A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Điện Tuyến
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 79 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 808 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:22:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64.3
HƯƠNG 64.3: PHI HOA TỰ HỮU KHIÊN TÌNH XỬ
Edit: Lâm Linh
Beta: Bạc Bạch
Một người mẹ hiền từ tha thiết chờ đợi tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm từ chối.
Trời đất bao la, lại không có nơi nào dành cho tôi.
Tần nhập diêu sơn thúy đại trung
Yến tử bất quy xuân sự vãn
Nhất đinh yên vũ hạnh hoa hàn. (1)
Mưa bụi như dải lụa bạc mỏng tinh tế bao phủ trời đất, ôm lấy cây xanh quanh rừng, núi xa ẩn hiện trong làn nước mờ ảo. Mưa từng hạt lăn theo cây trúc, tụ thành từng giọt, theo phiến lá chảy xuống, rơi trúng giấy dầu trên dù (ô ngày xưa làm bằng giấy dầu), khi thì dồn dập, khi thì nhỏ giọt đứt đoạn, réo rắt như cung nữ đánh chuông nhạc nhẹ nhàng.
Tôi đạp lên từng phiến đá xanh, lững thững bước từng bước lên cầu thang. Hoàn Giác ở phía sau cũng không nói gì, lẳng lặng cầm ô cùng tôi chậm rãi đi về phía trước. Hôm nay tôi mời hắn cùng tôi đi ngắm rừng trúc, hắn thấy tôi khí sắc đã khôi phục hơn liền không nói hai lời, đặt tấu chương đang phê duyệt trong tay xuống, lấy một cái ô theo tôi đến rừng trúc có cả suối và núi này.
Tôi đứng dưới tán cây, Hoàn Giác cũng dừng bước lại, giữa chúng tôi chỉ có sự yên tĩnh mơ ảo.
Tôi giơ tay lên giúp hắn lau đi vầng trán dính mưa bụi, gọi hắn: “Ca ca.”
Hắn cầm tay tôi, ôm tôi vào trong ngực: “Dung nhi, nàng cuối cùng cũng tha thứ cho ta rồi, phải không?” Thanh âm không che giấu nổi sự vui sướng.
Lòng tôi hơi nhói đau, tôi tựa vào vòm ngực ấm áp trước mặt, “Dung nhi trách lầm ca ca. Ca ca mấy năm nay vất vả rồi.”
“Nghe được những lời này của Dung nhi là ta mãn nguyện rồi.”
Tôi vòng tay quanh hông hắn, ôm hắn thật chặt, chỉ sợ đây là lần cuối cùng tôi để mình sa vào vòm ngực ấm áp của hắn. Tôi nhắm mắt lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách dần dần gấp gáp hơn.
“Ca ca, để ta xuất cung đi.”
Tôi cảm thấy lồng ngực dán chặt trước mặt cứng đờ lại:”Dung nhi còn nhớ Duyên hồ không? Năm ấy, cũng mưa như vậy, cũng chiếc ô nhi vậy, ta nhìn Dung nhi xuyên qua màn mưa, nhưng nhìn mãi vẫn cảm thấy không đủ. ‘Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.’ (2), chỉ muốn khảm Dung nhi tận sâu trong đáy lòng. Ta vẫn nhớ rõ Dung nhi đã hỏi ta vì sao chưa từng vẽ nàng, bởi vì bút pháp của ta dù thế nào cũng không vẽ được thần thái linh động của Dung nhi…”
“Ca ca, Dung nhi đã không còn là đứa trẻ không lo nghĩ, chẳng sợ trời cao đất rộng năm đó nữa rồi. Một khi tất cả đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, thì dù có sửa chữa, bù đắp thế nào cũng chẳng còn nguyên vẹn như ban đầu. Ca ca cũng đã trưởng thành, có gia đình, có quốc gia thiên hạ, đại trượng phu có việc nên làm cũng có việc không nên làm, có thứ dù không thể vứt bỏ cũng phải vứt bỏ. Chúng ta đã trưởng thành, nhưng vì hai chữ “trưởng thành” này, chúng ta đã phải trả giá rất đắt…” Tôi hít thật sâu mùi mực quen thuộc kia, “Phiêu Tuyết hoàng hậu rất tốt. Chúng ta luôn quay đầu nhìn về quá khứ hoặc ngẩng đầu hướng đến tương lai, nhưng lại quên mất người luôn bên cạnh mình. Chỉ đến khi đứng trên cao, cô độc một mình trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng, chúng ta mới tỉnh ngộ, mới hiểu được rằng thì ra có người mỉm cười đợi mình bên ngọn đèn dầu đã cạn, mới là điều ấm áp nhất, không thể để vuột mất.”
Hắn buông tôi ra, đặt tay lên vai tôi, ánh nhìn như xoáy sâu vào tận trái tim tôi, hàng lông mi khẽ rung lên giữa làn mưa bụi. Hắn xoay người, vươn tay khẽ vuốt một gốc trúc xanh đã khô héo, có một đóa hoa đã nở.
“Dung nhi có biết ‘trúc mẫn’ không?”
Sợi tơ trong lòng đứt lìa, âm thanh chói tai vang lên, dư âm lan tỏa mãi trong không trung, khiến trái tim tôi vô cùng đau đớn.
Đầu ngón tay hắn nhiễm sương mù mưa bụi, tái nhợt đi: “Trúc sinh trăm năm,chỉ nở hoa một lần, hoa tàn trúc tử, đó là ‘trúc mẫn’… Tâm cũng như lục trúc, cùng tận cả đời, chỉ vì một lần, hoa tẫn tán đi, tâm liền đã chết.”
Tôi cầm tay hắn, lau mưa bụi đi, nói: “Ca ca, trúc mẫn cũng không phải mang nghĩa là chết. Trăm năm nở hoa, cây chết, hoa lại rơi xuống đất, mọc mầm thành cây con mới. Trúc mẫn có nghĩa là tái sinh. Tâm, cũng như thế.”
Hắn hất tay tôi ra, quay người lại, đi thẳng dọc theo con đường lát đá. Tôi kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, cho bên khi góc áo màu vàng ấy đã mất hút trong màn mưa bụi, mới từ từ thu hồi tầm mắt. Chiếc ô bị vứt bỏ bên đường mòn đầy rêu xanh, phất phơ trong gió.
Ban đêm, tôi nằm trên chiếc giường ngủ rộng rãi, đắp chăn lông cừu ấm áp, lại vẫn thấy lạnh, làm thế nào cũng không ấm hơn, trở mình trằn trọc suốt đêm.
Mới đó, tôi đã ở trong cung Tây Lũng hơn một tháng, từ ngày đó đến giờ Hoàn giác không hề nói với tôi một câu nào nữa.
Một buổi sáng tỉnh dậy, cảm giác tay chân không lạnh lẽo như mọi ngày, trong ngực lại vô cùng ấm áp, tôi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, không ngờ lại bắt gặp một cặp mắt phượng linh động.
Tử Uyển cười bướng bỉnh, thơm má tôi chụt một cái: “Nương tử, nàng có nhớ Tử Uyển không?”
Tôi không tin vào mắt mình, dụi dụi ngươi mắt, tưởng mình đang nằm mơ. Tiếng nói thanh thúy của Tử Uyển lại truyền đến tai tôi lần nữa: “Nương tử, ta đói bụng rồi.”
Trời ạ! Thật sự là Tử Uyển! Thật sự là bảo bối của tôi, Tử Uyển!
Tôi vui vẻ ôm lấy nó, cười: “Con nghịch ngợm quá đấy!” Tiểu tử trong ngực tôi cười khanh khách.
Đột nhiên, tôi mới nhớ ra, tại sao Tử Uyển lại xuất hiện trong hoàng cung Tây Lũng? Nó chẳng phải đang ở trong tay Tử Hạ Phiêu Tuyết sao?
“Tử Uyển, sao con đến được đây?” Tôi kéo cái đầu nhỏ đang cọ cọ vào người mình ra, hỏi.
Đôi mắt to tròn của Tử Uyển láy động, lóe lên một tia giảo hoạt: “Mấy hôm trước A Hạ có mang một tiểu đệ đệ về, tiểu đệ đệ có đôi mắt màu tím giống A Hạ, nhưng nó chẳng quấy khóc gì, chỉ biết đạp đạp cái chân nhỏ mập mạp rồi cười khanh khách, không thèm chơi với ta. Sau đó ta véo nó bầm tím chân nó mới khóc oa oa lên. A Hạ ngốc lắm, dỗ dành mãi cũng không làm thằng bé nín khóc, ta cảm thấy vô cùng phiền toái nên chuồn ra khỏi cung.”
“Con đã đi một chặng đường xa như vậy ư?!” Tôi giật mình hoảng sợ. Đứa nhỏ Tử Uyển này đáng sợ thật! Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại dám vượt ngàn dặm xa xôi từ hoàng cung nước này đến hoàng cung một nước khác! Lỡ như trên đường xảy ra chuyện gì không may… Tôi thật sự không dám nghĩ đến nữa! Đã thế lại còn “cảm thấy vô cùng phiền toái nên chuồn ra khỏi cung”, rõ ràng là tên tiểu tử này lợi dụng làm đứa nhỏ khóc để phân tán sự chú ý của Tử Hạ Phiêu Tuyết, hòng trốn đi. Chẳng biết nó còn bày ra bao nhiêu trò nghịch ngợm như vậy nữa đây.
“Hì hì, chơi bên ngoài hoàng cung vui lắm nhé! Bản cung định đi gặp người tên Triệu Lê Mậu kia, sau lại nhớ muốn gặp người đó thì phải có sính lễ, mà hoàng dượng lại nợ ta một bức tranh vẽ ‘mãnh hổ hạ sơn’. Bản cung liền quyết định sẽ đến đây trước để hoàng dượng vẽ cho bản cung, rồi mang sính lễ đến sau. Nhưng mà, bản cung lại không biết dượng đang ở đâu. Hôm qua, sau khi tìm kiếm hồi lâu, bản cung ngửi thấy được hương bạc hà thơm mát, bèn đi vào, quả thật là nương tử của bản cung, ha ha.” Tử Uyển xoa xoa eo, có chút đắc ý.
Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt thằng bé đầy bùn đất, cũng không nhận ra được màu sắc ban đầu của y phục thằng bé mặc nữa. Thế mà nó vẫn ra vẻ hoàng tử uy nghiêm. Tôi dở khóc dở cười: “Tên tiểu tử này, mới có tí tuổi đầu, “Bản cung” cái gì hả?”
Hắn kéo tay tôi, nằm trên người tôi đùa nghịch: “Nương tử, đói bụng, ta đói lắm.”
Tôi sờ sờ đầu nó, di chuyển xuống dưới cằm, đau lòng nhéo nhéo. Thằng bé phải chịu cảnh màn trời chiếu đất một thời gian dài như vậy, hẳn rất khổ cực. Tôi vội vàng gọi người mang đồ ăn sáng vào.
Cung nữ theo sự phân phó của tôi, nối đuôi nhau bê đồ ăn vào điện, ai cũng giật mình khi thấy Tử Uyển. Nhân lúc Tử Uyển ăn lấy ăn để, tôi vừa cầm khăn lau mặt cho thằng bé, vừa dặn dò nó ăn từ từ.
Có lẽ đám cung nữ đó sau khi lui ra ngoài đã vội vàng về bẩm báo với Hoàn Giác. Vừa nghe thấy tiếng bước chân vội vàng ngoài điện cùng tiếng thị vệ cung nữ hô to vạn tuế, láy sau hắn đã đứng trước mặt mẹ con tôi.
“Hoàng dượng!” Hoàn Giác còn chưa kịp mở miệng, Tử Uyển đã ném thìa bạc, hùng hổ xông lên, bổ nhào vào trong ngực hắn.
“Đứa nhỏ này!” Hoàn Giác thẫn thờ, ôm nó một lúc lâu. Quả nhiên, Tử Uyển xuất hiện là việc ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng không kịp phản ứng. “Làm sao con lại trốn đến đây?” Mãi một lúc sau, Hoàn Giác khôi phục lại sau một trận hoảng hốt, khôi phục lại vẻ mặt vân đạm phong khinh.
Bây giờ tôi mới nhớ Tử Uyển trốn khỏi cung không chỉ một lần.
Tên tiểu tử Tử Uyển này rất thức thời, vừa thấy sắc mặt nghiêm nghị của Hoàn Giác, nó đã lập tức cụp mắt, trong đôi mắt hiện lên tầng nước trong suốt, như thể sắp khóc, khiến người ta cảm thấy thương xót, “Dương không thèm đến thăm Tử Uyển, Tử Uyển không thể làm gì khác hơn là tìm đến dượng. Trên đường đi Tử Uyển ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, dượng thấy Tử Uyển lại mắng Tử Uyển, hu hu hu…”
Thằng bé này, học cái bộ dạng đấy từ ai không biết…
Quả thật, trông nó đáng thương vô cùng, dù là người có tâm địa sắt đá cũng phải tan chảy, chứ đừng nói là Hoàn Giác tâm địa Bồ Tát, mặt hắn lập tức tỏ vẻ áy náy, dỗ dành thằng bé, “Tử Uyển đừng khóc, đừng khóc mà. Dượng có mắng Tử Uyển đâu, dượng chỉ lo lắng cho con, bên ngoài nhiều kẻ xấu như vậy, lỡ gặp phải chuyển xấu thì sao? Dượng thương Tử Uyển lắm mà. Tử Uyên ngoan, không khóc nha.”
Tên tiểu tử Tử Uyển này thấy có người dỗ dành hắn, lại càng không kiêng kị khóc to hơn. Hoàn Giác không dỗ dành được nó, chân tay luống cuống, cuối cùng đành đồng ý vẽ cho nó một bức ‘Mãnh hổ hạ sơn’, còn cho nó thêm một thanh chủy thủ khảm ngọc, một thanh bảo kiếm, nó mới chịu nín khóc.
Nhìn Tử Uyển mỉm cười ôm một đống bảo bối, lại nhìn sang vẻ mặt cám ơn trời đất, vui vẻ chịu đựng của Hoàn Giác, tôi trơn mắt há hốc mồm, đầu đầy mồ hôi.
Thằng bé này… là cái dạng gì vậy?
Nhưng cảnh tượng này dường như có chút quen thuộc…
(1): Trích “Tô Khê Đình” – Đái Thúc Luân.
蘇溪亭上草漫漫
誰倚東風十二欄
燕子不歸春事晚
一汀煙雨杏花宨
Tô khê đình thượng thảo man man
Thùy ỷ đông phong thập nhị lan
Yến tử bất quy xuân sự vãn
Nhất đinh yên vũ hạnh hoa hàn.
–Bản dịch của Nguyễn Minh–
Đình suối Tô cỏ xanh man mác
Trong gió đông ai gục lan can?
Én chưa về, xuân đã tàn
Tả tơi hoa hạnh trong làn khói mưa
–Bản dịch của Viên Thu–
Đình suối Tô xanh cỏ ngút ngàn,
Lan can, ai đón gió đông sang.
Én chưa trở lại, xuân đà tận,
Hạnh rũ bên cồn mưa khói vương.
(2) Mưa xuân đê Tô
Thủy quang liễm liễm tình phương hảo
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử.
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi”.
– Tống, Tô Đông Pha, “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ”
– Dịch thơ Nam Trân-
Dưới nắng long lanh màu nước biếc.
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi.
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử.
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời.
– Xin phép trích lời của tác giả Bạch Lạc Mai:
“Là ai cầm một chiếc ô giấy dầu, đi xuyên qua mùa mưa đa tình, tìm mộng cũ phồn hoa Giang Nam?
Là ai nhấp một chén trà trong, dựa lan can lặng lẽ dõi chốn xa, đợi một đóa sen nở trong cô đơn?
Là ai cưỡi một chiếc thuyền con, dưới trời sương trăng sáng như nước, chống chèo luớt qua tháng năm vội vã?
Lại là ai ngắt một nhành hàn mai, viết nên bài thơ tuấn dật phong lưu?
Tây Hồ, Tây Hồ trong vắt như ngọc, trên đê hoa bờ liễu đó, phải chăng là bóng dáng cổ nhân trầm ngâm đang quẩn quanh? Trong nhà thủy tạ, đình bên hồ đó, phải chăng còn lưu giữ phong cảnh đã bỏ sót của ngày hôm qua?”
Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch - Điện Tuyến