There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
ẩy gọng kính lên cao thêm một chút, ông Đạt đưa mắt nhìn quanh phòng họp một cái. Rồi với vẻ thật quan trọng, ông nói:
-Bây giờ theo ư tôi, chúng ta cũng cần phải kiểm lại thành quả chúng ta đã đạt được trong sáu tháng đầu năm, nhất là trong hai tháng qua, khi phân xưởng hai cùng được đưa vào hoạt động đồng bộ với phân xưởng một, từ đó chúng ta mới đánh giá được hiệu quả của công việc. Qúi vị nghĩ sao?
Mọi người cùng im lặng, ai nấy cùng ngỡ ngàng trước ư kiến ông Đạt vừa nêu, vì từ trước tới nay có bao giờ xảy ra sự việc như thế này đâu! Hồi ông Đạt còn sống, chỉ đánh giá công tác trong cuộc họp của những người lãnh đạo cao nhất trong công ty, sau đó thì nhắc nhở những người còn yếu kém. Thế mà hôm nay, ông Đạt lại đưa vấn đề ra bàn bạc trước tất cả nhân viên như thế này, phải chăng là có một sự thay đổi nào đó?
Ông Nam đưa mắt nhìn Nguyễn, ánh mắt ông như muốn nói với anh một điều gì đó. Nguyễn cũng chớp nhẹ mắt ra hiệu với ông là anh đã hiểu ư của ông. Nhưng cả hai vẫn im lặng đợi diễn biến tiếp theo của buổi họp.
Đối với Nguyễn, đâu là phiên họp mở rộng với qui mô toàn thể nhân viên đứng đầu các phòng ban đầu tiên mà anh tham dự. Một phiên họp mà theo như những gì anh tìm hiểu rất hiếm khi được triệu tập. Vì thế khi bước chân vào phòng (pg 163-164)
họp, nhìn thấy cha con ông Đạt đã ngồi trước trong đó với vẻ tự mãn và đắc chí, anh đã lờ mờ nhận thấy có một điều gì đó không bình thường.
Nhận thấy mọi người cùng tỏ một thái độ thụ đông, nhưng ông Đạt không lấy đó làm phiền. Mà ngược lại, ông còn coi đó là một điều thuận lợi cho ông, vì như thế sẽ không có ai lên tiến ngăn cản hay phản đối những điều ông sắp nêu ra ở đây.
Hắng giọng một tiếng, ông Đạt lại tiếp tục nói với đôi mắt luôn đảo quanh phòng:
-Nếu không có ai có ư kiến gì thì tôi xin nêu ra kết quả mà công ty của chúng ta đã đạt được. Trong thời gian vừa qua, hoạt động mang lại lợi nhuận cho chúng ta chủ yếu là ở phân xưởng một. Những hợp đồng lớn và lãi nhiều đã được anh em ở đâ là rất tốt. Tôi có một ư kiến là khi nào khen thưởng, chúng ta sẽ thưởng thêm một khoản nữa cho anh em trong phân xưởng này, quí vị nghĩ sao?
Câu hỏi của ông Đạt lại vang lên, nhưng lần này không rơi vào im lặng như lúc nãy nữa mà trong phòng họp giờ đâh đã vang lên những tiếng xì xào. Có người hớn hở, vui mừng nói cười với nhau. Nhưng cũng có những người mang nét mặt đăm chiêu, không hiểu trong đầu họ đang nghĩ gì?
Lân` này thì ông Nam không thể im lặng được nữa rồi. Với cương vị phó giám đốc, ông cũng phải có ư kiến chứ không được để mặc cho ông Đạt xử lư mọi việc.
Vì vậy, với giọng xởi lởi, ông Nam góp ư:
-Ông Giám đốc nói đúng đó! Nhưng~ ai có công thì phải được thưởng thêm là lẽ đương nhiên rồi. Tôi cũng hy vọng mọi người trong công ty cùng nỗ lực thì chẳng mấy chốc, mọi người chúng ta cùng khá giả đấy.
Ông Nam vừa dứt lời thì ông Đạt lại nói tiếp, dường như ông không muốn cho một ai xen ư kiến vào: (pg 164-165)
-Còn về phân xưởng hai thì chúng ta ở đây ai cũng biết, tất cả maư móc ở đó điều là máy mới. Lẽ ra thì thành quả sẽ rất cao. Nhưng không hiểu sao qua hai tháng vừa qua, phân xưởng đã được đưa vào hoạt động, nhưng chưa hề đạt được một kết quả nào đáng nói, nếu như không nói là hiện giờ còn đang ở trong giai đoạn thua lỗ. Những hợp đồng kư được đều không có giá trị lớn, và hàng hóa sản xuất ra thì hông đạt yêu cầu, phải đem bán lỗ. Đã vậy, phân xưởng hai còn tuyển thêm nhân viên mới nữa, thế thì lấy đâu mà bù đắp vào chỗ đó. Chẳng những cứ bắt anh em bên phân xưởng một gánh chịu mãi hay sao?
Nói xong, ông Đạt đưa mắt nhìn xung quanh thêm một vòng nữa. Ông hài lòng khi thấy một số người gật gù ra vẻ đông tình với ông. Như thế thì ư đồ của ông đã sắp sữa thành công rồi. Rồi đây Nguyễn sẽ phải rút lui khi không chịu được sự đả kích của nhân viên. Khi đó thì cha con ông sẽ tóm thâu tất cả quyền hành, công ty sẽ thuộc về cha con ông.
Nghĩ tới đó, ông Đạt vui sướng quá, ông thấy trong lòng rộn rã niềm vui. Ông đang định đứng lên để đưa ra đòn tiếp theo của mình khi thấy mọi người có vẻ xao động. Ông muốn ap'' đảo hết mọi ư kiến trái ngược trước khi họ nói lên ư nghĩ của mình, biết đâu khi đó ư đồ của ông sẽ gặp trở ngại thì sao.
Nhưng ông Đạt chưa kịp đứng lên thì ông Nam đã giơ tay xin phát biểu. Hừ! Ông ta thì làm được cái gì? Ông Đạt nghĩ thầm trong lòng như thế, vì từ trước tới nay, ông Nam chỉ là một cái bóng trong công ty. Sở dĩ ông ta có một chức vụ là vì ông ta có một số cổ phần, chứ còn ông ta mà làm được gì.
Phóng cho ông Nam ánh mắt coi thường, ông Đạt ra hiệu cho ông Nam cứ nói. Bằng thái độ chậm rãi cố hữu, ông Nam từ tốn nói:
-Ư kiến của anh Đạt đưa ra tôi thấy cũng xác đáng - Mới nghe tới đây, ông Đạt (pg 166-167)
mỉm cười gật gù. Té ra lão ta cũng biết điều đấy chứ! - Nhưng ông Đạt đắc thắng chưa lâu thì ông Nam đã nói tiếp:
-Nhưng chúng ta cũng phải xét thêm những yếu tố khác nữa. Bởi vì nguyên nhân thất bại của phân xưởng hai có một phần không phải do những người làm việc ở đó gây ra.
Ông Nam dừng lại, trong phòng đã có những tiếng lao xao nổi lên. Ông Đạt đã cảm thấy bực mình. Ông ta gằn giọng hỏi:
-Anh nói như vậy nghĩa là sao?
Ông Nam vẫn bình tĩnh, dường như ông không hề bất ngờ với vấn đề này. Ông vẫn chậm rãi:
-Tôi có lư do để nói điều đó. Thông thường một cơ sở mới thì thường phải chịu lỗ lã trong thời gian đầu, thời gian này tùy thuộc vào khả năng của người lãnh đạo. Công ty chúng ta cũng không thể ra ngoài quy luật đó được. Đó là tôi nói tới những người làm ăn quen thuộc, chứ không phải như đối với cậu Nguyễn mới về đây, còn bỡ ngở rất nhiều. Ngoài ra, trong phân xưởng hai này có một số yếu tố khác. Chẳng hạn là đúng như lời ông Giám Đốc vừa nói, phân xưởng hai toàn là máy móc mới, nhưng ở đây khi chúng ta chưa làm quen với các chiếc máy này thì không hiểu sao, người đã nhập máy về lại không trao lại cho anh em những cuốn cathaloge. Chính vì vậy mà sản phẩm làm ra không đạt yêu cầu và không kư được những hợp đồng lớn. Còn chuyện ông Đạt vừa nói là tuyển thêm người mới thì hoàn toàn không có mà chỉ có việc mời cậu Thoại, trước đây là kỹ sư của nhà máy đến để sữa chữa lại những chiếc máy bị trục trặc mà không có cathaloge, thế thôi. Chuyện này thì đâu có phạm luật, vì chúng ta vẫn thường đưa máy ra ngoài để sửa chữa một khi anh em trong công ty không đủ khả năng mà. Và hiện nay thì hoạt động của phân xưởng đã tạm ổn định, các anh em bên đó đang kiếm hợp đồng để sản xuất.
Nói xong một hơi thật dài, ông Nam ngồi xuống (pg 168-169)
rút khăn ra lau mồ hôi. Ông có vẻ bức xúc trước những vấn đề mình vừa nêu ra.
Mọi người trong phòng đã nhao nhao lên, mỗi người mỗi ư. Nhưng hình như hầu hết mọi người đều đồng tình với ư kiến của ông Nam vừa nói, vì trong công ty, không ai là không biết Nguyễn là con trai ông Thiện. Mà cảm tình của mỗi người trong số họ dành cho người sáng lấp công ty đã quá cố thì vẫn đầy ắp như ngày nào ông còn sống và làm việc cùng họ. Vì thế những lời xầm xì của họ đều cùng tán thành những điều ông Nam vừa nói, và họ đều nhìn ông Đạt với ánh mắt có vẻ như chê trách.
Thấy tình hình nghiêng về phiá bất lợi cho ư đồ của mình, ông Đạt định lên tiếng bác bỏ ư kiến của ông Nam thì một người khá lớn tuổi làm tại phân xưởng một đã đứng lên. Ông ta dõng dạc nói:
-Tôi xin có ư kiến, chúng tôi đồng ư với ư kiến của phó giám đốc, và chúng tôi cũng muốn chia xẻ với anh em ở phân xưởng hai cho đến khi nào họ thành công chứ không muốn bỏ họ đâu.
Nói xong, ông ta ung dung ngồi xuống. Mạnh tức quá vì đã có nhiều người lao xao tán thành ư kiến của ông ta làm cho ư đồ của cha con anh bị cản trở, anh ta lừ lừ nhìn người vừa nói, gằn giọng:
-Ông nói đến chúng tôi. Vậy chúng tôi đây là những ai, hay chỉ là cá nhân ông thôi.
Ngay lập tức, những người trong phòng nhốn nháo lên:
-Tôi nữa.
-Tôi cũng thế.
-Tôi cũng tán thành.
Mạnh nhìn mọi người tức tối, nhưng ông Đạt đã đưa mắt ra hiệu cho anh, rồi ông khôn kheó nói:
-Các anh nói vậy thì chúng tôi nhẹ lòng rồi. Chỉ sợ không đưa vấn đề ra nói với mọi người, quí vị lại cho rằng chúng tôi bao che cho phân xưởng hai. Nay quí vị đã một lòng như vậy, chúng tôi rất vui. Nguyễn à, cháu phải cố gắng để không phụ lòng tin của mọi người nhé.
Căn phòng vắng lặng hẳn đi sau câu nói của ông Đạt. Hình như mọi người đều cảm thấy thỏa mản, họ không biết rằng đằng sau nụ cười, trong lòng ông Đạt đang tức muốn điên lên.
Nhưng không phải tất cả mọi người trong phòng đều cùng một ý nghĩ như nhau, vì ít nhất có hai người đã phần nào nhận ra được ý đồ của cha con ông Đạt. Thế nhưng họ không vội nói ra, mà họ phải tìm rõ nguyên nhân. Và từ đó, phải có cách để đối phó. Còn bây giờ, tạm thời họ cứ lặng im như người không biết gì đã, như thế họ mới có thể yên ổn mà tìm phương cách được.
Mọi người đã lục đục rời khỏi phòng họp, Nguyễn cũng đứng lên. Trước sau, anh chỉ lắng nghe chứ không nói một câu nào.
Khi Nguyễn đi ngang qua chổ ông Đạt, ông ta níu anh lại:
- Nguyễn này!
Nguyễn dừng lại, anh nhìn ông chú của mình với nét mặt kín như bưng khiến cho mặc dù ông ta đang cố tìm kiếm trên gương mặt anh cũng không sao tìm được một chút gì gọi là tức giận hay bất mãn.
Nguyễn nhẹ nhàng hỏi:
- Chú hỏi cháu điều gì ạ?
Đập tay vào chiếc ghế sát bên mình, ông Đạt ra vẻ thân tình:
- Cháu ngồi xuống đây đi, chú có chuyện muốn nói với cháu.
Nguyễn lẳng lặng ngồi xuống đúng chiếc ghế ông Đạt đã chỉ. Anh ngồi im chờ đợi. Ông Đạt thấp giọng:
-Nguyễn này, cháu đừng hiểu lầm chú nhé!
Nguyễn làm ra vẻ không hiểu.
- Cháu đâu có hiểu lầm chú đâu ạ?
- Vậy cháu nghĩ như thế nào về vấn đề chú đưa ra lúc nãy?
Nguyễn nhẹ lắc đầu:
- Cháu không nghĩ gì cả, vì nếu có ý kiến thì lúc nãy cháu đã nói rồi.
- Cháu phải có ý kiến của mình chứ, không thể để chú tự ý quyết định được. Khi nãy trong cuộc hợp, chú không muốn hỏi cháu vì ngại nhiều người dòm ngó quan hệ chú cháu ta, sợ họ cho rằng chú thiên vị cháu. Nhưng bây giờ chỉ có hai chú cháu mình, chú mong là cháu nói lên ý nghĩ của cháu với chú để chú hiểu cháu hơn, khi đó chú cháu mình sẽ dể dàng làm việc hơn.
Nguyễn kín đáo nhìn ông Đạt với vẻ chăm chú, anh ngờ ngợ thấy ông Đạt có một ấn tượng gì đó mà trong lúc nhất thời, anh chưa thể nào nhận ra được. Trí Nguyễn làm việt thật nhanh, và trong một tích tắc, anh quyết định không nói thật. Anh tìm cách nói khác đi những gì mình đang nghĩ:
- Cháu không nghĩ gì đâu chú à, đó là sự thật đấy - ngần ngừ một phút, rồi anh nói tiếp - Thật ra, cháu không có ý định ở lại đây làm việc, vì ở bên kia cháu có công việc rất tốt mà thu nhập thì lại khá cao. Chỉ vì cháu nghe nói là phân xưởng nay là do ba cháu quyết định thành lập, mà ý định của ba
cháu thì lúc nào củng muốn cháu về làm việc trong công ty nên cháu mới ở lại thôi. Nhưng cháu thấy công việc này không có gì là hứng thú đối với cháu nên cháu củng chỉ muốn thử sức một thời gian thôi, rồi sau đó củng sẽ nhờ chú trông coi hộ, cháu lại qua bên kia. Nhưng nếu cháu rút lui bây giờ thì có vẻ hèn nhát quá nên phải để một thời gian nửa.
Mắt ông Đạt lấp lánh một ánh vui mừng, Nguyễn tinh ý nhận ra điều đó. Nhưng anh vẩn tỏ ra bình thản làm như không biết.
Ông Đạt xởi lởi:
- Cháu nghĩ vậy củng tốt, nhưng theo ý chú thì cháu nên ở lại đây làm việc dầu sao thì đây củng là tài sản của cha cháu để lại cho cháu mà.
Nguyễn lắc đầu:
- Cháu củng không quan tâm đến đâu. Chú là em của ba cháu, lại thêm một điều là bao nhiêu năm nay chú củng đã vất vả nhiều với công ty rồi. Chú thay ba cháu trông coi củng là điều hợp lý thôi. Cháu còn có công việc ở bên ấy, không cần phả ở bên này.
Lần này thì ông Đạt đã thực sự bị Nguyễn thuyết phục. Ông cười tười rối:
-Vậy thì cháu cứ yên tâm, khi nào cháu không còn ở đây nửa thì chú sẽ cố hết sức mà lo lắng để công ty ngày một tốt hơn.
Nguyễn đứng lên:
- Cháu đi về phòng đây, chú củng về nghĩ sớm đi. guyễn rời khỏi phòng rồi, ông Đạt vẩN còn ngồi yên tại chổ. Ông cảm thấy vui mừng quá vì như lời Nguyễn nói thì trước sau gì, cái công ty to lớn này củng sẽ thuộc về ông. Như vậy thì ông củng chẳng cần phải lo lắng nua+~ rồi.
- Ba làm gì mà ngồi cười một mình vậy?
Tiếng Mạnh vang lên bên tai đa+a ông Đạt trở về với thực tại. Kéo tay con trai, ông hồ hởi:
- Ngồi đây ba nói cho mà nghe.
- Chuyện gì mà trông ba có vẻ vui như vậy?
Ông Đạt cười:
- Là vầy, ba vừa nói chuyện với thằng Nguyễn...
Ông Đạt thuật lại cho Mạnh nghe những lời Nguyễn nói với ông. Mạnh nhíu mày nghi ngờ:
- Có khi nào anh ta nói với ba như vậy mà sự thật không phải như vậy?
Ông Đạt nhìn lại Mạnh:
- Con nói như vậy là có ý gì?
- Có nghĩa là anh ta chỉ muốn gạt ba thôi chứ thật ra thì anh ta sẽ không trở về bên đó.
Ông Đạt cau mày suy nghĩ. Củng có thể như thế lắm chứ!... Nhưng củng không lý nào, trông Nguyễn củng không có vẻ gì là dối trá. Anh vẩn là người thẳng thắng xưa nay cơ mà! ông chậm chạp nói:
- Ba không nghĩ thằng Nguyễn lại gạt ba đâu, trông nó thành thật lắm.
Mạnh gật đầu:
- Con đồng ý với ba điểm này. Nhưng mà ba nghĩ đi, chuyện gì củng vậy, co đề phòng trước vẩn hơn chứ ba.
- Được rồi, thì ba nói vậy nhưng mình củng phải để ý chứ.
Hai cha con nhìn nhau, giờ này trong đầu họ có cùng chung một ý nghĩ và cùng chung quyết tâm đạt cho được mục đích của mình. Bất giác Mạnh nắm chặt tay cha mình đang để trên bàn như để cùng chung một lời hứa hẹn.
Trở về văn phòng của mình, Nguyễn ngồi thừ ra nơi bàn. Anh không ngờ cha con ông Đạt lại thâm độc như thế. Rõ ràng là cha con ông ta muốn loại anh đây mà. Giờ thì N mới hiểu rõ những việc làm của cha con ông Đạt, họ đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của họ Vì tiền mà họ có thể hại bất kỳ ai, ngay cả anh là cháu ruột mà ông ta củng
chẳng dung tha.
Hiểu rỏ được dã tâm của cha con ông Đạt, N càng có quyết tâm hơn. Anh sẽ không đầu hàng, dù anh biết cuộc chiên Nhưng đối với những gì anh đã trải qua trong hơn mười năm nay thì Nguyễn thấy mình có nhiều nghị lực để đạt được mục đích của mình.
Có tiếng gỏ cửa làm gián đoạn nhửng ý nghĩ của Nguyển, anh lên tiếng:
- Mời vào!
Cánh cửa được mở ra, và ông Nam bước vào. Theo sau ông là một người con gái mà Nguyển nhận thấy quen quen, nhưng anh không thể nhớ ra là mình đã gặp cô gái này o(? đâu.
Ông Nam cười với Nguyển sau khi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt anh:
- Chú tặng cho cháu một cô thư ký để cô ấy giúp cháu nhửng việc giấy tờ.
Nguyển gật đầu:
- Cám ơn chú, thật là may khi có người giúp cháu việc này. Nhiều khi củng bận rộn lắm - Quay sang cô gái, Nguyển mời - Cô ngồi đi!
Ông Nam giới thiệu:
- Cậu Nguyển thì chắc hẳn là cháu biết rồi, còn đây là My Thúy, cô thư ký của bác.
Nguyển thân mật nói với My Thúy:
- Có cô Thúy chắc là công việc của tôi đỡ nhiều lắm, cám ơn cô trước nhé.
Ông Nam quay sang nói với My Thúy:
- Cháu ra coi sắp xếp công việc gìum cho cậu Nguyển, bác muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.
Hiểu là ông Nam muốn nói chuyện riêng với mình, Nguyển củng nói:
-Tôi đang nhập một số dử liệu vào máy, cô ra coi vào tiếp gìum tôi đi.
Đợi cho My Thúy ra ngoài xong, ông Nam hởi Nguyển ngay:
- Cháu nghĩ như thế nào về cuộc họp hôm nay?
Nguyển gật đầu:
- Đúng như cháu nghĩ, và nhờ buổi hợp hôm nay thì điều thắc mắc của chú cháu mình đã có giải đáp.
Ông Nam củng gật gù:
- Từ hôm nào đến nay, chú vẩn không hiểu tại sao ông Đạt cứ khăng khăng giao phân xưởng này cho cháu khi chú thì đề nghị để cháu làm việc ở phân xưởng củ. Thì ra là ông ta đã có ý đồ rồi. Chú lại còn ngây thơ khi nghĩ rằng ông ta có lòng tốt khi giao cho cháu phân xưởng này, mãi đến khi có chuyện mấy cuốn cathaloge, chú mới hiểu dã tâm chủa cha con ông ấy đó chứ.
- Lúc đầu cháu củng không nghĩ đến điều đó, nhưng bây giờ thì cháu hiểu là chú cháu muốn loại trừ cháu chỉ vì cha con chú Đạt muốn độc chiếm công ty. Nhưng mà cháu không để cho họ thực hiện được điều đó đâu?
Ông Nam nhìn Nguyển bằng ánh mắt nể phục, ông củng tán đồng:
- Chú ủng hộ cháu! Nếu cần gì cháu cứ nói với chú, chú sẽ hết lòng.
Nguyển cảm động nhìn ông Nam, người không có một chút huyết thống gì với anh mà lại hết lòng với anh như thế, trong khi chú cháu mà ông Đạt lại nở hại nhau!
Nắm tay ông Nam, Nguyển trầm giọng:
- Cám ơn chú, cháu hứa sẽ không phụ lòng chú đâu.
Ông Nam đứng lên:
- Thôi chú về đây! À, hôm nào cháu về nhà chú ăm cơm nhé, thím cứ nhắc cháu hoài đó.
Nguyển củng đứng lên, anh bước theo ông Nam ra cửa:
- Dạ, chú cho cháu gởi lời chào thím. Khi nào rảnh rổi cháu sẽ tới thăm thím.
Nguyển quay trở vào, đi nghang qua bàn My Thúy, anh dừng chân lại:
- Cô Thúy không nghĩ trưa à?
Đang cặm cụi với màn hình, nghe tiếng Nguyển hỏi, My Thúy nhìn lên với vẻ ngạc nhiên:
- Chưa tới giờ nghỉ mà?
Nguyển củng nhìn lên đồng hồ, anh gật đầu:
- Tôi quên!
Ngồi xuống chiếc ghế trước mặt My Thúy, Nguyển hỏi với vẻ thân mật:
- Tôi trông cô Thúy có vẻ quen quen, không biết tôi đã gặp cô ở đâu rồi nhỉ?
Nhìn Nguyển một thoáng rồi My Thúy cười nhẹ:
- Tôi và ông đã gặp nhau một lần tại đây, thưa ông!
Nguyển nhíu mày suy nghĩ:
- Tôi vẩn không nhớ ra được!
My Thúy nhắc khéo:
- Hôm đó ông tới đây, ông đã đụng vào tôi ở trứơc cửa phòng giám đốc đó, thưa ông.
Nguyển à lên một tiếng
- Té ra cô gái đó là cô à? Củng tại hôm nay trông cô khác quá, tôi không nhận ra.
My Thúy có vẻ ngạc nhiên:
- Tôi thấy mình củng đâu có gì khác với hôm đó đâu ạ!
Nguyển tủm tỉm cười:
- Khác chứ, khác nhiều mà cô không biết đấy thôi.
My Thúy vẩn nhìn Nguyển với vẻ ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì thêm mà đứng lên:
- Thôi cô làm việc đi, tôi ra ngoài một chút. Nếu có ai cần hỏi gì tôi thì cô cứ trả lời giùm tôi là đầu giờ chiều tôi sẽ có mặt nhé.
My Thúy vâng da, rồi nhìn theo dáng Nguyểnđang nhanh nhẹn bước ra ngoài, cô thấy một chút bâng khuâng len nhẹ vào hồn. Làm trong công ty này củng khá lâu, với đôi điều nghe được, cô không còn lạ gì với cha con ông Đạt gây ra cho Nguyển. Củng như một số người khác, My Thúy củng thấy bất mãn trước việc làm của cha con họ. Nhưng vốn chỉ là một nhân viên văn phòng
bình thường, cô biết mình chẳng thể làm được gì để giúp Nguyển đòi lại sự công bằng. Có khôn ngoan thì cô phải biết im lặng, vờ như không bết gì hết thì mới mong yên ổn được.
Ra tới ngoài đường Nguyển ngại ngần nhìn ánh nắng chói chang đang tỏa xuống mặt đường nóng bỏng. Nhưng cứ nghĩ tới việc ngồi tại văn phòng lúc này, Nguyễn lại càng nản hơn. Anh thấy, thà chạy long rong ngoài nắng còn hơn là ngồi đó mà suy nghĩ tới chuyện không đáng nghĩ.
Thế nhưng, dù nghĩ như thế nhưng Nguyễn củng không thể bắt mình đừng nghĩ tới chuyện hồi sáng được. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy chán nản cho thế thái nhân tình. Ngày nào ông Đạt là một nông dân nghèo xơ nghèo xác, bỏ ruộng đồng mang theo vợ con đi lên thành phố với hai bàn tay trắng, được cha anh cưu mang giúp đỡ. Nếu không có cha anh với tấm lòng bao dung thì làm sao cha con ông ấy có được ngày hôm nay. Thế mà giờ đây, cả cha và con họ cùng có chung một ý đồ là tìm mọi cách tước đoạt hết mọi thứ trong tay anh, chiếm hết nhửng gì mà cha anh đã một đời tạo dựng.
Nếu như anh không về? Một câu hỏi bật lên trong trí Nguyển. Chắc hẳn là cha con ta sẽ vui mừng lắm. Và như thế thì cha anh sẽ không thể yên lòng mà nhắm mắt được.
Bất giác, Nguyển bật lên tiếng cười ngắn, anh đã hiểu rỏ dã tâm của họ thì anh biết mình phải làm gì rồi. Và Nguyển đã cócho mình một quyết tâm, phải thắng họ chứ không được để thua.
Với nhửng ý nghĩ lan man như thế, Nguyển cứ thong thả cho xe chạy đều trong ánh nắng ban trưa mà không nghĩ gì đến tiết trời oi bức thật khó chi,u. Đi ngang qua một shop hoa tươi, nhìn lướt qua nhửng bông hoa thắm, anh chợt tự hỏi mình một điều. Đã bao lâu mình không tặng hoa cho một phụ nử rồi nhỉ? Có lẻ trong nhửng tháng ngày mịt mù xa xưa, Nguyển đã từng làm điều đó. Nhưng rồi khi anh tự mình chui vào cái kén bọc kín mít đó, Nguyển đã quên mất việt đó mất rồi.
Nguyển cho xe quay lại, anh đã đi quá shop hoa tươi một khoảng khá xa, nhưng điều đó nào có hề gì? Chỉ cần mình muốn thì điều gì lại làm không được?
Đứng trước nhửng cành hoa tươi, NguyểN chợt nhớ đến nhửng bông hoa ngày đó. Anh vẩn còn nhớ đến ý thích của Phương Diểm, và anh chỉ cô bán hàng gói cho mình nhửng đóa cẩm chướng còn kín nụ.
Lại cho xe rong rủi trên đường, nhưng giờ đây trong lòng Nguyển đã có một niềm vui. Tưởng tượng ra ánh mắt vui thích của Phương Diểm khi nhìn thấy nhửng bông hoa này, Nguyển phóng xe nhanh hơn. Anh muốn trông thấy co thật nhanh.
Gần đến cổng nhà Phương Diễm, Nguyễn chợt chạy xe chậm lại khi nhìn thấy chiếc xe hơi quen quen đang đậu trước cổng. Chiếc xe chẳng lạ gì đối với Nguyển vì ngày nào anh củng trông thấy nó trong công ty. Và Nguyển dừng hẳn xe lại, anh đứng nép vào một chổ khuất khi đã nhận rõ được chiếc xe trước mặt.
Trong lòng Nguyển, một thắc mắc hiện lên. Không hiểu Mạnh hay ông Đạt đến đây nhỉ? Và họ đến để làm gì? Ông Đạt quen với cha Diểm hay là chính Mạnh đang quen biết với cô?
Điều thắc mắc của Nguyển đã có câu trả lời sau đó không lâu. Vì anh đã nhìn thấy Mạnh từ trong nhà bước ra. Nhưng anh ta không chỉ đi một mình, mà bên cạnh anh ta còn có Phương Diễm. Và vòng tay Mạnh đang âu yếm quàng qua lưng cô dìu nhẹ từng bước chân đi.
Mạnh đã đưa Phương Diễm lên xe, và chiếc xe đã chạy khuất rồi mà Nguyển vẩn còn đứng chết lặng nơi đó. Mạnh quen với Phương Diễm từ khi nào nhỉ? Và tại sao anh ta lại có vẻ thân mật với Phương Diễm như vậy?
Một ý nghĩ chợt đến với Nguyển làm anh giật mình. Có lẽ nào người đang chuẩn bị làm đám cưới với Phương Diễm lại chính là Mạnh? Nguyển sực nhớ ông Đạt đã có lần nói với anh về chuyện Mạnh sắp cưới vợ, và nếu như Nguyển, và nếu không lầm thì Mạnh củng đã có lần vui mừng khoe với anh về điều đó.Mồ hôi đổ ra ướt hết lưng áo và ướt đầy trên mặt mà Nguyển củng không buồn rút khăn lau. Hình ảnh vừa chứng kiến và nhửng gì anh vừa nghĩ ra làm Nguyển choáng váng. Anh đứng ma?
i dưới ánh nắng mà không thấy gì trong ánh sáng chói lòa của buổi trưa hè ngoài nổi phân vân đè nặng trong lòng anh.
Mãi một lúc sau, Nguyển mới phóng xe đi, Anh trở về công ty trong nổi buồn ngập đầy trong lòng. Dựng xe xong, Nguyển lơ ngơ nhìn lại. Anh ngở ngàng khi nhìn thấy bó hoa còn nằm yên trong giỏ. Anh chậm chạp cầm lên, ngắm ngía. Nhửng bông hoa thật đẹp, nhưng anh biết làm gì với nó bây giời.
Nguyển vừa định quăng bó hoa vào chiếc sọt rác gần đó thì anh nhìn thấy My Thúy đang dắt xe ra tới, nhưng mắt cô lơ đãng nhìn đi chổ khác chứ không thấy anh. Đến sát bên Nguyển, My Thúy giật mình khi bóng Nguyển đứng choán mất lối ra của cô. My Thúy chưa kịp chào Nguyển thì với một hành động vô thức, anh trao bó hoa cho My Thúy:
- Tặng cô nè.
My Thúy ngỡ ngàng nhìn Nguyển, cô đứng ngẩn người ra mà hai tay cứ bám chặt vào ghi đông xe chứ không dám đưa tay ra đở lấy bó hoa. Đợi mải mà không thấy My Thúy cầm lấy, Nguyển chợt gắt lên:
- Cầm lấy!
My Thúy giật mình, cô máy móc chìa tay ra cầm lấy bó hoa mà không biết mình đang làm gì. Mãi khi Nguyển trao cho cô bó hoa xong và bỏ đi khuất rồi, My Thúy mới sực nhớ lại. Nhìn bó hoa đang cầm trên tay mà cô củng không biết dùng để làm gì. Cô thừa biết là Nguyển mua bó hoa này không phải là để tặng cô.
Bài Ca Tình Yêu Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim