Books had instant replay long before televised sports.

Bern Williams

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5200 / 50
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
háng chín lại về, năm đi dạy thứ hai,
Một quyết định lạ lùng nhưng không gây ngạc nhiên cho ai
Vậy là tôi đi dạy được một năm. Một năm dài quá, quá nhiều sóng gió xảy đến khiến tôi chênh vênh như người bước hụt. Cứ mang cảm giác đề phòng kể từ khi câu chuyện ghê tởm đó xảy ra. Tuy vậy, tôi không mất hẳn niềm tin nơi con người. Ở trên đời này vẫn còn không ít người tốt. Có điều, đôi khi tôi tự hỏi, tìm họ sao mà khó thế. Có lúc, họ tốt đấy nhưng lại cố che giấu cái tốt, cố thu mình đi, cố không cho người ta biết mình tốt. Làm thế để làm gì nhỉ? Tôi không thể hiểu nổi. Thế giới này có quá nhiều điều khiến tôi không thể hiểu nổi. Tôi năm nay hai mươi hai tuổi, một tuổi nghề và rất nhiều tuổi chán nản. Tôi thấy mình già dặn hơn nhiều so với cái tuổi hai mươi hai của tôi.
Ngoài những giờ dạy, tôi lên mạng. Ở đó, tôi là tôi, là một canhvac mong manh lá cỏ như trong ca khúc của Trịnh Công Sơn, là một quaivat với những bài viết nhuốm màu bi quan và triết lý hư vô. Tôi phân thân thành rất nhiều người khác nhau và bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm chính mình.
Tôi chợt nhận ra, có rất nhiều nỗi cô đơn, nhiều sự bực dọc trong đời sống công sở và tôi cũng tìm thấy những niềm vui nhỏ nhỏ với nghề dạy học. Nhưng thú thực là tôi không yêu nghề. Sau những gì xảy đến, tôi thấy mình mệt mỏi và không muốn làm việc này nữa. Tôi đọc thấy sự giả dối đằng sau những bai giảng đạo đức. Tôi thấy sự băng hoại trong nhân cách của một số những người thầy. Và tôi nghĩ rằng, mình không xứng đáng làm thầy thiên hạ. Dạy cái gì, trong lúc mà mình còn chưa tin chắc vào điều mình nói, cái mình làm. Cố gắng đấu tranh lắm để giành phần thiện cho con người mình mà sao có nhiều lúc cái ác cứ chực chờ hoá thân vào mình, vào những việc mình làm. Có lẽ tôi cầu toàn quá, việc đó không hay chút nào. Nên có lẽ, tốt nhất là tôi nên tránh xa cái nghề này đi. Tôi cứ nghĩ khi mình chưa làm được điều gì thì tốt hơn hết đừng rêu rao về điều đó. Thực là chối tai quá.
Tôi biết quyết định này sẽ làm mẹ tôi buồn nhưng tôi tin bà hiểu ra. Tôi không sinh ra đời để làm một giáo viên được. Người thầy phải có những phẩm chất cao quý đích thực còn tôi thì không có. Có thể, có rất nhiều người không có, nhưng họ nghĩ và hành động như thể họ có. Còn tôi thì không thể. Tôi xin chuyển ngành, không cần thủ tục gì hết. Thành lập một công ty riêng và chuyên kinh doanh dịch vụ quảng cáo.Tôi thích ngành này, vì nó cần đến ngôn ngữ một cách tuyệt đối, có thể nói dối tuyệt đối một cách đầy chân thực và nói thực một cách giả dối. Rồi tôi sẽ thành công trên thương trường, chắc chắn là vậy!
THAY LỜi TỰ BẠT:
CUỐi CÙNG CHO BẠN VÀ TÔI
Tôi vẫn thường chơi với con chó trong winword. Con chó có cái mõm thật to và đôi mắt luôn nheo nheo. Cha tôi không thích cho nhà nuôi chó. Vì ông từng bị một bà hàng xóm hành hạ mọi thứ khi con chó trước đây của nhà tôi cắn bà ấy. Vì vậy, tôi đành bằng lòng với một con mèo tham ăn và khôn ranh như quỷ sứ. Nó vẫn hay chui vô mùng tôi ngủ và nằm cuộn tròn dưới chân tôi. Con mèo này còn hay thù vặt nữa, tôi mà đánh nó một cái, nó không đánh lại ngay mà nhè lúc tôi không chú ý sẽ cắn một cái. Ngoài ra, tôi cũng đành tạm bằng lòng với con chó điện tử này. Mỗi khi bấm vào animate, con chó liền cử động những bộ dạng tức cười. Dần dần, tôi thấy yêu con chó quá.
Chắc bạn không hiểu tôi nói cái gì. Không sao, bạn đừng hoang mang vì chính tôi còn không hiểu. Tôi chỉ muốn nói với bạn là tôi cô đơn quá thôi mà! Nếu bạn xem quyển tiểu thuyết này mà có lúc thấy sướng quá, bạn cười tủm tỉm một mình hay kể với ai một chi tiết nhỏ thôi, tôi cũng thấy làm hân hạnh rồi. Nếu có đôi lần nào đó, bạn cảm thấy cay đắng vì một vài chi tiết nào đó thì xin đừng tin nó là thật dù tôi đã cam đoan với bạn một trăm phần trăm là tôi chỉ biết nói sự thật mà thôi.
Xin đừng đem bất cứ điều gì làm chuẩn mực để đọc tiểu thuyết của tôi. Hãy cho nó được tiếp xúc với tâm hồn nguyên sơ của bạn như khi bạn đến trường và được học bài học đầu tiên hay khi bạn bắt đầu ra đời và chịu những đòn roi đầu tiên của cuộc đời quất xuống. Xin hãy mở lòng để đón nhận tôi với sự trống rỗng của tư tưởng. Nếu bạn đem một ý tưởng nào sắp sẵn trong đầu để săm soi thì tôi e bạn sẽ thấy buồn bã lắm, vì chắc nó lổn nhổn cát sạn…
Thôi tôi xin chào bạn. Nếu có khi nào đi trên đường, gặp một cô gái nào đó, có dáng vẻ ngơ ngơ, vừa thông minh lại vừa ngu ngốc thì có lẽ đó chính là tôi. Cảm ơn vì bạn đã ghé mắt đến cuốn truyện này!
Bài Học Đầu Tiên Bài Học Đầu Tiên - Trần Thị Hông Hạnh