻ không hợp. Phùng Quang Hoa thấy Nghiêm Cẩn đã đến thì kéo cậu qua một bên rồi nói:
-Cha cháu không đi được, vụ án này để cháu đi vậy. Hiệp hội của chúng ta rất phiền toái, giờ đang nghi ngờ có gián điệp. Mười mấy năm qua cũng chỉ có vài người siêu năng lực mất tích nhưng năm nay lại mất tích quá nhiều, tình hình rất bất ổn vì thế chú đã bảo Hạ Bồi dùng năng lực tâm ngữ để nghe lén tình hình của một số người
Lòng Nghiêm Cẩn nhảy dựng nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường:
- Chú Phùng, sao việc này không nói cho chúng ta?
Vẻ mặt Phùng Quang Hoa rất tệ:
- Vốn là việc riêng của hiệp hội nên không muốn nói với bên ngoài nhưng gần đây chú thấy mọi chuyện phát triển không thể khống chế, Hạ Bồi phát hiện một số tình huống khác lạ nhưng không báo cáo lại
-Ví dụ như?
-Nó thực ra phải phát hiện sớm việc Tần Nam và Tiểu Phương có tiếp xúc. Trong danh sách giám thị chú giao cho Hạ Bồi có cả Tần Nam nhưng từ khi vụ án mạng xảy ra đến giờ Hạ Bồi lại không cung cấp được chút tin tức nào. Hai ngày trước chúng ta đã phát hiện được trong quỹ bảo hiểm của Tần Nam ở ngân hàng có một quyển nhật kí của ông ấy, trên đó có ghi chú về Tiểu Phương và Trần Bình. Tần Nam có bất động sản của thành phố Z, ông ấy cũng thường xuyên qua đó quản lý chi nhánh của hiệp hội. Trong nhật kí viết ông ấy muốn thuê một người làm ở bên đó để dọn dẹp nhà cửa và chọn đúng Tiểu Phương. Tần Nam bình thường sẽ giúp một số người vừa ra tù hòa nhập cộng đồng nên cho dù biết Tiểu Phương từng ngồi tù thì cũng không ngại. Sau đó nhật kí cũng có ghi lại việc Tiểu Phương xin ông ấy giúp đỡ, cô ta nói ở trong tù có quen một người là Trần Bình, người phụ nữ đó uy hiếp, đòi giết Tiểu Phương. Cô ta biết Trần Bình đã ra tù nên rất sợ, mong Tần Nam có thể giúp mình
Nghiêm Cẩn nghe đến đó, hỏi:
- Nhật ký có ghi vì sao Trần Bình muốn giết Tiểu Phương không?
- Không ghi cụ thể, chỉ nói rằng Tiểu Phương biết bí mật gì đó của Trần Bình, sau đó nói việc quan trọng, ông ta phải về báo cáo với hiệp hội vì thế mang Tiểu Phương quay về.
- Nhưng Tần Nam về đã mấy ngày chẳng lẽ còn không báo cáo cho chú sao?
- Không có, cho nên chú thấy rất lạ. Nếu không phát hiện ra quyển nhật kí này thì chỉ sợ có nhiều chuyện chúng ta không hề hay biết. Chú cảm thấy việc này Hạ Bồi nhất định là có biết nhưng nó lại không nói. Cho nên hôm nay trong cuộc họp, phía hiệp hội đã tạm giấu đi tin tình báo này, chú đã cố ý quan sát nó và thấy nó rất lạ.
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ:
-Hạ Bồi là tâm ngữ giả, chú cảm thấy cậu ấy không hợp nhưng dù không nói thì chỉ e cậu ta cũng đã phát hiện rồi.
Phùng Quang Hoa yên lặng một hồi rồi mới nói:
- Vốn là Hùng Đông Bình khi vẫn còn ở đây đã dạy chú làm thế nào để che giấu suy nghĩ không cho tâm ngữ giả phát hiện.
Nghiêm Cẩn nhìn ông ta kinh ngạc hỏi:
-Còn có bản lĩnh này?
Chương 56 Tình địch gặp lại đỏ mắt ghen tuông
Phùng Quang Hoa thở dài
-Thật sự là có nhưng cũng không dễ đâu. May mà năng lực của Hạ Bồi còn chưa quá mạnh mẽ, chỉ cần khoảng cách đủ xa thì nó sẽ không làm gì được. Chỉ cần lúc nào ở cạnh nó chú mới cần che chắn suy nghĩ, như vậy hẳn miễn cưỡng có thể làm được. Nói với cháu những cái này chỉ là hi vọng thần tộc có thể phái người điều tra nó. Đứa trẻ đó không xấu, bản thân nó cũng chẳng làm được gì, chủ chỉ lo nó bị người khác lợi dụng. Bởi vì nó có năng lực tâm ngữ. Những người khác chú đều không nói chuyện này chỉ sợ tiết lộ phong thanh, hơn nữa những người khác điều tra nó cũng chỉ e để nó phát hiện mà thành đánh rắn động cỏ. Việc này chú đã nói với Nghiêm tiên sinh, cha cháu gần đây bận chuyện ma tộc nên nói chuyện này giao lại cho cháu. Phía bên chú tin tức che chắn được cũng không chắc chắn cả cho nên cũng cố gắng ít tiếp xúc với nó
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, hỏi: - Phương hướng điều tra là gì đây?
- Xem xem gần đây nó tiếp xúc với ai, lúc trước vì chú phái nó quan sát Tần Nam nên cũng không biết nó có tìm được tin tức gì khác từ phía Tần Nam không. Dù sao bây giờ trên tay chúng ta cũng chỉ có một quyển nhật ký của Tần Nam. Tần Nam là hội phó của hiệp hội, lại quản lý chi nhánh, chú lo lắng vạn nhất khi còn sống ông ấy có vấn đề gì mà mọi người không biết thì sẽ thành phiền toái
-Được, còn gì cần đặc biệt chú ý không?
Phùng Quang Hoa định nói rồi lại thôi, nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu:
-Không có gì, giờ chúng ta đến thành phố Z đi, có tình huống gì còn xử lý kịp thời
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, gọi một đồng nghiệp trong thần tộc đến dặn dò đôi câu, sau đó dẫn đám người Tiểu Mễ và Phùng Quang Hoa xuất phát
Ray sớm đã liên hệ trước cho bọn họ với bên hải quan cho nên mọi người thuận lợi đáp chuyến bay qua Z. Bọn Nghiêm Cẩn không nghỉ ngơi mà lên thẳng xe của hiệp hội siêu năng lực rồi đến chỗ Tần Nam ở
Tần Nam cũng giống như phần lớn người siêu năng lực khác, đều thích thanh tĩnh cho nên nhà mua là ở vùng ngoại thành. Bọn Nghiêm Cẩn đến đó đã thấy có vài người canh giữ ở bên ngoài. Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, có thể thấy chủ nhà là người rất ưa sạch sẽ, thậm chí có khi còn mắc chứng bệnh này một cách thái quá. Điều này khiến cho Nghiêm Cẩn nhớ lại việc Tần Nam thích ghi chép mọi thứ vào nhật kí. Lúc trên máy bay, Phùng Quang Hoa đã đem bản nhật kí đó cho cậu xem, quả thật có ghi lại chuyện này. Mà tờ cuối cùng là viết về kết hoạch hẹn Trần Bình ra ngoài.
Nghiêm Cẩn đi hết các gian phòng, đi đến một phòng nhỏ thì lại thấy hoàn toàn khác biệt, trong phòng vô cùng lộn xộn, đồ đạc để cẩu thả, còn có cả quần áo đồ đạc của phụ nữ, hẳn là phòng của Tiểu Phương. Xem ra đúng là Tiểu Phương làm thuê cho Tần Nam
Nghiêm Cẩn như lơ đãng mà đảo qua một vòng rồi hỏi:
-Chỗ này có gì đặc biệt không? Mọi người hẳn đã tìm rồi chứ, có manh mối gì không?
Phùng Quang Hoa dùng ánh mắt để hỏi người phụ trách ở bên, người kia lắc đầu:
-Không tìm ra gì cả
Nghiêm Cẩn lại hỏi:
-Tần Nam không có thân nhân vậy thì tài sản, tiền bạc của ông ấy đều ở trong nhà này sao?
Bên cạnh có một người khác vội đáp:
-Trong nhà ông ấy có một tủ bảo hiểm, hình như bên trong có một ít văn kiện và chi phiếu linh tinh, chắc đều ở đó cả
-Hình như? Đã mở chưa?
-Á, không biết mật mã nên chưa mở
Người nọ có chút chột dạ, không hiểu vì sao cậu bé này còn trẻ mà lại có thể khiến người ta cảm thấy áp lực như vậy
-A Khánh là người có thể nhìn xuyên thấu, cách cửa cũng có thể nhìn thấy
Phùng Quang Hoa giải thích thay người kia, cũng giải thích vì sao chưa mở mà có thể nhìn thấy được bên trong
Nghiêm Cẩn gật gật đầu:
-Vì sao không thử mở ra xem, nếu Tần Nam đã lén để nhật ký quan trọng như vậy ở ngân hàng thì chưa biết chừng tủ bảo hiểm trong nhà cũng có manh mối. Ông ấy thích viết nhật kí như vậy thì không thể chỉ có một quyển. Chưa biết chừng trong nhật ký khác còn có tin tức quan trọng hơn. A Khánh kia vội nói:
- Tôi đã xem qua, bên trong hẳn là không có nhật kí gì. Trước đó cũng từng nghĩ đến việc mở ra nhưng sợ tia lửa từ mũi khoan phá hủy những văn kiện nên tạm thời không phải lúc mấu chốt thì sẽ không mở ra
Nghiêm Cẩn nghe xong nói với Tiểu Mễ:
-Đem tủ bảo hiểm đó về công ty đi, chúng ta sẽ xử lý. Chưa biết chừng ở đây còn có lớp tường kép, nhìn xuyên thấu cũng không nhìn hết được, cẩn thận vẫn hơn
Tiểu Mễ đáp ứng rồi dẫn hai người đến phòng ngủ chuyển chiếc tủ bảo hiểm kia
Phùng Quang Hoa nhíu mày nhưng vẫn nhịn không nói gì. Nghiêm Cẩn và bọn họ ở lại thành phố Z ba ngày, mọi người lục tung nhà Tần Nam rồi lại đến văn phòng của Tần Nam ở chi nhánh của hiệp hội tìm kiếm nhưng cũng không có phát hiện gì thêm. Ngay sau đó thì chia làm hai đường, đi đến những nơi Tần Nam hay đến để thăm dò và đến nơi Tiểu Phương, Trần Bình bị giam nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì khác. Cuối cùng Nghiêm Cẩn và Phùng Quang Hoa đều hiểu, lần này đến đây chỉ sợ lại phải về tay không
Ngay ngày bọn họ chuẩn bị rời đi thì Nghiêm Cẩn bỗng nhận được một tin xấu. Người đồng nghiệp cậu phái đi điều tra Hạ Bồi bị tập kích, tuy rằng không bị thương nhưng chuyện quá kì quái. Phùng Quang Hoa nghe xong thì sắc mặt rất khó coi, không nói lời nào nhưng vẻ ảo não, đau lòng lại bộc lộ rõ. Cũng khó trách, ông và Hạ Bồi thân thiết như cha con. Là ông đã phát hiện ra Hạ Bồi ở viện tâm thần rồi cứu Hạ Bồi ra, dẫn dắt cậu bé. Ông đã tốn rất nhiều tâm tư với Hạ Bồi, dẫn Hạ Bồi đi học, hòa nhập xã hội. Giờ lại chính là đứa trẻ này làm ra những chuyện làm tổn thương mọi người, làm nguy hại cho xã hội
Nghiêm Cẩn không an ủi gì thêm, chỉ gọi điện cho Happy:
- Chú Happy, phiền chú tự đưa Hạ Bồi về công ty, đừng để cậu ấy tiếp xúc với bất kỳ ai, chờ cháu về rồi thẩm vấn
Phùng Quang Hoa nghe đoạn đối thoại này rồi cũng chỉ nhắm mắt không nói gì. Nghiêm Cẩn ngẫm ngẫm rồi lại bổ sung:
-Đúng rồi, chú à, chú thử dò hỏi cậu ấy trước xem, hỏi mật mã của tủ bảo hiểm của Tần Nam bọn cháu mang về ấy, đó là manh mối quan trọng. Vâng, đúng, cháu sợ cậu ấy biết chúng ta nghi ngờ cậu ấy thì sẽ không nói thật nữa. Chú cứ thử xem sao, tìm ra được mật mã từ cậu ấy. Được, buổi chiều cháu sẽ quay về. Không, không, cháu không về công ty đâu, cháu về trường trước, sáng mai mới về công ty. Chú cứ giữ cậu ấy lại, tiện thể hù dọa cậu ấy xem sao. Nghiêm Cẩn cúp máy rồi hỏi Phùng Quang Hoa:
- Chú Phùng, lúc thẩm vấn Hạ Bồi chú có đến không?
Bọn họ có quan hệ gần gũi, liệu có thể trở thành chướng ngại cho việc thẩm vấn không?
- Chú… Phùng Quang Hoa nghĩ nghĩ rồi thở dài:
-Chú muốn tham gia, để chú hỏi nó đi, đứa trẻ này nhất định là bị mê muội, sau lưng nó chắc chắn là có người ra tay. Nếu không biết rõ tình huống, nhỏ thì sẽ đẩy mọi người trong hiệp hội vào cảnh không an toàn, lớn thì sẽ không biết năng lực của chúng ta sẽ bị lợi dụng làm chuyện xấu gì nữa
Nghiêm Cẩn cũng chẳng quan tâm ai sẽ đến thẩm vấn nên nhanh chóng đáp ứng:
-Giờ chúng ta về nghỉ ngơi nửa ngày đã, sáng mai 10h gặp nhau ở công ty.
Phùng Quang Hoa gật đầu, vẻ mặt nặng nề, nghĩ việc này có liên quan đến cái chết của Tần Nam khiến ông rất khó chịu. Nghiêm Cẩn cũng chẳng để ý nhiều, lúc đang chuẩn bị lên máy bay cậu lại gọi điện thoại:
- Rùa con, anh sắp lên máy bay trở về rồi, mấy hôm nay em có ngoan không đấy? Có nhớ anh không? Nói bé thế, chẳng nghe thấy gì cả, nhắc lại đi, vẫn không nghe thấy, nói lại xem nào…
Vẻ mặt của cậu rất hạnh phúc. Phùng Quang Hoa nhìn mà lắc đầu, ngồi dịch ra ngoài một chút. Trẻ con đúng là trẻ con, chính sự chưa làm tốt đã nghĩ đến tình tình ái ái
Nghiêm Cẩn lại tiếp tục nói:
-Máy bay bay khoảng hơn 2 tiếng, giờ đang chờ lên máy bay, sau đó trở về, chắc hơn 4h là anh đến trường. Em đừng chạy lung tung, ở yên trong kí túc xá chờ anh biết chưa? Anh đi một chút rồi sẽ đến tìm em. Cái gì? Em và đám Mẫn Lệ hẹn nhau vào nội thành chơi? Sao cậu ấy đáng ghét vậy, cả ngày kéo em chạy loạn khắp nơi. Vậy mọi người cứ đi chơi, anh xuống máy bay rồi sẽ đi tìm em. Anh không về trường chờ đâu, anh đi tìm em luôn. Không được! Từ chối vô hiệu! Anh sẽ đi. Được, lúc nào anh xuống sân bay sẽ gọi lại cho em. Em thấy thích gì thì cứ mua, đừng tiếc tiền, anh chi!
Nghiêm Cẩn càng nói càng vui, mắt híp lại, cuối cùng còn nói:
-Được được, em cúp máy đi, Nhưng còn chưa lên máy bay, đang đợi thông báo, em thực sự muốn cúp à? Hay là thơm cái rồi cúp? Ai đùa em, anh chưa bao giờ đùa nhé. Nào thơm cái rồi cúp máy…
Cuộc điện thoại kéo dài hơn 10’, cuối cùng sau khi Tiểu Mễ thông báo đã hoàn tất thủ tục thì Nghiêm Cẩn mới bịn rịn cúp máy.
Cùng trong thời gian này nhưng ở một nơi khác lại xảy ra một chuyện khác. Happy mang Hạ Bồi về công ty, Hạ Bồi cố gắng gọi Hùng Đông Bình qua suy nghĩ: “Thầy ơi, thầy có nghe được không? Em nghi ngờ là em đã bị phát hiện rồi, giờ em đang bị dẫn về công ty, em có dự cảm không ổn. Thầy ơi, thầy ơi, thầy nghe được không? Em nên làm gì bây giờ?”
Mai Côi đang đi dạo phố, vừa cúp máy đã bị Mẫn Lệ bắt được, sau cuộc thẩm vấn cô bé đành thẳng thắn thừa nhận việc mình và Nghiêm Cẩn hình như đã phát triển thành quan hệ yêu đương thân mật. Mấy cô nữ sinh ngây ra như phỗng, một lúc sau Mẫn Lệ mới lấy lại tinh thần, nắm lấy bả vai Mai Côi mà ra sức lắc:
-Mắt em làm sao thế? Đầu óc không bình thường? Em mù à mà đi thích người tệ hại như Tiểu ma vương? Không đúng, nó không phải là người, là đồ biến chất. Mai Côi ơi, Tiểu ma vương không đáng tin đâu. Em xem, nó hẹn hò với bao nhiêu người? Tính tình thì quá xấu xa, thích mắng chửi người, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, thô lỗi ngang ngược. Em muốn báo đáp ơn dưỡng dục thì cũng không cần phải lấy thân báo đáp đâu.
Lô Thực cuối cùng cũng nắm được điểm quan trọng trong quan trọng:
-A, a, a … nhận lời chưa? Nhận lời chưa?
Mai Côi xấu hổ đến độ mặt đỏ bừng, khẽ lắc lắc đầu, chờ đội nương tử quân trước mặt bình tĩnh lại mới khe khẽ bảo vệ Nghiêm Cẩn:
- Anh tốt lắm, không kém cỏi thế đâu
- Hứ!
Đáng tiếc mọi người đều đồng thanh phỉ nhổ. Một cô gái tỏ vẻ bi thương:
-Hoàng tử Thẩm Phi đáng thương của tôi, cứ thế mà bị công chúa bỏ qua. Nếu anh ấy là vật hi sinh thì mình cũng thế, chúng mình chính là trời sinh một đôi. Mai Côi, cậu yên tâm, mình sẽ thay cậu đi an ủi Thẩm Phi!
-Một mình cậu không đủ đâu, để mình đi cùng
Một bạn học khác ồn ào, cuối cùng mọi người cũng chuyển đề tài mà quay sang mắng mỏ hai cô nàng. Mai Côi thầm thở phào một hơi, cô bé còn chưa kịp nói, chút nữa Nghiêm Cẩn sẽ đến tìm mình.
Mà giờ phút này, Nghiêm Cẩn đang trên máy bay lòng đầy chờ mong. Tiểu Mễ và các đồng nghiệp thì nói chuyện phiếm. Phùng Quang Hoa ngồi yên nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Máy bay đúng giờ hạ cánh, Nghiêm Cẩn vứt hành lý cho Tiểu Mễ, tự mình bắt xe ra trước. Phùng Quang Hoa nhìn vẻ vội vã của cậu mà nhíu mày, ông hỏi qua Tiểu Mễ kế hoạch sắp tới rồi quyết định cùng Tiểu Mễ về công ty trước
Từ sân bay đến chỗ Mai Côi đi mất 40’, Nghiêm Cẩn mất kiên nhẫn nhưng may lại nhận được một tin nhắn: “Đúng như cháu dự đoán, mọi chuyện đều đang tiến hành theo kế hoạch”. Nghiêm Cẩn mỉm cười rồi cất điện thoại, giờ phút này có thể thoải mái nghĩ về rùa con rồi.
Đi nhanh đi chậm, cuối cùng cũng đến khi mua sắm, chạy đến chỗ Mai Côi nói. Từ xa đã thấy đội nương tử quân đang xách theo túi to túi nhỏ đứng chờ. Sau đó rùa con và Mẫn Lệ từ bên kia đi tới. Mai Côi đang kéo kéo chiếc áo phông dài tay, có vẻ là vừa thay đồ xong. Nghiêm Cẩn chạy đến kéo tay cô bé, Mai Côi thấy cậu thì đỏ mặt khiến cho đám nữ sinh bên cạnh gào thét ầm ỹ.
Mọi người thi nhau nói những câu hạ bệ Nghiêm Cẩn nhưng Tiểu ma vương cũng chẳng ngại. Cái này chứng minh Mai Côi đã nói với mọi người về thân phận của cậu, điều này khiến cậu rất thoải mái, bọn họ nói gì cũng đều thấy dễ nghe. Hơn nữa cậu nghe nói chiếc áo dài tay Mai Côi đang mặc là áo đôi thì lại càng vui mừng. Lúc về cậu sẽ lấy áo nam ra mặc
Kết quả lời này còn chưa nói xong thì Lô Thực đã hắt một chậu nước lạnh vào cậu:
- Cậu đừng hiểu nhầm, bộ đồ đôi này bọn mình ở kí túc xá mỗi người một đôi, rất tiện. Đồ nữ mặc bình thường, áo nam làm áo ngủ mặc trong kí túc xá, mỗi người một cái, vừa khéo
Mặt Nghiêm Cẩn đen đi một nửa:
- Các cậu thiếu đàn ông đến mức đó sao? Quá biến thái
Làm gì có chuyện bóp méo áo tình nhân như thế. Cậu mặc kệ, lúc về trường cậu sẽ lấy chiếc áo nam kia ra mặc ngày qua ngày, còn bắt rùa con ngày nào cũng phải mặc áo nữ.
Nghĩ lại, cậu lại thấy không ổn:
- Sao không ai thay mà em lại thay trước?
Một đám con gái nhưng chỉ có rùa con là thay đồ
-Vừa rồi có người không cẩn thận va vào em, đồ uống bị đổ ra áo, tay em còn bị chìa khóa cắt qua nữa cơ, cho nên em mới đi thay áo
Mai Côi đưa mu bàn tay bị thương cho cậu xem, có vết máu nhàn nhạt nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng. Nghiêm Cẩn đau lòng vuốt ve. Đám nữ sinh ở bên lại kêu oai oái:
-Mù mắt mất thôi, mọi người mau đi đi
Bảo đi nhưng chẳng ai thèm đi, còn đứng ở bên thật chướng mắt. Nghiêm Cẩn rất không hài lòng với biểu hiện của các cô bé. Một đám người chậm rãi kéo Mai Côi đi dạo chỗ này chỗ kia, cuối cùng thì nhẫn tâm làm thịt Nghiêm Cẩn một bữa tiệc lớn rồi mới định bỏ qua. Mọi người ăn uống no nê rồi mới chịu dẹp đường về trường. Nghiêm Cẩn một tay xách đồ cho Mai Côi, một tay nắm tay Mai Côi cùng nhau lên xe bus.
Vừa lên xe thì cậu đã hối hận, biết sớm thì đã tách ra đi riêng, thế này vừa khéo gặp Thẩm Phi và hai bạn học nam khác. Gặp thì gặp nhưng ma xui quỷ khiến mà Thẩm Phi lại cũng mặc áo phông dài tay giống hệt Mai Côi. Chính là bộ áo đôi chói lọi, người trên xe vốn đã không nhiều, một đám học sinh vốn đã gây chú ý, trong chớp mắt cặp đôi áo đôi trở thành tiêu điểm
Bài học yêu đương của tiểu ma vương Bài học yêu đương của tiểu ma vương - Minh Nguyệt Thính Phong