Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 46 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1906 / 14
Cập nhật: 2017-09-25 02:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - 22
hương 21 Cuộc gặp mặt gia đình của Tiểu ma vương.
Mai Khánh Hải ôm đầu khóc rất đau lòng, đáng tiếc Nghiêm Lạc không có nhiều tình thương xót cho người ngoài, hơn nữa còn thương Mai Côi chịu tủi cực, lập tức cũng mặc kệ anh ta, đi vào phòng Mai Côi thu dọn chút đồ đạc rồi đi ra ngoài nói với Mai Khánh Hải:
- Ngày mai Mai Côi đến nhà tôi ở, chúng tôi sẽ đưa con bé đi du lịch, nếu anh vẫn cứ thế này thì đừng để con bé thấy. Chờ anh nghĩ thông suốt thì đến đón bé sau.
Mai Khánh Hải cúi đầu không nói, Nghiêm Lạc cũng chẳng đợi anh trả lời đã bỏ đi.
Nghiêm Cẩn nghe nói rùa con không những có thể cùng đi du lịch mà cả kì nghỉ đều sẽ ở nhà mình thì vui đừng hỏi, quả nhiên cha ra mặt có khác.
Cậu cao hứng đi theo mẹ đón rùa con về nhà, lại tự mình dọn giường trong thư phòng cho rùa con, sau đó lại kéo cô bé về phòng mình:
-Mau lại đây, anh tìm được cho em nhiều phim hoạt hình lắm.
Hai đứa trẻ vui vẻ chơi đùa, người lớn lại có chút lo lắng. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc vào phòng thì thầm:
-Boss, ngoài địa chỉ của cô ấy trên chứng minh thư thì không còn manh mối gì khác sao?
-Không có, cô ấy vào Mai Khánh Hải ly hôn rồi thì biến mất như không khí vậy, anh đã bảo Ray điều tra nhưng ở bên công an không có báo cáo chết, các bệnh viện cũng không có ghi lại trong danh sách người chết, còn tìm đến cả các nghĩa trang nhưng cũng không có, cho nên theo lý thuyết, cô ấy hẳn là còn sống, chỉ là không biết đã trốn đi đâu
Tiểu Tiểu thở dài:p>
-Cũng chỉ thăm con gái ruột một lần thôi, có cần giấu kĩ như vậy không? Hơn nữa suốt mấy năm qua không hề thấy cô ấy về thăm Mai Côi.
Điều Nghiêm Lạc nghĩ lại sang hướng khác:
-Quan trọng ở chỗ sao cô ấy có thể che chắn bản thân kĩ như vậy?
Không có tài khoản ngân hàng, không có công việc, không nhà đất, cuộc sống như vậy làm sao mà sống được?
Hai vợ chồng nhìn nhau thở dài. Nghiêm Lạc nói:
-Chuyện huyết thống tạm thời đừng nói cho Mai Côi, cả Nghiêm Cẩn cũng thế, thằng nhóc miệng rộng, cái gì cũng nói lại với Mai Côi. Lần đi du lịch này, chú ý đến hai đứa bé, coi như nghỉ phép bình thường thôi, đừng để Mai Côi phải buồn
Nhưng còn chưa đi du lịch thì Tiểu ma vương lại bắn một viên đạn khiến cha mẹ hoảng sợ: tiểu tử đó dẫn người gọi là bạn gái về nhà “ra mắt”
Từ nhỏ Nghiêm Cẩn đã xưng phải làm người đàn ông sexy nhất hành tinh, lên nhà trẻ đã có lý tưởng lập hậu cung 3000, lên tiểu học thì muốn thành tình thánh nhân gian. Tình thánh thì tình thánh, dù sao đứa trẻ ranh cũng chẳng làm được gì, chẳng phải chỉ như chơi đồ hàng? Không phải Tiểu Tiểu bênh con mà cô cũng không hiểu đám trẻ con gái đó là làm sao, mới học tiểu học đã nghĩ thoáng như vậy, còn viết thư tình, hết lá này đến lá khác, đúng là không ít, cô bắt được trong kí túc xá của con trai đến cả thùng thư. Như năm đó, cô và Boss đến lúc sau khi tốt nghiệp đại học với mắt đầu, chẳng lẽ thời đại giờ đã thay đổi? Nhưng xem Tiểu Mai Côi đó, cũng đâu có như vậy. Tiểu Tiểu thở dài, nghĩ lại chắc hẳn là đám trẻ trong trường kia không bình thường.
Bạn gái đương nhiệm của Nghiêm Cẩn là Tiểu Mị, thuộc hồ tộc (Cáo), thân phận này Tiểu Tiểu không thích vì tình địch cũ của cô cũng là hồ tộc nhưng đó là một đứa trẻ, lại là bạn của con mang về nên Tiểu Tiểu vẫn tận tâm chiêu đãi.
Tiểu Mị và Nghiêm Cẩn hẹn hò hơn hai tháng, nghe nói là người có thời gian hẹn hò dài nhất với Tiểu ma vương, điều này khiến Tiểu Mị rất đắc ý, ở trong trường càng thêm oai phong. Chuyện lần này đến nhà họ Nghiêm làm khách cũng khiến cô bé hưng phấn, lúc nào về trường phải khoe khoang mới được.
Sau khi Tiểu Mị đến Nghiêm gia, cuối cùng đã gặp được rùa con mà ngày nào Nghiêm Cẩn cũng nhắc đến, đây là cục cưng trong truyền thuyết của Tiểu ma vương. Tiểu Mị thấy cô bé gọi Nghiêm Cẩn là “anh” còn gọi Tiểu Tiểu là “mẹ” thì đoán đó là em gái ruột của Nghiêm Cẩn. Cô bé vốn nghĩ rùa con này chỉ là thú cưng của Tiểu ma vương, nào biết đó là đứa bé gái luôn yên tĩnh, ngoan ngoãn, cũng rất lễ phép. Tiểu Mị thoải mái hơn, cô em gái này hẳn là không khó lấy lòng.
Nhưng cô bé vào nhà chưa đầy 2 phút đã lấy lòng nhầm chỗ. Đầu tiên ngọt ngào gọi hai chữ “rùa con” liền khiến Tiểu ma vương tức giận trừng mắt:
-Đó là biệt danh tớ gọi, người khác phải gọi em ấy là Mai Côi
Gì, chỉ là xưng hô thôi, chuyện nhỏ. Tiểu Mị độ lượng gọi Mai Côi, cũng chẳng coi việc này có gì to tát.
Sau đó trong lúc chờ ăn cơm, Tiểu ma vương muốn chơi điện tử, còn kéo rùa con và Tiểu Mị chơi đối kháng. Tiểu Mị là cao thủ, nghe vậy cũng vui vẻ, nhưng không ngờ Nghiêm Cẩn lại đặt mông ngồi xuống sau Mai Côi làm quân sư cho em ấy. Tiểu Mị có chút buồn, sao người yêu lại không tạo thành nhóm đấu địch mà lại chia ra? Cô bé không nghĩ nhiều, chơi đã rồi nói. Phản ứng của Mai Côi có vẻ chậm, loại trò chơi này chỉ có đường thua. Chơi ba ván thua liền cả ba, Tiểu Mị thầm đắc ý, thấy Nghiêm Cẩn gõ đầu Mai Côi dạy dỗ thì vui vẻ. Nghiêm Cẩn lải nhải:
-Em đúng là đồ ngốc, thua nhiều làm mất mặt anh.
-Em xin lỗi, em đi giúp mẹ Tiểu Tiểu, anh và chị Tiểu Mị chơi nhé! Mai Côi thật lòng rời khỏi vị trí, trò chơi kiểu này bé vốn không thích. Nhưng Nghiêm Cẩn nhìn thấy cô bé chạy vào phòng bếp thì khó chịu, trách Tiểu Mị:
-Rùa con phản ứng chậm, cậu không thể nhường em ấy sao. Cứ thắng suốt, chẳng vui gì?
Cậu lúc nào cũng khó chiều, nói năng đụng chạm, Tiểu Mị nghe xong thì rất không vui. Em của cậu thua chạy mất dép lại trách tớ? Nhưng cô bé không dám nói. Vì thế cuộc vui kết thúc trong sự khó chịu.
Đến lúc ăn cơm trưa, Nghiêm Lạc đã về, năm người ngồi quanh bàn chữ nhật. Nghiêm Lạc ngồi chính giữa, Tiểu Tiểu và Mai Côi ngồi một bên,Nghiêm Cẩn và Tiểu Mị ngồi một bên là đúng. Thế nhưng Nghiêm Cẩn lại nổi cơn:
-Mẹ, mẹ cướp chỗ ngồi của con
Bình thường cậu và rùa con đều ngồi cùng nhau. Nghiêm Lạc trừng mắt:
-Ăn cơm rồi còn nói loạn xạ cái gì, đừng làm cho bạn học chê cười.
Tiểu Mị nhu thuận cười, thoải mái nói:
-Không sao, ở nhà con cũng thích làm nũng Nghiêm Cẩn trừng mắt, vẻ mặt có mấy phần giống người cha Diêm vương của mình:
-Nam tử hán đại trượng phu, ai làm nũng?
Cậu khó chịu ngồi xuống đối diện rùa con, nhìn rùa con lén bưng miệng cười thì khó chịu. Cậu bị cha mắng, bạn gái cười mà em ấy còn vui. Cậu nhóc ăn được mấy miếng lại bắt đầu:
-Rùa con, anh thích ăn thịt bò:
Bát vươn ra chờ người gắp. Tiểu Tiểu lườm con một cái, vội gắp một miếng thịt bò xào cho cậu. Nghiêm Cẩn thất vọng, bĩu môi lườm Mai Côi một cái. Mai Côi cũng gắp một miếng cho cậu thì cậu nhóc mới thu bát về
Lại được hai miếng lại tiếp:
-Rùa con, anh thích ăn chân gà
Rõ ràng đĩa chân gà gần cậu hơn, kêu gì mà kêu? Lúc này Nghiêm Lạc cũng khó chịu nhìn cậu. Tiểu Mị nhanh tay vội gắp chân gà vào bát Tiểu ma vương, còn bonus thêm nụ cười ngọt ngào. Tiểu Tiểu đã quen với việc con thích sai bảo Mai Côi, cô gắp một miếng rau cho Mai Côi, ý bảo Mai Côi không cần để ý cậu bé.
Nghiêm Cẩn há miệng cắn chân gà, cảm thấy chẳng ngon chút nào. Rùa con bình thường cậu bảo gắp cái gì thì gắp cái đó cho cậu, hôm nay lại dám lạnh nhạt với cậu. Cậu không nhịn được, nói thầm với Mai Côi: “Rùa con, biểu hiện hôm nay của em rất tệ, anh phải phạt em”.
“Phạt? Phạt cái gì?”. Mai Côi hoàn toàn không hiểu, cô nhướng mắt nhìn Nghiêm Cẩn, dùng suy nghĩ hỏi: “Là thế nào?”
Thế nào? Cô bé còn hỏi cậu thế nào? Vì thế bữa ăn trở thành tình cảnh Tiểu ma vương bỏ bát chạy lấy người. Nghiêm Lạc buông câu:
-Trẻ con vui buồn thất thường!
Câu này Tiểu Mị đầy đồng cảm. Thật không đến nhà không biết, thì ra tính tình Tiểu ma vương cổ quái như vậy.
Vốn dĩ kế hoạch của Tiểu Mị là ở nhà Nghiêm Cẩn một ngày bị rút thành nửa ngày. Bởi vì Nghiêm Cẩn bực bội nên sau bữa trưa, Nghiêm Lạc tiện đường đưa Tiểu Mị về luôn. Nghiêm Cẩn khóa cửa phòng hờn dỗi nhưng Mai Côi không vào dỗ. Cậu chờ lại đợi, cuối cùng mất kiên nhẫn chạy ra xem thì thấy rùa con đang cười cười nói nói cùng Tiểu Tiểu rửa bát. Nghiêm Cẩn nóng nảy, rõ ràng cậu xếp thứ nhất, cậu không vui mà cô bé hoàn toàn không lo lắng?
Cậu dậm chân, lại làm ồn:
-Rùa con, anh muốn ăn hoa quả
Nói xong bỏ chạy về phòng, nhìn chằm chằm kim phút trên đồng hồ báo thức. Mắt thấy kim phút đã đi được 1 vạch, 5 phút đã qua nhưng rùa con còn không vào, Tiểu ma vương không chịu nổi, vừa vứt đồng hồ báo thức đi, định ra ngoài gào thét thì nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Nghiêm Cẩn vội ngồi xếp bằng ở trên giường giả bộ thâm trầm.
Mở cửa đi vào quả nhiên là Mai Côi, cô bé ôm khay đứng ngoài cửa nhìn rồi đi vào:
-Anh ơi, ăn dưa hấu.
Nghiêm Cẩn nhìn cô bé, thấy cô bé rất thành ý thì chẳng biết xấu hổ mà ngoác mồm đòi Mai Côi bón. Mai Côi phối hợp đút 1 miếng dưa hấu vào miệng cậu. Tiểu ma vương vui mừng, cậu khai ân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, há miệng chờ người đút miếng thứ hai. Đến khi ăn được năm miếng thì mới thể hiện hoàng ân bao la:
-Anh tha thứ cho em
Mai Côi rộng rãi nói:
-Vâng!
Cũng chẳng hỏi tha thứ cái gì? Nghiêm Cẩn cũng tuân theo nguyên tắc giận không cần lý do, tha thứ không cần giải thích. Cậu bé và rùa con anh một miếng, em một miếng, xử lý sạch khay dưa hấu.
-Vừa rồi mẹ nói gì với em.
Ăn no rồi, cơn tò mò lại nổi lên -Mẹ Tiểu Tiểu bảo em đừng học theo anh, sớm vậy đã có bạn gái. Mẹ nói con gái phải chờ 18 tuổi, lên đại học rồi tính
-Lên đại học? Em mới học lớp 3, mẹ nói thế chẳng quá sớm à
-Vâng, mẹ cũng bảo giờ nói sớm nhưng sợ em bị anh dạy hư nên nhắc nhở trước
-Hứ
Nghiêm Cẩn lộn một vòng trên giường:
-Mẹ đúng là, anh sao dạy hư em được. Anh cũng vì tốt cho em thôi, em nghĩ xem, anh thường xuyên học hỏi kinh nghiệm yêu đương, đến lúc em đến tuổi yêu đương, anh có nhiều kinh nghiệm sẽ giúp đỡ cho em. Đến lúc đó anh sẽ tìm bạn trai cho em, em đừng tự tìm.
Mai Côi ngoan ngoãn lắc đầu:
- Em không tìm bạn trai, em muốn tìm mẹ.
Nghiêm Cẩn kéo cô bé vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi:
- Rùa con, tìm được mẹ rồi em định làm gì?p>
- Em cũng không biết, em muốn hỏi mẹ xem em nên làm gì với năng lực này
Nghiêm Cẩn bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện nghiêm trọng:
-Rùa con, lần này đi du lịch, nếu tìm được mẹ em cũng đừng bỏ đi theo mẹ nhé, nếu em cứ như thế mà rời khỏi anh thì anh sẽ giận em cả đời.
Chương 22 Cả nhà về trấn cũ điều tra
Chuyện du lịch bố trí như thế này: Tiểu Tiểu dẫn hai đứa trẻ đi xe lửa đến trước, qua hai ngày Nghiêm Lạc lái xe tới sau, mọi người tụ họp ở thị trấn S, cuối cùng là cả nhà đi xe về.
Trấn S cũng không quá xa, đi xe lửa khoảng gần 6 tiếng là đến. Mai Côi và Nghiêm Cẩn đều chưa từng đi xe lửa, cả đường hưng phấn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, có lúc thấy thú vị thì còn chỉ trỏ cười một chút. Tiểu Tiểu mỉm cười ngồi một bên, bọn họ ngồi ở toa giường nằm, chỉ có ba người nên Tiểu Tiểu cũng rất yên tâm. Cô dặn bọn trẻ không được chạy lung tung rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ngủ đẫy rồi, phát hiện không lâu sau sẽ đến nơi, lại thấy Mai Côi cuối cùng đã mệt, dựa lên đùi Nghiêm Cẩn ngủ say. Nghiêm Cẩn ra dấu yên lặng với cô, khe khẽ nói:
-Mẹ, rùa con mới ngủ, mẹ đừng làm ồn em ấy nhé
Tiểu Tiểu bật cười, nuôi con trai thật sự là tay với ra ngoài. Trước đó mấy ngày Nghiêm tiên sinh nhà cô còn nói, tên tiểu quỷ này không biết học đâu thói phong lưu, tỏ vẻ tình thánh mà trêu hoa ghẹo nguyệt, đến sau này Mai Côi ghét bỏ thì sẽ biết lợi hại. Lúc đó Tiểu Tiểu cười cười, cảm thấy Tiểu ma vương nhà mình và Mai Côi có vẻ không hợp lắm. Cô còn sợ sau này Nghiêm Cẩn tìm được cô con dâu đanh đá mà bắt nạt Mai Côi cơ.
Khi đó cô còn nghĩ, về sau cô sẽ giúp Tiểu Mai Côi tìm người chồng tốt, không thể để con bé bị thiệt thòi. Nhưng nghe Boss nói vậy thì cô cũng bị ảnh hưởng, thấy thế nào cũng nghĩ rằng đứa con hồ đồ của mình có lẽ thực sự có tình cảm đó. Vì thế cô vội dạy dỗ Mai Côi không được yêu sớm, chuyện tình cảm phải báo cáo với người lớn.
Tiểu Tiểu nghĩ, dựa vào tính cách ham vui xấu xí của Tiểu ma vương, lúc điên lên chắc chắn Mai Côi không phải là đối thủ nên cô phải làm tốt công tác tư tưởng cho Mai Côi, đừng để đến lúc đó bị Nghiêm Cẩn làm tổn thương. Về phần đứa con ngốc nhà cô thì chắc chắn phải dạy dỗ lại, từ từ cảm hóa, phải giám sát hành động cử chỉ sát sao, không thể để nó thực sự đi quá giới hạn. Nếu đến lúc đó nó vẫn còn mơ mộng làm tình thánh thì cô nhất định sẽ sắp xếp cho Mai Côi một người tốt hơn
Tiểu ma vương đương nhiên không biết mình bị mẹ tính kế, nghe loa báo đã đến trấn S thì vội lay Mai Côi tỉnh. Nhìn cô bé dụi mắt mơ mơ màng màng thật sự rất đáng yêu, không nhịn được hôn lên má cô bé một cái. Tiểu Tiểu thấy thế thì sầm mặt:
-Nghiêm Cẩn, các con đã lớn, con không được suốt ngày chơi trò ôm hôn với các bạn nữa biết chưa?
Thấy con bĩu môi không vui thì cô càng kiên quyết:
-Không được hôn Mai Côi, biết chưa hả?
Nghiêm Cẩn không hài lòng nhưng bị mẹ nhìn chằm chằm cũng chỉ đành vâng dạ cho qua. Tiểu Tiểu cầm hành lý, nắm tay Mai Côi xuống tàu trước, đứng bên đường. Nghiêm Cẩn dày mặt theo sau, cậu nghe mẹ nói với rùa con:
-Về sau đừng để anh con hôn nữa, các con đều đã lớn…
Nghiêm Cẩn tức giận, mẹ thật xấu tính, cậu và rùa con như vậy gọi là tình cảm tốt, tương thân tương ái, hai người bọn họ là nhóm thiên hạ đệ nhất. Mẹ dám chia rẽ bọn họ, còn dạy rùa con không để ý đến cậu. Tâm lý chống đối của Tiểu ma vương phát tác, cậu xông lên ôm cổ Mai Côi, hôn cô bé chụt một cái. Tiểu Tiểu gầm lên:
-Nghiêm Cẩn!
Mai Côi thấy Tiểu Tiểu không vui thì nhìn Nghiêm Cẩn trách cứ, lại nhìn Tiểu Tiểu, nghĩ rồi nói:
-Mẹ Tiểu Tiểu, con có cần tức giận không?
-Em dám giận!
Tiểu ma vương vừa nghe cũng nóng nảy, rùa con quả nhiên là ba phải, mới bị nói mấy câu đã xuôi theo địch chẳng lẽ sau này không cho cậu hôn? Lại còn định giận cậu, như thế sao được. Cậu lớn tiếng kêu:
-Rùa con, em dám giận thử xem!
Tiểu ma vương thực sự tức giận, cậu nhào tới hôn lên má rùa con chụt chụt mấy cái liền, còn kêu lớn:
-Anh cứ hôn đấy, em thử giận xem -Nghiêm Cẩn!!!
Tiểu Tiểu thực sự tức giận, xú tiểu tử này thật không biết nghe lời. Cô buông hành lý, vội ôm Mai Côi bị dọa cho ngây người vào lòng, mắng Nghiêm Cẩn:
-Con như bọn du côn vậy, đi về nhà đi, mẹ không dạy được con
Cô cúi đầu nhìn Mai Côi, xoa đầu cô bé:
-Mai Côi đừng sợ!
Đứa con này chưa bao giờ nổi cơn như vậy trước mặt cô, như con thú hoang vậy, khó trách Mai Côi bị dọa hoảng sợ. Nghiêm Cẩn nhìn thấy Mai Côi trốn trong lòng Tiểu Tiểu, dám không giúp mình, còn tỏ vẻ hoảng sợ thì cơn tức càng dâng cao, cậu với Mai Côi mới là một thế mà giờ Mai Côi dám quy thuận mẹ. Cậu tức giận, vô cùng tức giận. Tiểu ma vương khí thế vênh mặt:
-Mọi người bắt nạt con, con sẽ bỏ nhà đi
Cậu hành động cực nhanh, thoáng chốc đã ẩn vào đám người, bên tai nghe tiếng Mai Côi lo lắng gọi:
-Anh ơi…
Cậu cũng không để ý, nhanh chóng biến mất trong biển người. Nghiêm Cẩn trốn sau cột đá lén theo dõi. Thấy Mai Côi ở sau đuổi theo tìm mình nhưng không tìm thấy, cô bé sốt ruột nhìn xung quanh, còn bị người đụng cho ngã xuống đất. Mai Côi lớn tiếng gọi:
-Anh ơi…
Cuối cùng hoảng đến khóc òa. Nghiêm Cẩn trong lòng đắc ý, cho em biết mặt, dám nghe lời mẹ không cho anh hôn, hừ, xem anh Nghiêm Cẩn này dạy dỗ em thế nào.
Tiểu Tiểu vội vàng chạy đến bế Mai Côi lên lau nước mắt cho cô bé, cũng nhìn xung quanh. Năng lực của Tiểu ma vương nhà mình cô biết rõ, không sợ cu cậu bị làm sao mà chỉ sợ cậu lại gây họa.
Suy nghĩ của Mai Côi lại không như vậy, cô bé hoảng hốt khóc ròng, chỉ chốc lát mắt đã đỏ hồng như con thỏ. Cuối cùng không còn cách nào khác, đành liều mạng gọi Tiểu ma vương trong đầu. Cô bé cố gắng tập trung tinh thần để tìm tòi tin tức của Tiểu ma vương trong chốn nhà ga đông đúc. Nghiêm Cẩn trốn tránh, nghe bé kêu to cũng không để ý nhưng chỉ chốc lát cậu đã bị tìm ra.
“Anh ơi, anh đừng giận, em không theo phe mẹ Tiểu Tiểu, anh đừng trốn nữa làm em sợ lắm”.
Mai Côi nói xong rồi nhìn về phía Mai Côi, cô bé có thể tìm ra vị trí của Nghiêm Cẩn nhờ vào suy nghĩ của cậu. Nghiêm Cẩn rụt người sau cây cột: “Mai Côi, em từng hứa với anh thế nào? Không có sự cho phép của anh thì sẽ không lén nhìn suy nghĩ của anh, nói chuyện với em chẳng tính gì hết.”
Mai Côi đã xác định được phương hướng, cô nhóc định đi tìm Nghiêm Cẩn nhưng vừa bước đi đã bị Tiểu ma vương hét lớn: “Không được lại đây, không được nghe lén, quá âm hiểm, không công bằng. Thật sự là đáng ghét.”
Hai từ “âm hiểm” và “đáng ghét” vừa nói ra khiến Mai Côi ngây người. Cô nhóc đứng bất động ở đó, tiếng mẹ từng dặn lại vang lên: “Mai Côi, con phải nghe lời mẹ, bất kể thế nào, con cũng không được nói bí mật này ra, nhất định không được nói. Nếu không sẽ chẳng ai thích con, con sẽ không có bạn, sẽ bị mọi người chán ghét. Bí mật này con nhất định phải giữ kín”
Nghiêm Cẩn đợi một hồi không thấy Mai Côi nói thì nghĩ sao bé không lo lắng? Cậu ló đầu nhìn ra đã thấy Mai Côi ngồi dưới đất ôm gối khóc, Tiểu Tiểu ở bên không biết nói gì. Qua hồi lâu, Mai Côi bị kéo lên, cô bé không nhìn về phía Nghiêm Cẩn nữa mà chỉ cúi đầu. Tiểu Tiểu nắm tay bé, tay kia kéo vali như sắp rời đi. Tiểu ma vương vừa thấy đã hoảng, này, chẳng lẽ thực sự không định tìm cậu?
Mắt thấy Tiểu Tiểu và Mai Côi càng đi càng xa, Nghiêm Cẩn vội dùng thuật di động đi đến sau lưng bọn họ. Tiểu Tiểu nghe động, quay đầu nhìn thấy cậu thì cũng không nói gì, cũng không dừng lại chờ. Mai Côi chỉ cúi đầu, hoàn toàn mặc kệ chuyện khác. Tiểu Tiểu đi đến bên đường vẫy taxi, xe mở cửa, Mai Côi lên xe, Nghiêm Cẩn cũng vội chui lên cùng bé ngồi chen chúc ở ghế sau. Tiểu Tiểu xếp hành lý xong lên ghế trước ngồi, coi như chẳng thấy con nhà mình.
Mai Côi vẫn cúi đầu không nhìn Nghiêm Cẩn, Tiểu ma vương cũng tức giận, hai tay ôm ngực không nói gì. Suốt dọc đường, ngoài lúc Tiểu Tiểu nói địa điểm khách sạn với lái xe thì chẳng có ai nói gì. Đến khách sạn, thu xếp chỗ ở xong, Tiểu Tiểu dẫn bọn trẻ đi ăn. Nghiêm Cẩn tuy không nói gì nhưng cũng bám đuôi rất chặt. Lúc Tiểu Tiểu gọi món, Nghiêm Cẩn không nhịn được nữa, phát biểu:
-Mẹ, con muốn ăn gà quay
Đáng tiếc không ai để ý đến cậu, Tiểu Tiểu hỏi Mai Côi ăn Vịt quế hoa được không, Mai Côi gật đầu, Tiểu Tiểu lại chọn mấy món rồi bắt đầu giúp Mai Côi chọn đồ ăn. Nghiêm Cẩn ngồi chờ nhưng cuối cùng đành phải tự mình động thủ. Tiểu ma vương là kẻ lắm lời, mấy phút không nói gì thì bắt đầu khó chịu, giờ đã lâu vậy mà chẳng ai hỏi gì đến thì tức nghẹn. Cậu bắt đầu tìm đề tài:
-Mẹ, tối có đi dạo phố không?
-Không đi, có đứa bỏ nhà đi, mẹ đang giận!
Tiểu Tiểu không nóng không lạnh đáp lại khiến Nghiêm Cẩn mất mặt, bắt đầu nghịch nghịch đũa. Qua hồi lâu cậu nhóc lại tiếp:
-Rùa con, kẹp tóc bông hoa này không đẹp bằng kẹp con thỏ, lần sau em cài cái kia đi
Lần này thì quá tẻ ngắt, không ai đáp lời cậu. Tiểu ma vương buồn bực vô cùng. Sao lại như vậy, cậu bỏ đi chưa đến 20 bước, rùa con lần trước còn bỏ trốn hơn 20km cơ mà. Em ấy bỏ đi thì ai cũng thương, đến lượt cậu thì lại bị trách.
Nghiêm Cẩn rầu rĩ ăn cơm cho qua bữa, về phòng xem TV một hồi, nghe được bên cạnh Tiểu Tiểu định dẫn Mai Côi đi dạo phố, quả nhiên không định rủ cậu. Nghiêm Cẩn buồn bực đi tắm rồi ngủ. Đến khi cậu nhóc tỉnh ngủ thì thấy đã 12h giờ đêm, cậu bé đói bụng, thay quần áo định đi tìm đồ ăn, vừa mở cửa lại thấy Mai Côi đang lén xuống lầu.
Cả người Nghiêm Cẩn hưng phấn, hay cho rùa con, nhân lúc mẹ ngủ định làm chuyện xấu. Cậu nhóc lặng yên theo dõi. Nhìn Mai Côi đi ra khách sạn rồi đi vào con đường tối. Mai Côi đứng một hồi, dường như có chút sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn bước đi vào trong bóng đêm.
Nghiêm Cẩn nhíu mày lo lắng, cậu định chạy theo, vừa định gọi bé lại thì thấy cô bé đột nhiên xoay người trốn vào một ngõ nhỏ. Nghiêm Cẩn cũng né theo, học theo bé dựa vào vách tường. Mai Côi thấy cậu thì kinh ngạc, Tiểu ma vương cười xấu xa, vừa định nói chuyện lại bị cô bé kéo tay, ý bảo giữ yên lặng.
Lúc này, từ ngã tư đi đến có mấy kẻ say xỉn, vừa đi vừa hùng hổ nói năng tục tĩu, rất nhanh đi lướt qua ngõ. Lúc này Nghiêm Cẩn mới hiểu, thì ra rùa con biết bọn họ sẽ đến nên trốn đi. Cậu sờ đầu Mai Côi:
-Rùa con, em thật lợi hại.
Mai Côi hơi rụt lại, cắn môi không nói. Nghiêm Cẩn lại mất hứng:
-Em sao thế, qua lâu như vậy còn không để ý anh. Nếu còn thế anh sẽ tức giận đấy.
Mai Côi cúi đầu, vẫn không nói gì. Nghiêm Cẩn cù nách cô bé:
-Dám không để ý đến anh, anh cù chết em Mai Côi không nhịn được cười khanh khách, người co lại. Nghiêm Cẩn cũng ngồi xuống, cụng đầu vào đầu cô bé:
-Để ý anh không?
Mai Côi tủi thân khẽ nói:
-Là anh nói ghét em, em không dám để ý anh
-Chó má, anh nói lúc …
Nghiêm Cẩn đang định lớn giọng phản đối thì bỗng nhiên nghĩ ra:
-Á, không phải như vậy, anh là nóng nảy nói lung tung, thật đấy, anh không nghĩ như thế!
Nói rồi cậu cụng đầu vào trán Mai Côi:
-Em nghe đi, em nghe xem anh thực sự nghĩ gì, mau nghe đi
Hai trán chạm nhau cũng là lúc Mai Côi thu nhận được suy nghĩ của đối phương tốt nhất, cô bé trước đây năng lực còn yếu thì đều dùng cách này để xác định suy nghĩ của đối phương. Chuyện này Nghiêm Cẩn biết, giờ để bày tỏ sự trong sạch, cậu vội dùng chiêu này.
Hai đứa trẻ ngồi xổm trong con ngõ nhỏ đen như mực, trán chạm trán, Mai Côi bỗng nhiên cười. Nghiêm Cẩn thở phào, biết cô bé đã hiểu nhưng Mai Côi vừa mở miệng đã nói:
-Anh mắng em là quỷ hẹp hòi, anh mới là quỷ hẹp hòi
-Chúng ta đều là quỷ hẹp hòi là được, như vậy mới là nhóm thiên hạ đệ nhất
Nghiêm Cẩn kéo cô bé, vuốt tóc cho Mai Côi:p>
-Chúng ta coi như hòa, em không được theo quân địch, anh sẽ không nói giận em linh tinh nữa.
Mai Côi tìm lại được người anh tâm tình, cười vui vẻ, ra sức gật đầu. Nghiêm Cẩn lại hỏi:
-Muộn rồi em định đi đâu?
-Hôm nay ở trên đường em tìm suy nghĩ của mọi người một chút, lục soát được chỗ mẹ từng ở, nơi đó có một bà cụ trong đầu có bộ dáng của mẹ. Nhưng xe đi qua đó rồi, em đang định xem thế nào, giờ mọi người đều ngủ, tin tức sẽ dễ tìm hơn
-Xe đi qua? Chiếc taxi hôm nay sao? Xa như vậy em đi thế nào
-Cứ đi thôi. Em muốn tìm được mẹ, em không sợ xa.
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi ngồi xổm xuống:
-Vậy để thiên lý thần câu (Ngựa tốt đi ngàn dặm) anh tiễn em một đoạn đường!
Cậu nhóc cố ý bắt chước giọng trong phim hoạt hình khiến Mai Côi phì cười. Cô bé không do dự tựa vào lưng Nghiêm Cẩn, ôm chặt gáy cậu
Nghiêm Cẩn ôm chân cô nhóc rồi đứng lên:
-Sẵn sàng!
Mai Côi cao hứng cười đến mắt cong lên, nhẹ nhàng khẽ hô:
-Xuất phát!
Bài học yêu đương của tiểu ma vương Bài học yêu đương của tiểu ma vương - Minh Nguyệt Thính Phong