Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
nh Nguyễn ơi!
Đang cắm cúi với bản chiết tính mà Hoàng vừa trao cho anh ban sáng, Nguyễn nghe tiếng gọi tên mình nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ lên tiếng:
- Gì đó?
Anh công nhân vừa gọi Nguyễn rụt rè nói tiếp:
- Máy mài có vấn đề rồi anh ạ.
Vừa nghe tới đó, Nguyễn ngẩng phắt đầu lên, anh hỏi ngay:
- Lại sao nữa rồi?
Anh chàng công nhân lắc đầu:
- Em cũng không biết, chỉ thấy đang chạy cái nó ngưng lại, vậy thôi.
Miễn cưỡng rời khỏi công việc đang làm dở dang, Nguyễn đứng lên:
- Để tôi xuống coi.
Khi Nguyễn xuống đến phân xưởng thì thấy một vài người đang xúm quanh chiếc máy, trong đó có Hoàng. Thấy anh, một người reo lên:
- Quản đốc xuống kìa.
Mấy người bên cỗ máy tự động dạt ra nhường chỗ cho Nguyễn bước vào, nhưng anh đã lắc đầu:
- Các anh cứ đứng đi, tôi có biết gì về máy móc đâu mà xem.
Hoàng đang đứng ngay đó, anh ta nói luôn:
- Tụi em cũng chịu thua luôn rồi anh ạ. Tại cái máy này mới quá, tụi em chưa quen.
Nguyễn hỏi lại:
- Cậu là kỹ sư mà cũng chịu thua nó thì lấy ai mà sửa chữa bây giờ? Thế cathaloge đâu?
Hoàng lắc đầu:
- Tụi em lên phòng kỹ thuật mượn nhưng ở trên đó nói là không có.
Nguyễn nhíu mày:
- Sao lạ thế? Máy mới nhập nguyên chiếc về thì phải có cathaloge chứ? Thế hồi đó ai là người nhận những chiếc máy này?
Lại cũng là Hoàng lắc đầu:
- Tụi em chỉ là công nhân đa6u có biết được chuyện đó.
Suy nghĩ một chút rồi Nguyễn gật đầu:
- Được rồi, để tôi tìm hiểu xem sao.
Nói xong, Nguyễn quay lưng sải bước thật nhanh. Anh đi thẳng lên phòng ông Nam, gõ cửa. Trong phòng vọng ra tiếng của ông Nam:
- Mời vào!
Nguyễn đẩy cửa bước vào. Ông Nam hỏi ngay khi vừa trông thấy Nguyễn chứ không để anh kịp lên tiếng:
- Cháu đến tìm chú về việc cái máy mài phải không?
- Vâng ạ!
Nguyễn gật đầu, ông Nam lại tiếp:
- Cháu ngồi xuống đây đã.
Ngồi xuống trước mắt ông Nam, Nguyễn nói ngay:
- Cháu muốn nhờ chú tìm cho cháu cathaloge của máy mài đó để tụi cháu nghiên cứu cách vận hành của nó mà tìm ra cách sửa chữa.
Ông Nam lắc đầu:
- Lúc nãy mấy đứa nhỏ đã hỏi, và chú đã tìm rồi mà không thấy. Có lẽ hồi đó khi nhập về, Mạnh nó đã giữ rồi.
Nguyễn dợm đứng lên:
- Vậy để cháu đi hỏi Mạnh coi sao.
Ông Nam vội ngăn Nguyễn lại:
- Cháu khoa đi đã, ngồi xuống chú nói cho mà nghe - Đợi Nguyễn ngồi xuống, ông Nam lại nói tiếp - Chú cũng đã hỏi Mạnh rồi nhưng nó cũng trả lời là không biết. Chú cũng không hiểu ra làm sao nữa.
- Nhưng mà hồi đó ai là người nhận máy?
- Thì thằng Mạnh chứ còn ai nữa. Lúc đó cũng định giao phân xưởng mới cho nó trông coi, còn chú thì coi phân xưởng cũ. Không ngờ ba cháu mất, và cháu về làm việc. Chú cũng tưởng là mọi việc cứ như cũ thì Mạnh vẫn qua phân xưởng mới này thì sẽ giao cho cháu phân xưởng cũ. Không ngờ ông Đại lại tính ngược lại.
Nguyễn nhìn ông Nam với vẻ khó hiểu:
- Cháu không hiểu chú nói như vậy là nghĩ gì?
Ông Đạt trầm ngâm:
- Còn một số nghi vấn, chú chưa khẳng định được. Nhưng chú đang theo dõi, nếu có phát hiện được gì chú sẽ cho cháu biết. Còn bây giờ thì việc trước mắt là chúng ta phải tìm cách khắc phục cái máy mài này đã.
Nguyễn gãi đầu:
- Khổ một điều là cháu lại không rành chút nào về kỹ thuật nên có tìm kiếm tới cỡ nào thì cũng không ra cách sửa được.
Ông Nam gật đầu:
- đương nhiên là cháu thì không làm gì được rồi, nhưng người khác thì có đấy.
Nguyễn sáng mắt:
- Ai vậy hở chú?
- Là một kỹ sư trong công ty và cũng là một người của thằng Mạnh đấy, nhưng nó đã nghỉ việc ở đây rồi.
- Tại sao thế hở chú? Anh ta làm chỗ khác khá hơn ở đây à?
Ông Nam lắc đầu:
- Không phải như vậy, chỉ tại xích mích với thằng Mạnh mà nó đùng đùng bỏ việc. Hồi đó, chú đã nói hết lời mà nó khăng khăng không chịu. Nhưng mà phải nói nó là một kỹ sư tuyệt vời, bất cứ cái máy hư nào vào tay nó cũng xong hết.
- Vậy liệu anh ta có chịu làm cho mình không nhỉ?
- điều đó thì chú cũng không thể nói chắc với cháu được. Mình phải thử thì mới biết được chứ - Trao cho Nguyễn một mảnh giấy ghi vắn tắt 1 địa chỉ, ông Nam nói tiếp - đây là địa chỉ của Thoại, người mà chú vừa nói. Cháu thử đi tìm xem nào, hy vọng là cháu sẽ thành công.
Cầm lấy tờ giấy trên tay ông Nam, Nguyễn gật đầu:
- để cháu cố xem, hy vọng là cháu không làm chú thất vọng.
Rời khỏi công ty, Nguyễn đi tìm cái anh chàng Thoại nào đó mà ông Nam chỉ cho anh. Một con hẻm nhỏ và gồ ghề khó đi, nhưng Nguyễn vẫn kiên nhẫn dò theo từng số nhà. Anh dừng chân trước con số vừa tìm được, một căn nhà nhỏ nhưng khá xinh xắn.
Nhìn thấy nút chuông trên cánh cổng gỗ, Nguyễn bấm chuông sau vài phút ngần ngừ. Anh không phải đợi lâu, vì chỉ vài phút sau cánh cửa đã được mở ra, và một cái đầu bù xù ló ra nhìn anh với giọng hỏi không được thân thiện lắm:
- Tìm ai?
Một gương mặt trông có vẻ quen thuộc với Nguyễn khiến anh không vội trả lời. Nguyễn cứ nhìn chăm chăm vào người thanh niên đối diện với mình và căng óc suy nghĩ.
Người thanh niên cáu kỉnh hỏi lại lần nữa, khi thấy Nguyễn cứ mãi im lặng nhìn mình với ánh mắt soi bói:
- Kiếm ai? Không nói thì về đi!
Trí nhớ Nguyễn đã không tồi, anh đã nhớ ra người thanh niên trước mặt. Bằng 1 giọng vui mừng, anh reo lên:
- Thoại còm phải không?
"Thoại còm"! Cái biệt danh bao nhiêu năm nay hầu như đã lãng quên nay được nhắc lại khiến anh chàng trước mặt Nguyễn sững sờ. Trong lúc nhất thời, anh ta không nhớ được người đang gọi mình bằng cái biệt danh thân thiết của những người bạn thân thửa còn đi học là ai. Anh ta ngơ ngác hỏi:
- Anh là ai mà biết tôi?
- Nguyễn đây! Nguyễn "công tử" đây!
Lại thêm một cái biệt danh nữa được nhắc đến. Và lần này thì Thoại đã nhớ ra người bạn học năm xưa của mình. Anh chàng bước hẳn ra ngoài, tay mở cổng và miệng thì reo lên:
- Nguyễn hả? Mày về từ bao giờ? Sao biết tao ở đây mà đến kiếm vậy?
Nguyễn mỉm cười, anh điềm đạn trả lời:
- Thì mày cứ cho tao vào nhà đã nào! Bắt tao đứng ngoài này nãy giờ cũng khá mỏi chân rồi mà lại còn hỏi lắm thế thì ai mà trả lời được.
Cánh cổng đã được mở ra, Thoại vui mừng kéo tay bạn:
- Vào đây! Thật là bất ngờ đấy nhé.
Bước theo Thoại vào nhà, Nguyễn nhìn ngay thấy 1 căn phòng ngổn ngang máy móc. Thoại bê một chiếc máy đang đặt trên ghế bỏ xuống đất rồi vớ lấy chiếc khăn lau gần đó, lau mặt ghế thật nhanh rồi mời bạn:
- Mày ngồi đây! Nhà cửa tao bề bộn qúa.
Không 1 chút e dè hay khách sáo, Nguyễn ngồi ngay xuống chiếc ghế Thoại vừa đẩy tới cho anh. đưa mắt nhìn quanh phòng một vòng, Nguyễn hỏi:
- Lúc này mày làm gì?
Vừa với lấy chiếc ly, Thoại vừa khoa tay một vòng:
- Thì mày thấy đó, sửa máy!
- Mày sống thế nào?
đặt ly nước trước mặt bạn sau khi gạt mấy cái máy lui vào trong, Thoại nhún vai:
- Thì mấy cái máy nuôi tao. Nếu có nhiều thì sống phong lưu, còn nếu không thì rau luộc chấm nước mắm.
Tao nhớ mày hồi đó ra trường với loại ưu mà, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
Thoại nhìn Nguyễn với vẻ ngạc nhiên, rồi anh chàng tưng tửng đáp:
- Tiền để mở công ty thì tao không có, mà làm công thì mấy thằng chủ coi tiền như cái bánh xo bò. Tao chẳng hơi đâu mà đem thân ra làm tôi mọi cho chúng nó, chỉ tạo điều kiện cho chúng nó làm giàu thôi, trong khi mình thì cứ nghèo muôn năm. Tao cứ sốn gnhư thế này mà lại khỏe, có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít mà không thằng nào đè đầu được. Cứ ngày ba bữa cơm hai giấc ngủ, thế là xong việc.
Nguyễn lắc đầu trước tư tưởng buông xuôi của bạn. Anh hỏi:
- Thế bây giờ nếu có người gọi mày đi làm thì mày có đi không?
Thoại xua tay rối rít:
- Thôi thôi mày cho tao xin đi! Tao đã ngán lắm cái cảnh làm công rồi, thà nghèo 1 chút mà tự do vẫn hơn. Mà thôi bỏ chuyện của tao đi, nói về mày một chút coi.
Nguyễn cười nhẹ:
- Tao thì có gì để nói đâu?
Thoại trợn mắt nhìn bạn:
- Sao lại không? Mười năm mày biệt tăm, tao nghe tụi nó nói mày đi xa. Có thật không vậy?
Nguyễn gật đầu:
- đi thì có đó, nhưng có gì để nói đâu nào?
- Mày làm ăn bên đó ra sao? Khá không mà bò về đây?
- Khá thì cũng khá, nhưng mà gian truân lắm mày ơi. Mày còn lại gì cái thân xa xứ của mình, tiền bạc không, thế lực cũng không. Chỉ còn biết đem thân đi làm thuê cho người ta thì mới mong sống được. Mười năm xa gia đình thì hết năm năm tao đi làm đầy tớ để học rồi. Tới khi họx xong, để có một chỗ làm vừa ư cũng phải mất thêm cả năm trời nữa. Ấy là tao may mắn đấy nhé, chứ còn nhiều thằng cứ gọi là ăn mày.
- Thế nhưng mày đã có được chú gì chưa?
Nguyễn gật đầu:
- Thì cũng có được một công việc gọi là có chút địa vị với người ta, và cũng dành dụm được chút đỉnh, nhưng mà so với thiên hạ thì chẳng bao nhiêu đâu. Chẳng ăn thua gì hết đó.
- Vậy sao ở bên đó đang làm ăn tốt đẹp như vậy mà mày lại về đây làm gì?
Câu hỏi của Thoại như nhắc cho Nguyễn nỗi buồn, ánh mắt anh tối lại:
- Ba tao mất rồi, công việc của ông còn để lại không có ai cai quản. Vì vậy mà tao phải ở lại đấy chứ:
- Vậy bây giờ mày làm gì?
- Tao đang thế chỗ ba tao trong công ty của ông. Cũng tại ông còn lại một ít cổ phần, với lại cái công ty này là tâm huyết một đời của ông nên tao phải ở lại chứ nếu không thì tao cũng bay qua bên kia rồi.
- Mày có vợ con gì chưa?
Nguyễn lắc đầu, ánh mắt anh chợt buồn. Thoại tinh ư nhận thấy, anh thấp giọng:
- Mày vẫn chưa quên được Phương Diễm à?
Nguyễn lại lắc đầu. Thoại tiếp:
- Cũng khá lâu rồi tao không gặp cô ấy. Không biết bây giờ đã có chồng chưa nữa?
- Tao đã gặp rồi, Phương Diễm cũng vẫn như xưa. Nhưng cô ấy sắp lấy chồng rồi.
- Gặp mày cô ấy có nói gì không?
- Thì cũng trách móc nhưng mà tao biết lỗi của mình nên dỗ dành cũng xong. Có điều cô ấy nói là đễ về cố gắng để từ chối cuộc hôn nhân này, không biết có được không?
-Vậy rồi mày nghĩ sao?
Nguyễn trầm ngâm:
-Tao cũng không biết phải làm sao nữa? Yêu Phương Diễm thì tao vẫn yêu như ngày nào, nhưng không làm gì được thì cũng phải chịu thôi. Lúc này tao còn đang điên cái đầu vì công việc ở công ty, thật tình cũng không có thì giờ mà nghĩ tới chuyện gì khác nữa.
Hai người bạn im lặng nhìn nhau sau câu nói của Nguyễn. Một lúc sau, Thoại chợt hỏi:
-À, mà sao mày biết tao ở đây, mà đến tìm tao vậy? Tao nhớ là hồi máy còn ở nhà tao đâu đã ở đây?
Nguyễn gật đầu:
-Tao nào có biết nhà mày đâu, cũng là có người chỉ cho tao đó chứ.
-Ai vậy? Ai mà biết nhà tao để chí cho mày?
Thoại ngạc nhiên hỏi. Nguyễn vẫn từ tốn:
-Họ cũng đâu biết là tao quen với mày chỉ vì tao có chuyện cần nhớ đến mày nên họ mới chỉ đó thôi.
Thoại lại càng ngạc nhiên với câu trả lời của Nguyễn. Anh tròn mắt nhìn bạn:
-Chuyện gì mà phải cần đến thằng thất nghiệp như tao?
-Chuyện là vậy, trong phân xưởng tao phụ trách có cái máy mới nhập về bị trục trặc mà không có thằng kỹ sư nào sưa? được hết. Mà tao thì mày biết rồi đó, nào tao có biết gì về máy móc đâu. Vì vậy mà họ mách cho tao đến tìm mày. Thật ra, lúc mới nghe họ giới thiệu, tao cũng không ngờ là mày đâu Thoại à. Tao cũng chỉ đến cầu may thôi, nhưng nay là mày thì mày phai? giúp tao đó.
Thoại nhìn Nguyễn với vẻ nghi ngờ:
-Công ty mày đang làm là công ty gì ấy nhỉ Và ai là người giới thiệu tao với mày?
Nguyễn trả lời ngắn gọn:
-Công ty hóa nhựa Phương Nam, và người giới thiệu mày là chú Nam.
Mặt Thoại đột nhiên cau lại, anh gằn từng tiếng:
-Mày đừng nói với tao cái tên đó nữa, tao không nghe đâu.
Nguyễn giơ tay lên ngăn bạn lại:
-Mày khoan nóng đã, để tao nói cho mà nghe. Tao biết tại sao mày ghét công ty đó rồi, chỉ vì thằng Mạnh chứ gì. Nhưng mà nếu tao nói là tao cũng đang bị nó chơi đây thì mày tính sao?
-Mày làm gì mà nó cũng chơi mày?
Nguyễn trầm ngâm:
-Tao cũng chưa biết, nhưng mà tao nghĩ là như thế. Thôi để tao nói rõ cho mày biết, công ty này là do ba tao thành lập, trong đó có phần hùn của chú tao là ba của thằng Mạnh. Nay ba tao mất, tao quyết định ở lại nhận phần của ông và được giao phân xưởng mới thành lập. Nhưng hình như quyết định ở lại của tao không đúng với ư của cha con thằng Mạnh, vì vậy mà khi tao hỏi nó điều gì về kỹ thuật, nó đều tìm cách thoái thác. Mới hôm nay, cái máy mới bị trục trặc, hỏi cathaloge thì nó nói là không có. Trong khi hồi đó chính nó là người mua và nhận máy về. Mày thử nghĩ coi có phải là nó muốn tìm cách ngăn cản tao không? Vì vậy mà tao rất cần mày đó Thoại.
Thoại nhíu mày ra vẻ suy nghĩ rất căng. Thật sự anh không muốn về làm việc tại công ty Phương Nam một chút nào. Vì ở nơi đó, anh đã một lần bỏ đi vì không chịu được cách đối xử của chủ. Nhưng giờ đây là thằng bạn thân nhất của anh, nó đang cần anh biết bao. Và như lời nó nói thì anh có thể chắc chắn là cái thằng em mắc dịch kia của nó đang muốn hại nó rồi.
Thấy Thoại suy nghĩ, Nguyễn hiểu là bạn anh đang giao động. Anh quyết định đánh thêm một đòn tình cảm nữa. Làm ra vẻ mặt buồn rầu, anh tỉ tê:
-Mày biết không Thoại, thật ra tao cũng mỏi mệt lắm rồi. Bao nhiêu năm bôn ba nơi xứ người, tao cũng chẳng làm được việc gì ra hồn. Mà mày biết đó, ngoài chuyện kỳ thị ra, tao có gì ở bên đó ngoài sự cô độc đến khủng khiếp đâu. Nhiều lúc tao cứ nghĩ là nếu như tao có chết trong phòng chắc cũng chẳng ma nào biết đến. Và sau đó thì a lê, một chiếc xe của đội cưú tế xã hội sẽ đem tao quẳng vào một xó nào không biết. Vì vậy mà tao cũng đã định ở lại nơi này, dù sao thì cũng còn có bạn bè, và một vài tình cảm nào đó. Nhưng mà nếu như chuyện làm ăn này mà không thành công thì chắc là tao lại bỏ xứ mà ra đi thêm lần nữa quá.
Thoại nhìn lom lom vào mặt Nguyễn một lúc, Nguyễn cũng trân mình chịu đựng ánh mắt soi mói đó. Đột nhiên, Thoại phá ra cười:
-Thôi đi thằng khỉ, tao bằng lòng về giúp mày. Đừng có làm bộ tả oán nghe thê thảm như vậy nữa.
Nguyễn cũng cười theo bạn:
-Nếu không tả oán như thế thì dễ gì mày nhận lời. Nhưng mà chuyện không thành tao trở qua đó là thật đó. Nói cho mày biết, tao phải bỏ công việc bên đó thì cũng hơi tiếc, nhưng đây lại là chuyện khác. -Mặt Nguyễn chợt buồn bã hẵn lại. Đdây là tâm huyết của ba tao, tao không đành lòng để cho người khác hưởng thụ. Vì vậy mà tao đành ở lại. Nhưng nếu không làm được gì để dẫn đến thất bại thì tao thật là tồi quá. Vì vậy mà tao mới phải nhờ đến mày đó chứ.
Thoại gật đầu:
-Tao hiểu rồi, tao bằng lòng giúp mày. Nhưng mà tao cũng có một điều kiện.
-Một hay mấy điều kiện tao cũng bằng lòng tuốt. Chỉ cần mày giúp tao thôi.
Thoại lắc đầu:
-Tao không đòi hỏi nhiều đâu, nhưng mà tao cũng phải nói rõ keo? mai mốt có chuyện gì xảy ra mày lại trách tao. Tao đồng ư giúp mày, nhưng tao không vào làm nhân viên của công ty như mọi người đâu.
Nguyễn ngạc nhiên trước điều kiện của Thoại. Anh ngớ ra nhìn bạn:
-Như vậy nghĩa là sao? Mày không vào đó làm thì làm sao mà giúp tao được?
Thoại giải thích:
-Là như thế này, nếu như có máy móc nào cần đến tao thì mày cứ gọi, bất cứ khi nào tao cũng có thể chạy tới ngay để giúp mày.
-Như vậy thì tiền bạn làm sao mà tính?
Nguyễn vẫn băn khoăn, Thoại lắc đầu:
-Chuyện này đơn giản lắm, mày cứ coi như đem máy ra ngoài sửa. Trong công ty sẽ phải có cái khỏan này bởi vì không phải bất cứ cái nào trong đó cũng sữa được, khi trước tao làm là như thế đó. À, mà để tao nóicho mày biết. Hồi trước tao nghỉ một phần cũng vì chuyện này đó. Máy móc tao sửa được, thằng Mạnh bắt tao phải chứng nhận là đem ra ngoài sửa và làm phiếu tính tiền cho nó. Chỉ vì tao không chịu mà nó ghét tao rồi kiếm chuyện với tao đó chứ.
Nguyễn đứng lên:
-Thôi được rồi, như vậy là mày chịu giúp tao rồi ha. Ngày mai mày tới giúp tao nhé! Giờ tao phải về rồi.
Thoại gật đầu:
-Mai tao đến, mày cứ nói tụi nhỏ sửa soạn đi. Tao sẽ chỉ cho tụi nó luôn.
Từ giã Thoại ra về, Nguyễn chạy xe chầm chậm trên đường mà thấy lòng bớt đi nỗi nặng nề. Một việc đã được giải quyết liệu còn những gì khó khăn đang chờ đón anh nữa hay không?
Bài Ca Tình Yêu Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim