Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1906 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 02:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - 24
hương 23 Bà lão thần bí tiết lộ bí mật
Nghiêm Cẩn cười vui vẻ, dùng sức cõng Mai Côi:
-Đi nào!
Hai chân hơi nhún, nhảy lên tường đá đối diện, mượn sức dùng sức, lại nhảy đến nóc nhà khác. Mai Côi cảm giác mình như siêu nhân mà bay giữa không trung, sợ hãi òa lên nhưng vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, không nhịn được cúi đầu nhìn quanh. Cô bé hốt hoảng bám chặt cổ Nghiêm Cẩn.
Trong lòng Tiểu ma vương vô cùng đắc ý, lại khoe khoang mà tiếp tục bay lên nóc nhà. Trấn nhỏ này nhà cao tầng không nhiều, hai ba tầng là vừa sức với Tiểu ma vương, hơn nữa lại có thể lảm rùa con vui vẻ mà không bị sợ hãi. Quả nhiên Mai Côi một đường vui vẻ cười khanh khách.
Rất nhanh đã đến được chỗ Mai Côi nói, đó là một quán nhỏ, là một căn nhà ba tầng theo phong cách cổ xưa, ở bên treo bản hiệu viết hai chữ “lữ điếm”. Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi đứng ở mái nhà đối diện lữ điếm, thấy cửa hiên bên đó có một chiếc camera nhỏ
Nghiêm Cẩn hỏi Mai Côi:
-Em muốn đứng đây xem hay là đi sang kia
Mai Côi nghĩ nghĩ:
-Đi qua đó xem sẽ rõ hơn
Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm phía Camera, rất nhanh, chiếc Camera kia cạch một tiếng, khói trắng bốc ra, hiển nhiên là đã bị hỏng. Nghiêm Cẩn xác nhận xung quanh không còn camera nào khác thì cõng Mai Côi nhảy xuống trước cửa quán. Lúc này, đường phố vắng lặng, Nghiêm Cẩn bảo vệ Mai Côi, nhìn vẻ bình thản của cô bé
-Em tìm được bà ấy rồi.
Bỗng nhiên Mai Côi nói, Nghiêm Cẩn gật đầu, Mai Côi còn tiếp: -Người xung quanh đây chỉ có bà ấy là có bộ dáng của mẹ em trong đầu, bà ấy biết mẹ em
-Vậy trong ý thức của bà, mẹ em đang làm gì?
-Không làm gì, chỉ là bóng dàng mờ ảo, nhìn không ra
Mai Côi nói xong, đột nhiên ngừng lại, cô bé kinh ngạc nhìn Nghiêm Cẩn: -Vì sao không nhìn được?
-Cái gì?
Nghiêm Cẩn sửng sốt, trong lòng biết có biến. Cậu bé ôm Mai Côi nhanh chóng nấp vào một bên tường. Một lát sau, cửa quán mở ra, một bà cụ đi ra. Bà nhìn trái phải một vòng rồi lại nhìn về chiếc camera, sau đó khẽ kêu:
-Là ai? Mau ra đây.
Mai Côi có chút sợ hãi, cô bé rụt người lại. Người này có thể thấy bé lén xem trộm suy nghĩ, đây là chuyện chưa từng có. Nghiêm Cẩn ôm cô bé, thì thầm trong đầu với Mai Côi: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em” Hai đứa bé đang trốn tránh, lại nghe bà lão kia nói:
-Là ai? Mau ra đây, lén lút cái gì. Có gan thì đến đây.
Mai Côi nghe xong thì rút tay Nghiêm Cẩn rồi chạy ra. Tiểu ma vương ở phía sau không kéo kịp cũng đành đi theo ra.
Bà cụ nghe động, quay phát lại, trừng mắt nhìn người tới, không ngờ lại là một cô bé tóc mái ngố, áo choàng đáng yêu, đôi mắt to tròn. Bà lão ngây ngẩn người, kinh ngạc há hốc miệng, không tự giác mà thở dồn. Bà cứng người, nghe cô bé con nhẹ nhàng nói:
-Bà ơi, cháu muốn hỏi một chút, bà có biết mẹ cháu ở đâu không?
Hốc mắt bà lão đỏ bừng, bà bưng miệng, dường như đang che dấu sự kích động, hồi sau như tỉnh ngộ lại, vội quay đầu nhìn quanh, sau đó kéo tay Mai Côi:
-Lại đây, chúng ta đi vào nhà rồi nói.
Bàn tay bà lão bị bàn tay nhỏ của một cậu bé ngăn lại, Nghiêm Cẩn đầy tư thái của bảo kê:
-Bà đừng chạm vào em ấy
Lúc này bà lão mới để ý bên cạnh còn có đứa bé trai. Bà có chút nghi hoặc nhưng vẫn vội nói:
-Ở đây không an toàn, sẽ bị theo dõi, chúng ta vào nhà nói chuyện, bà không phải là người xấu.
Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn Mai Côi, Mai Côi gật gật đầu, lúc này Nghiêm Cẩn mới đồng ý:
-Đi thôi
Bà lão không nói gì, xoay người vào phòng trước, Nghiêm Cẩn kéo tay Mai Côi dẫn cô bé theo sau, đi lên lầu hai.
Nghiêm Cẩn cẩn thận đề phòng, đi rất chậm, quan sát tỉ mỉ xung quanh. Mai Côi nói trong đầu với cậu: “ Em đã kiểm tra qua, ở bên có người nhưng đã ngủ rồi”. Nghiêm Cẩn gật đầu, nắm chặt tay cô.
Bà lão dẫn hai đứa trẻ đến một gian phòng, khóa kĩ cửa, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà lập tức nói với Mai Côi:
-Cô bé, con không nên đến đây
-Bà, bà biết mẹ con, con muốn tìm mẹ
Mai Côi nhìn bà lão chằm chằm, Nghiêm Cẩn nhanh chóng đánh giá toàn bộ căn phòng.
-Con là Mai Côi đúng không?
Bà lão run run định vuốt tóc cô bé nhưng vẫn nén lại:
-Bà biết mẹ con nhưng bà không biết giờ mẹ con ở đâu. Con à, nghe lời bà, đừng tìm mẹ nữa, đừng để ai biết con…
Bà nói nửa chừng thì nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩn, hiển nhiên là đang phòng bị cậu. Nghiêm Cẩn trong lòng cả kinh, bà lão này biết cả tên rùa con, còn biết em ấy là tâm ngữ giả. Mai Côi nói với bà lão:
-Anh ấy là anh của con, anh ấy bảo vệ conp>
-Bảo vệ con?
Cuối cùng, bà lão khó nói:
-Được, tốt. Các con đều là đứa trẻ ngoan, Mai Côi nghe lời bà, đừng tìm mẹ nữa, chuyện của con cũng đừng để ai biết. Con hãy cứ như người bình thường, bình an mà sống
-Vì sao?
Mai Côi rất đau lòng. Vì sao mẹ nói đừng tìm mẹ, bà cụ này cũng nói đừng tìm mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Mẹ con yêu con, Mai Côi, con nhất định phải nhớ điều này. Đừng tìm mẹ, đừng làm mẹ con lo lắng, sống thật tốt
Bà lão không trả lời thẳng mà chỉ lặp lại những lời tương tự
Nghiêm Cẩn không nhịn được phải chen miệng:
-Sao bà có thể tránh được tâm ngữ giả tìm tòi? Sao bà có thể biết có người ở quanh?
Bà lão sửng sốt, Nghiêm Cẩn lại gặng hỏi:
-Chẳng lẽ bà cũng là tâm ngữ giả?
Bà lão nghe xong thì chăm chú nhìn Nghiêm Cẩn nhưng Nghiêm Cẩn không sợ:
-Bà không nghe được suy nghĩ của cháu đúng không?
-Cháu không phải là con người?
Cuối cùng bà lão gián tiếp thừa nhận suy đoán của Nghiêm Cẩn. Mai Côi kinh ngạc, Nghiêm Cẩn vỗ tay cô nhóc trấn an rồi hỏi tiếp:
-Bà có quan hệ gì với mẹ của Mai Côi?
-Con à, biết nhiều không có lợi cho các con, chỗ này các con không nên ở lâu, nhớ kỹ lời bà, bảo vệ bí mật bản thân cho tốt. Đừng đi tìm mẹ nữa, mẹ con bỏ đi là có nỗi khổ, chờ nó xong việc thì sẽ quay về tìm con. Con phải ngoan ngoãn chờ mẹ quay về.
Mai Côi mím môi không đáp. Cô bé nhớ mẹ, có nhiều chuyện muốn nói với mẹ. Bà cụ nhìn Nghiêm Cẩn:
-Camera kia là cháu làm hỏng sao?
Nghiêm Cẩn gật gật đầu:
-Hẳn là không ghi được hình bọn cháu.
Bà lão mỉm cười:
-Làm tốt lắm. Đưa con bé đi đi, đi thế nào thì về như thế, đừng để người khác chú ý, đừng để ai biết chúng ta từng gặp nhau
Bà nghĩ nghĩ rồi nhìn Mai Côi, Mai Côi bỗng có cảm giác bị rình rập, vội vàng tập trung tinh thần che dấu suy nghĩ của bản thân. Cô bé nhìn bà cụ, bà cụ lại cười:
-Giỏi lắm, con gái, con đúng là có thiên phú
Nghiêm Cẩn không biết hai người làm gì, đi đến gần Mai Côi. Bà lão mở cửa nói với bọn trẻ:
-Đi nhanh đi, ở đây không an toàn. Nghe lời bà, rời khỏi đây, coi như chưa từng đến đây, chưa từng gặp bà, sau này cũng đừng đến. Nhớ kỹ phải bảo vệ bí mật, đừng để ai biết.
Mai Côi có chút muốn khóc, vất vả lắm mới tìm được vì sao lại coi như chưa từng xảy ra? Nói mẹ sẽ về nhưng phải đợi đến khi nào? Nghiêm Cẩn biết bà cụ vì tốt cho bọn họ, xem ra phía sau còn có chuyện gì đó, tóm lại muốn rùa con bình an thì phải biết giấu mình thật kỹ, tuyệt không được để lộ năng lực bản thân. Cậu bé kéo Mai Côi, đi ra ngoài
-Chờ đã
Bọn trẻ vừa đi, bà lão lại gọi giật lại. Mai Côi vội quay đầu lại nghe bà cụ ấm ách nói:
-Mai Côi, để bà ôm con một lần được không?
Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn, thấy cậu gật đầu thì mới đi tới, để bà ôm mình vào lòng. Bà lão có vẻ rất kích động, Nghiêm Cẩn nhìn thấy trong mắt bà có ngấn lệ. Bà lão ôm Mai Côi một hồi rồi buông tay, giục bọn trẻ đi nhanh, cẩn thận.
Hai đứa trẻ ra khỏi khách sạn, biến mất trong màn đêm. Bà lão tránh ở sau cửa lẳng lặng nhìn bọn trẻ rời đi, xác định không có người theo dõi, sau đó quay về phòng, lấy trong tủ quần áo cũ một bức ảnh chụp. Bức ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp đang mỉm cười, cô gái để tóc mái ngố, mặc áo choàng, tóc dài, mắt to, rất sinh động. Bà lão vuốt ve bức ảnh:
-A Âm, mẹ nhìn thấy bảo bối của con rồi, con bé giỏi lắm, rất được, rất giống con, con yên tâm đi. Giờ con ở đâu? Có bình an không? Mẹ không đợi được con về, bọn họ luôn giám thị mẹ, mẹ sẽ không cho phép bọn họ tìm ra được tung tích của tiểu bảo bối. Con đừng lo, mẹ không ngờ có thể được gặp con bé, mẹ thỏa mãn rồi.
Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi quay về khách sạn, lén chạy về phòng Nghiêm Cẩn. Tiểu Mai Côi rất đau lòng, hai đứa bé hàn huyên cả đêm. Bọn họ không biết, buổi tối đó, khách sạn ba tầng cổ đó bị cháy, bởi vì bà chủ đã lớn tiếng cảnh báo nên khách ở trong đều chạy ra kịp nhưng bà cụ lại chết cháy trên lầu. (Crying
)
Tiểu Tiểu sáng sớm đã phát hiện Mai Côi không ở trong phòng, vội chạy sang phòng con thì thấy hai đứa bé đầu dựa đầu, tay nắm tay đang ngủ say. Nghiêm Lạc hôm qua nhận điện thoại của vợ, biết con lại gây chuyện vì thế cả đêm lái xe chạy đến. Sáng sớm tinh mơ lại gặp tình cảnh hòa hảo của bọn trẻ. Hai người nhìn nhau, cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Trấn nhỏ không lớn, địa chỉ trên chứng minh thư của mẹ Mai Côi – Liêu Trảo Âm không dễ tìm. Nghiêm Lạc lái xe đưa bọn họ đi nửa ngày, cuối cùng đến nơi cũng chỉ là một căn nhà bỏ hoang, rõ ràng đã lâu không có người ở. Cầm chứng minh thư của cô đi đến Sở hộ tịch cũng không tra được gì. Không có người thân thuộc, không có bất kì tung tích gì. Nhưng một người đột nhiên hóa thành không khí vậy.
Mai Côi thất vọng vô cùng, lời nói của bà cụ hôm qua dường như còn vang vọng bên tai. Chẳng lẽ cô bé tìm không được mẹ? Cô bé có nên tiếp tục tìm không? Suốt đường đi hôm nay bé cũng tìm qua suy nghĩ của mọi người nhưng không ai biết Liêu Trảo Âm. Xem ra bà cụ kia là người duy nhất biết.
Nghiêm Cẩn biết Mai Côi không vui, cả đường đi cậu bé nắm chặt tay cô như cổ vũ cô bé. Lúc này, Nghiêm Lạc lái xe qua nhà trọ kia, hai đứa bé không nhịn được mà cùng nhìn qua. Mai Côi hoảng sợ kêu lớn, Tiểu Tiểu quay lại hỏi:
-Sao thế?
-Là hỏa hoạn, mẹ, có hỏa hoạn, khách sạn kia cháy sạch
Nghiêm Cẩn vội chữa lời:
-Rùa con đừng sợ, chỉ là cháy nhỏ thôi
Tiểu Tiểu nhân cơ hội giáo dục con trẻ:
-Cho nên bình thường không được nghịch lửa biết chưa? Hỏa hoạn sẽ làm người bị thương.
-Vâng, không nghịch lửa
Nghiêm Cẩn ngoan ngoãn đáp. Mai Côi quay đầu nhìn về phía nhà trọ đã dần biết mất sau xe rồi òa khóc. Cô bé dùng suy nghĩ nói với Nghiêm Cẩn: “Anh ơi, bà cụ hôm qua chết rồi”
Cô bé òa lên khóc khiến hai người lớn hoảng sợ, Nghiêm Cẩn vội ôm cô bé vào lòng an ủi:
-Em đừng sợ, tại xem hoạt hình nhiều thôi, hỏa hoạn này không như thế, không sao, không sao, phim hoạt hình là giả thôi
“Anh ơi, có phải hôm qua chúng ta đến tìm khiến bà phải chết?” Mai Côi dù ngốc cũng hiểu được không có chuyện trùng hợp như thế. Bà cụ kia vẫn nói nơi đó không an toàn, bắt bọn họ mau chóng rời đi.
Nghiêm Cẩn không biết nên trả lời sao, cậu bé ôm chặt rùa con, trong lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ rùa con thật tốt.
Chương 24 Đại nạn tới, siêu năng lực bị phát hiện
Du lịch lần này cũng không tính là thuận lợi bởi vì Mai Côi luôn không vui. Vì thế Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cùng 2 đứa trẻ ở lại trấn S ba ngày, đi dạo ở di tích trên núi, thăm thú sơn thủy nơi đây sau đó lái xe đến khu du lịch gần đó chơi rồi về nhà. Một chuyến đi này phải mất đến hơn 20 ngày Mai Côi mới dần vui vẻ lại.
Ngày nghỉ qua mau, Mai Khánh Hải đến Nghiêm gia đón Mai Côi, dường như anh đã vượt qua được những suy nghĩ trong lòng, định chăm sóc tốt cho Mai Côi. Triệu Tuệ Trung vẫn luôn không mặn không nhạt nhưng mấy năm qua bụng cô ta cũng không có động tĩnh gì, lại ngại Nghiêm gia gây áp lực nên cũng không làm chuyện gì quá đáng.
Sau khi khai giảng, bọn trẻ như thường lệ lại chăm chỉ học hành. Tất Mặc Ngôn cũng trở thành học sinh trường Nhã Mã, đương nhiên ở cùng Nghiêm Cẩn. Cậu bé nói, hai anh em ở chung có thể quan tâm lẫn nhau. Nhưng cha mẹ hai bên đều cho rằng hai cậu đừng phá tan kí túc xá là tốt lắm rồi. Tiểu Mặc Ngôn nói:
-Người phá kí túc xá tuyệt đối không phải là con!
Nghiêm Cẩn nhảy dựng:
-Nếu lão tử động thủ thì lão tử đổi sang họ của nhà ngươi.
Hai người làm cha đứng bên xem kịch đều phải lên tiếng. Nghiêm Lạc nói:
-Được rồi
Tất Mặc Kỳ:
-Thế không được. Con, đừng làm anh giận, phá kí túc xá là không được.
Hai đứa bé trừng mắt nhìn nhau. Cũng chẳng hiểu sao lại thế. Mặc Ngôn trời sinh hòa thuận vui vẻ, chỉ riêng đối với Nghiêm Cẩn thì lúc nào cũng khiêu khích. Dựa vào tính cách của Nghiêm Cẩn thì đương nhiên là cãi cọ. Hai anh em biết nhau bao nhiêu năm thì đấu nhau bấy nhiêu năm, thực sự khiến cho cha mẹ hai bên đau đầu.
Cũng may hai vị này đều vô cùng sĩ diện, cho dù không hòa thuận nhưng trước mặt người khác vẫn tỏ vẻ đạo mạo nên cũng không gây đại họa nhưng cãi cọ thì không ngừng, cũng coi như bình thản mà làm bạn học mấy năm. Bên kia, Mai Côi tiếp tục ở trong kí túc xá, thành tích bình thường, ở trong trường tuyệt đối không khiến ai để ý, cứ như vậy lặng lẽ trở thành học sinh trung học.
Ngày khai giảng, theo thường lệ vẫn là anh Nghiêm Cẩn cùng mẹ Tiểu Tiểu đưa cô bé đến trường. Nghiêm Cẩn giúp cô bé xách vali thuận tiện lườm một nam sinh cười với Mai Côi. Mai Côi nhìn nam sinh kia gật đầu ý xin lỗi rồi nói với Nghiêm Cẩn:
-Đó là bạn cùng lớp em.
-Bạn cùng lớp bị làm sao thế, cười xấu xa muốn chết!
Nghiêm Cẩn không cho là đúng, cảnh cáo cô bé:
-Anh nói với em nhé, không cho em yêu sớm có bạn trai nhớ chưa, em ngốc lắm sao biết phân biệt người tốt kẻ xấu, có thích hợp hay không, đợi anh lớn rồi chọn người tốt cho em. Giờ loạn lắm, em đừng để ý.
Mai Côi lúc nào cũng nghe lời, dù sao cũng chẳng có gì mà phản đối. Mẹ Tiểu Tiểu cũng từng dặn cô bé không được có bạn trai sớm nên cũng chẳng có gì mà phải giải thích nhiều. Nhưng Tiểu Tiểu lại không vui, cô quở trách con:
-Con lượn đi, nhìn con thay đến n bạn gái còn không biết xấu hổ mà nói người khác loạn. Mai Côi hướng nội, ít bạn, con đừng gây rối nữa, làm cho em càng ít bạn hơn.
Đứa con hư hỏng này, mấy năm nay bạn gái đổi hết người này sang người khác, lý do chia tay thì mỗi lần một quái đản, đúng là không biết xấu hổ mà còn đi nói người khác.
-Con gây rối gì, đáng làm bạn thì làm bạn, đề phòng người xấu thì có gì sai. Đúng không rùa con?
-Vâng, anh nói đúng
Mai Côi thực sự cổ vũ. Tiểu Tiểu lườm con một cái:
-Cũng may tính cách Mai Côi ngoan ngoãn mới chịu được con.
Hai mẹ con đưa Mai Côi đến kí túc xá mới, năm học này cô bé phải chuyển kí túc xá. Nghiêm Cẩn chuyển đồ cho cô bé xong, trước khi đi nhét di động vào tay cô nhóc:
-Giờ không bị quản chặt nữa, em có thể gọi điện thoại cho anh, số anh lưu rồi, nhất định phải gọi đấy nhé, tin nhắn cũng phải nhắn lại, tiền anh nạp cho em. Nếu ngày nào mà không liên lạc thì anh đến tìm em tính sổ.
Mấy năm trước từ trấn nhỏ trở về, Nghiêm Cẩn bắt đầu nghiêm lệnh cấm Mai Côi không được thường xuyên dùng năng lực tìm cậu. Cậu lo lắng có người giống như bà lão kia, có thể dò ra năng lực của rùa con, nếu đối phương không có ý tốt thì đúng là quá tệ. Cho nên quan trọng nhất là phải giấu rùa con cho kĩ, hai đứa trẻ giữ bí mật này nhiều năm như vậy, ngay cả Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu cũng giấu diếm, Mai Côi cũng bình an vô sự, cuộc sống an toàn, cậu vô cùng hài lòng.
Mai Côi nghe lời gật đầu, cầm di động cười vui vẻ. Nghiêm Cẩn cùng Tiểu Tiểu ra khỏi trường học, xe còn chưa đi xa điện thoại đã vang. Lấy ra, thấy người gọi, cậu vui vẻ:
-Alo, rùa con, nhanh như vậy đã nhớ anh?
Ở đầu kia điện thoại, Mai Côi cười khanh khách:
-Em chỉ thử xem di động thế nào thôi
Nghiêm Cẩn và cô bé nói chuyện hồi lâu mới lưu luyến cúp máy. Tiểu Tiểu chờ cậu cất điện thoại thì hỏi:
-Nhã Nhã kia của con là thế nào?
-Bạn gái mà, cái gì là thế nào?
Tiểu Tiểu chán nản:
-Nghiêm Cẩn, mẹ đã nói với con rồi, yêu đương không phải trò chơi, con đừng lúc nào cũng lông bông, nói thì lại không nghe. Còn nữa, quan trọng nhất đừng có gây chuyện khác đời, nhà người ta tìm đến cửa mẹ cũng mặc kệ con đấy
-Cái gì là chuyện khác đời? Mẹ, mẹ thật là sâu xa. Yên tâm đi, con không đâu, con mới 15, sẽ không để ẹ có cơ hội bị nhà người ta tìm tới cửa. Hơn nữa, trong nhà có cha, ai có gan gây sự?
Nghiêm Cẩn hi hi ha ha cười:
-Yên tâm, yên tâm, con quá thuần khiết, sẽ không làm được chuyện khác người gì. Mẹ luôn cứ cảnh báo trước, quá sớm
-Hừ!
Tiểu Tiểu không chừa lại cho cậu tí mặt mũi nào:
-Nhắc nhở trước thì tính gì, với con thì cứ phải cẩn thận
Cô lái xe quẹo trái rồi hỏi:
-Hôm nay con về công ty hay đến trường? Trên thực tế, Nghiêm Cẩn đã hoàn thành chương trình học ở trường, phần lớn thời gian đều ở công ty giúp cha làm việc, thỉnh thoảng quay về trường để cảm nhận địa vị Tiểu ma vương của mình mà thôi.
-Đến công ty, hôm nay có hai cuộc hẹn. mẹ, mẹ giúp con nói với ông chồng Boss đại nhân của mẹ đi, cho con ứng tiền lương trước…
Trong công ty, Boss đại nhân, Nghiêm tiên sinh nhìn hai văn bản trước mặt nhíu mày:
-Chuyện gì đây?
Ray trả lời:
-Triệu Tuệ Trung kia lấy tóc của Mai Khánh Hải và Mai Côi đi làm xét nghiệm ADN, không phải sếp bảo tôi đi lấy kết quả về trước sao? Chính là nó
-Tôi biết
Chuyện hai người không có quan hệ huyết thống này anh sớm biết:
-Tôi hỏi là văn bản kia có ý nghĩa gì?
-Cái đó mới lợi hại. Chúng tôi sửa sang lại số liệu các linh hồn và thẩm tra với số liệu của công an và hệ thống đăng kí tử vong của bệnh viện xem hồn nào còn chưa về. Bà cụ Lỗ Cầm này không có số liệu gì lại nên theo lệ thường chúng tôi phải tìm hồ sơ của bà ấy. Nhưng vừa khéo tôi cầm số liệu của bà ấy và ADN của Mai Côi thì phát hiện ra một chuyện kinh người.
Ray luôn điều tra tung tích mẹ Mai Côi cho nên chuyện của Mai Côi cũng rất hiểu.
-Hai người đó có quan hệ huyết thống
Nghiêm Lạc nhìn hồ sơ mà kinh hãi:
-Bà cụ này chính là bà chủ quán trọ bị chết cháy khi chúng ta du lịch đến trấn S, sao có thể trùng hợp như vậy? -Càng trùng hợp là, chúng tôi tra xuống, người Lỗ Cầm này cũng như mẹ Mai Côi vậy, không có chút thân thích, vẫn lẻ loi một mình. Lạ nhất là trong hộ tịch giữa bà và Liêu Trảo Âm không có quan hệ gì, nếu không nhờ báo cáo ADN này thì chỉ sợ sẽ chẳng có ai tìm được mối liên hệ giữa bọn họ. Nghiêm Lạc trầm ngâm hồi lâu, Ray hỏi: -Boss, vậy báo cáo của Mai Khánh Hải và Mai Côi có cần đưa về không?
-Không cần, tôi sẽ nói với Mai Khánh Hải. Vợ anh ta nghi ngờ huyết thống cha con bọn họ, ngầm thăm dò, việc này nếu để anh ta biết, tôi cũng không muốn hành vi ngu xuẩn của họ Triệu kia làm Mai Côi tổn thương. Về phần Lỗ Cầm và Liêu Trảo Âm, tôi phải nghĩ thêm một chút, nhất định có chuyện chúng ta không biết. Thân thế của Mai Côi quỷ dị như vậy, tôi lo đứa bé sẽ bị ảnh hưởng, để bàn với Nghiêm Cẩn.
Nhưng hôm nay Nghiêm Lạc bận rộn không ngừng, chờ khi anh rảnh thì con đã về trường. Anh nhìn hai bản báo cáo, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ cẩn thận được. Hai người phụ nữ bình thường, rốt cuộc có cái gì khiến bọn họ che dấu bản thân thần bí như vậy? Anh thật không ngờ, ngay hôm sau, đáp án đã tìm tới tận cửa.
Ngày hôm sau là lễ khai giảng của Mai Côi, Nghiêm Cẩn biết ban ngày cô bé sẽ không gọi điện ình, sáng sớm đã luyện công, mười giờ về, lên lớp học hai tiết cùng bạn gái Nhã Nhã sau đó đi ăn. Nhã Nhã làm nũng không uống hết bát canh rồi bắt cậu uống hết hộ, cậu chỉ đáp:
-Uống không xong lại bắt anh uống nước miếng của em. Bẩn
Nhã Nhã chu miệng giận dỗi. Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn lại thu được tin tức của Mai Côi. “Anh ơi, anh ở đâu, nghe được không?”. Nghiêm Cẩn vội ngồi thẳng, dùng suy nghĩ đáp lại::Sao thế, khai giảng chán quá tìm anh nói chuyện sao? Sao không gọi di động, chẳng phải đã bảo em đừng dùng năng lực nữa mà?”
“Không phải, di động không dùng được, bọn họ có thiết bị phá sóng, anh ơi, cứu em, em bị bắt cóc.”
-Cái gì?
Nghiêm Cẩn chấn động, tình thế cấp bách hoảng hốt đến bật thốt thành lời, vội đứng lên.
Nhã Nhã một bên đang oán bạn trai không chịu giúp mình uống canh, bị phản ứng này của Nghiêm Cẩn làm giật mình, vội hỏi:
-Không uống thì không uống, em chẳng nói gì cả!
Nhưng Nghiêm Cẩn đã không nghe vào lời cô bé nói. Ở tiệm cơm này không tiện, cậu vội chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói với Mai Côi: “Em đừng sợ, đừng lo lắng, nói cho anh vì sao lại thế, giờ anh đi tìm cha, mọi người sẽ nhanh chóng cứu em”.
Cậu bảo người khác đừng sợ nhưng tim mình thì lại đập nhanh vô cùng, hai chân như nhũn ra.
Mai Côi ở bên kia cố gắng ổn định cảm xúc: “Em nói không rõ được, em truyền hình ảnh cho anh xem”.
Rất nhanh Nghiêm Cẩn đã nhìn thấy mười mấy kẻ bịt mặt chạy vào hội trường, sau đó là mấy chiếc xe cũng đến, bọn họ đặt máy phá sóng ở đó, một hình ảnh khác là hai chiếc xe tải dừng ở sân thể dục, cửa xe mở ra, có mấy kẻ bắt cóc mặc áo chống đạn chạy ra.
Mai Côi từng cùng Nghiêm Cẩn đến công ty chơi, xem qua việc xử lý hình ảnh. Bình thường cô bé phản ứng chậm trong sinh hoạt nhưng một khi sử dụng năng lực bản thân thì lại linh hoạt như chiếc máy tính thông minh. Hình ảnh cô bé truyền cho Nghiêm Cẩn nhiều nhưng không loạn, rất có trật tự.
Nghiêm Cẩn nhìn nhóm bắt cóc đã phong tỏa trường học, các camera đều bị phá hoại, hội trường hỗn loạn, kí túc xá và phòng học đều bị khống chết, bọn họ còn bắt đầu gài thuốc nổ. Có người chống đối hoặc làm chậm một chút đều bị đánh ngã. Hai thầy giáo chống cự bị bắt chết tại chỗ, đến lúc này mọi người đều yên lặng chịu khống chế.
-Còn em thì sao, để anh xem em nào?
Nghiêm Cẩn hoảng hốt, cuối cùng nhìn được hình ảnh của Mai Côi, cô bé và hơn 10 bạn học khác ở cùng nhau, bị giữ trong một phòng học, may mà cô bé không có vẻ gì là bị thương.
-Được được, em đừng lo lắng, đừng để bọn họ chú ý, chờ anh, anh sẽ nhanh chóng đến cứu em. Em đừng sợ, chờ anh
Nghiêm Cẩn vừa sử dụng phép di động nhanh, hai phút sau đã xuất hiện ở văn phòng Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc đang xem tài liệu, ngẩng đầu thấy con đột nhiên hiện ra thì nói:
-Không phải đã bảo con, ở thế giới này, có thể sử dụng phương tiện giao thông như người thường thì dùng sao, không được dùng năng lực bừa bãi.
Nghiêm Cẩn bất chấp, cậu bước đến nói:
-Cha, trường của rùa con bị kẻ bắt cóc khống chế. Có rất nhiều người, còn có cả vũ khí nữa, phải lập tức đi cứu em ấy
Nghiêm Lạc nghiêm mặt:
-Sao con biết chuyện này?
-Tạm thời đừng nói, chuyện quá khẩn cấp rồi, tin tức tuyệt đối là chính xác, cha, giúp con đi!
Nghiêm Lạc lập tức đứng dậy, đưa Nghiêm Cẩn chạy đến phòng theo dõi, Ray gõ phím như bay, tra tư liệu rồi nói:
-Không thấy công an báo lại!
Một người khác nói chuyện điện thoại với cảnh sát cũng báo lại:
-Không có tin kẻ bắt cóc đòi trao đổi con tin
Nghiêm Lạc nhíu mày, Nghiêm Cẩn vội nói:
-Tra tín hiệu sóng đi, trường của rùa con bị đặt thiết bị phá sóng, chắc chắn sẽ có kết quả.
Ray gõ bàn phím, rất nhanh nói:
-Đúng, có thiết bị phá sóng nhưng chúng ta không rõ tình huống ở đó, làm sao bố trí được? Boss, có nên phái hai tổ điều tra không? Việc này giải quyết chung hay riêng?
Nếu giải quyết chung thì sẽ báo công an, liên hợp hành động, còn nếu không thì tự bọn họ giải quyết rồi sẽ tìm bên chức trách ra mặt mà kết thúc câu chuyện.
Nhưng Nghiêm Lạc không trả lời Ray, anh hỏi con:
-Nếu sóng bị nhiễu, tin tức của con từ đâu mà tới?
Nghiêm Cẩn cứng họng, đúng vậy, cậu quá lo lắng. Cho dù nói rùa con lén gọi điện đến sau đó bị ngắt nên cậu biết bị lắp đặt thiết bị phá sóng, hơn nữa còn biết rõ là bị bắt cóc này nọ.
Tim Nghiêm Cẩn đập nhanh, cậu nhìn Nghiêm Lạc, cha cậu không phải người ngoài, cậu biết, lần này nếu nói qua loa cũng không được
-Cha, có một việc quan trọng con muốn nói riêng với cha.
Bài học yêu đương của tiểu ma vương Bài học yêu đương của tiểu ma vương - Minh Nguyệt Thính Phong