Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩm Trúc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 408 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
ạch Chỉ suy nghĩ, nàng không thích cái gia đình kia cỡ nào, đại hôn đã hơn một tháng, nhưng không hề có ý niệm suy tư về gia đình, chỉ là ngẫu nhiên nhớ về Bạch Thuật. Có lẽ trái tim nàng đối với Bạch Uyên thật sự đã băng giá. Hồng Kiều làm nha hoàn hồi môn đi theo Bạch Chỉ đến Cung Thân Vương phủ, Hồng Kiều làm người hoạt bát, thích nói chuyện phiếm, cùng gia đinh nha hoàn trong phủ qua lại rất tốt, tìm hiểu ra không ít chuyện tình.
Hồng Kiều lại là người không giấu được lời nói, mỗi khi có một tin tức mới, liền chia sẻ cùng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ hiển nhiên chăm chú lắng nghe, vào Cung Thân Vương phủ, hiểu biết một chút, cũng không hại.
“Nghe nói Cung Thân Vương gia cả đời chỉ cưới một mình Cung Thân Vương phi. Lúc đó Cung Thân Vương là thế tử, vương phi là x nhi của một viên ngoại di cư đến Tô thành, thân phận có chút cách xa. Lúc đó phụ thân của Cung Thân Vương gia – Lục thân vương nói cái gì cũng không cho phép vương phi vào cửa, kết quả vương gia cố chấp, nói cả đời không lấy vợ. Càng làm người ta líu lưỡi là Cung Thân Vương từ đây thật sự không nhắc lại việc đón dâu. Mười năm qua đi, Lục thân vương không làm gì nổi, phái người đi Tô thành tìm vương phi, lúc đó mới biết mười năm nay, vương phi cũng không lập gia đình, Lục thân vương cảm động, gật đầu. Tiểu thư, a! Xem em này, nên gọi phu nhân! Người nói Cung Thân Vương gia như vậy, tại sao nói cách nào cũng không lung lay? Bất buộc tiểu thư lấy thân phận thiếp cưới vào cửa?” Nhìn bộ dáng Hồng Kiều giống như đối với việc Bạch Chỉ lấy thân phận thiếp gả vào cửa, có chút tức giận bất bình.
Lòng Bạch Chỉ ngược lại so với Hồng Kiều thoải mái hơn rất nhiều. Ý tứ của Vương gia kì thực hết sức minh bạch. Tạm thời không đề cập tới việc hắn có thích người như nàng hay không, hắn hẳn là không thích xuất thân của nàng. Tuy là đích nữ, nhưng vì là người nhà của Bạch Uyên, hắn không thích nổi. Biểu tỷ của Cung Thân Vương gia – Huệ phi nương nương là mẫu thân thân sinh của tam hoàng tử, hai người thân cận từ nhỏ, quan hệ không phải bàn cãi, hắn tự nhiên đứng về phía tam hoàng tử, Bạch Uyên là người của thái phó, tự nhiên đứng về phía thái tử, hơn nữa Bạch Uyên cũng quản Binh bộ, hai người bị vây trong quan hệ đối lập, khó tránh khỏi có ma sát. Nếu như con của mình cưới người của thái tử, không có cách nào ăn nói với Huệ phi nương nương, đối với bản thân càng không thể nào nói nổi, khả năng cũng có nguyên nhân xuất phát từ bản thân nàng, hoặc là chưa kết hôn đã mang thai, hoặc là thanh danh bên ngoài không tốt, tóm lại, vì chứa nhiều nguyên nhân, Cung Thân Vương mới không chịu thỏa thuận, chỉ cho nàng làm thiếp Mộ Đồ Tô. Đương nhiên, Bạch Chỉ có lý do tin tưởng, Mộ Đồ Tô sẽ không noi theo phụ thân hắn, mười năm không cưới. Cung Thân Vương phi có thể chờ, nàng có lẽ cũng có thể chờ, nhưng mà là chờ ở trong am ni cô.
Bạch Chỉ đáp lại Hồng Kiều, “Làm khó cho ngươi, theo một chủ tử lấy thân phận thiếp vào cửa.”
“Em có gì mà tự ti, người trong phủ đều biết, thế tử cực kỳ sủng tiểu thư, thường thường không cho tiểu thư xuống giường.”
“…” Bạch Chỉ cảm thấy, điều này cùng sủng không có một chút quan hệ.
“Di? Tiểu thư, hôm nay là chính người vẽ lông mày? Vẽ cũng thật khó coi, Hồng Kiều giúp người vẽ lại đi.” Hồng Kiều vội tìm cây than chì trên bàn trang điểm, bị Bạch Chỉ đỏ mặt ngăn lại, “Không cần.”
“Nhưng mà tiểu thư, vẽ thực khó coi, ngọ thiện hôm nay ăn cùng vương phi, người như vậy quá thất lễ.”
“…” Bạch Chỉ có chút rối rắm, muốn vẽ một lần nữa lại cảm thấy không nỡ cũng không ổn. Lông mày khó coi, hiển nhiên không phải xuất phát từ tay nàng, mà là xuất phát từ tay Mộ Đồ Tô sau khi sáng sớm “vận động” xong.
Sáng sớm trời còn chưa rõ, hắn liền ở trên người nàng, bắt đầu phập phồng, đầy người là mồ hôi. Sau, nàng vốn định đứng lên chải chuốt một chút, miễn cho Hồng Kiều đi vào, nhìn thấy bộ dáng nàng chật vật. Nàng ngồi xuống bàn trang điểm, theo thói quen chỉnh lý bản thân ngay ngắn chỉnh tề, hoá trang. Ai tưởng, Mộ Đồ Tô vận động quá sức còn có khí lực đứng lên, khoác một chiếc áo khoác, đứng ở phía sau nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng trang điểm ăn vận.. Thấy nàng bắt đầu hoạ mi, ánh mắt vừa động, tiếp nhận than chì trong tay nàng, làn môi tự do trên chiếc cổ tuyết trắng của nàng, hơi ấm nóng rực trên cổ, “Để ta thử xem.”
Vì thế, nàng liền mê muội để cho hắn thử.
Lại vì thế, bi kịch xảy ra.
Lông mày của nàng, quả thật bị hắn vẽ xấu thần kỳ. Hắn mặc dù cũng biết tự mình hiểu lấy, nhưng vẫn tiếp tục cường điệu bản thân là người mới, về sau sẽ tốt hơn, có thể quen tay hay việc, để nàng đừng cô phụ một mảnh tâm ý của hắn, lông mày xấu, nhất định phải để lại, nói là dùng cho hắn “lập chí”. Lúc đó Bạch Chỉ có thể nói là dở khóc dở cười, miễn cưỡng đồng ý. Bây giờ, Hồng Kiều muốn vẽ lại một lần nữa, nếu như buổi trưa Mộ Đồ Tô lâm triều trở về, không thấy lông mày xấu của nàng, chỉ sợ hắn sẽ “cam chịu”.
“Thôi, cứ như vậy đi.” Cuối cùng Bạch Chỉ quyết định giữ lại lông mày xấu, vì Mộ Đồ Tô “lập chí”.
Hồng Kiều không hiểu Bạch Chỉ. Chỉ cảm thấy nữ tử đã gả cho người, đều không thèm để ý dung mạo bản thân. Lông mày xấu bực này, cũng dám ra ngoài gặp người…
Gần ngọ thiện, Mộ Đồ Tô cùng Cung Thân Vương mới trở về. Hôm nay vẻ mặt Cung Thân Vương hòa hoãn, khóe miệng dương lên, cũng không biết hôm nay vào triều, hoàng đế nói cái gì. Nhưng Mộ Đồ Tô, sắc mặt cùng Cung Thân Vương hoàn toàn tương phản, tái nhợt vô lực, cùng khuôn mặt sáng bóng hồng hào sáng sớm đi vào triều, cách biệt một trời một vực.
Hồng Kiều đem cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy nói cho Bạch Chỉ, “Phu nhân. Người nói có phải tướng quân cãi nhau với Cung Thân Vương hay không?”
Bạch Chỉ đáp lại: “Nếu là cãi nhau tại sao lại một người mừng một người lo? Hẳn là đã xảy ra chuyện gì.”
Trong lòng Bạch Chỉ kỳ thực cũng có chút tính toán. Dựa theo kiếp trước, lúc này Mộ Đồ Tô phải làm vị trí của Bùi lão tướng quân?
Sự thật quả thế. Ngọ thiện, Cung Thân Vương trực tiếp bàn việc ở trên bàn cơm cùng vương phi, cũng không biết là vừa vặn nói trên bàn cơm, hay là cố ý nói cho Bạch Chỉ nghe. Bạch Chỉ bởi vì sớm đoán trước, không quá kinh ngạc, ngược lại, vương phi ngạc nhiên hỏi: “Bùi lão tướng quân chiến công lừng lẫy, chiến sự lần này, không có công lao cũng có khổ lao, hơn nữa hai chân Bùi Thất tàn tật, này cũng…”
Chính xác, Bùi lão tướng quân cứ như vậy bị tước binh quyền, không khỏi quá mức tuyệt tình. Đương nhiên, lời này chỉ có người ngoài cuộc như vương phi cùng Bạch Chỉ nói, Cung Thân Vương chỉ nói: “Nữ nhân, không hiểu.”
Căng thẳng giằng co, binh quyền suy yếu.
Bữa cơm này, Bạch Chỉ ăn no, trái với Mộ Đồ Tô, thực không nuốt nổi. Điều này làm cho Bạch Chỉ có chút ngạc nhiên, Bùi lão tướng quân là người của thái tử, hắn làm người của tam hoàng tử, địch bị suy yếu, bản thân tăng mạnh, chẳng phải nên giống Cung Thân Vương, miệng không thể khép lại hay sao?
Trở về phòng, Bạch Chỉ giúp Mộ Đồ Tô thay triều phục, Mộ Đồ Tô bỗng nhiên nói với Bạch Chỉ: “Chỉ Nhi, cùng làm quan, lẽ ra nên đồng tâm hiệp lực, tại sao lại lục đục đoạt quyền lực với nhau?”
Bạch Chỉ giúp Mộ Đồ Tô mặc y phục hàng ngày, vừa buộc nút thắt, vừa hỏi hắn, “Chàng cũng lòng dạ đàn bà?”
Mộ Đồ Tô cười nói: “Cố gắng đi. Ta do Bùi lão tướng quân dạy dỗ, hắn dạy ta rất nhiều thứ. Cả đời Bùi lão tướng quân có một nữ nhi, bốn con trai đầu đều chết trận sa trường, lại bởi vì một sự cố, thê thiếp nữ nhân gặp nạn, chỉ còn lại Bùi Thất Bùi Cửu Bùi Thập. Bây giờ, hai chân Bùi Thất tàn tật, Bùi Cửu mất tích không rõ, Bùi Thập gả cho con thái phó, tốt là tốt, nhưng là…” Mộ Đồ Tô cười cười, không tiếp tục nói.
Bạch Chỉ chưa từng nghĩ, nghe được tình huống gia đình Bùi Cửu, lại xuất phát từ miệng Mộ Đồ Tô. Nàng chỉ biết Bùi Cửu xếp thứ chín, lại không biết ngoại trừ Bùi Thất, những ca ca khác đều không còn sống…
Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ nghe được chuyện về Bùi Cửu mà sững sờ, ánh mắt hắn cũng phai nhạt một chút, cúi người hôn nàng một ngụm, giả bộ cười hỏi: “Hôm nay thân thể cõ chỗ nào không khỏe?”
Bạch Chỉ lắc đầu, “Không, có điều gần đây thèm ăn chút này nọ.”
“Muốn ăn cái gì?”
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, “Sơn tra cao. Còn có… đầu sư tử kho tàu ở tửu lâu thứ nhất kinh thành.”
Mộ Đồ Tô véo khuôn mặt Bạch Chỉ, “Béo thành như vậy, xác định muốn ăn những thứ đó?”
Từ khi Bạch Chỉ mang thai tới nay, miệng nàng chưa từng ngừng nghỉ, sau khi vào Cung Thân Vương phủ, có thể nói ngày càng nghiêm trọng, chưa nói đến chuyện không thịt không vui, ăn này nọ cũng càng ngày càng kén, chuyên lựa chọn những nơi riêng để thưởng thức. Đương nhiên, số lần tửu lâu đứng đầu bị điểm danh rất nhiều, Mộ Đồ Tô phái người mang tới cho Bạch Chỉ đỡ thèm.
Bạch Chỉ có cảm giác bản thân yếu ớt, may mà gả ột tướng quân có tiền có thế, nếu là người bình thường, không chịu nổi nàng ép buộc như vậy. Bạch Chỉ tâm huyết dâng trào, nói với Mộ Đồ Tô: “Lần này chàng đi cùng thiếp tới tửu lâu ăn đi? Không cần mang về.”
Mộ Đồ Tô nhìn bên ngoài, hôm nay mặc dù tuyết còn rơi, tuy không lớn, nhưng cũng tích dày hai ba tấc. Hắn hơi do dự, thời tiết như vậy ra ngoài có thỏa đáng hay không? Bạch Chỉ cho hắn ăn thuốc an thần, “Đi xe ngựa, không có việc gì.”
Lúc này Mộ Đồ Tô mới gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, bên trong xe ngựa trang bị kỹ càng, sợ có gió thổi vào. Bạch Chỉ cảm thấy bực mình, mặt càng đỏ ửng, hơn nữa nàng ngồi phía trước Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô phía sau vây quanh nàng, càng làm nàng không được tự nhiên.
Mộ Đồ Tô oán giận, “Nàng ghét bỏ ta họa mi như vậy? Trước khi ra cửa còn cố ý rửa mặt mệnh Hồng Kiều họa lại một lần nữa.”
Bạch Chỉ mỉm cười, “Việc xấu trong nhà không được nói ra ngoài.”
“…” Mộ Đồ Tô không nói, nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng giải hận. Bạch Chỉ co thân mình trốn thế công của hắn, ai biết tay hắn lại không thành thật, vuốt thân thể nàng. Bạch Chỉ xoá sạch tay hắn, “Tướng quân, tự trọng.”
“Ta luôn luôn đối với nàng cực kì không tự trọng, nàng biết mà.” Không chỉ bàn tay Mộ Đồ Tô lộn xộn, môi cũng để ở cổ nàng, tự do đi tới đi lui. Bạch Chỉ cảm thấy ngứa, thân mình nhéo vài cái, không hề ý thức được thân thể của mình đang cùng phía dưới hắn ma sát, chỉ chốc lát sau lại thấy chỗ mông như có vật cứng.
Bạch Chỉ xấu hổ nói: “Hạ lưu.”
Mộ Đồ Tô cũng thấy bản thân rất dễ xúc động, có chút xấu hổ, nhưng ngoài miệng cũng không tha thứ người khác, “Ai bảo nàng trêu chọc ta?”
Nàng đâu có? Bạch Chỉ quay đầu lên án hắn, đã thấy Mộ Đồ Tô hồng mặt, rõ ràng kỳ quái, lại không nhận thua, cưỡng bức bản thân nghiêm túc nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ thấy bộ dáng này, buồn bực nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Mộ Đồ Tô không hiểu.
Bạch Chỉ lắc đầu, khống chế bản thân tràn ra ý cười.
“Chỉ Nhi.” Mộ Đồ Tô bỗng nhiên nhẹ giọng gọi nàng một tiếng. Bạch Chỉ quay đầu, đã thấy Mộ Đồ Tô mạnh cúi người, hung hăng hôn lên, Bạch Chỉ đầu tiên có chút ngạc nhiên, cũng không cự tuyệt, cuối cùng bản thân lại vô lực tựa vào trong lòng Mộ Đồ Tô, tay cầm lấy làn váy.
Hô hấp của Mộ Đồ Tô càng ngày càng nặng, cho đến khi hắn đẩy ra Bạch Chỉ, điều chỉnh tốt, mới bình ổn xuống.
Bạch Chỉ cứ như vậy “vô tội” nhìn hắn, cảm thấy hắn biến thành như thế, tuyệt đối không phải lỗi lầm của chính mình. Cực độ không hề có tính tự giác.
Tửu lâu đứng đầu tuyệt đối là nơi có phân tầng giai cấp. Phàm là người có tiền có thế, hoặc lên lầu hai, hoặc có phòng riêng. Kinh thành người có tiền có thế nhiều lắm, chỗ ngồi thì có, nhưng phòng riêng lại không có.
Bạch Chỉ thấy ông chủ tửu lâu cực độ khó xử suy nghĩ biện pháp, xua tay nói: “Không thể bất công, lầu hai có chỗ nào tùy tiện ngồi là được.”
“Cám ơn tướng quân phu nhân, cám ơn!”
Hai người ngồi vào vị trí bên rào chắn, cúi đầu có thể thấy được tình cảnh dưới lầu một.
Mộ Đồ Tô ngồi ngay đối diện Bạch Chỉ, cười như không cười nhìn nàng. Bạch Chỉ bị hắn nhìn sợ hãi, “Tô Tô, chàng nhìn cái gì?”
“Ra vẻ toàn kinh thành đều biết nàng là nữ nhân của ta.”
“…” Bạch Chỉ nhìn đôi mắt hắn, “Bởi vì việc này mà vụng trộm vui vẻ?”
Mộ Đồ Tô nở nụ cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận, ánh mắt tùy ý quét qua dưới lầu, nhưng lại nhất thời không thu về được. Bạch Chỉ theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy hoa khôi thanh lâu Doãn Hương từ bên ngoài bước vào, đang cùng tiểu nhị nói chuyện. Ánh mắt nàng bất định, nhìn bốn phía chung quanh, như sợ bị người phát hiện nàng tồn tại.
Bạch Chỉ thấy Mộ Đồ Tô nhíu mày, như có đăm chiêu nhìn chằm chằm Doãn Hương.
“Nàng có chỗ nào không thích hợp sao?” Bạch Chỉ hỏi Mộ Đồ Tô.
Mộ Đồ Tô quay đầu nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ cũng đang nhìn hắn, trong mắt có chân thật kiên định đáng tin. Coi như đang nói cho Mộ Đồ Tô, không cho nói dối không cho tắc trách qua loa. Mộ Đồ Tô mím môi, “Có thám tử báo, ở kinh thành nhìn thấy Bùi Cửu! Nhưng Bùi Cửu không trở về Bùi phủ, cũng không biết là thật hay giả.”
Bạch Chỉ trầm mặc…
Bạch Nhật Y Sam Tận Bạch Nhật Y Sam Tận - Cẩm Trúc