In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 775 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 01:47:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
HƯƠNG 5: Hại Người Hại Ngược Lại Mình
Na Na sau khi được Lưu y tá trưởng cổ vũ, giống như bị chích chuyển hóa thành tiểu yêu tinh, càng thêm chịu khó, nhiệt tình chưa từng có tăng vọt, làm từ sớm đến tối muộn, đem nhiều việc ở phòng bệnh giải quyết hết.
Kỳ thật bình thường phòng hộ lý công việc cũng không phải quá bận rộn, đúng giờ đo nhiệt độ cơ thể, đo huyết áp, dựa theo lời dặn của bác sĩ phát cho bệnh nhân thuốc, sửa sang lại bệnh án. Mỗi ngày buổi sáng chuẩn bị giao ban, thời điểm này các nhóm hộ lý nhỏ đều tụm năm tụm ba cùng một chỗ, cầm bút đỏ vừa vẽ đường nhiệt độ vừa tán gẫu bát quái.
Na Na chỉ hướng đến tích cực chịu khó, tiếng chuông vừa vang cô liền chủ động hướng phòng bệnh chạy đến, giúp bệnh nhân đẩy giá truyền, xoay người, các hộ lý khác đều mừng rỡ vì thanh nhàn, trên vai không đỡ gánh nặng liền ở phòng trực ban vây quanh máy tính xem phim truyền hình.
Thời điểm tan tầm, có bệnh nhân vừa làm xong giải phẫu từ dưới lầu đưa lên, Na Na vừa tới, tổ trưởng Trần Tiệp ở tổ một đối với cô có chút lo lắng, sợ cô xử lý không tốt liền chủ động đi hỗ trợ.
Bệnh nhân vừa phẫu thuật tách hai sợi thần kinh não thứ năm(?), trên đầu quấn băng gạc thật dày, đã sắp tỉnh, thuốc tê còn có tác dụng cho nên vẻ mặt coi như bình tĩnh.
Na Na cùng Trần Tiệp đo cho bệnh nhân nhiệt độ cơ thể cùng huyết áp, kiểm tra tình trạng miệng vết thương, hết thảy đều ở trong phạm vi bình thường, liền trấn an vài câu rồi rời đi.
Na Na tiếp nhận bệnh án cười nói: “Chị Trần, giao cho em làm đi.”
Trần Tiệp thật ra có chút ngượng ngùng: “Em đều làm cả ngày, nên nghỉ ngơi một chút!”
Na Na gãi gãi tóc, hộ lý nọ nói với cô như vậy cũng thấy mình có điểm oai phong, mà cô nàng kia lại trưng ra gương mặt tròn tròn bánh bao càng thêm ngốc nghếch.
“Không có việc gì, em sắp tan tầm, trở về có thể nghỉ ngơi tốt!”
Na Na vốn không biết là chính mình làm nhiều vất vả: “Em vừa tới, có rất nhiều điều không hiểu, đương nhiên là nên làm nhiều để tạo sự quen thuộc!”
Trần Tiệp thở dài, trong tổ cô cũng có vài tiểu nha đầu nếu đều giống Na Na, cô không khỏi sẽ nhẹ bớt bao nhiêu chuyện!
Trần Tiệp cự tuyệt không được, chỉ phải để cô đi làm: “Chuyện này không vội, ngày mai chuẩn bị cho tốt cũng được, em đừng liều mạng như vậy, mệt mỏi liền nghỉ ngơi!”
Na Na ôm bản bệnh án, cảm động đến rối tinh rối mù.
Trần Tiệp bị cô nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm, hơi có chút không được tự nhiên, áp chế cảm giác tội lỗi trong lòng, vội vàng đem cô đuổi đi.
Trần Tiệp quay người lại, liền nhìn thấy Niếp Duy Bình,gương mặt âm trầm đứng cạnh cửa văn phòng ở phía sau cô, cùng với ánh sáng phía sau kết hợp có thể hù chết người.
Trần Tiệp thật cẩn thận hỏi hắn: “Bác sĩ Niếp vừa làm xong giải phẫu?”
Niếp Duy Bình tóc vẫn nhỏ nước, hiển nhiên mới tắm rửa xong sau khi ở phòng giải phẫu đi ra.
Niếp Duy Bình làm sạch mắt kính lạnh như băng bị mờ hơi nước, không có làm mờ đi vẻ lạnh lùng của hắn, ngược lại càng làm hắn thần bí khó lường, quanh thân lưu chuyển hơi thở nguy hiểm.
Niếp Duy Bình đối với cô gật gật đầu, thản nhiên mở miệng nói: “Trần tổ trưởng đêm nay là trực ca đêm?”
Niếp Duy Bình ánh mắt cao hơn đầu, tối nay lại vô cùng khách sáo, bình thường có người muốn cùng hắn nói chuyện cũng bất quá chỉ đổi lấy như có như không một cái gật đầu.
Nguyên bản Trần Tiệp chỉ là lễ phép hỏi một câu, cũng không nghĩ hắn sẽ trả lời, lại không nghĩ tới lúc này Niếp Y Sinh không chỉ có đáp lại, cư nhiên còn cùng cô khách sáo nói chuyện.
Trần Tiệp ngạc nhiên, người cũng tự nhiên hơn một ít, biểu tình buồn bực “Ân” một tiếng, bất đắc dĩ xua tay nói: “Đúng vậy, xem ra đêm nay đừng nghĩ ngủ an ổn một lát.”
Lầu17 ở phía đông có đặc thù là phòng bệnh nặng, giống như khoa nội CCU bình thường, cửa sổ thủy tinh, bên trong có gần mười giường bệnh, trung gian dùng mành ngăn cách, mỗi giường bệnh ở đầu giường đều trang bị thiết bị điện tử theo dõi cùng một ít thiết bị phụ trợ.
Phòng bệnh này là phòng bệnh đặc biệt của khoa giải phẫu thần kinh, bệnh nhân bên trong đều là cần đặc biệt chăm sóc, bọn họ trên cơ bản đều vừa giải phẫu, bệnh tình không đủ ổn định, nhưng lại không nghiêm trọng đến mức ở phòng ICU, vì thế sẽ ở phòng bệnh đặc thù này để tiện quan sát.
Ban đêm, trong phòng bệnh theo dõi này có thể xảy ra biến chứng đột ngột, cần hộ lý có trách nhiệm cao, tính cảnh giác tốt, không chỉ có giúp đỡ bệnh nhân xoay người, kiểm tra máy móc dụng cụ, điều chỉnh máy hô hấp, còn phải ứng phó với bệnh nhân vì quá đau đớn nên không thể đi vào giấc ngủ mà hay rung chuông.
Trong khoa giải phẫu thần kinh nhóm hộ lý sợ nhất đến lượt trực phòng theo dõi, Trần Tiệp nghĩ đến đêm nay ngủ không được liền có cảm giác buồn khổ.
Niếp Duy Bình bí hiểm nhìn cô, ngữ khí sâu xa nói: “Vậy chị thật sự là vất vả…… Chồng chị đi công tác, ban đêm cũng không ai chăm sóc đứa nhỏ.”
Trần Tiệp kinh ngạc nói: “chồng tôi không đi công tác nha……”
Niếp Duy Bình thái độ kiên định đánh gãy lời cô: “Không, hắn không ở nhà, khẩn cấp đi công tác, buổi chiều mới vừa đi!”
Trần Tiệp nhíu mày khó hiểu.
Niếp Duy Bình nhếch khóe miệng, ý vị thâm sâu nhìn chằm chằm Trần Tiệp nói: “Đứa bé còn nhỏ, một mình ở nhà làm sao yên tâm? Trần tổ trưởng không bằng cùng người khác đổi ca…… A, cái hộ lý nhỏ vừa rồi là tốt nhất, cả ngày khỏe mạnh chạy nhảy giống như trâu như hổ, trực thêm ca đêm cũng tuyệt đối không thành vấn đề.”
Trần Tiệp nháy mắt sáng tỏ ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi có chút đồng tình với Na Na, cô gái nhỏ ngốc nghếch, chỉ sợ còn không biết chính mình đắc tội “Quỷ kiến sầu”.
Trần Tiệp chần chờ nhìn nhìn, thật cẩn thận cầu tình nói: “Na Na rất tốt, nhưng cô ý đã trực cả một ngày, nếu thêm cả ca đêm có thể hay không……”
“Trần tổ trưởng.” Niếp Duy Bình cười như không cười nhìn cô, cái biểu tình kia nhìn thế nào thì âm hiểm thế đó,“Chị không phải là sợ người mới vượt qua cô, cho nên không chịu buông tay cho các cô ấy cơ hội?”
Trần Tiệp sắc mặt trầm xuống, tuy rằng biết rõ là Niếp Duy Bình dùng phép khích tướng, cũng không thể không nhảy vào theo hắn.
Đắc tội với trời cũng không thể đắc tội Niếp Duy Bình.
Cô không giống Lưu y tá trưởng bưu hãn, trừ bỏ thực xin lỗi Na Na, còn có thể làm sao bây giờ?
Na Na đem công việc cuối cùng hoàn thành, kiểm tra một lượt không phát hiện quên gì, liền dọn dẹp một chút chuẩn bị tan tầm.
Trần Tiệp sắc mặt lo lắng bước nhanh đi tới, mở miệng xin lỗi nói: “Na Na, chị vừa nhận được điện thoại của chồng, hắn khẩn cấp đi công tác, không kịp sắp xếp con nhỏ…… Đứa nhỏ mới ba tuổi, buổi tối một mình ở nhà chị thật sự lo lắng, em xem, có thể hay không giúp chị trực ca đêm, rồi chị sẽ trực lại trả em?”
Na Na vừa nghe vội vàng gật đầu, không chút do dự đáp ứng: “Được, chị Trần yên tâm, thời điểm này nhà trẻ cũng tan rồi, đứa bé không thể không có người đón!”
Trần Tiệp nội tâm càng thêm áy náy, cô gái thiện lương, hiểu chuyện như vậy như thế nào lại bị bác sĩ Niếp để ý?
“Na na, thật sự là thực xin lỗi……”
“Không có việc gì chị Trần!” Na Na không để ý xua tay, cười nói,“Ai cũng đều có chuyện gấp, trực thay cũng không có vẫn đề gì!”
Trần Tiệp thở dài, vỗ vỗ bả vai Na Na, yên lặng đánh giá chung quanh một chút, ghé sát vào nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ rõ, buổi tối trừ phi bệnh nhân muốn chết, bằng không mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không nên đánh thức bác sĩ Niếp!”
Na Na khó hiểu trừng mắt nhìn: “Vì sao nha?”
Trần Tiệp khụ khụ thanh giọng, bình tĩnh tự huyễn hoặc: “Bác sĩ Niếp lượng công việc lớn, cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đầy đủ…… Hắn nếu nghỉ ngơi không đủ, tính tình khẳng định không tốt lắm!”
Na Na thè lưỡi, bác sĩ Niếp tính tình đã đủ kém, mà nếu thật giống như lời nói…… thật sự có bao nhiêu đáng sợ đây?
Trần Tiệp không dám nhiều lời, sợ cô thấy khả nghi, vội vàng sắp xếp công việc,dặn dò vài câu liền rời đi.
Trần Tiệp hoàn toàn là buồn lo vô cớ, Na Na căn bản sẽ không nghĩ nhiều, tiếp nhận công tác của cô ấy rồi liền gọi điện thoại báo cho Mao Đan buổi tối không quay về, sau đó xem xét bảng phân công.
Ăn qua cơm chiều, Na Na cầm quyển sách rồi đi phòng theo dõi.
Ở cửa phòng theo dõi có đặt cái bàn chuyên dùng để hộ lý chuẩn bị, trên mặt bàn còn để bệnh án cùng các loại thiết bị kiểm tra, còn có thuốc men đầy đủ, tên nhãn xếp gọn một bên.
Na Na cực ít tới nơi này, phòng theo dõi luôn luôn từ cắt lượt hộ sĩ chuyên môn phụ trách hộ lý, cô trực ca đêm nay từ chín rưỡi, kiểm tra xong có thể quay về phòng trực ban nghỉ ngơi.
Quan sát trong phòng trước mắt có sáu bệnh nhân, đau đớn tra tấn bọn họ thập phần tiều tụy, thân thể đơn bạc gầy yếu, đầu đều là băng gạc quấn tầng tầng lớp lớp, nhìn qua tựa như kẹo đường thật lớn.
Na Na hoàn toàn không biết mình bắt đầu trực một ca đêm khổ cực, tâm tình còn thoải mái mà cầm tạp chí xem.
Đến mười giờ, Na Na ngáp mấy cái liền, tuần tra một vòng, không phát hiện có cái gì không ổn, trở về đến phòng trực ban đi ngủ.
Bận rộn cả ngày, Na Na nằm trên giường nhỏ ở phòng trực ban, vừa đặt lưng lập tức đã ngủ.
Vừa mơ mơ màng màng ngủ, tiếng chuông liền đột ngột vang lên, Na Na cả kinh ngồi bật dậy.
Phòng theo dõi giường bệnh nhân số 3 quá đau ngủ không yên, xin thêm một ít thuốc giảm đau.
Na Na nhẹ giọng hỏi: “Đau như thế nào? Đau làm sao?”
Bệnh nhân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đầu quấn băng trắng như bánh bao, gian nan chỉ vào đầu chính mình nói: “Nơi này đau, vẫn đau…… Tôi cảm thấy giống như có hàng nghìn con ngựa giày xéo trong óc cứ chạy tới chạy lui…… Cô hộ lý, xin cô, cho tôi một liều giảm đau, để tôi ngủ một lát thôi……”
Na Na không có quyền cho bệnh nhân thêm thuốc, chỉ có thể chạy tới xin chỉ thị của bác sĩ trực.
Gõ hồi lâu, cửa mới bị một lực lớn mở ra, Niếp Duy Bình vẻ mặt cau có đứng ở cửa, hiển nhiên vừa mới ngủ mà bị làm phiền, không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
Na Na hoàn toàn đã quên Trần Tiệp dặn dò, trong lòng tràn đầy đều là thống khổ bệnh nhân, lo lắng nói: “phòng theo dõi giường số 3, bệnh nhân quá đau, xin thêm thuốc giảm đau……”
“Nói với hắn, không có thuốc giảm đau!” Niếp Duy Bình lạnh lùng đánh gãy lời cô: “Không có việc gì đừng đến làm phiền tôi!”
Nói xong đóng sầm cửa lại.
Na Na bất đắc dĩ, chỉ phải trở về nói cho bệnh nhân: “Bác sĩ Niếp không đồng ý thêm thuốc, anh cũng biết, thuốc giảm đau có tác dụng phụ rất lớn, còn sẽ gây nghiện, anh vẫn là nhịn một chút……”
Na Na trấn an bệnh nhân một phen mới trở về tiếp tục ngủ.
Mệt mỏi nằm ở trên giường, Na Na trong lòng có việc nên không dám ngủ sâu, khi ngủ khi tỉnh mơ mơ màng màng, không bao lâu tiếng chuông lại vang lên.
Na Na ngước nhìn bảng điện tử trên tường, vẫn là bệnh nhân giường số 3.
Cả đêm, Na Na bị đánh thức vài lần, mỗi lần đi gọi bác sĩ phòng trực ban, đều bị Niếp Duy Bình vẻ mặt tức giận mắng đuổi.
Cuối cùng ở một lần chuông kêu vang nhất. Bệnh nhân quá đau đớn, túm Na Na cầu xin liên tục.
Na Na hoảng hốt, sợ cứ đau như vậy bệnh nhân xuất hiện vấn đề gì, nên lại không ngừng đi gọi cửa bác sĩ Niếp.
Niếp Duy Bình lần này mở cửa rất nhanh, ngay cả kính mắt đều quên mang, hung ác trừng mắt nhìn cô, âm thanh nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Lần này nếu không phải chuyện thật sự quan trọng, cô nhất định phải chết!”
Đáng tiếc cặp mắt buồn ngủ kia mông lung xinh đẹp, làm suy giảm độ sát thương của bác sĩ Niếp thô bạo, lạnh lung như băng sơn.
Na Na rụt cổ, ấp úng nói: “Bệnh nhân…… giường số 3 kia, vẫn vô cùng đau đớn…… Không không, phải là đau sắp chết! Hắn nói đau tựa như trong óc có nghìn vạn con ngựa……”
Niếp Duy Bình cười lạnh một tiếng: “Chờ hắn trong óc nghìn vạn con ngựa biến thành ngựa trên đồng cỏ rồi nói sau!”
Na Na nóng nảy, ngăn cửa lại, tức giận nói: “Bệnh nhân thật sự rất đau! Anh thân là bác sĩ như thế nào có thể làm như vậy? Một chút y đức đều không có!”
Niếp Duy Bình yên lặng nhìn cô: “Toàn bộ tầng trệt, không có người nào là không đau, ai xin cũng đều cấp cho thuốc giảm đau…… Đây không phải là làm việc thiện đâu!”
Na Na không buông tay: “Nhưng bệnh nhân này đau ngủ không yên……”
Niếp Duy Bình sắp hỏng mất, hắn muốn ép buộc con thỏ nhỏ này, thế nào lại cũng chọn phải thời điểm bản thân trực ca đêm!
Báo ứng là đây đi!
“Lặp lại một lần cuối cùng!” Niếp Duy Bình gỡ tay cô, đứng ở cửa lạnh lùng mở miệng,“Trừ phi có người muốn chết, nếu không đừng đánh thức tôi!”
Na Na bị đuổi đi không khách khí, hung hăng gõ hai cái lên cửa đổi lấy một tiếng lạnh như băng “cút”, chỉ phải ngượng ngùng rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật sự thật có lỗi, đồng sự nghỉ vài ngày, cho nên hắn tái khám bệnh nên toàn bộ tôi đều phải tiếp nhận, mỗi ngày có bệnh nhân mới cuồn cuộn không ngừng…… Vì thế mỗi ngày tăng ca đến khuya, mệt muốn chết cũng không có biện pháp…… Lệ rơi~ing. Qua hai ngày này, đồng sự đã trở lại,Đại Miêu sẽ thoải mái thiệt nhiều! Đừng vứt bỏ Đại Miêu oa ~ lăn lộn cầu xin ing~
Bác Sĩ Cầm Thú Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú