Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 -
guyễn cười thật tươi với người khách, anh bắt tay ông ta lần nữa:
- Chào ông, và hẹn gặp lại ông.
Người khách cũng niềm nở:
- Nhất định tôi phải gặp cậu lần nữa rồi, cậu làm ăn có uy tín lắm.
- Cám ơn ông, lần sau nhất định chuyện hợp tác của chúng ta sẽ có kết quả tốt hơn lần này nhiều hơn nữa.
Tiễn chân người khách ra tới tận cầu thang xong, Nguyễn nhanh chóng trở vào phòng, công việc đang dồn đống đợi anh kia kìa.
Ngồi xuống chiếc ghế xoay nơi bàn làm việc, Nguyễn không vội nhìn vào đống giấy tờ. Anh thừ người ra suy nghĩ, nhiều ư tưởng đang kéo đến với anh khiến anh thêm bâng khuâng. Mau thật, mới đó mà đã nửa năm trôi qua!
Nguyễn chạnh nhớ lại những ngày vừa qua, những tháng ngày thật nhiều biến động. Thoạt đầu, việc Mạnh nổi điên lên khi biết chuyện hợp đồng cung cấp bao bì cho một công ty dược phẩm nước ngoài đã rơi vào tay Nguyễn đã làm cho anh phải đưa đầu ra đối phó với những hành động càn quấy của Mạnh.
Tiếp đó, chuyện Mạnh vỡ nợ và đã thế chấp hết toàn bộ số cổ phần mà ông Đạt có được như một quả bom nổ tung làm chấn động cả công ty.
Phía bên kia thật ra cũng không muốn chiếm giữ làm gì số cổ phần đó, họ chỉ muốn lấy lại tiền vốn mà tiền lời mà thôi, nhưng khả năng của cha con Mạnh thì hoàn toàn buông tay chịu thua, vì họ có tiền đâu mà chuộc lại.
Một nhân vật thứ ba lại lăm le nhảy vào công ty, cũng may là người cầm số cổ phần đó đã tạo điều kiện thật dễ dãi cho công ty Phương Nam, họ đã gia hạn cho anh thời gian để chuộc lại. Nhờ đó mà Nguyễn đã kịp thời rút hết số tiền mà anh đã tích lũy bao nhiêu năm nơi xứ người về để mua lại số cổ phần. Cuối cùng thì công ty Phương Nam đã đứng vững lại được, và toàn bộ số cổ phần đã thuộc về tay Nguyễn. Điều đó cũng có nghĩa là công ty bây giờ hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của Nguyễn. Anh đã không phụ lòng mong mỏi của cha anh, chắc hẳn giời này, nơi chốn vĩnh hằng đó, cha anh đang mỉm cười.
Ông Đạt cay đắng biết bao, ước vọng cả đời ông chưa đạt được, trong khi đó những điều ông chắt chiu bao nhiên năm chỉ trong chốt lát đã bị thằng con trai cưng đốt mất. Nhưng ông không thể nào trách ai được mà chỉ biết đấm ngực trách mình mà thôi.
- Anh Nguyễn!
My Thúy đã bước vào phòng từ bao giờ, và tiếng gọi của cô đã cắt đứt những hồi niệm của Nguyễn. Ngước nhìn lên, anh cười với cô và âu yếm hỏi:
- Gì thế em?
Ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Nguyễn, My Thúy hỏi:
- Anh không ra phi trường à?
- Để làm gì?
Nguyễn ngạc nhiên hỏi lại, My Thúy nghiêng đầu nhìn anh:
- Đừng nói với em là anh đã quên việc của ngày hôm nay nhé?
Nguyễn gật đầu thú nhận:
- Đúng là anh đã quên thật, em nhắc anh xem nào.
My Thúy nhìn Nguyễn như muốn dò xét xem điều anh vừa nói với cô là thật lòng hay chỉ là làm vui lòng cô. Nhưng cô không tìm thấy nơi anh một chú nào là giả dối. Điều đó cũng có nghĩa là đối vớ anh, Phương Diễm không còn là một người được anh quan tâm nữa rồi.
Với một tâm trạng nhẹ nhàng, My Thúy nói với Nguyễn:
- Hôm nay chị Diễm đi, bộ anh quên rồi hay sao?
Nguyễn ngớ người ra một chút, rồi anh vỗ trán một cái thật mạnh:
- Ủa, hôm nay đã là thứ năm rồi ư? Chết thật, mải làm việc quá mà anh không biết hôm nay Phương Diễm đi. Mấy giờ rồi em?
- Mới có ba giờ thôi, còn sớm lắm anh ạ. Mãi tới năm giờ chị Diễm mới bay cơ mà.
- Thì mình cũng phải ra sớm một chút chứ đợi tới sát giờ thì làm sao mà nói
chuyện được hở em? Em gọi Hoàng và Thoại vào đây cho anh dặn dò mấy việc rồi mình đi.
My Thúy ngoan ngoãn gật đầu. Ngay lúc ấy, dường như Nguyễn nhận ra mình đã sốt sắng quá mức trong việc đi tiễn Phương Diễm, có thể điều đó sẽ làm cho My Thúy hiểu lầm chăng. Nên cô vừa mới ra tới cửa, anh đã gọi cô lại:
- Thúy này...
My Thúy quay lại:
- Gì nữa hở anh?
Nguyễn ngập ngừng:
- Chuyện đi tiễn Phương Diễm đó... em đừng có hiểu lầm nha. Tội nghiệp cô ấy... phải bỏ xứ mà đi.
My Thúy cười thật ngọt:
- Em biết mà, anh không phải băn khoăn như vậy đâu. Thôi nha anh, để em gọi mấy anh đó vào cho anh kẻo trễ mất.
My Thúy đi nhanh ra ngoài, Nguyễn nhìn theo cô mà thấy lòng nhẹ nhõm. Thật lạ làm sao, anh không còn nghĩ gì đến chuyện Phương Diễm thế nào nữa, mà giờ đây, người anh quan tâm chính là My Thúy. Cũng may, cô hiểu biết nên Nguyễn đã không phải khổ sở vì cái tính ghen của phụ nữ.
Tuy thế, giờ đây trong lòng Nguyễn cũng cồn lên một cảm giác khó tả khi nghĩ đến Phương Diễm. Sau những gì Mạnh đã gây ra, cô vẫn một lòng một dạ với chồng. Nhưng khi biết được chỉ vì cung phụng cho Mỹ Hương mà Mạnh đã làm tiêu tán hết sản nghiệp của gia đình, cô cương quyết xin ly hôn. Mặc ch mọi cố gắng can ngăn của ông bà Đạt, của cha mẹ cô, Phương Diễm vẫn kiên quyết giữ vững ư định của mình. Để rồi cuốn cùng, Mạnh cũng đã hiểu ra anh không còn cách nào có được Phương Diễm trong đời mình nữa, anh đành phải kư vào đơn.
Mọi việc giải quyết xong, Mạnh bỏ nhà ra đi biệt tăm. Và Phương Diễm, vì muốn xóa bỏ hết những ngày tháng sai lầm của mình, cô đã xin đi du học ở nước ngoài. Nơi đó, cô có một người anh, chắc cũng thuận lợi cho cô trong những ngày đầu sống xa gia đình.
Khi Nguyễn cùng My Thúy ra đến phi trường thì Phương Diễm cùng gia đình đã ra đó rồi. Cô đang nhìn ngó chung quanh như muốn tìm kiếm một điều gì. Trông thấy Nguyễn, mắt Phương Diễm sáng lên. Nhưng rồi ngay tức khắc, cô cụp lại hàng mi cong xuống để che giấu đi tâm trạng của mình.
Bước nhanh lại bên Phương Diễm, Nguyễn chìa tay ra:
- Chào em, Phương Diễm.
Một câu chào hỏi bình thường nhưng chỉ mang tính cách xã giao chứ không còn thương yêu như trước kia nữa khiến Phương Diễm muốn rơi nước mắt vì đau lòng. Nhưng rồi cô đã cố gắng để kìm nén lại lòng mình. Đặt bàn tay mình vào bàn tay thân quen của Nguyễn, cô mỉm cười với anh:
- Bận thế mà anh cũng ra tiễn em cơ à?
Nguyễn dịu dàng nhìn Phương Diễm, anh đã nhận ra nỗi đau trong đôi mắt của cô. Nhưng anh còn biết làm gì cho cô nữa bây giờ? Mọi chuyện đã đi vào quá khứ mất rồi. Giờ đây trong lòng anh đối với Phương Diễm chỉ còn sự cảm thông. Chứ còn tình yêu ngày nào chỉ còn là kỷ niệm, một thoáng dư hương nào đó còn sót lại cũng chỉ đủ để ngậm ngùi mà thôi.
Nguyễn ân cần nói:
- Dù bận đến thế nào đi nữa thì anh cũng phải dành một chút thời gian cho em chứ. Anh làm sao có thể vắng mặt trong những giây phút này được!
- Cám ơn anh, Nguyễn ạ. Mai mốt đây, chắc là em sẽ nhớ mãi những giây phút này đấy.
- Anh cũng sẽ nhớ đến em Diễm ạ.
Phương Diễm nhìn sang My Thúy, câu nói của anh vừa rồi không sợ làm cho cô ấy buồn hay sao?
Bàn tay còn lại của Phương Diễm tìm đến tay My Thúy, cô cố làm ra vẻ tươi cười:
- Có Thúy làm chứng nhé, anh Nguyễn bảo là sẽ không quên được mình đó. Vậy thì khi nào hai người đám cước phải gửi thiệp báo tin cho mình biết đó.
Nguyễn cũng cười:
- Khi đó Diễm có về dự đám cưới của anh không?
Phương Diễm lắc đầu:
- Em cũng không biết nữa, nhưng nếu như không về được nhất định em cũng gửi quà mừng cho hai người.
Nguyễn chưa kịp nói gì thêm thì ngay lúc đó, tiếng loa phóng thanh đã cất lên bên tai gọi hành khách vào làm thủ tục. Mẹ Phương Diễm vội đến bên con gái:
- Người ta gọi đến chuyến bay của con kìa Diễm, con mau vào kẻo muộn.
Phương Diễm gật đầu:
- Con biết rồi mẹ à.
Nguyễn siết chặt tay Phương Diễm:
- Chúc em lên đường bình an, Diễm ạ. Và nhất là, ở môi trường mới mẻ đó em sẽ tìm được cho mình niềm vui mới.
Phương Diễm gật đầu, cô rút nhanh tay mình ra khỏi tay Nguyễn:
- Cám ơn anh, em nhất định sẽ tìm được cho mình niềm vui.
Phương Diễm quay lưng đi nhanh vào trong phòng cách ly như để che giấu mọi người nỗi buồn của mình.
Nguyễn chào cha mẹ Phương Diễm, anh đưa My Thúy ra về.
Ra đến ngoài xe, My Thúy chợt gọi:
- Anh Nguyễn!
Nguyễn quay sang nhìn My Thúy, anh âu yếm:
- Gì hở em?
My Thúy nhẹ giọng:
- Em thương chị Diễm quá anh ạ. Hồi nãy anh có thấy không, giữa mọi người đông đúc như thế nhưng không hiểu sao em thấy chị ấy rất cô đơn.
Nguyễn gật đầu, vòng tay anh đang ôm bờ vai My Thúy siết lại thêm một chút:
- Cũng đành thôi em ạ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Chỉ cầu mong sao cho cô ấy mau chóng quên đi những gì đã qua để bắt đầu lại cho mình một cuộc sống mới.
- Em cũng thấy buồn thì nói chi đến chị Diễm. Chắc là chị ấy buồn lắm anh nhỉ?
- Đương nhiên là phải buồn rồi, chuyện đó làm thay đổi cả cuộc đời cô ấy mà.
Giọng Nguyễn có một chút bâng khuân. Nhưng My Thúy không lấy đó làm buồn, bởi vì cô hiểu, anh cũng là một con người. Trái tim anh cũng có cảm xúc chứ đâu phải gỗ đá.
Thấy My Thúy chợt im lặng, Nguyễn biết là cô cũng đang cùng một tâm trạng như mình. Không muốn cô buồn, anh đổi giọng vui vẻ:
- Thôi nào, mai mốt đây Phương Diễm lại dẫn về đây một anh Việt Kiều bây giờ, khi đó thì tha hồ mà vui. Bỏ chuyện ấy đi em, nói chuyện tụi mình đây nè.
My Thúy ngúng nguẩy:
- Tụi mình thì có chuyện gì để nói đâu?
Nguyễn trợn mắt nhìn người yêu:
- Sao lại không? Anh đang muốn biết bao giờ thì em chính thức cho anh ra mắt ba mẹ?
My Thúy ngượng ngùng:
- Từ từ đi anh.
Nguyễn lắc đầu:
- Từ từ cái gì nữa, ngày giỗ ba anh sắp tới rồi. Mình làm đám cưới được rồi chứ còn gì nữa - Anh chợt thấp giọng - Em không biết chứ, anh cứ về thui thủi một mình bao nhiêu năm rồi, những lúc đó nỗi cô đơn cứ vây bủa lấy anh đến rợn người. Bây giờ thì anh thèm một mái ấm hết sức. Anh thèm mỗi buổi chiều đi làm về, bên anh có một ngườ vợ cùng chia sẻ với anh những vất vả lo toan của công việc, cùng anh hưởng không khí ấm cúng của gia đình. Và mai mốt đây, những đứa con sẽ làm cho anh tràn đầy hạnh phúc.
Cái viễn ảnh tương lai Nguyễn vừa vẽ ra cũng làm cho My Thúy xúc động. Cô biết là anh yêu mình biết bao. Và cô cũng thế, tình yêu dành cho anh đã chẳng chiếm trọn tim óc cô rồi hay sao.
Không nghe My Thúy nói gì, Nguyễn lại tiếp. Giọng anh nồng nàn:
- Chúng mình cưới nhau nhé Thúy. Anh thèm biết bao lúc nào cũng có em bên mình, có nụ cười xinh của em, có giọng nói ngọt ngào của em. Khi đó, anh nghĩ mình sẽ chẳng còn ước ao điều gì nữa đâu em ạ! Anh yêu em, Thúy ạ. Và anh tin rằng tình yêu này của chúng ta sẽ mãi nồng nàn cho đến hết cuộc đời.
My Thúy không trả lời, nhưng cô ngả đầu vào ngực Nguyễn, ngước mắt lên nhìn anh với vẻ tin cậy.
Hiểu thái độ của cô như một lời đồng ư, Nguyễn cũng soi mắt mình trong đôi mắt nhung huyền của cô để thấy mình hạnh phúc biết bao. Dường như chung quanh anh không còn tồn tại một ai. Để chỉ còn lại hai người với tình yêu đầy ắp trong tim. Để Nguyễn từ từ cúi xuống, và nụ hôn yêu đã phủ kín hạnh phúc lên hai người...
Bài Ca Tình Yêu Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim