Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1906 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 02:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27 - 28
hương 27 Xông vào trường học, Tiểu ma vương làm sứ giả hộ hoa
Đầu bên kia không có người đáp trả, Nghiêm Lạc lại hỏi:
-Anh là Sơn Ưng đúng không?
-Anh là Nghiêm Lạc? Giọng đối phương trầm ổn.
“Hắn ta tên thật là Thẩm Ưng”, giọng Mai Côi cũng đồng thời vang lên trong đầu Nghiêm Lạc.
Quả nhiên, chỉ cần có lời nói dẫn đường, dù đối phương không nói nhưng cũng không tự chủ mà có đáp án, Mai Côi lập tức có thể nhìn thấu. Nghiêm Lạc nghĩ rồi nói:
-Sơn Ưng, danh sách các anh đưa có vấn đề, vì không muốn đôi bên lưỡng bại câu thương nên tôi muốn nói rõ với anh.
Sơn Ưng rất cẩn thận không nói gì. Mai Côi cũng nhanh chóng “hắn ta không biết danh sách đó có vấn đề gì, hắn làm theo lệnh kẻ khác, giờ đang thấy rất kinh ngạc”
Nghiêm Lạc lại nói tiếp:
-Danh sách 281 người này có 11 người đã chết, 43 người không tra được, 3 người vượt ngục đang truy nã, còn lại 224 người phân bố ở tất cả các nơi trong nước.
Nghiêm Lạc nói đến đây thì dừng lại. Sơn Ưng đợi một hồi, rốt cục nhịn không được, hỏi:
-Thế thì sao? -Nói cách khác, cho dù có kì tích thì hơn hai giờ cũng không kịp thả hết bọn họ cho anh biết được, cũng càng không đủ 281 người. Huống chi những người này ở khắp cả nước, có những người còn ở vùng xa xôi, trong 2h căn bản không thể làm xong thủ tục thả người, còn phải gọi điện xác nhận. Đây là nhiệm vụ bất khả thi, cho nên các anh đừng nổ súng giết người, vừa động thủ thì tiền không lấy được mà mạng sợ cũng khó giữ. Anh cũng biết tôi không đùa.
Sơn Ưng không nói gì, Nghiêm Lạc cũng không nói tiếp, hai người dùng yên lặng đối chọi nhau. Nghiêm Lạc hiểu lần này đá phải khúc xương cứng. Lúc này Nghiêm Cẩn xuất hiện, cầm bản vẽ kia đưa đến trước mặt Nghiêm Lạc, dùng cảm ứng của Hạ Bồi và Mai Côi đối chiếu thấy thiếu một người.
Nghiêm Cẩn viết lên tờ giấy:
-Sơn Ưng không phải người, Hạ Bồi không nghe được trong phòng có người gọi điện thoại.
Nghiêm Lạc gật gật đầu, trên giấy viết: Thẩm Ưng. Nghiêm Cẩn hiểu ý, chạy ra báo cho Ray tra trong những kẻ không thuộc nhân loại có ghi lại về Thẩm Ưng không.
Lúc này, Nghiêm Lạc nghe được bên kia Sơn Ưng nói:
-Anh đang kéo dài thời gian sao, tôi không kiên nhẫn đâu, nói trọng điểm đi, bằng không đến giờ rồi, tôi sẽ giết người. “Hắn ta nói thật đó, hắn ta khi nãy nghĩ bắt đầu nên giết từ đâu” Mai Côi sợ hãi nói: “Đầu óc hắn ta rất loạn, con không hiểu. Cha Nghiêm Lạc, con sẽ thử chuyển suy nghĩ của hắn ta cho cha nhé”
Nghiêm Lạc nói với Sơn Ưng:
-281 người này chắc chắn sẽ không phải tất cả đều là mục tiêu của anh, anh tìm nhiều người như vậy che giấu làm gì, không bằng thu hẹp phạm vi lại đi, chúng ta bàn bạc phương án. Chúng tôi sẽ thả người anh thực sự muốn, anh thả đám trẻ con ra, như vậy chúng ta đều có lợi
Lúc này, Nghiêm Lạc thấy rõ được suy nghĩ của Sơn Ưng, hắn ta căn bản cũng chẳng biết những phạm nhân đó là thế nào. Hắn ta chỉ nhận được một phong thư, dựa vào đó mà làm việc thôi
Sơn Ưng nãy giờ không nói gì, nhưng trong đầu nghĩ rất nhiều. Hắn ta cảm giác chuyện không đơn giản như vậy cho nên đang nghĩ nên giết trước mấy người để tăng thêm sức uy hiếp.
Nghiêm Lạc vội cắt đứt suy nghĩ của anh ta, anh nói:
-Lâu như vậy anh cũng không có câu trả lời thuyết phục, là vì không muốn cứu mục tiêu chân chính hay căn bản không biết mục tiêu là ai?
Nghiêm Lạc thấy được Sơn Ưng đang kinh ngạc vì anh biết suy nghĩ của hắn. Nghiêm Lạc rèn sắt khi còn nóng:
-Tôi đưa ra điều kiện tốt, anh thu nhỏ phạm vi lại, chúng tôi giao ra người anh thực sự muốn cứu, như vậy có thể rút ngắn thời gian, đạt được kết quả chúng ta cần. Anh không lo lắng chút nào sao? Anh chẳng qua là bị người đẩy ra đứng mũi chịu sào, đừng làm chuyện điên rồ.
Sơn Ưng bị nói trúng mà tức giận. Nghiêm Lạc thấy trong não hắn ta có những đoạn linh tinh, anh vội hỏi:
-Là ai? Ai có quyền quyết định việc này, tôi nói chuyện với hắn ta, như vậy anh sẽ được an toàn.
Khi anh hỏi tới ai, trong đầu Sơn Ưng xuất hiện một hành lang dài, căn phòng trắng toát như bệnh viện, giọng một người đàn ông truyền qua một tấm vải che khám bệnh nhưng không nhìn được bộ dáng. Hình ảnh này chỉ thoáng qua, Nghiêm Lạc nhìn không rõ, anh nghe được Sơn Ưng nghĩ: “Không được, nhất định phải làm theo lời ông ta, bất kể thế nào, nhất định chỉ có thể làm như vậy”
Hắn ta sợ người kia, Sơn Ưng sợ người đứng sau tất cả. Một khắc đó Nghiêm Lạc biết chuyện rắc rối to, quả nhiên Sơn Ưng bắt đầu làm ồn:
-Anh nói gì cũng vô dụng, danh sách 281 người nhất định phải thả hết, TV truyền hình trực tiếp lúc thả người, đừng nghĩ tìm ai chống đối cho qua. Đưa số điện thoại trường cho bọn họ, bảo bọn họ ra tù rồi gọi lại đây. Nếu không, tôi sẽ giết người. Tôi không sợ chết, chúng tôi hoàn toàn không sợ chết.
Nghiêm Lạc quát:
-Tôi sẽ làm theo lời anh nhưng cần thêm chút thời gian, hơn nữa không thể đủ…
Anh còn chưa nói xong thì đối phương đã thô lỗ dập máy. Anh nghe được Sơn Ưng sai người bên cạnh tên là Giả Sơn, kéo mười người từ sân thể dục đến, đến giờ thì bắt đầu giết người cho cảnh sát xem.
Sơn Ưng này, hắn ta căn bản biết không thể thả 281 trọng phạm, có vẻ như chỉ tìm cớ để giết người mà thôi, bọn họ căn bản đã phát rồ. Trọng điểm vẫn là kẻ chủ mưu, 281 người này đến tột cùng có gì đặc biệt mà phải làm hắn phí tâm như thế. Nghiêm Lạc nhìn đồng hồ, chỉ còn có 32 phút.
Nghiêm Lạc cúp máy, dặn dò mọi người xử lý. Anh vội đi tới xe công ty, Nghiêm Cẩn, Mặc Ngôn, Dung Hiên, Tào An Tĩnh, bốn đứa nhỏ trong thần tộc, còn cả Cừu Tranh, Lô Thực, Ngụy Anh Vân cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị. A Mặc ở bên nói với Nghiêm Lạc:
-Bọn trẻ đều chuẩn bị tốt rồi, A La đã vào trước, cô ấy sẽ che giấu cho bọn trẻ.
Nghiêm Lạc gật gật đầu, bảo Nghiêm Cẩn mở bản vẽ, lại xác định lại địa điểm với bọn trẻ một lần nữa:
-Nhất định phải trà trộn vào đám học sinh, đừng hiện thân vội. Ở đây có những người không phải là con người nhưng chúng ta chưa rõ cụ thể là gì, các cháu phải hết sức cẩn thận. Khủng bố không muốn đàm phán, 30 phút sau sẽ bắt đầu giết người, trước mắt chưa có phương án gì khác, nên các cháu cứ tìm chỗ ẩn náu, tất cả nghe theo Ray chỉ huy.
-Rõ!
Đám trẻ đồng thanh hô. Sau đó lần lượt xuống xe, ý chí chiến đấu sôi sục. Dung Hiên đi một đoạn rồi quay lại vung tay với mọi người.
Trên xe, Long Lập Hào cắn áo:
-Hâm mộ muốn chết, khi nào mới đến lượt chúng ta lên sân khấu đây
Mẫn Lệ nói: -Còn phải chờ nữa
-Haiz, trừ bạo an dân mà còn như bị kì thị. Đứa trẻ khác không phục.
Lúc này, hai giáo viên và tám học sinh bị kéo đến cổng trường, bốn gã khủng bố tránh ở sau tường, hai chuyên gia đàm phán cầm loa kêu gọi nhưng đáng tiếc phía đạo tặc không có ai đáp lời.
Ray đã đem thông tin của bọn Nghiêm Cẩn cho A La chỉ huy, A La dùng thuật ẩn thân dò xét trong trường một chút:
-Bọn họ phân tán nhưng ai cũng có máy bộ đàm, đều hoạt động, nếu ai có vấn đề thì mọi người đều biết, các con đừng manh động, cô đang tìm cơ hội
Cô cài mấy chiếc máy ghi âm mini vào chỗ kín, phía bên Ray đã có thể tiếp nhận nội dung hội thoại trong hiện trường.
Chỉ còn 25 phút, Sơn Ưng hạ lệnh ọi người kiểm tra lại lần nữa về bom để tránh bị đánh bất ngờ. Một gã đi ra đặt bom bên tường, A La lặng lẽ thay đổi một số thứ rồi nói:
-Có cơ hội, tiếng nổ mạnh là tín hiệu, nghe được là được hành động.
Nghiêm Cẩn vung tay:
-Con vào trước dọn đường, chú Đậu Đậu nghe khẩu lệnh
Cậu vừa dứt lời thì người đã biến mất trước mặt mọi người.
Chưa đến nửa phút, một góc trường học Ánh Dương nổ tung, mấy tầng lầu đều bị chấn động, các giáo viên học sinh sợ hãi kêu lớn, mọi người chạy ùa ra ngoài.
Trong bộ đàm, Sơn Ưng gào thét:
-Tất cả ổn định cho tao, một đứa cũng không cho thoát!
Hắn ta còn chưa nói xong, sân thể dục bị mất tín hiệu, do vừa nổ mạnh mà nổ lốp xe khiến xe lộn một vòng. Một lúc hai tiếng động lớn khiến mọi người trên sân thể dục bắt đầu chạy như điên nhưng bọn họ bị buộc với nhau, vừa chạy thì ngã thành một đám lớn.
Đám khủng bố lấy lại tinh thần, phát hiện không nổ lớn, lùa đám người quay về. Lễ đường và khu dạy học, kí túc xá không chú ý, bọn chúng bắt con tin uy hiếp. Trên sân thể dục, đám khủng bố đánh những người vừa chạy, uy hiếp bọn họ, bắt bọn họ quay về ngồi đó. Bọn chúng còn phát hiện có mấy người đã giãy khỏi dây thừng trói, lại trói lại. Nhưng bọn chúng không ngờ được rằng số lượng người đã thay đổi.
Sơn Ưng lớn tiếng chất vấn chuyện gì đã xảy ra, một kẻ tuần tra quanh khu dạy học nói:
-Là A Thanh, cậu ta đi kiểm tra bom bên khu dạy học, hình như thấy lạ, xuống kiểm tra kết quả là bom nổ.
Sắc mặt Sơn Ưng tái mét, hắn ta sai người bên cạnh nhanh đến xem có phát hiện vấn đề gì không. Kết quả mọi thứ đều bình thường. Chẳng lẽ thực sự nhầm lẫn mà làm nổ chính mình?
Mai Côi cảnh cáo với Nghiêm Lạc, nói Sơn Ưng đã nghi ngờ nhưng không tra ra điều gì, sau đó lại báo lại tên một kẻ khủng bố, giờ cô bé đã tìm ra tên của 34 kẻ khủng bố. Tuy nhiên, 34 cái tên này chưa thể giúp bọn Nghiêm Lạc tra thêm được tin gì.
Lúc này, Nghiêm Cẩn bắt đầu gọi cô bé: “Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe rõ trả lời”
“Nghe rõ”
“Truyền hình ảnh phòng học của em cho anh, anh muốn xem vị trí của em. Anh chuẩn bị đi vào.”
Mai Côi lặng lẽ ngẩng đầu, lại vừa vặn bị kẻ khủng bố tuần tra nhìn thấy, cô bé sợ đến mức vội cúi đầu, nghe được tiếng gã kia châm biếm, nhìn một đám trẻ con sợ hãi trước mặt mình khiến gã kia rất hưng phấn.
Mai Côi truyền hình ảnh và suy nghĩ của gã kia cho Nghiêm Cẩn, nghe Nghiêm Cẩn mắng: “Lũ cặn bã, biến thái, chờ bản ma vương tới xử lý mày”
Mai Côi rúc người lại, tận lực che dấu bản thân. Cô bé cố gắng chống đỡ, tìm tòi trong diện tích lớn như vậy, nhiều người như vậy khiến cô bé rất mệt mỏi, bắt đầu thấy đau đầu. Trong lòng rất sợ, cũng rất khát, rất mệt. Những người xung quanh đều rất sợ hãi, cảm xúc rất mãnh liệt, luôn đánh sâu vào đầu cô bé. Lúc đầu cô bé còn có năng lượng ngăn cản nhưng giờ mệt mỏi, những cảm xúc đó bắt đầu dần xâm nhập, như những mũi khoan khoan vào não cô bé. Cho nên Mai Côi dần cảm thấy lực bất tòng tâm, rất khó chịu, mỗi giây đều chịu giày vò.
Bỗng nhiên, bên cạnh cô bé lặng lẽ có một người bước đến, một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm tay cô bé. Cô bé không cần quay đầu, trong đầu đã nghe Nghiêm Cẩn nói: “Rùa con, anh đến đây, em không phải sợ nữa. Anh sẽ không để bất kì ai chạm đến sợi lông nào của em”.
Chương 28 Sương mù dày đặc cực nguy hiểm
Nghiêm Lạc cau mày, đứng ở trung tâm chỉ huy nhìn qua các camera theo dõi, mấy đứa trẻ đã đi vào, camera mini bọn nhỏ mang theo giúp mọi người quan sát được tình cảnh trong trường. Trong công ty, có thiên nhãn Vu Nhạc Ngôn đang theo dõi đám khủng bố, định tra thông tin về đám khủng bố.
Đáng tiếc anh nhìn nửa ngày chỉ có thể xác định hình ảnh trong camera có thể nhìn đến những kẻ chẳng phải thần cũng không phải linh vật cũng chẳng phải ma bởi vì mỗi loại này đều có ánh sáng khác nhau mà đám khủng bố lại không có, có thể kết luận là yêu thú nhưng bọn hắn che kín người, chỉ lộ ra mắt, miệng nên Nhạc Ngôn rất khó phán đoán là loại yêu thú nào.
Kết luận lớn mật của anh khiến ọi người có chút kinh dị:
-Trước mặt trừ những kẻ ở kí túc xá chưa nhìn thấy, còn những kẻ này tôi thấy không giống yêu thú thuần. Tôi đã từng gặp nhiều loại yêu thú, không có cảm giác này, có một số rất giống hợp thể của người và yêu thú. Ray, anh hiểu ý tôi không? Không phải nói là đời sau của hai dòng máu khác nhau, như vậy tôi cũng có thể nhìn ra. Ý tôi là là một người bình thường nhưng bị cấy thêm máu của yêu thú cho nên nhìn không phải là người, nhưng cụ thể là như thế nào thì chưa nhìn kĩ được. Anh hiểu ý tôi không? (Không hiểu)
Ray lắc đầu:
-Không rõ, không thể nghĩ được, những người trước kia cấy thêm máu yêu thú đều sớm chết cả rồi mà!
Vu Nhạc Ngôn chỉ vào màn hình biện giải:
-Tôi chỉ nói đến tình huống mà tôi nhìn thấy, tôi không phải bác sĩ làm sao mà có biết là hoại tử hay không?
Nghiêm Lạc cắt ngang lời bọn họ:
-Ray, phối hợp với bên cảnh sát, điều bọn họ đi điều tra xem trong thành phố có bệnh viện nào đang thí nghiệm gì đó không, chỗ nào cần thiết bị tốt để giải phẫu, nếu bọn họ thực sự đã làm được điều này thì chắc chắn cần rất nhiều tài chính, cũng không phải thuyên chuyển máu bình thường, hẳn là không giấu được
Lời của Vu Nhạc Ngôn khiến Nghiêm Lạc liên tưởng đến đoạn hành lang dài trắng như tuyết trong đầu Sơn Ưng, có lẽ là Nhạc Ngôn lớn mật đoán đúng, những yêu thú này thực sự là kết quả của một thí nghiệm y học nào đó, bọn họ là được chế tạo ra nên bọn họ sợ người khống chế mình.
Lúc này, Ray lại nhận được một phần kết quả điều tra, anh lập tức đưa cho Nghiêm Lạc:
-Boss, anh xem, chuyện ngày hôm qua rất lạ. Anh đưa cho tôi 34 cái tên, chúng tôi tra có sự cổ quái, trong này 18 người đều nằm trong danh sách đã chết, đều là đàn ông, tuổi, chiều cao, triệu chứng bệnh tật có vẻ giống nhau. Hơn nữa 18 người này không có trong danh sách hồn ma của chúng ta. Tuy rằng tên có thể không chính xác nhưng 18 người đều giống nhau, tuyệt đối không thể là trùng hợp. 8 người khác là dân mất tích, tình huống tương tự, tuổi, chiều cao cũng tương tự, có trong danh sách mất tích của cảnh sát. Còn 5 người khác không tra được, tên họ trùng rất nhiều, không biết là ai, còn đang điều tra.
Vu Nhạc Ngôn bổ sung:
-Bọn họ không phải là tang thi (thây ma) đâu, tôi xác định trong hình ảnh, tôi có thể nhìn thấy, hầu hết đều là người.
Một đám người chết không chết, mất tích lại xuất hiện hơn nữa còn không xác định là dạng yêu thú gì, hỗn tạp với một số kẻ khủng bố bình thường, đưa ra hai yêu cầu vốn không thể thực hiện này là thế nào? Mục đích là cái gì?
Nghiêm Lạc hỏi Ray:
-Giấy báo tử của bọn họ có địa điểm gì không? Ví dụ như bệnh viện… có gì lại không
-Không cùng 1 chỗ, báo tử ở các bệnh viện khác nhau
-Cha, tìm một số bác sĩ đến tiếp xúc với bọn khủng bố, để cho bọn họ nghe lén những suy nghĩ của bọn họ, nếu thực sự có liên quan thì hẳn sẽ có phản ứng. Nói như vậy, chúng ta có thể truyền tin giả, nói là cảnh sát đã bắt được bác sĩ làm thí nghiệm phi pháp mà giam bệnh nhân, cũng chứng thực việc có ai liên quan không. Nếu bác sĩ đúng là kẻ sau màn thì đám khủng bố nghe thế hẳn sẽ rối loạn, chúng ta nhân cơ hội thúc ép.
Máy bộ đàm của Nghiêm Cẩn khác với những đứa trẻ khác, của cậu thông đến phòng chỉ huy, có thể biết được tiến triển từng lúc, lúc này nghe vậy không nhịn được mà bày mưu.
Ray nghe xong sửng sốt:
-Tiểu ma vương nói không sai, Boss, dù sao 15 phút sau TV nhất định không thể truyền được tin thả tội phạm, không bằng truyền tin cảnh sát tìm được kẻ chủ mưu để kích thích bọn tội phạm này. Nếu bọn họ thực sự là bị kẻ kia quản chế thì có lẽ sẽ có cơ hội đàm phán mới.
-Tốt, giờ tôi đi thu xếp, anh báo cho Hạ Bồi để ý đến bọn khủng bố, tin tức giả kia cũng lập tức làm, bảo đài truyền hình chuẩn bị đưa tin.
Nghiêm Lạc nói xong thì Thôi cục trưởng dẫn Trần thị trưởng đi đến:
-Nghiêm tiên sinh, thị trưởng đến.
Nghiêm Lạc cũng không khách khí, chào hỏi xong thì nói luôn yêu cầu, sau đó nói:
-Những người khác đàm phán đều bị từ chối, chúng ta cần đổi nhân vật để bọn họ chú ý. Trước cửa đang có 10 con tin, 15 phút sau nếu không có tin tức bọn họ muốn thì người sẽ bị giết. Thị trưởng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức bảo vệ sự an toàn của ông nhưng giờ cần có sự xuất hiện của ông
Trần thị trưởng cùng Nghiêm Lạc vốn có quan hệ thân thiết, xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông cũng không thể chối từ, lập tức gật đầu đồng ý, đi theo Thôi cục trưởng đến trước trường
Nghiêm Lạc nói với A Mặc:
-Một chút nữa thị trưởng sẽ đến cổng trường đưa yêu cầu trao đổi con tin, chúng ta nhìn xem có hiệu quả không, nếu không thành công thì 15’ sau truyền tin giả, em sắp xếp cho bọn trẻ cẩn thận, cùng cảnh sát Lý đợi lệnh tấn công. Anh để cho A La đến kí túc xá theo dõi Sơn Ưng, nếu tin tức giả của chúng ta cũng không có hiệu quả thì trước bắt giữ Sơn Ưng, bọn họ thành rắn mất đầu, chúng ta nhân cơ hội tấn công, không để cho bọn chúng có cơ hội giết chóc.
-Thật sự không được, chúng ta bắt hồn của bọn chúng đi là được
A Mặc ngẫm nghĩ, đối phương nhiều người, trang bị vũ khí hạng nặng, con tin phân tán, bất luận kế hoạch tấn công thế nào cũng không thể cam đoan không ai bị tổn hại.
-Đám người như vậy, địa điểm lại phân tán, cho dù ba chúng ta cùng động thủ cũng không thể bắt hồn chuẩn xác được, hơn nữa cũng đều là hồn sống có ý thức. Giờ chúng ta không thể manh động. Lúc tấn công, chỉ có từng người phụ trách từng nơi, đảm bảo con tin không bị thương, còn chuyện khác thì phải hành động cùng nhau.
A Mặc đương nhiên hiểu được đạo lý này, anh gật gật đầu, đi xuống tìm cảnh sát Lý để xác nhận tình huống.
Bên trường học, thị trưởng mang theo hai bác sĩ mặc áo trắng, Thôi cục trưởng cũng đi đến, lúc này chỉ còn 12 phút. Thị trưởng cùng người bảo vệ cầm loa nói mục đích đến. Làm lãnh đạo thành phố, chuyện lần này áp lực rất lớn, để đảm bảo an nguy của hơn 1 ngàn người ở đây, ông sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu nhưng trong 2h phải thả 281 trọng phạm là không thể, cần thêm thời gian. Để biểu đạt thành ý, ông và cục trưởng cục cảnh sát nguyện lấy thân mình để trao đổi với các con tin.
Thị trưởng nói:
-Tôi và Thôi cục trưởng từng xuất hiện nhiều lần trên TV, các anh nhất định là biết, thân phận của chúng tôi so với 1000 con tin này cũng tương đương, các anh trông giữ nhiều người như vậy không dễ dàng nhưng hai chúng tôi thì đơn giản hơn. Chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp, chỉ cần các anh cho chúng tôi thêm chút thời gian, 2 giờ quả thực rất khó, xin thả các con tin rồi trao đổi với chúng tôi, cho chúng tôi thêm chút thời gian, nhất định sẽ thực hiện tốt yêu cầu của các anh.
Hạ Bồi báo cáo qua bộ đàm:
-Bốn người ở cổng trường cảm thấy đổi như vậy không tệ nhưng bọn họ không dám làm, tôi không thấy bọn họ có ý muốn trao đổi
Thị trưởng thấy nói mãi không có phản ứng, lại đưa một điều kiện đàm phán mới:
-Trong trường có học sinh bị tim bẩm sinh, không thể bị dọa được, còn cả những học sinh đã bị thương nữa. Bác sĩ của chúng tôi đang ở đây, chúng tôi mong bọn trẻ không bị tổn thương, xin để cho bác sĩ trị thương cho các học sinh. Xin thả bọn họ ra trước.
-Rất nhiều người bọn họ có phản ứng với từ bác sĩ, hình như rất sợ hãi, đầu óc rất hỗn loạn. Hạ Bồi báo cáo.
Mai Côi ở trong trường học cũng hết sức ở hỗ trợ, cô bé lấy tinh thần nghe lén: “Sơn Ưng, Hổ Tử đều có phản ứng với từ bác sĩ, ba kẻ khác cũng thế, bọn họ rất sợ hãi”
Bingo, xem ra chính là bác sĩ. Nghiêm Lạc rốt cục có thể hơi cười:
-Ray, tăng cường điều tra ở bệnh viện, phải nhanh chóng chúng ta chỉ còn 10 phút thôi
Anh còn chưa nói xong đã thấy Mai Côi hét chói tai: “A… hắn ta muốn giết người… hắn ta muốn giết người…trong phong thư có kẻ yêu cầu hắn giết người…”. Nghiêm Lạc cả kinh, đang muốn hỏi ai muốn giết ai, lại chỉ nghe thấy Mai Côi hét lớn, cuối cùng anh nghe được cô bé nhắc đến một cái tên: “Da Hầu”
Trong phòng học, Mai Côi thực sự hét lớn, cô bé chịu kích thích quá lớn, đoán được có kẻ muốn giết người nhưng không thể ngăn cản. Cô bé xem rõ cảm xúc của mười người ở cổng trường, cảm nhận được sự sợ hãi vô tận của bọn họ, nỗi sợ đó trực tiếp kích động đến Mai Côi khiến cô bé hoàn toàn không thể khống chế, hét lớn, người run rẩy.
Nghiêm Cẩn chấn động, dùng sức ôm lấy Mai Côi, tên canh giữ ở bên giận dữ mắng:
-Kêu cái gì, câm mồm, còn kêu nữa tát chết mày.
Nghiêm Cẩn vội ôm chặt Mai Côi cầu xin:
-Em gái tôi có bệnh, nó không thoải mái, nó không cố ý!
Cậu để Mai Côi tựa đầu vào ngực mình, cuối cùng Mai Côi ngừng thét, run rẩy nằm trong lòng cậu.
Tên kia chạy đến, một cước đá vào Mai Côi:
-Con mẹ mày, gào linh tinh à!
Nghiêm Cẩn ôm Mai Côi quay đi, dùng lưng mình để cản lại, gã kia đá không trúng khó hiểu, tức giận lại dùng thước kẻ trong lớp đánh lên lưng Nghiêm Cẩn, lúc này các học sinh bên cạnh đều sợ hãi kêu lớn, có một số muốn chạy ra ngoài, một vài kẻ khác canh giữ vội quát bảo ngừng. Người đánh Nghiêm Cẩn cũng không để ý nữa, nhìn về phía đám học sinh, chửi bậy mấy tiếng rồi phòng học lại yên tĩnh lại.
Nghiêm Cẩn ôm Mai Côi nước mắt thành sông trong lòng, thầm tức giận: “Dám đá rùa con, chờ đấy, tao chặt chân mày”. Ngoài cổng trường, ngay lúc Nghiêm Lạc còn đã nghĩ đến bức thư với Da Hầu thì mười tiếng súng vang lên. Nghiêm Lạc không thể tin được, nhìn đồng hồ còn 9 phút, đã xảy ra chuyện gì?
-Bọn họ đã bắn chết 10 con tin ở cổng trường, nhắc lại, bọn họ bắn chết con tin.
Ray hoàn toàn phẫn nộ:
-Không có dự báo, đột nhiên động thủ. Không cần thị trưởng làm con tin thì nói, giết cái gì, lũ điên kia. Thời gian còn chưa đến.
Nghiêm Lạc ngồi ở trung tâm chỉ huy, đột nhiên hiểu ra, đối phương không phải không cần thị trưởng làm con tin mà căn bản là không thể tự làm chủ. Bọn họ thuần túy làm theo bức thư kia. Bọn họ chuẩn bị thời gian kĩ càng, làm đúng giờ. Sơn Ưng nhận được thư yêu cầu 2h phải thả người, Hổ Tử nhận được thư 8h phải có 1 triệu mà Da Hầu nhận được thư yêu cầu khi còn 10’ thì giết 10 người này để cảnh cáo bọn họ.
Người chủ mưu rốt cuộc là nhân vật thế nào, hoàn toàn bất chấp mọi thứ khiến bọn họ trở tay không kịp. Nếu ba người lấy được ba mệnh lệnh khác nhau thì có còn ai cũng nhận được lệnh không? Mỗi người nhận được thư đều có thể ra lệnh, vậy đối phó với riêng Sơn Ưng thì là vô dụng, thậm chí còn làm hỏng việc. Nếu những người khác cũng có thư lệnh thì phía sau xảy ra chuyện gì là không thể đoán được.
Cảnh sát ở cổng trường đang báo cáo: -Khủng bố nói, bắn chết 10 người là để cho chúng ta thấy bọn họ quyết tâm làm, việc thả 281 người chỉ cho chúng ta thêm 1 giờ Cảnh sát Lý, Thôi cục trường, thị trưởng quay lại:
-Xem ra bọn họ rất muốn 281 người kia, bên trong nhất định có người quan trọng mà bọn họ cần. Có lẽ việc này chúng ta phải nghĩ cách.
Không thể tưởng tượng, bọn họ căn bản đang bị người ta chơi đùa. Nghiêm Lạc khẽ căn môi, mở bộ đàm:
-Ray, tin tức giả chuẩn bị chưa?
-Tốt rồi, Tiểu Hồ đang ở đài truyền hình, thời gian hẳn không thành vấn đề.
Nghiêm Lạc nhìn nhìn đồng hồ:
-Đến 12h26’ thì truyền tin
-Được, tôi báo lại cho anh ấy ngay.
Nghiêm Lạc bấm máy bộ đàm chuyển sang kênh công cộng:
-Tất cả mọi người nghe rõ rồi chứ. Mỗi người đều có vị trí riêng. Năm phút nữa, 12h27’ bắt đầu tấn công.
Chắc chắn là trở tay không kịp đi, anh cũng có thể, anh không chờ 2 tiếng nữa. Bất luận trong 281 người này có cái gì, đám khủng bố này cũng không biết. Bọn họ chẳng qua là những con rối chết cũng phải nghe lệnh, đàm phán là vô dụng, kéo dài thời gian nghĩ cách cũng là vô dụng, lại một giờ, nói không chừng lại xảy ra cái gì sai sót.
Tấn công. Nghiêm Cẩn mừng thầm, sắp cứu được rùa con ra rồi. Giờ cô bé trông thực sự rất tệ, hình như còn kiệt sức, thực sự rất yếu. Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám khủng bộ, bọn họ đang ở ngoài bàn tán gì đó. Nghiêm Cẩn nhân lúc không ai để ý cúi đầu, trán tựa trán Mai Côi:
-Rùa con. Anh ở đây, anh bảo vệ em, em chịu khó một chút, sắp ra ngoài được rồi!
Mai Côi đang gối đầu vào chân cậu, cô bé đau đầu vô cùng nhưng khi cọ trán với Nghiêm Cẩn, cảm giác ấm áp khiến Mai Côi thoải mái hơn. Mai Côi mỉm cười, anh Nghiêm Cẩn của cô bé thật tốt.
Bên ngoài, đám trẻ trường Nhã Mã đều đi theo đám cảnh sát vào vị trí, chỉ có Hạ Bồi ở lại. Cậu đột nhiên báo cho Ray:
-Báo cáo, em phát hiện tình huống khả nghi, hình như trong trường học có tâm ngữ giả. Khi nãy bắn giết hỗn loạn em không cảm ứng được nhưng giờ im lặng, em có cảm giác. Cảnh sát tiến công như vậy rất nguy hiểm, quân địch có khả năng có tâm ngữ giả.
Bài học yêu đương của tiểu ma vương Bài học yêu đương của tiểu ma vương - Minh Nguyệt Thính Phong