Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Điện Tuyến
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 808 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:22:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64.4
HƯƠNG 64.4: PHI HOA TỰ HỮU KHIÊN TÌNH XỬ
Edit: Lâm Linh
Hoàng đế cùng Vân hoàng hậu Hương Trạch quốc ngoài dự đoán còn sống sau gần sáu tháng mất tích. Ngày đó, Ngọc Tĩnh Vương của Hương Trạch phái mấy chục cao thủ lẩn vào đội thị vệ nghênh giá của An Thân Vương, mưu đồ hành thích hoàng đế Hương Trạch, nhưng bất thành. Hoàng đế Hương Trạch nhờ đội thị vệ mở một đường máu, thoát về hoàng cung Hương Trạch. Đầu tháng ba, hoàng đế Hương Trạch diệt trừ hoàn toàn vây cánh của Ngọc Tĩnh Vương. Ngọc Tĩnh Vương cuối cùng bị giáng chức thành thường dân, nhốt vào đại lao. Cùng tháng đó, Tả tướng Vân Thủy Hân từ quan lần nữa, hoàng đế Hương Trạch nhiều lần giữ lại, tiếc rằng ông một lòng muốn quy ẩn. Hoàng đế Hương Trạch không đành lòng, nhưng cũng vẫn ban thưởng cho ông để ông cáo lão hồi hương. Đầu tháng tư, Thái hậu Hương Trạch tạ thế, hưởng thọ năm mươi.
Tháng hai cùng năm, Yêu Vương Tuyết Vực quốc có thêm hoàng tử, tóc đen mắt tím, tên gọi Tử Hà Phiêu Tuyết. Tháng ba, đại hoàng tử Tuyết Vực là Tử Uyển Phiêu Tuyết mất tích, hoàng đế Tuyết Vực nổi trận lôi đình.
Mà Bạc Hà Vân thị sống sót cùng hoàng đế Hương Trạch ngày đó, đến nay vẫn không rõ tung tích.
Hành tung của Hương thảo mỹ nhân một lần nữa trở thành một ẩn số. Có người suy đoán nàng bị Yêu Vương bắt về Tuyết Vực, cũng có người nói nàng bị hoàng đế Tây lũng cướp về, giấu sâu trong hoàng cung Tây Lũng, thậm chí cũng có người nói nàng đã theo giáo chủ Ngũ Độc giáo ẩn cư thâm sơn, không giao thiệp với trần thế nữa. Mọi lời đồn đoán nổi lên như cồn, không xác thực được, những người kể chuyện trong quán trà lấy đề tài đó kể chuyện, thu hút người nghe đông như trẩy hội.
”Dung, phụ thân… công văn … từ quan… cày ruộng… tỉnh lẻ… cùng chung ngày…” Tử Uyển cầm một tờ thư mỏng như cánh ve, giọng nói trầm bổng du dương, đọc từng từ, râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Mặc dù chỉ đọc được chính xác vài từ trong bức thư, nhưng mà, thằng bé còn nhỏ như vậy đã nhận biết được từng ấy chữ, đã là quá thông minh rồi.
Tôi cười, bế nó lên đùi, chỉ từng chữ từng chữ đọc cho nó nghe: “Tưởng Vân, phụ thân nửa đời lo chuyện triều chính, nay tuổi tác đã cao, không gắng gượng được nữa, quyết định từ quan về làm ruộng, ở tại một huyện nhỏ, hưởng nốt phần đời còn lại.” Nét chữ mạnh mẽ, đường bút tiêu sái, phía dưới là ba chữ cứng cáp “Vân Thủy Hân.”
Tờ giấy mỏng dính trên tay lại như nặng ngàn cân. Thì ra, dù cho trời đất rộng lớn lòng người khó đoán, nhưng vẫn có nơi để Vân Tưởng Dung tôi trở về, Dù cho tôi đã trải qua chuyện gì, dù cho tôi có làm sai chuyện gì, chỉ cần quay đầu lại, vẫn có người mở rộng vòng tay, sẵn sàng ôm tôi vào lòng. Thiên hạ to lớn nhưng cũng không bằng tấm lòng cha mẹ.
“Nương tử, chữ này đọc thế nào?” Tử Uyển chỉ vào tục danh của phụ thân, hỏi tôi.
“Đọc là ‘Hân’. Tôi vuốt ve đầu thằng bé. Tử Uyển đã gần bốn tuổi rồi, phụ thân lại chưa từng được nhìn thấy cháu ngoại mình, mà cũng đã đến lúc đưa nó về với phụ thân của nó.
“Tử Uyển có muốn gặp ngoại tổ phụ (ông ngoại) không?”
“Ngoại tổ phụ là ai?” Tử Uyển tiếp tục nghịch phong thư trong tay.
“Ngoại tổ phụ của Tử Uyển chính là phụ thân của ta.”
Tử Uyển nghiêng đầu trịnh trọng suy nghĩ hồi lâu, phun ra một chữ rất có khí khái: “Chuẩn!”
Tôi bật cười, Tử Uyển luôn làm cho người khác phải ngạc nhiên. Hôm đó, Hoàn Giác đã rất ngạc nhiên khi nghe thằng bé gọi tôi là “Nương tử”, lúc ấy tôi mới hiểu hóa ra hắn không biết Tử Uyển chính là con ruột của tôi. Tôi sửa lại, “Là nương, không phải nương tử.” Hoàn Giác nghe vậy càng khiếp sợ hơn, quay sang nhìn Tử Uyển, ánh mắt dường như đã hiểu ra, sau đó sắc mặt lại thêm thâm trầm.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, tôi thở dài một hơi, đặt bút viết thư hồi âm cho phụ thân. Thư của phụ thân là do Hoàn Giác đưa cho tôi, tôi biết họ vẫn có liên lạc với nhau. Nghĩ đến việc đêm trước hôm Tây Lũng và Hương Trạch đại chiến, phụ thân đột nhiên từ quan, hẳn là vì Hoàn Giác đã báo trước cho ông, mà tôi lại luôn nghĩ sai cho hắn.
“Dung nhi.” Một bàn tay thon dài mềm mại giống như tay phụ thân, nắm lấy tay tôi. Chữ “về” còn chưa viết xong, tôi chấn động, một giọt mực rơi xuống giấy Tuyên Thành, tản ra, làm chữ kia nhòe đi một nửa. Nhìn bàn tay ấy, tôi lại nhớ đến phụ thân, sao mà hai bàn tay đó lại giống nhau đến vậy. Người ta nói cháu trai giống ông ngoại, quả nhiên không sai chút nào.
“Đừng đi, có được không?”
Tôi không dám quay đầu lại, sợ chạm phải cặp mắt sâu thẳm như dòng nước kia, sợ chỉ vì một ánh mắt, một câu nói của hắn mà lòng kiên định của mình bị đập tan, nhưng sao tôi có thể ích kỉ như vậy được? Nhìn đôi tay tái nhợt kia, lời của cô cô lại quanh quẩn bên tai, “Những năm này Nho nhi đã vất vả vô cùng, sợ rằng không thể chịu nổi thêm một cuộc ‘Phiền xuyên chi biến’ (Biến cố sông Phiền Xuyên) nữa. Hôm nay, tôi cùng Tử Uyển đều ở trong cung Tây Lũng, tính cách của Tử Hạ Phiêu Tuyết như vậy, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mà Tử Uyển lại là con ruột của con báo, Hương Trạch sao có thể bỏ qua cho. Tây lũng hiện tại đang ở một vị trí vô cùng nguy hiểm, tôi cùng Tử Uyển như hai quả bom hẹn giờ, có thể gây ra tai họa cho Tây Lũng bất cứ lúc nào.
Hoàn Giác, là người thích hợp với một nơi non xanh nước biếc, không có những tranh giành phàm tục. Tôi không thể lôi hắn vào vào vòng xoáy giao tranh không ngừng nghỉ này nữa.
Tôi quay lưng về phía hắn, khẽ gật đầy một cái, hất tay của hắn ra, mở tờ giấy viết thư ra lần nữa: “Ít ngày nữa con sẽ đưa con trai trở về”. Vừa viết xong những chữ này, tôi cảm nhận được cái xoay người của hắn, “Vì hắn…?”
Lòng tôi bỗng hoảng hốt, như vừa bị quất roi, ‘Hắn’?
Tóc bạc như ánh trăng, đôi mắt phượng đẹp mê hồn. Hoàng liên trong miệng, vị đắng tràn khóe môi. Cả đời này, sợ là chẳng còn có duyên gặp lại hắn…
Qua tấm bình phong sa hoa bằng lụa, tôi trông thấy thân thể nho nhỏ của Tử Uyển đang ngủ yên trên giường, đôi mắt phượng thật dài khẽ nhắm, tạo thành hai đường vòng cung dài như vẽ bằng mực.
Hoàn Giác cẩn thận đắp lại chăn cho thằng bé, xoay người đi ra khỏi cung Diên Khánh.
Ngày thứ hai, cung nữ trình lên một chiếc ô giấy dầu.
Tôi xòe chiếc ô ra, một bức tranh trăm hoa đua nở cũng theo đó hiện ra, họa mi sơn ca cùng trăm loại chim khác dang cánh bay lượn trên trời cao, như thể khung cảnh mùa xuân tươi đẹp đều được thu cả vào tán ô nhỏ bẻ này. Tôi biết, đây là bức họa chim hoa cuối cùng.
Tôi miễn cưỡng khen một câu, vươn tay về phía Tử Uyển: “Lại đây, Tử Uyển. Chúng ta về nhà thôi.”
Ra ngoài điện, thị vệ không hề ngăn cản nữa.
Ô của người, vì ai mà giương…
Hai mươi năm duyên phận giữa tôi và Hoàn Giác cuối cùng cũng kết thúc dưới tán ô trong màn mưa phùn mù mịt của Tây Lũng.
Nửa tháng sau, chiếc xe ngựa thứ sáu của Vân Thủy Hân phái đến Hoàng cung Tây Lũng đưa con gái trở về lại bị cao thủ của Tuyết Vực cướp mất.
Lúc nhận được tin tức kia, tôi cùng Tử Uyển vừa mới bước vào cửa Vân gia sau một chặng đường mưa gió mệt mỏi. Lúc này, khi nhìn chiếc xe ngựa rỗng tuếch ấy, không biết Tử Hạ Phiêu Tuyết có giận đến tím mặt hay không?
Tôi biết Tử Hạ Phiêu Tuyết sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con chúng tôi, nếu muốn bắt chúng tôi từ trong hoàng cung Tây Lũng lúc nào cũng canh phòng cẩn mật thì không phải là chuyện dễ dàng, chỉ có thể hạ thủ trên đường đi. Tôi hồi âm lại thư của phụ thân, nhờ phụ thân nửa tháng sau phái người tới hoàng cung Tây Lũng đón mẹ con chúng tôi. Nhưng thật ra hai ngày sau khi thư được gửi đi, tôi cùng Tử Uyển đã thay trang phục thường dân lên đường. Nếu là trước kia, Tử Hạ Phiêu Tuyết chắc chắn sẽ đoán được ý đồ của tôi, nhưng lúc chạy trốn khỏi hoàng cung Tuyết Vực, tôi chọn cách thay đổi tuyến đường để khiến hắn mắc mưu, cho nên lần này hắn nhất định sẽ suy đoán mẹ con chúng tôi không rẽ đường nhỏ, mà trực tiếp ngồi xe ngựa phụ thân đưa tới trở về.
Dọc theo đường đi, trừ thị vệ Tây Lũng do Hoàn Giác phái đi hộ tống chúng tôi, tôi cảm giác, dường như còn có một đội nhân mã nữa luôn âm thầm bảo vệ chúng tôi.
Hôm nay, về đến nhà, nỗi lo đè nặng lên tôi mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ. Phủ Vân gia, sợ là còn canh phòng chặt chẽ hơn cả hoàng cung. Mặc dù phụ thân đã từ quan, nhưng hoạt động làm ăn của Vân gia vẫn tiếp tục, cơ đồ trăm năm của Vân gia vẫn không dao động. Cho nên, trở về Vân gia, tôi và Tử Uyển chắc chắn sẽ được an toàn.
Phụ thân trước giờ luôn nói năng bình tĩnh, tâm tình ít khi dao động, nhưng đến khi nhìn thấy hai mẹ con tôi, nước mắt bỗng dâng lên. Tôi lao vào trong ngực phụ thân, khóc như mưa.
Phụ thân liên tục vỗ về lưng tôi: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Tử Uyển không bị cảnh cha con gặp lại sau bao năm li biệt của chúng tôi làm ảnh hưởng, cực kì hứng thú với cảnh vật mới lạ. Không được nổi mấy ngày, quản gia người hầu từ già trẻ lớn bé đều bị nó hành hạ đến mức ai gặp nó cũng chạy mất vía. Có lúc tôi thấy Tử Uyển nghịch ngợm quá, bèn gọi nó đến răn dạy, phụ thân lại cưng chiều ôm nó vào ngực, thở dài nói: “Đứa nhỏ này thật giống Dung nhi lúc nhỏ. Chẳng những tính tình tương tự, mà dung mạo cũng giống nhau đến tám phần.”
Trong lòng mặc dù không muốn rời xa Tử Uyển, nhưng thân phận hoàng tử Hương Trạch của nó là thật, tôi không thể vì bản thân mà tước đoạt đi cơ hội đoàn tụ của cha con họ. Năm ngày sau, dưới sự bảo vệ của tử sĩ Vân gia, Tử Uyển được dưa vào hoàng cung Hương Trạch.
Ngày thứ hai, hoàng đế Hương Trạch Triệu Lê Mậu mang theo Tử Uyển mặc áo mãng bào màu vàng, xuất hiện ở trên dại điện Kim Loan, tuyên bố lập đại hoàng tử Triệu Tử Uyển làm thái tử, dấy lên làn sóng to lớn trong triều, văn võ bá quan ai cũng khiếp sợ. Ai có thể nghĩ rằng đứa trẻ được Yêu vương Tuyết Vực sủng ái lại là đại hoàng tử Hương Trạch, nhưng mặt mày Tử Uyển cung Triệu Lê Mậu giống nhau như đúc, cũng giống cả tôi, khiến cho không ai dám chất vấn về chuyện huyết mạch chính thống. Nhưng cũng có không ít đại thần dâng tấu lên hoàng đế nói: “Thái tử sống ở nước khác, sợ rằng lòng cũng khác.” nhưng đều bị Triệu Lê Mậu bác bỏ: “Trẫm chỉ có độc nhất một đứa con trai, không đến lượt các người xen vào.
Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch - Điện Tuyến